Đặng Vân Du không ngừng tự an ủi trong lòng, dưới thủy cung mát lạnh như đá mà trán cô thì rỉ mồ hôi.
- Đang nghĩ cái gì?
Đột nhiên Tần Tuệ Minh quan tâm đến suy nghĩ của cô khiến cô không khỏi thụ sủng nhược khinh. Hồi lâu không trả lời nổi. Nói thật, cô đứng cũng mỏi chân lắm rồi. Ban nãy đứng ở biệt viện chờ hoàng đế ngấm rượu, lại dốc sức chạy thoát khỏi điện.
- Có thể cho xin cái ghế được không?
Tần Tuệ Minh nhướng mày, dường như đoán không ra câu nói này của cô. Một thị vệ mang ghế đến. Đặng Vân Du cảm ơn rồi ngồi xuống. Ngay chính điện rộng lớn, cô ngồi giống như đang bị cấp trên tra khảo.
- Ngươi cứu ta? - Đến lúc này thì Đặng Vân Du cũng không muốn che giấu nữa. Cô nhẹ "Đúng" một tiếng rồi cúi đầu - Tại sao?
- Tại vì... ta thấy huynh đáng thương quá.
- Ngươi không sợ ta? Ta lúc nãy nhìn rất đáng sợ. - Nhìn chung, người Chân Nhân tộc đều kì thị yêu quái.
- Cũng không đáng sợ lắm đâu. Ta ở hướng nam, nhìn những thứ này quen rồi.
- Vậy tại sao ngươi lại có mặt trong điện?
- Ta... ta đi tìm muội muội của ta ở đây. Muội ấy nói muội ấy ở nơi xa hoa nhất Chân Nhân thành. Có nhiều mỹ nữ nhất. Ta lại nghĩ chắc đó là cung điện của hoàng đế. Nhưng hình như ta đoán sai rồi.
Vừa nói, cô vừa giả bộ chán nản. Kì thực, viện ra cái cớ này cũng cực khổ lắm. Cô không muốn nói dối đâu. Nhưng đến khi nào cô mới được thoát ra khỏi đây. Tần Tuệ Minh trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:
- Ta coi như nợ ngươi một mạng. Ta sẽ đi tìm muội muội với ngươi.
- Ách... không cần đâu.
Đùa gì vậy chứ?
- Ta tự đi tìm được. Không cần phiền huynh.
- Ngươi khẳng định mình biết đường sao? Ngay cả nơi ở của hoàng đế cũng dám xông vào đó tìm người.
- Nhưng mà...
- Lời ta đã quyết. Tần Tuệ Minh ta cả đời chẳng muốn nợ nần ai.
Thôi xong. Cô coi như tự đào một cái hố to cho mình. Đợi tối ngày hôm sau, Tần Tuệ Minh nhốt cô một ngày, cuối cùng cũng chịu đưa cô đi tìm muội muội. Cô không biết nơi nào mà có thể đi vào ban đêm như vậy.
- Nơi này là đâu? Sao nhìn giống... - Cô định nói giống phố đèn đỏ
- Không biết đọc chữ sao? Thiên Cát lâu.
- Thiên Cát lâu? Đây chẳng phải... chẳng phải là lầu xanh sao?
Tần Tuệ Minh phe phẩy cái quạt không biết từ đâu ra, rất hợp với bộ dáng hờ hững của hắn. Hắn nhìn cô một lúc rồi phẩy tay, trang phục trên người cô thay đổi, kiểu tóc cũng thay đổi. Hiện tại cô đã biến thành một nam tử ăn chơi chốn lầu xanh.
- Nhìn cô lúc nãy còn tưởng cô đi bán thân. Đi thôi. - Đặng Vân Du xấu hổ đi theo.
Thiên Cát lâu nhìn bên trong đúng là rực rỡ. Mỹ nữ rải rác khắp nơi, giọng nói mê hoặc như thôi miên. Mấy nam tử trẻ tuổi ăn chơi có, mấy lão già bụng phệ râu lởm chởm cũng có. Mấy bà má mì to mập ra sức mời chào. Phía trên sân khấu là ca kĩ trang điểm đậm đang nhảy múa diễn tuồng, phía sau là mấy cô gái ăn mặc hở hang, lộ ngực lộ đùi, còn cố ý ngửa ra để đám đàn ông bên dưới thấy hết.
Quả không hổ danh là kỷ viện lớn nhất Chân Nhân thành. Mùi rượu, mùi thức ăn, mùi son phấn, mùi nước hoa, cả mùi ái muội kèm theo tiếng cười vang lên. Bước vào Thiên Cát lâu giống như bước vào một cái động tình. Khắp nơi là cảnh nóng bỏng. Đặng Vân Du đỏ mặt.
Ở bên kia, cô hoàn toàn là một trạch nữ đó nha. Còn chưa có mối tình đầu, ngay cả phim đen còn chưa xem qua. Nay được xem kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước mặt, không khỏi nóng người.
