Tần Vân vào cửa, nhìn An Nhiên thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha, trong lòng ít
nhiều đã hiểu, sợ là vừa rồi Lăng Nhiễm tới nói gì đó với cô rồi.
Đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn trà, lại liếc thấy mẩu thuốc lá bị dụi
tắt trong đĩa trái cây, nhíu mày, e cái này cũng là do đứa bé nhà họ Lăng vừa để
lại a, lên tiếng gọi: "An Nhiên."
An Nhiên sửng sốt một lúc lâu, rồi mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Tần Vân,
cười khan, nói: "Mẹ, mẹ đến rồi."
Tần Vân cười cười với cô, đưa cái bình giữ nhiệt trên bàn trà cho cô, sau đó
kéo cô đứng dậy: "đi, về phòng trước đi, ở đây nhiều khói, không tốt cho em
bé."
Lúc này An Nhiên mới gật đầu, xách bình giữ nhiệt về phòng.
Đợi sau khi An Nhiên đi, Tần Vân lập tức mở hết cửa sổ trong phòng ra, dọn
sạch sẽ tàn thuốc trên mặt đất cùng với mẩu thuốc lá trên bàn trà, rửa sạch cái
đĩa trái cây nhiều lần, mặt khác quét dọn trong ngoài phòng khách một lần. Đợi
làm xong những thứ này, Tần Vân mới gõ cửa vào phòng ngủ tìm An Nhiên.
Gõ cửa, mở cửa đi vào, thấy An Nhiên đang ngồi ở trên giường, trong tay còn
ôm cái bình giữ nhiệt kia, động tác giống y như đúc khi còn ngồi trong phòng
khách.
Tần Vân lắc đầu, tiến lên cầm lấy cái bình giữ nhiệt trong lòng cô, khẽ cười
nói: "mẹ đi cả chặng đường rất xa không phải đưa cho con ôm cho ấm."
Nói xong xách bình giữ nhiệt đi ra ngoài, một lát sau bưng bát canh gà còn
bốc hơi nóng đi vào, bưng đến trước mặt An Nhiên, nói: "nhanh uống canh gà đi,
đây là mẹ hầm cả ngày hôm qua đấy, con nghe lời ăn hết đi."
An Nhiên cười khẽ, hai tay nhận lấy, nói với Tần Vân: "cám ơn mẹ." Sau đó
bưng lên uống.
Tần Vân ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn An Nhiên cười nhạt mở miệng: "có gì
không vui, có muốn nói với mẹ không?"
Động tác uống canh dừng lại, An Nhiên không quay đầu lại nhìn Tần Vân, bởi vì
không biết nói như thế nào.
Thấy cô không nói, Tần Vân cũng không ép, chỉ cười nói: "không sao, không
muốn nói thì đừng nói, nhưng mà nếu thật có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng,
không muốn nói với mẹ thì phải nói cho chị em tốt của con, giấu sự khó chịu
trong lòng không tốt cho chính con và đứa bé, biết không."
An Nhiên biết bà hiểu lầm rồi, nhưng mà không mở miệng giải thích, chỉ khẽ
gật đầu, cúi đầu ăn canh.
Tần Vân nhìn An Nhiên, nhớ tới bộ dạng Lăng Nhiễm đi khỏi vừa rồi, trong lòng
không khỏi mắng Tô Dịch Thừa, bà tưởng là anh đã làm rõ chuyện với Lăng Nhiễm,
ai biết Lăng Nhiễm lại vẫn lấn tới!
Tính tình An Nhiên quá dịu ngoan rồi, ngay cả nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.
Có thể nói là bà nhìn đứa bé nhà họ Lăng kia lớn lên, nhìn thì dịu dàng yếu ớt,
nhưng nội tâm thì độc ác tàn nhẫn, có nhiều mưu tính quỷ quái, nếu không hồi đó
xảy ra chuyện lớn như thế, đổi lại là người khác, đâu còn dám quay về. Có lẽ bà
nên tìm lão Lăng nói chuyện một chút, hiện tại An Nhiên đang mang thai, là thời
kỳ đặc biệt, không thể để con bé kia hành hạ.
An Nhiên uống xong bát canh gà mà Tần Vân đã chuẩn bị, đứng dậy vừa định cầm
cái bát đi ra ngoài, cái bát trong tay lại được Tần Vân tiếp nhận.
