Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 125: Nhận hối lộ

"An Nhiên, tôi có thể cầu xin cô, xin cô đừng xen vào hôn nhân giữa tiểu Tiệp

và Mạc Phi nữa?"

An Nhiên giật mình sững sờ nhìn Đồng Văn Hải, một lúc lâu mới phục hồi tinh

thần lại, nhìn hỏi ông ta: "ông nói tôi xen vào hôn nhân của Mạc Phi và Đồng

Tiểu Tiệp?"

Đồng Văn Hải nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "tôi không biết

trước đây giữa cô và Mạc Phi từng có quan hệ gì, nhưng mà dẫu sao đều đã qua

rồi, hiện tại hai người đều có gia đình của riêng mình, còn xoắn xít với quá khứ

nữa, như thế quá không cần thiết rồi, chẳng lẽ không đúng sao?"

Bàn tay đặt dưới bàn nắm thật chặt, An Nhiên nhìn ông ta, căng thẳng cứng

ngắc nói: "tôi nghĩ Đồng cục trưởng lầm rồi, tôi chưa từng can thiệp vào hôn

nhân giữa Đồng Tiểu Tiệp và Mạc Phi. Về sau trước khi chỉ trích người khác xin

ông tìm hiểu rõ ngọn nguồn đã, người khác sẽ không nhận sự chỉ trích của ông vô

duyên vô cớ như vậy!"

"Không không không." Đồng Văn Hải xua tay, nói: "tôi không có ý chỉ trích cô,

tôi chỉ cầu xin cô. Cho dù trước đây là ai đúng ai sai, cũng không thể nào quay

về quá khứ, quan trọng là hiện tại, An Nhiên, đừng xem tôi là Đồng cục trưởng,

chỉ xem tôi là bậc cha chú bình thường, một người cha già yêu thương con gái,

sau này đừng qua lại với Mạc Phi nữa được chứ?"

An Nhiên có chút không thể tin lắc đầu, nhìn ông ta, hỏi: "rốt cuộc tôi làm

cái gì?" Cô thật không biết, không biết rốt cuộc mình làm sai cái gì, tại sao

ông ta lại muốn đến nhờ cậy cô đừng xen vào hôn nhân của Đồng Tiểu Tiệp!

"Vì cô, tiểu Tiệp và Mạc Phi đã cãi vã không chỉ một lần rồi." Hôm qua Mạc

Phi và Tiểu Tiệp ầm ĩ một trận, đây không phải là lần đầu tiên hai người cãi

nhau, chỉ là bây giờ khác rồi, tiểu Tiệp mang thai, tối hôm qua thấy nó tủi thân

đến tìm mình, ông thực sự không nỡ.

"Ha ha." An Nhiên cười lạnh, nhìn ông ta hết sức lạnh lùng, nói: "tôi không

hề làm cái gì, bọn họ cãi nhau là vấn đề của bản thân bọn họ, chẳng hề liên quan

đến bất cứ ai, Đồng cục trưởng là người từng trải, lẽ nào chỉ biết chỉ trích

người khác một cách mù quáng thế sao?"

Đồng Văn Hải không vui cau mày lại, nói: "tôi không có ý chỉ trích cô!" Thanh

âm nghiêm nghị hơn trước, ánh mắt nhìn cô trở nên có phần chán ghét.

"Ha ha." An Nhiên cười, gật đầu nói: "đúng, ông không chỉ trích tôi, ông là

đang cầu xin tôi." Nói xong đổi giọng, ý cười trên mặt bỗng chốc biến mất, nhìn

thẳng vào ông ta, nói: "nhưng mà tôi cũng cầu xin ngài Đồng cục trưởng, sau này

đừng tự cho là đúng, có một số việc không phải là tôi chọc bọn họ, là bọn họ

không buông tha cho tôi, hôn nhân của bọn họ tốt hay xấu, ồn ào hay ầm ĩ, là

chuyện của bọn họ, có lẽ như ông nói có liên quan đến người khác, thế nhưng

không liên quan đến tôi." Nói xong, An Nhiên trực tiếp kéo cái ghế ra đứng dậy,

"nếu như hôm nay Đồng cục trưởng tìm tôi chính là vì nói điều này, như vậy tôi

sẽ không tiếp nữa." Nói xong cầm cái túi xách xoay người muốn đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cô, sắc mặt Đồng Văn Hải càng thâm trầm hơn, mắt nhìn cô càng

lạnh lẽo, không có bất kỳ biểu cảm gì, nói: "mẹ cô dạy cô như thế này sao? Cố

Hằng Văn cũng giáo dục cô nói chuyện với người lớn như thế này sao? chẳng lẽ cô

không có chút gia giáo nào?"

Nghe vậy, An Nhiên xoay đầu lại nhìn ông ta, cười lạnh nói: "ông có tư cách

gì tới chất vấn gia giáo của tôi?"