- Công tử... - Một làn hơi nóng bỏng phả vào tai cô, làm Đặng Vân Du giật nảy mình suýt hét lên. Một kỹ nữ xinh đẹp gần như là dựa sát người cô, không ngừng hít hà mùi hương nam tính trên bộ y phục - Công tử có cần giúp gì không? Hay để tiểu nữ dẫn công tử đi chơi.
Đặng Vân Du cắn chặt răng không thốt một lời. Chỉ dùng hành động để biểu đạt. Trong đầu không ngừng nhắc nhở "Ta là con gái. Ta là con gái". Đầu lắc nguầy nguậy, liên tục tránh né không đυ.ng chạm người của kỹ nữ.
- Công tử, xin đừng ngại. Muốn sướиɠ bao nhiêu, có bấy nhiêu...
Kỹ nữ vừa nói vừa cầm lấy tay Đặng Vân Du. Mặc dù liên tục từ chối, Đặng Vân Du còn chưa nhìn rõ thì bàn tay đã úp ngay lên bầu ngực tròn trịa dưới lớp áo sa mỏng của kỹ nữ. Như có lửa trên tay, Đặng Vân Du hoảng sợ rụt lại, miệng kêu oan oan. Kỹ nữ che miệng cười. Cho rằng vị công tử đang ngại. Thật đáng yêu!
Đặng Vân Du giống như Đường Tăng nhìn thấy yêu nữ. Chạy đến không kịp. Bỗng bàn tay lại có ai nắm lấy, chưa kịp la thì đã bị kéo đi. Tần Tuệ Minh có chút không vui, kéo cô ngồi xuống một bàn đầy thức ăn. Thì ra nãy giờ hắn đã gọi món đâu vào đấy rồi. Còn cô thì lạc đường, còn suýt bị lừa thân.
- Xin lỗi.
- Ăn trước đi. Để ta kêu một tiểu nhị thăm dò cho ngươi.
Tần Tuệ Minh một mặt muốn ngồi đây thưởng thức ca hát, một mặt uống rượu đợi thời cơ. Đặng Vân Du ăn uống nhiệt tình. Chết rồi, lỡ như chút nữa hỏi thật thì phải biết làm sao? Chẳng lẽ phải bịa thêm chuyện nữa.
Vừa ăn vừa nghĩ cách. Hai mắt Đặng Vân Du không ngừng đảo điên khắp nơi. Thật không ngờ mười mấy năm ăn học, nay chỉ nói dối có một chuyện nhỏ lại làm không được. Cô rối rắm nghĩ, rốt cuộc ánh mắt dời đến một người trên lầu, cũng đang hờ hững nhìn ca kỹ.
Đặng Vân Du lo sợ mình nhìn nhầm. Nhưng càng nhìn càng đúng. Đến lúc người nọ cảm nhận được có người đang nhìn mình. Đặng Vân Du phun nguyên ngụm canh ra bàn, ho sặc sụa, thành công qua mặt người kia.
- Vương... An Cơ? - Tần Tuệ Minh nhíu mày, nhìn nước miếng của cô bắn đầy bàn. Sau đó hắn nhìn lên tầng trên, thấy Vương An Cơ cùng Thất tinh vương cũng đang ngồi đó.
- Thật tình cờ. Ngươi cũng biết Vương An Cơ?
- Phải. Nhưng mà... - Đó là Vương An Cơ nào thế nhỉ? Trông không giống với Vương An Cơ của hiện tại. Có vẻ hung hãn hơn, còn đang trò chuyện cùng một người khác. Nhưng mà, Vương An Cơ bây giờ đã thay đổi hình dạng, làm sao dám ra đường?
- Hừ, không ngờ hắn cũng đến nơi xa hoa này. Làm sao ngươi biết hắn?
- Ta... ta nghe rất nhiều người nói. Vương An Cơ uy danh lừng lẫy. Có rất nhiều người muốn thách đấu với hắn. Đừng nói huynh cũng như vậy đi? - Nói vậy thôi chứ cô biết Tần Tuệ Minh nung nấu ý chí đó lâu rồi. Tần Tuệ Minh liếc nhìn cô một cái trào phúng, rồi phẩy quạt.
- Ta còn chưa bế quan xong. Phải đợi ta đủ tự tin mới đến khiêu chiến hắn. - Đặng Vân Du gật đầu. Có điều sau này Tần Tuệ Minh sẽ bị Triệu Thụy Miên bắt đi.
- Đặng Vân Du, sao cô ở đây?
- Hả?
- Cái gì?
- Huynh vừa nói cái gì?
- Ta đâu có nói gì. - Đặng Vân Du kì quái nhìn trong chén. Chẳng lẽ cô nghe nhầm rồi? Rõ ràng có người nói chuyện với cô mà. Đặng Vân Du tiếp tục thọc thọc đũa.