"Đưa cho mẹ." Tần Vân cười khẽ nhận lấy cái bát, đưa tay vén vén tóc An
Nhiên, nói, "mệt không, mệt mỏi thì đi nằm ngủ một lát, phụ nữ có thai phải chú
ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
Thật ra thì An Nhiên cũng không buồn ngủ, nhưng đúng là hơi mệt, gật đầu,
"vâng."
Đợi An Nhiên nằm ngủ rồi Tần Vân mới xoay người ra cửa, nhìn đồng hồ cầm điện
thoại di động gọi cho Tô Dịch Thừa, điện thoại vang lên một lúc lâu mới được
nhận, còn không đợi Tô Dịch Thừa mở miệng, bên này Tần Vân liền mắng một trận:
"Tô Dịch Thừa, con làm được chuyện gì hả, cả ngày chỉ biết bận rộn, ngay cả vợ
con mình cũng không bảo vệ được, để người ta lấn tới, Lăng Nhiễm cô ta muốn làm
gì? Phải chấm dứt thì nên chấm dứt, mẹ với cha con dạy con thế nào?"
Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại nghe không hiểu ra sao, căn bản là không
biết bà đang nói cái, hoàn toàn không có ý niệm gì!"mẹ, mẹ đang nói gì, Lăng
Nhiễm làm sao?" Lấn từng bước cái gì, phải chấm dứt không chấm dứt cái gì, sao
anh nghe mà không hiểu một chữ!
"Con cùng Lăng Nhiễm là chuyện gì xảy ra?" Tần Vân chất vấn, giọng nói như là
bảo vệ quyền lợi cho An Nhiên.
"Cái gì cùng Lăng Nhiễm chuyện gì xảy ra!" Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày.
"Hôm nay mẹ tới chỗ con đưa canh gà cho An Nhiên, vừa từ trong thang máy đi
ra đã nhìn thấy cô ta đứng ở cửa thang máy, đến khi mẹ đến nhà các con, cửa
không khóa, thấy An Nhiên ngẩn người ngồi trên ghế sô pha, ngây ngốc, hỏi nó
Lăng Nhiễm nói gì với nó, chỉ lắc đầu không trả lời." Tần Vân kể lại chi
tiết.
Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại nhíu mày, im lặng một lát, chỉ hỏi: "bây
giờ An Nhiên đâu ạ?"
"Ngủ, nhưng mà rầu rĩ không vui." Tần Vân lo lắng nói, "a Thừa, con phải làm
rõ lập trường của mình, bây giờ con là người có vợ rồi, không lâu nữa sẽ làm
cha, mẹ nhìn ra con rất thích An Nhiên, đừng để người khác hiểu lầm rằng mình
còn có cơ hội." Tần Vân nói một chút liền ngừng lại, bà biết anh nghe hiểu hàm ý
của bà.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa im lặng một lúc, rất lâu mới khẽ gật đầu, trả
lời: "con biết rồi, mẹ giúp con chăm sóc An Nhiên đã, cô bé này dễ suy nghĩ lung
tung, bên này con hết bận sẽ trở về."
"Ừ." Tần Vân gật đầu đồng ý, cho dù anh không nói, bà cũng muốn ở lại chờ anh
về, con dâu bà đương nhiên bà phải thương rồi.
An Nhiên không biết mình ngủ bao lâu, thật ra thì lúc đầu không buồn ngủ, chỉ
là cứ nằm, mí mắt ngày càng nặng trịch, cũng không biết làm sao lại ngủ thϊếp
đi. Xoay người, nhìn cái đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, không ngờ đã gần
sáu giờ, cô nhớ khi mình nằm xuống rõ ràng mới chưa đến ba giờ, không nghĩ tới
ngủ một cái liền qua ba tiếng.
Lại nhắm mắt nằm ở trên giường một lúc lâu, đến lúc mình hoàn toàn tỉnh táo,
An Nhiên mới vén chăn xuống giường. Vào phòng tắm rửa mặt qua loa, mở cửa đi ra
ngoài, nghe thấy Tô Dịch Thừa đang nói gì đó cùng Tần Vân ở ngoài cửa, thấy cô
đi ra ngoài, liền chấm dứt đề tài, không nói thêm nữa.
"An Nhiên, con tỉnh rồi." Tần Vân nhìn cô cười nói.
An Nhiên gãi gãi tóc, hơi ngượng ngùng nói, "hình như con ngủ quên."
Tô Dịch Thừa đứng dậy, bình tĩnh đi về phía cô, đưa tay vén sợi tóc trên trán
cô, dịu dàng hỏi: "đói chưa?"