"Chỉ dựa vào tôi là ——" Đồng Văn Hải bỗng dưng á khẩu, nhìn chằm chằm cô,

không nói nên lời.

"Ông là cái gì?" An Nhiên nhìn ông ta, hỏi, tay cầm dây túi xách nắm thật

chặt, mạnh đến nỗi chính cô cũng không cảm giác được.

Đồng Văn Hải chỉ nhìn cô, không nói lời gì nữa!

Nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, An Nhiên cười lạnh xoay người, đưa lưng về

phía ông ta nói: "đối với tôi mà nói, ông chẳng là gì cả!" Nói xong liền bước

đi.

Đồng Văn Hải nhìn cô mở cửa, sau đó cánh cửa đóng lại ‘ầm —!’ một tiếng nặng

nề, mà bóng dáng An Nhiên hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, thở thật dài, đau đớn

nhắm mắt lại.

An Nhiên đi ra khỏi ‘Giang Tâm uyển’, đôi giầy dẫm lên mặt đất vang lên tiếng

cộp cộp, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nền! tức giận khiến cô trở nên mất lý trí,

mãi đến khi trong bụng truyền âm ỉ đến cảm giác đau đớn, mới kéo An Nhiên khỏi

dòng suy nghĩ của mình. Lúc này An Nhiên mới ý thức được em bé trong bụng mình,

vội vàng che chở bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "con yêu, thật xin lỗi, thật xin lỗi,

mẹ quên mất."

Dưới người truyền đến cảm giác đau lâm râm khiến cho cô sợ hãi, loảng loạn

tựa vào cột điện ven đường, có chút lúng túng, cả người cô như bị cảm giác sợ

hãi vây quanh, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, liền gọi

cho Tô Dịch Thừa, chỉ là cuộc gọi lần này khác trước, điện thoại vang lên rất

lâu, nhưng mãi không có ai nghe máy.

Tắt đi, gọi lại, cũng vẫn thế!

An Nhiên không biết Tô Dịch Thừa đi đâu, chẳng qua là bụng truyền đến đau đớn

không cho phép cô nghĩ nhiều, vội vàng đón taxi, bảo bà ấy lái đến bệnh

viện.

Tài xế xe taxi là một phụ nữ trung niên, thấy sắc mặt cô không bình thường,

hỏi ra khỏi An Nhiên là phụ nữ có thai, không nói hai lời lập tức nhấn ga chạy

đến bệnh viện, đến bệnh viện, còn rất tốt bụng dìu An Nhiên đi vào trong, vừa an

ủi An Nhiên: "cô yên tâm, không có chuyện gì, đừng căng thẳng, điều cần nhất là

đừng căng thẳng và sợ hãi, hồi đó khi tôi đang chửa có một lần nghi ngờ bị động

thai, tình hình còn xấu hơn cô, cuối cùng cũng không sao, cho nên cô cứ thả

lỏng, không sao cả."

"Cám ơn cô." An Nhiên có chút vô lực nói cảm ơn với bà, giờ phút này sắc mặt

cô đã tái nhợt không còn chút máu nào.

Đến phòng cấp cứu, bác sĩ y tá thấy thế, bước lên phía trước đỡ An Nhiên để

cô thăng bằng, biết được là phụ nữ có thai, lại vội vàng điều bác sĩ phụ khoa

tới đây, để giúp cô khám kĩ lại, dưới người ra chút máu, nhưng mà may mắn không

tính là quá nghiêm trọng, hơn nữa đưa tới bệnh viện kịp thời, nhịp tim thai nhi

tất cả bình thường, bác sĩ cho cô uống progesterone cầm máu bảo vệ thai, sau đó

chuyển cô đến phòng bệnh, vì lý do an toàn, vẫn giữ cô ở lại bệnh viện quan sát

vài ngày.

Người phụ nữ lái xe kia vẫn theo cô đến phòng bệnh rồi mới đi, An Nhiên rất

cảm ơn bà, chờ sau khi bà đi, An Nhiên cầm điện thoại di động gọi lại cho Tô

Dịch Thừa, vẫn không có ai nghe máy, An Nhiên có chút lo lắng cau mày lại, trong

lòng mơ hồ bất an, muốn gọi vào phòng làm việc của anh, lúc này mới nhớ căn bản

là mình không biết số phòng làm việc của anh!

Mà trong lúc An Nhiên bởi vì tâm tình xúc động quá độ mà bị đưa đến bệnh

viện, thì bên Tô Dịch Thừa cũng có chút phiền phức, mà phiền phức này anh không

hề có chuẩn bị, với lại trở tay khong kịp.

Buổi sáng Tô Dịch Thừa vừa đến phòng làm việc, đang chuẩn bị mở hội nghị, thì

vài vị khách không mời mà đến đến phòng làm việc, là người trong ban thanh tra

kỷ luật, nhìn anh vẻ mặt rất nghiêm túc, chỉ nói là muốn mời anh qua phối hợp

điều tra.

Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm bọn họ, cuối cùng gật đầu đi theo bọn họ ra

ngoài, theo quy định, anh không được mang tất cả phương tiện tiên lạc.

Ngồi trong phòng đóng kín, vẻ mặt Tô Dịch Thừa thản nhiên, có hơi bất ngờ,

biết bọn họ có hành động, lại không nghĩ rằng lại nhanh như thế, nhưng mà không

sao cả, anh không thẹn với lương tâm.

Cửa bị người đẩy ra, Nghiêm Lực chủ nhiệm ban thanh tra kỷ luật cầm giấy tờ

đi vào, nhìn Tô Dịch Thừa, mặt cực kỳ nghiêm túc. Ông nhận ra Tô Dịch Thừa, xem

như là ông nhìn đứa trẻ này lớn lên, trước đây khi ông vẫn là quân dưới quyền

của lão Tô thì Tô Dịch Thừa còn chưa ra đời, ông không có cha mẹ, mà lão Tô lại

đối đãi với ông vô cùng tốt, như là coi ông là con trai ruột vậy, Tô Văn Thanh

cũng đối xử với ông như anh em, ngày lễ tết ông không về mà ở lại ăn tết với Tô

gia, ngay cả hiện tại, tết nào ông ta cũng nhất định dẫn vợ con về thăm một

chút, chỉ là ông thật không ngờ, Tô gia là một gia đình quang minh chính đại,

tính tình lão Tô lại càng kiên cường chính trực, sao cũng không thể nghĩ đến Tô

Dịch Thừa lại xảy ra vấn đề lớn trên phương diện tác phong thế này, tham ô, nhận

hối lộ, hơn nữa liên quan đến số tiền lớn như thế!

Ngồi xuống trước mặt Tô Dịch Thừa, Nghiêm Lực nhìn chằm chằm vào anh, mãi hồi

lâu không nói gì.

Vẻ mặt Tô Dịch Thừa thong dong, nhìn ông, chỉ gọi: "Nghiêm chủ nhiệm."

Nghiêm Lực thu hồi ánh mắt, buông tiếng thở dài, cầm giấy tờ trong tay đặt

lên trên bàn, móc bao thuốc lá từ trong túi áo, cầm một điếu ngậm vào miệng, cầm

bật lửa đốt cho mình, lại nhìn Tô Dịch Thừa hỏi: "một điếu chứ?"

Tô Dịch Thừa lạnh nhạt lắc đầu, "tôi bỏ rồi." Vốn là không hút, chỉ là khi đi

xã giao thỉnh thoảng hút một điếu, bây giờ An Nhiên mang thai, anh bỏ rồi.

Nghiêm Lực không nói gì, gật đầu, bỏ bao thuốc lá lên trên bàn, sau đó nhíu

mi tự hút thuốc của mình, không nói chuyện.

Ông ta không nói, Tô Dịch Thừa cũng không mở miệng, chẳng qua là lạnh nhạt

nhìn ông ta.

Đến khi hút hết điếu thuốc trong tay, Nghiêm Lực dập đầu mẩu thuốc lá lên

trên cái gạt tàn thuốc trên bàn. Sau đó mới nhìn Tô Dịch Thừa, chậm rãi mở

miệng, nói: "tôi không nghĩ tới lại có một ngày chúng ta ngồi đối mặt thế

này."

"Tôi cũng không nghĩ tới." Tô Dịch Thừa bình tĩnh đáp lại.

Nghiêm Lực nhìn anh, lắc đầu nói: "a Thừa, cậu làm như vậy là làm ông nội và

cha cậu thất vọng!" Làm sao xứng đáng với Tô gia.

Tô Dịch Thừa nhìn ông, một lúc lâu mới mở miệng nói: "chú Nghiêm, chú tin

cháu không?"

Nghiêm Lực nhìn chằm chằm anh, nói: "tôi đương nhiên tin cậu, tôi nhìn cậu

lớn lên từ nhỏ, tính tình thế nào tất nhiên là tôi biết rõ chỉ có điều." Nói,

đột nhiên cười khổ lắc đầu, nói tiếp: "chỉ có điều, anh hùng khó qua ải mỹ nhân,

tôi không tin chính là vợ câu!"

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, nhìn ông, có chút khó hiểu: "cháu không rõ ý

của chú, chuyện này liên quan gì đến An Nhiên?"

Nghiêm Lực khẽ thở dài, đẩy giấy tờ trên bàn sang cho anh, nặng nề mở miệng:

"tự mình xem đi, sau lưng cậu, cô ta thu quà biếu của người khác gần trăm

vạn!"

Tô Dịch Thừa không tin nhìn ông, đưa tay cầm lấy giấy tờ trên bàn.