"Lăng Nhiễm!"
Lăng Nhiễm men theo thanh âm quay đầu lại, thấy Tô Dịch Thừa đang đứng trong
đám người.
An Nhiên bị Lăng Nhiễm ghìm cũng nghe thấy thanh âm chậm rãi mở mắt ra, thấy
Tô Dịch Thừa đứng cách đó không xa, sau đó vành mắt liền đỏ lên, trong miệng nhẹ
nhàng kêu lên, "Dịch Thừa......"
Theo thanh âm, những quần chúng đang vây xem kia cũng tản ra nhường đường cho
Tô Dịch Thừa, trong đó có người nhận ra Tô Dịch Thừa, sau đó một chút liền liên
tưởng đến sự kiện ‘Video khiêu da^ʍ’đoạn thời gian trước, phía dưới bắt đầu có
người bàn luận xôn xao thảo luận.
Tô Dịch Thừa nhìn An Nhiên, ánh mắt kia giống như là đang nói cho cô biết
không cần sợ.
Lăng Nhiễm tự nhiên chú ý tới ánh mắt trao đổi giữa hai người bọn họ, trong
lúc này trong lòng lửa giận lại càng tràn đầy thêm, trên tay ghìm An Nhiên lực
đạo càng mạnh hơn, chặt tới thiếu chút nữa khiến cho An Nhiên có chút không cách
nào hô hấp, cả người mặt đột nhiên đỏ lên, chỉ có thể đưa tay bắt thật chặt tay
cô ta, cố gắng để cho cô ta buông ra chút ít, sau đó để cho mình có thể hô hấp
thông thuận chút ít.
Siết chặt ghìm cổ An Nhiên, sau đó lại ở bên tai của cô nói: "Mày gọi nữa đi,
gọi nữa đi!" Lúc nói chuyện cả vẻ mặt trở nên có chút dữ tợn kinh khủng.
Tô Dịch Thừa thấy thế, trong lòng căng thẳng, anh thấy được vẻ mặt An Nhiên
có rất thống khổ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn hồng hồng, trợn mắt nhìn Lăng
Nhiễm, quát với cô ta: "Lăng Nhiễm, cô buông cô ấy ra!" Vừa nói, liền muốn đi về
phía cô ta, đang bước ra nửa bước thì phải dừng lại, một bước cũng không dám
bước lên.
Bởi vì Lăng Nhiễm đang cầm dao đặt trên cổ của An Nhiên.
"Anh thử bước thêm một bước nữa xem." Lăng Nhiễm có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói với
Tô Dịch Thừa, bàn tay nắm dao gọt trái cây có chút run rẩy, chỉ cần cô ta chạm
thêm một cm nữa thì con dao kia sẽ đâm vào cổ của An Nhiên, hậu quả kia ai cũng
không dám tưởng tượng.
Tô Dịch Thừa dừng bước, ánh mắt gắt gao ngó chừng cô ta, hai bàn tay bên hông
cũng siết lại thật chặt, anh cường hãn nữa cũng không dám cầm tánh mạng của An
Nhiên cùng con làm tiền đặt cược, bởi vì anh biết, anh căn bản là thua không
nổi.
Thấy anh dừng bước lại, Lăng Nhiễm cố ý tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Làm sao,
không dám? Là sợ dao của tôi trực tiếp đâm vào cổ cô ta sao?" Vừa nói, trên tay
dao gọt trái cây làm bộ như muốn đâm về phía An Nhiên.
"Lăng Nhiễm, cô dám!" Tô Dịch Thừa hô to.
Con dao kia cách cổ của An Nhiên một cm thì dừng lại, không tiếp tục về phía
trước nữa, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu ôm lấy, nói: "Anh làm tôi sợ a, đừng cho
là tôi không dám, tôi cũng không muốn sống rồi, anh nói tôi có cái gì không
dám."