An Nhiên lắc đầu, "vẫn chưa đói." Thật ra thì ăn rồi ngủ, hoàn toàn không vận
động, đâu có dễ đói như vậy.
Thấy bọn họ như thế, Tần Vân giơ tay lên nhìn đồng hồ, quả thật đã không còn
sớm rồi, mặt khác, bà thấy hai vợ chồng bọn họ cũng cần tâm sự một chút, nên
đứng dậy, nói: "được rồi, thời gian cũng không sớm, vừa rồi cha con còn gọi điện
thoại tới gọi mẹ đi đâu đấy."
"Mẹ ở lại ăn cơm đi ạ." An Nhiên hơi ngượng ngùng nói, hiếm khi Tần Vân đến,
lẽ ra mình nên cùng nói chuyện với bà, thế nhưng lại ngủ muộn như thế.
"Không cần, cô giúp việc trong đại viện nấu cơm mẹ rồi, về là có cái ăn."
Tần Vân khẽ cười nói với bọn họ.
"Mẹ, con đưa mẹ về." Tô Dịch Thừa nói.
"Không cần, con có dư thời gian thì ở cùng An Nhiên đi, khi tới là lính cần
vụ đưa tới, bây giờ hẳn là đang buồn chán chờ dưới tầng đấy." Tần Vân nói, đưa
tay kéo tay An Nhiên đặt vào lòng bàn tay mình, nói: "An Nhiên, nếu a Thừa dám
bắt nạt con, con tìm mẹ cho con chỗ dựa, không thì tìm cha hoặc ông nội, để bọn
họ dạy nó như huấn luyện binh lính nha."
An Nhiên cười khúc khích, gật đầu, "cám ơn mẹ"
"Đồ ngốc." Tần Vân vỗ vỗ tay cô, một lúc lâu mới buông ra, nói: "được rồi, mẹ
về đây, lát nữa các con đói thì hâm nóng thức ăn mà ăn."
"Vâng." An Nhiên gật đầu, cùng Tô Dịch Thừa đưa Tần Vân ra cửa, khi còn muốn
đưa bà xuống lại bị Tần Vân khăng khăng từ chối, nháy mắt cho Tô Dịch Thừa, như
là ám chỉ điều gì.
Tần Vân đi, trong nhà còn lại Tô Dịch Thừa và An Nhiên.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay nhéo nhéo mũi cô, hỏi, "mẹ nói rằng chiều nay
Lăng Nhiễm đã tới?"
An Nhiên nhìn anh, nhớ tới những lời Lăng Nhiễm nói chiều nay.
Thấy cô không nói, Tô Dịch Thừa kéo cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng
khách, ôm cô để cô tựa vào ngực mình, dịu dàng nói: "anh không biết Lăng Nhiễm
tới nói gì với em, nhưng mà An Nhiên, em tin anh chứ?"
An Nhiên gật đầu, cô tin anh, dù từ lúc bắt đầu hai người chưa hiểu nhau, cô
cũng chưa từng hoài nghi anh.
Tô Dịch Thừa cười khẽ, cúi đầu ngắm nghía bàn tay nhỏ bé của cô, cô có đôi
tay rất đẹp, ngón tay thon dài, nhìn rất thích hợp đánh đàn dương cầm, người ta
tuyệt đối không thể nhìn ra cô thế mà lại làm thiết kế, hơn nữa còn là thiết kế
kiến trúc. Gãi gãi lòng bàn tay của cô, nở nụ cười hỏi: "tin anh còn bị lời
người khác lay động, hử?"
Lòng bàn tay bị gãi có chút ngứa ngáy, né tránh, nói thật nhỏ: "em đâu có."
Hiển nhiên có chút chột dạ, thanh âm nhẹ đến nỗi bản thân mình cũng không nghe
thấy.
"Em ấy, tâm tình đều viết ở trên mặt." Tô Dịch Thừa ghé vào bên tai cô, khẽ
cắn lỗ tai cô: "em như thế dọa mẹ rồi, còn gọi điện răn dạy anh một trận."
"Hả!" An Nhiên bất ngờ, quay đầu nhìn anh: "em không hề biết!"
"Ừ, anh biết em không biết, vì em đang ngủ." Tô Dịch Thừa gật đầu, trán chống
lên trán cô: "nói cho anh biết, Lăng Nhiễm đã nói gì với em?"