- Đặng Vân Du. Ta là Vương An Cơ. Cô đừng lên tiếng nữa.
- Cái gì? - Tần Tuệ Minh đang quan sát Vương An Cơ chăm chú, lại một lần nữa quay lại nhìn cô. Đặng Vân Du tròn mắt rồi lắc đầu nói không có gì. Cô lắng tai nghe rõ.
- Cô nghe rõ đây. Viện cớ đi ra hẻm sau, ta sẽ xuất hiện ở đó.
- Huynh không đi lên chào hỏi bọn họ chút sao?
- Hắn và Thất tinh vương đang trò chuyện, ta đến làm cái gì?
Thì ra tên kia là Thất tinh vương. Chính là cái tên đòi ăn thịt Vương An Cơ mà Thân sát vương từng kể. Nhìn lại, Đặng Vân Du không khỏi khinh bỉ. Thì ra bọn họ còn có một tình bạn như vậy.
- Trò chuyện thì sao chứ? Huynh lại nói một câu có sao đâu.
Dưới sự động viên của Đặng Vân Du, Tần Tuệ Minh đã thành công cầm ly rượu đứng lên, đi lên cầu thang. Trên đường đi còn gặp không ít mỹ nữ mời gọi. Hắn cứ như vậy mà lướt qua. Đặng Vân Du hít một hơi, nhanh chóng bỏ đi. Ra phía sau con hẻm sau kỷ viện. Một làn khói hiện ra, Vương An Cơ điềm đạm nhìn cô.
- Tại sao cô ở đây?
- Cái này tôi phải hỏi anh mới đúng. Anh đi đâu làm Thụy Miên tìm mãi.
- Ta đi theo dõi chính ta. Còn cô?
- Tôi đi theo dõi Triệu Thụy Nguyên. Chuyện nói ra dài lắm. Nói vậy, mấy ngày nay có biết được gì không?
- Chẳng có gì. Bản thân ta tự biết suốt ngày chỉ ăn chơi đây đó. Căn bản cũng chẳng muốn gây sự với ai.
- Ừ, đợi chúng ta cùng về nhà Thụy Miên rồi nói tiếp. Nhưng lẽ ra anh cũng nên thông báo một tiếng chứ.
Vương An Cơ biến mất như một làn khói. Đặng Vân Du cũng tính bỏ trốn nhưng suy đi nghĩ lại, nếu hắn đã muốn tìm thì nhất định sẽ tìm ra cô nên thôi. Đặng Vân Du ủ rũ trở về Thiên Cát lâu thì chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn. Khung cảnh hoan lạc lúc nãy giống như chưa từng xuất hiện, quân lính đầy rẫy khắp nơi.
Mấy kỹ nữ hét toáng lên chạy loạn xạ, tay không ngừng giữ chặt quần áo. Bọn nam nhân đạp lên bàn ghế mà chạy tán loạn. Cái bàn lúc nãy cô ngồi đã không ra hình dạng gì nữa rồi. Đặng Vân Du hoảng hốt, quân lính đến tìm người? Không phải tìm cô và Tần Tuệ Minh đấy chứ.
Chớp mắt, cổ tay bị kéo đi một hơi, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng quân lính hò hét phía xa, như đã phát hiện ra điều gì. Đặng Vân Du cảm thấy mình bị lôi hẳn lên cầu thang, bước vào một gian phòng trống không. Tiếng đóng cửa vang lên.
Bên trong còn mùi hoan ái của ai đó sót lại. Rượu và mồi còn lưu lại trên bàn. Nhìn thấy một mảnh yếm vắt trên giường, Đặng Vân Du đỏ mặt. Có tiếng bước chân dòn dập lên cầu thang. Cô nghĩ mình đã bị phát hiện.
Tần Tuệ Minh không chút lúng túng. Giây phút cửa phòng sắp mở, hắn phất tay, mái tóc cô buông xõa dài xuống tận eo. Đây là mái tóc giả mà Triệu Thụy Miên làm cho cô. Trang phục trên người biến thành bộ trang phục hở hang nhất của kỹ nữ. Bờ vai trắng nõn bị lộ gần hết ra bên ngoài, sa bào nhẹ tênh rơi xuống đất.
Đặng Vân Du thấy trời đất xoay một vòng lớn, lưng cô kiều diễm xoay ra phía cửa phòng, eo nhỏ bị siết chặt. Cả người dán sát lên thân thể mát lạnh của thiếu niên sạch sẽ, gáy bị đè chặt. Tần Tuệ Minh kề sát môi, nhẹ nhàng như cánh hoa đậu trên mặt nước. Hai mắt cô kịch liệt mở lớn. Môi có gì đó mát lạnh như đá chạm vào, khẽ run run, nhưng bên trong miệng lại nóng bỏng như núi lửa phun trào. Đặng Vân Du hóa đá tại chỗ, không dám nhúc nhích.