Tô Dịch Thừa hít sâu, tận lực làm cho cảm xúc của mình ổn định lại, thật vất
vả mới đem tâm tình ổn định lại, Tô Dịch Thừa lúc này một lần nữa ngẩng đầu nhìn
Lăng Nhiễm, tận lực làm cho giọng nói của mình hòa hoãn, thương lượng cùng cô ta
nói: "Lăng Nhiễm, cô muốn như thế nào, cô muốn tôi làm sao bây giờ, cô nói ra,
cô nói ra tới tôi nhất định làm được, chỉ cần cô thả An Nhiên!"
"A, Tô Dịch Thừa, anh cho tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn dùng thủ đoạn như
vậy tới lừa gạt tôi." Lăng Nhiễm cười lạnh nói.
"Lăng Nhiễm, cô đến tột cùng muốn tôi làm như thế nào?" Giờ phút này Tô Dịch
Thừa trở nên có chút không bình tĩnh, nhìn con dao trong tay cô ta cứ gác ở trên
cổ của An Nhiên, anh cũng đã không thể giữ được bình tĩnh lúc bình thường
nữa.
"Tôi muốn như thế nào, tôi muốn người đàn bà này chôn cùng tôi." Lăng Nhiễm
cảm xúc có chút kích động lên, trên tay lực đạo có chút khống chế không được,
lưỡi đao kia trực tiếp ma sát qua cổ của An Nhiên, xuất ra một vết cắt thật dài,
sau đó máu đỏ tươi từ từ từng chút từng chút trong vết thương tràn ra.
"Tê ——" An Nhiên có chút bị đau cũng rút ngụm khí lạnh.
"Lăng Nhiễm!" Tô Dịch Thừa cả người cảm xúc nổ tung theo, nhưng mà anh không
dám động, chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy.
"Đừng gọi tôi, anh có tư cách gì gọi tôi." Lăng Nhiễm quát với anh, cả người
tâm tình kích động, cầm dao gọt trái cây trên tay quơ, nhìn thực tại làm cho
lòng người kinh sợ.
Tô Dịch Thừa nắm tay hai bên hông siết chặt, tận lực áp chế cảm xúc của mình
giờ phút này, khóe mắt liếc về Ngũ đội trưởng vốn đangđứng ở bên cạnh mình,
không biết lúc nào đã không có ở đây.
"Tôi biến thành như vậy hết thảy cũng là do anh làm hại, cũng là anh. Là do
anh Tô Dịch Thừa, cũng là bởi vì anh mới có thể bức tôi thành như bây giờ." Lăng
Nhiễm tức giận kêu lên, cả người giống như con nhím xù lông lên, lông trên người
dựng đứng lên.
"Nếu như không phải ban đầu là anh làm tuyệt tình như vậy, tôi sao phải núp
ở nước ngoài bảy năm chứ, anh trách tôi phản bội anh, nhưng mà lúc tôi tịch mịch
thì anh đang ở nơi nào, anh cả ngày chỉ biết bận rộn công việc của anh, anh cả
ngày chỉ biết để cho tôi chờ anh, muốn tôi an tĩnh ở một bên chờ anh làm xong
hết công việc của anh, nhưng mà công việc của anh vĩnh viễn đều bận rộn, nơi này
làm xong, lập tức nơi khác lại có chuyện, anh tại sao lại ích kỷ như vậy muốn
tôi chờ anh, chẳng lẽ anh không biết là tôi cũng có tịch mịch, cũng muốn có
người luôn ở bên cạnh tôi! Chỉ một lần, anh liền tuyệt tình nói muốn chia tay,
tôi đi theo anh nhiều năm như vậy, cũng bởi vì tôi nhất thời hồ đồ mà đồng ý
chia tay, thậm chí làm hại cha tôi đoạn tuyệt quan hệ cha con, anh nhất định
phải tuyệt tình như vậy sao?" Lăng Nhiễm chất vấn, cô ta hoàn toàn cho rằng
những điều này là do lỗi của anh, là anh ban đầu không nên bận rộn như vậy, bận
đến thế nhưng chẳng quan tâm đến cô ta để cho cô ta đi ôm người đàn ông
khác.