An Nhiên nhìn gương mặt tuấn tú hầu như không có khoảng cách trước mắt, anh
thật rất xuất sắc, cho nên cũng khó trách Lăng Nhiễm không từ thủ đoạn mà muốn
đoạt lại anh như vậy, nhớ tới những lời cô ta nói lúc chiều, trong lòng không
hiểu sao lại thấy rối rắm, thật ra không phải là lo lắng không tín nhiệm anh,
chỉ là quan tâm, cho nên sợ hãi.
Đưa tay chậm rãi đặt lên mặt anh, ngón tay miêu tả đường nét của anh, một lúc
lâu mới nhẹ nhàng mở miệng, "gần đây công việc bề bộn sao? Có thuận lợi
không."
Tô Dịch Thừa để tùy cô vuốt, gật đầu, trả lời: "bận, nhưng mà không hề không
thuận."
An Nhiên cười, mở miệng nói: "chiều nay Lăng Nhiễm đến nói muốn giao dịch với
em, chỉ cần em bằng lòng phá thai, cô ta sẽ bỏ qua cho anh." Thật ra thì vốn
không muốn giấu diếm, suy cho cùng chuyện này liên quan đến anh, bất kể Lăng
Nhiễm nói thật hay giả, cô đều phải nói với anh để anh đề phòng.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Dịch Thừa bỗng dưng trầm xuống, trong mắt lộ ra tia hung
ác và tàn nhẫn, buông cô ra, lạnh giọng nói: "Cô ta dựa vào cái gì." Hoàn toàn
mất hết vẻ ôn nhuận nho nhã lúc trước, lúc này cả người dường như biến thành
người khác. Anh như vậy, là An Nhiên chưa từng trông thấy.
Nhìn chằm chằm anh, An Nhiên biết anh đang tức giận Lăng Nhiễm, nhưng mà cô
không thích anh như thế, đưa tay đặt lên mặt anh, chạm vào gương mặt trở nên
cứng ngắc kia, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa, như là muốn anh trở về Tô Dịch Thừa
lúc đầu.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới nhận ra mình mất bình tĩnh, hơi áy náy nhìn cô, kéo
tay cô đặt trên miệng mình hôn lấy, cẩn thận từng li từng tí, như là đối xử với
bảo bối quý báu, sau đó nhẹ nói nói: "thật xin lỗi, dọa em rồi?"
An Nhiên lắc đầu, "không, chỉ là không thích."
Một lần nữa ôm cô vào lòng, khẽ vỗ vỗ lưng cô, sau đó ôn nhu hỏi bên tai cô:
"em ưng thuận cô ta rồi?"
An Nhiên lắc đầu trong ngực anh, bình tĩnh nói: "không, làm sao em có thể bỏ
đứa bé, hơn nữa hôn nhân của chúng ta không phải là tiền đặt cược, cũng không
phải là hàng hóa, làm sao em có thể dùng để giao dịch."
Tô Dịch Thừa không khỏi ôm cô chặt hơn, thậm chí bản thân mình cũng không
phát hiện ra, lúc này khóe miệng đang lộ ra nụ cười đẹp mắt.
An Nhiên nói tiếp: "trừ phi chính miệng anh nói với em rằng anh không cần em,
muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, nếu không em sẽ không lấy hôn nhân của chúng ta
trao đổi hay giao dịch gì đó với người khác."
"Anh sẽ không!" Tô Dịch Thừa chợt buông cô ra, nhìn chằm chằm cô, như là đang
bảo đảm nói: "anh sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không!"
An Nhiên nhìn anh, nhìn vô cùng nghiêm túc, sau đó cười, nhẹ giọng đáp lại
anh: "em cũng sẽ không."
Tô Dịch Thừa nhìn nụ cười duyên của cô, tâm trạng vừa động, cúi đầu cứ như
vậy hôn xuống, rất dùng sức, không có một chút dịu dàng như dĩ vãng, cái lưỡi
cạy hàm răng cô ra, không đợi cô kịp phản ứng, liền quấn lấy lưỡi cô cùng nhau
nhảy múa.
Mặc dù An Nhiên phản ứng chậm nửa nhịp, mặc dù bị hành động hơi thô lỗ của
anh tối nay khiến cho hơi đau, nhưng mà không đẩy anh ra, không kháng nghị,
ngược lại còn giơ tay ôm cổ anh, để hai người càng kề sát nhau hơn.
Tô Dịch Thừa như là được cổ vũ, nụ hôn càng nhiệt tình hơn, nhiệt tình như
muốn nhấn chìm hai người.