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, anh thậm chí một câu cũng không nghe vào, giờ
phút này anh khẩn trương, quan tâm chỉ có một, đó chính là an nguy của An Nhiên,
ánh mắt của anh thậm chí không dám nhìn sang chỗ khác, chỉ thẳng tắp ngó chừng
con dao trong tay cô ta đặt trên cổ của An Nhiên.
Vừa nói, Lăng Nhiễm quay đầu nhìn An Nhiên bị mình nắm, điên điên khùng khùng
cười, sau đó quay đầu hỏi Tô Dịch Thừa nói: "Cô ta có cái gì tốt so với tôi
chứ?"
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, nắm tay chặt chẽ nắm lại, nhếch môi, ánh mắt
nhìn cô ta, trong mắt mang theo ngọn lửa tức giận có chút đè nén không được.
"Cô ta cũng không xinh đẹp như tôi, cũng không có khí chất như tôi, hơn nữa
còn là một con nhỏ không quyền không thế, tại sao anh chọn cô ta lại không chọn
tôi chứ?" Lăng Nhiễm chất vấn, cô ta không cam lòng, rõ ràng mình cái gì cũng
hơn so với cô ta, nhưng mà anh ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một mắt, cái này
làm sao có thể khiến cho cô cam tâm. Cả người cảm xúc có kích động vài phần, con
dao đặt trên cổ của An Nhiên đâm sâu hơn một chút, máu đỏ lòm trên cổ của An
Nhiên chậm rãi chảy xuống, vết thương cũng không tính sâu, nhưng nhìn rất dọa
người.
Tim của Tô Dịch Thừa bị hung hăng níu lấy, muốn tiến lên phía trước một chút
nhưng cũng không dám vọng động, nhưng mà để cho anh trơ mắt nhìn An Nhiên gặp
nguy hiểm nhưng cái gì đều không làm thì anh làm không được.
Tô Dịch Thừa không dám nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta, chỉ có thể để mềm nhũn giọng
nói: "Lăng Nhiễm, cô buông cô ấy ra, tôi thế cô ấy có được hay không, cô muốn
tôi làm sao tôi nhất định sẽ làm như vậy. Chỉ cần cô buông cô ấy ra."
"Ha ha, anh bây giờ mới tới van xin tôi à?" Lăng Nhiễm cười, có chút điên
cuồng, sau đó cau mày không được lắc đầu, nhìn anh hơi có chút tố chất thần kinh
nói: "Quá muộn, quá muộn."
"Không muộn, chỉ cần cô buông cô ấy ra." Tô Dịch Thừa kiên trì, trong lúc cô
ta không chú ý tiến tới một bước.
"A a." Lăng Nhiễm cười lắc đầu, nói: "Tôi sẽ không tin tưởng anh, đừng cho là
tôi không biết các người thật đã tìm được người chụp mấy bức hình cùng tung đoạn
phim lên mạng, tôi biết các người hiện tại đang chuẩn bị tới bắt tôi, đúng,
không sai, mấy bức hình kia cùng đoạn phim là tôi để anh ta phát đi, là tôi cố ý
muốn anh đưa trở về, sau đó để cho anh ta ở góc độ đó chụp được hình, đây hết
thảy cũng là tôi làm."
Nghe vậy, đám người vây xem một mảnh xầm xì, mọi người có chút ngoài ý muốn,
thì ra là cái gọi là ‘Video khiêu da^ʍ’ kia căn bản là Lăng Nhiễm một tay tự biên
tự diễn.