"Ư ——" An Nhiên thốt ra tiếng, cô bị hôn đến không thở được, môi bị người nào
đó hôn mà sưng lên, có chút đau rát.
Nhiệt tình như là bị đè nén rất lâu, một khi dâng lên dễ khiến người ta trở
nên khó tự kiềm chế, rõ ràng là một người rất lý trí, tối nay Tô Dịch Thừa trở
nên điên cuồng khó tả.
Hôn từng chút từng chút biến vị, rời bỏ đôi môi, chậm rãi đi xuống, tay vốn
đang ôm chặt cô cũng bắt đầu trở nên không an phận, bàn tay chạy đi chạy lại
trên người cô, mỗi lần chạm nhẹ cũng khiến cả hai người đồng thời run rẩy.
Cũng không biết là ai cởϊ qυầи áo ai trước, đến khi kịp phản ứng thì hai
người đã gần như trần trụi, ngọn lửa du͙© vọиɠ che phủ đôi mắt hai người, trong
phòng khách yên tĩnh, trên ghế sô pha chật hẹp, hô hấp hai người trở nên nặng
nề.
Nụ hôn của anh ngày càng thấp xuống, đến chỗ nào đều để lại lửa nóng ở đó,
thiêu đốt cô, An Nhiên khó chịu nức nở, nói không ra lời cảm giác lúc này của
mình là gì, muốn đẩy anh ra, nhưng lại không chịu được kéo anh càng chặt hơn,
đáy lòng trống rỗng, hư không.
"Nhiên Nhiên ——" Giọng nói Tô Dịch Thừa khàn khàn thấp đến mức gần như không
thể nghe thấy, cong người để trọng lượng của mình không ép xuống cô, vùi đầu vào
ngực cô, hô hấp nặng nề, thanh âm ám ách không thể ám ách hơn nữa từ ngực An
Nhiên truyền đến: "anh muốn em! Anh muốn em —" lửa nóng dâng lên trong bụng
chứng tỏ ý anh.
Trái tim An Nhiên run lên, lúc này lý trí thoáng cái quay lại, quay lại từng
chút một đến khi đầy đủ, hai mắt vốn bị du͙© vọиɠ phủ kín cũng dần dần trở nên
trong veo, anh muốn cô, thật ra thì nói thẳng ra cô cũng muốn anh, cũng nhớ cảm
giác được anh ôm chặt, nhớ sự rung động của cô và anh trong cơ thể cô. Nhưng mà
——
"Dịch Thừa ——" tay chậm rãi di chuyển lên trên, nắm được đầu anh, ngón tay
l*иg vào tóc anh: "Dịch Thừa ——"
Nghe thấy Tô Dịch Thừa vùi trong ngực cô buồn bực hừ một tiếng, sau đó bỗng
chốc dừng lại tất cả động tác, chỉ ôm cô, ôm cô thật chặt, như là như thế có thể
làm giảm đau đớn trên người mình.
Cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp của bọn họ, không hề nhẹ
nhàng, mà hơi phập phồng bất định, cô thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống,
anh nặng nề, như là mỗi lần hô hấp là đang hết sức cố gắng kìm nén khát vọng và
kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong lòng!
An Nhiên đau lòng lấy tay nhẹ nhàng vỗ về đầu anh, như là đang an ủi, như là
đang thương xót.
Một lúc lâu, hai người mới bình ổn lại từ trong kí©ɧ ŧìиɧ, Tô Dịch Thừa buông
cô ra đứng dậy, mặc lại quần áo bị cởi ra cho cô.
An Nhiên e thẹn đỏ mặt, cúi thấp đầu, kép hờ mắt, không nhìn anh. Đến khi mặc
quần áo cho cô xong, lúc này Tô Dịch Thừa mới lại ôm cô vào lòng, tay vòng qua
hông cô, bàn tay áp lên bụng cô, nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai cô: "bảo bối, biết
điều một chút, mau mau lớn lên."
An Nhiên bị hành động trẻ con này của anh chọc người, nhưng không phản bác
lại anh, chỉ thả lỏng người nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, hoàn toàn để tùy anh ôm
mình. Sau đó mới nhàn nhạt mở miệng: "Lăng Nhiễm nói nếu em đồng ý buông tay,
phá thai, ly hôn với anh, cô ta có thể giúp anh, nếu em không đồng ý, như vậy sẽ
có người đến điều tra anh, dù anh có làm gì hay không, nếu đã điều tra bọn họ
nhất định sẽ có đủ lý do lật đổ anh."