"Đồ tôi không chiếm được, người khác cũng đừng nghĩ đến, nhất định không phải
là của tôi, tôi đây cũng sẽ đem anh phá hủy." Lăng Nhiễm vừa nói, ánh mắt trở
nên có chút âm tàn sắc bén, ngay cả cười lên, cả nụ cười đều quỷ dị đến làm cho
người ta sợ hãi. m tàn nói: "Tôi biết, tôi trốn không xong, các người khắp nơi
đều có người tìm tôi, thay vì để cho tôi nửa đời sau sống ở trong nhà tù, như
vậy không bằng các người một phát bắn chết tôi đi, dù sao tôi cũng không muốn
sống, nhưng mà nếu như trước khi chết còn có thể lôi kéo thêm một cái đệm lưng,
ở trên đường hoàng tuyền làm bạn cũng không phải không tốt." Vừa nói, vừa cầm
lấy dao gọt trái cây cứ như vậy dùng thân đao inox kia, còn mang theo vết máu
trực tiếp lướt trên mặt An Nhiên, khiến cho trên mặt An Nhiên lưu lại một từng
dấu vết đỏ lòm, nhìn đến còn có chút giật mình.
An Nhiên gắt gao cắn môi, mặc dù rất sợ, nhưng cũng tận lực không để cho mình
khóc ra thành tiếng.
Lăng Nhiễm đột nhiên một tay nắm tóc An Nhiên, khiến cho An Nhiên cả người
đầu ngửa ra sau, sau đó nhìn Tô Dịch Thừa có chút âm trầm nói: "Tô Dịch Thừa,
tôi muốn anh tận mắt nhìn ả tiện nhân này chết ở trước mặt anh như thế nào." Một
bên nói, bên dùng dao găm ở trên mặt cô nhẹ nhàng vạch lên, nhưng cũng không
dùng sức, hình ảnh như vậy nhìn qua cũng đã có bao nhiêu kinh khủng dọa người.
Quần chúng vây xem thậm chí ngay cả thở lớn cũng không dám thở.
"Lăng Nhiễm, nếu cô dám động An Nhiên một chút, tôi thề nhất định sẽ không
buông tha cô, không buông tha Lăng gia các người." Tô Dịch Thừa nảy sinh ác độc
cảnh cáo, cặp mắt kia nhìn chằm chằm cô ta, cơ hồ có thể đem cô ta ăn sống nuốt
tươi.
Lăng Nhiễm quay đầu nhìn anh, đột nhiên cười, cầm lấy dao găm giống như bút
nhẹ nhàng họa trên mặt của An Nhiên, có chút biếи ŧɦái nhìn Tô Dịch Thừa hỏi:
"Anh nói tôi sẽ đâm từng nhát từng nhát trên người cô ta, hay là đâm trước mấy
nhát dao trên mặt cô ta rồi sau đó đâm lên người cô ta?"
Tô Dịch Thừa nắm chặt tay, cắn răng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô
dám!"
Lăng Nhiễm hừ lạnh, nói: "Có cái gì không dám." Sau đó ánh mắt xuống chút
nữa, đột nhiên tựa hồ lúc này mới chú ý tới bụng của An Nhiên, giật mình sửng
sốt một lúc lâu, đột nhiên có chút mới lạ nói: "Tôi nghĩ đến, anh nói tôi trực
tiếp một dao cắm vào trên bụng của cô ta có được hay không?"
Tô Dịch Thừa cắn răng, "Lăng Nhiễm, tôi sẽ không tha cho cô!" Tàn bạo nhìn
cô, nắm tay kia cầm lên lực đạo chặt hơn chặt, móng tay đã được cắt tỉa vẫn trực
tiếp cắm thật sâu vào lòng bàn tay của anh, song anh hồn nhiên không biết.
Lăng Nhiễm cười, hoàn toàn không đem lời của anh để vào trong mắt, sau đó
nhìn anh rồi giơ tay cao lên, dao găm trong tay thẳng tắp đâm về phía bụng của
An Nhiên.