Tô Dịch Thừa cười lạnh, "Giang Thành cũng không phải là do nhà họ Lăng của cô
ta xây lên." Thật ra thì trước kia Lăng Xuyên Giang cũng từng tìm anh nói
chuyện, hình như có ý lôi kéo, anh không đồng ý, sau đó dường như có một số việc
biến đổi rồi. E rằng anh lên đến vị trí này đã làm cản trở lợi ích của ai đó
rồi, cũng không khó nhận ra, gần đây thái độ của Lăng Xuyên Giang đối với anh
anh biết ông ta sẽ có hành động. Nhưng mà bọn họ có thủ đoạn, chẳng lẽ anh sẽ để
tùy người khác xâu xé?
Lại cúi đầu, xoay người cô lại, nhìn chằm chằm cô, hỏii: "không tin anh sao?"
Không tin anh có thể bảo vệ cô?
An Nhiên nhìn anh, lắc đầu nói: "không phải, không phải là không tin tưởng,
chẳng qua là sợ."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, hình như không rõ ý cô.
An Nhiên giải thích: "em tin tưởng năng lực của anh, chỉ là trong lòng vẫn sợ
hãi, em không hiểu hiểu quan trường, hoàn toàn không rõ chỗ lợi hại và hoạt động
của quan trường, em có cảm giác vô lực bối rối, biết rõ có người muốn hại anh,
nhưng chỉ có thể đứng một bên, không biết nên làm gì, thậm chí còn có thể trở
thành trở ngại của anh."
Tô Dịch Thừa than nhẹ, đưa tay giữ khuôn mặt cô, chăm chú nhìn cô nói: "An
Nhiên, cho dù bọn họ muốn hãm hại anh, mưu tính anh, nhưng mà tin anh tất cả sẽ
không sao!"
An Nhiên gật đầu, nhưng vẻ mặt có chút bất lực nói: "em biết, em biết anh
nhất định có thể xử lý tốt, nhưng mà, nhưng mà trong lòng vẫn không khống chế
được lo lắng, không rõ nguyên do của nỗi sợ, em không biết tại sao lại thế."
Chiều nay khi Lăng Nhiễm nói những điều kia, rõ ràng trong lòng biết anh cũng
không phải là quả hồng mềm có thể để tùy người ta hãm hại, nhưng trong lòng vẫn
không kìm được lo lắng, sợ hãi, nhưng mà thật bảo cô nói ra cảm giác này, cô
không hề biết mình đang lo lắng cái gì, sợ cái gì.
"Đồ ngốc." Tô Dịch Thừa cười khẽ, một lần nữa ôm cô vào trong ngực, nhẹ tay
vỗ vỗ lưng cô, "đừng nghĩ nữa, chỉ cần bình tĩnh đứng cạnh anh, dù có chuyện gì
xảy ra, hãy luôn kiên định đứng bên cạnh anh, đừng rời xa, biết không?"
"Vâng." Được anh ôm vào lòng, An Nhiên kiên định gật đầu, đưa tay ôm lại anh:
"em sẽ không bỏ đứa con này, càng sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng
ta."
Tô Dịch Thừa khẽ cười, ôm cô chặt hơn, chỉ cần như vậy là đủ rồi, chỉ cần anh
đủ kiên định ở bên cạnh anh, thì anh có đủ lòng tin và động lực chém đứt trở hại
trược mặt họ, cho cô và đứa con hạnh phúc lớn nhất.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, một lúc lâu Tô Dịch Thừa mới buông cô ra, tay
vỗ về mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "cùng anh ăn một chút, làm cả ngày, thật đói
bụng."
An Nhiên cười khẽ gật đầu, khi đứng dậy nhẹ nhàng tiến tới bên tai anh, ôm cổ
anh, nhỏ giọng nói cho anh biết: "hình như em còn yêu anh hơn so với em nghĩ!"
Vì yêu sâu sắc, nên mới tý cái đã để ý, cho nên mới không hiểu sao lại bối rối
và sợ hãi.
Tô Dịch Thừa ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã sớm buông
anh ra, nhẹ nhàng bước vào bếp, ngoái đầu nhìn lại, cười nhạt nhìn anh: "anh đi
rửa tay, em đi hâm lại thức ăn."
Tô Dịch Thừa cũng cười, gật đầu với cô, nở nụ cười thật to, hạnh phúc cùng
thỏa mãn.