Đông Lạnh

Chương 10

"Sau bao ngày tôi cuối cùng cũng có cuộc sống mình mơ ước. Ở một mình, ăn một mình, mặc thứ mình muốn, mua những thứ mình cần, làm những việc mình thích,... Tất cả mọi việc đều theo bản thân, không có ai đánh giá, nhận xét thậm chí phê phán quyết liệt. Song tôi cảm thấy cuộc sống thiếu gì đó..."

Căn nhà cô ở có hai tầng. Tầng dưới của chủ nhà ở, cô ở tầng trên. Có cầu thang ngoài ko lo bất tiện thức khuya dậy sớm. Tường cách âm, ko lo bạn bè to tiếng. Nhưng nó lại luôn mở cửa sổ ở phía trước nhìn ra mặt đường. Có lẽ đễ nghe âm thành nơi thị thành đông đúc. Cô để bàn họ ở cạnh cửa sổ, tiếp vào trong là một bộ bàn ghế có sẵn đơn giản, tiếp đó là giá sách mặt, ngăn cách bàn ghế và giường ngủ. Phía cạnh giường là bàn trang điểm và tủ quần áo 3 ngăn. Về công trình vệ sinh thì khép kín ở đối diện phòng khách, cạnh phòng bếp nhỏ xinh. Tuy đây chưa phải căn nhà mơ ước, nhưng không gian riêng này cũng đủ khiến nó miên man thích thú rồi.

Sáng hôm nay nó phải tới trường làm một số công việc nghe và nhớ. Chủ yếu là con đường vào tới lớp như nào. Nhập học muộn, thời tiết thu sang rất hay với nó. Hay vì nó lúc ấm lúc lạnh. Hay hơn vì dễ ngủ, dễ mặc. Tiếng chuông báo thức kêu nó thoải mái thức dậy. Nhìn cái điện thoại nó mỉm cười, đây chính là thứ nó khao khát có riêng từ nhỏ mà mãi đến giờ mới được dùng đây. Nhanh chóng làm vscn rồi nó thay đồ và ra khỏi nhà. Mặc quần jeans bó màu đen với sơ mi trắng trễ vai đuôi dài với phía cúc sau cài một chiếc kẹp nơ màu hồng. Đi thêm đôi giày thể thao màu trắng cùng tông với áo. Tóc nhuộm màu xám ngắn ngang lưng, mái thưa buộc cao đầy năng động. Trông nó ra dáng sinh viên hẳn sau khoảng nghỉ hè lột xác, xinh đẹp hơn, người khác khó nhận ra. Ngoài đường xe cộ tấp nập, nó đeo theo cả chiếc khẩu trang y tế màu xanh nước biển nhạt, chỉ lộ ra đôi mắt trong phẳng lặng. Từ chỗ ở tới trường nó học cách tầm nửa cây số. (Giấu tên trường) Đặc biệt cùng nằm một phía, nó không phải sang đường, ác mộng đô thị. Nhưng nếu muốn đi đâu khác thì phải đi tắc xi hoặc với người biết đường nếu không nó sẽ lạc mất. ĐƯờng Hà Nội sẽ giống với trang giấy kẻ 5 ô ly của học sinh tiểu học nếu các con đường thẳng và vông góc với nhau. Mà có lẽ như thế thì tốt hơn với mọi người khi dò tìm đường. Cứ đến giờ cao điểm, xe cộ lại đông tấp tập, nhìn vào cảm tưởng như xe muốn lao lên cả vỉa hè mà đi, tiếng còi xe, tiếng máy chạy, mọi thứ làm tim nó đập nhanh hơn, âm thanh rộn ràng trong đầu nhiều khi khiến nó chóng mặt. Dọc đường nó gặp nhiều sinh viên đi học. Nhìn vào ta có thể dễ dàng nhận biết được các loại sinh viên khác nhau. Đơn giản như sinh viên năm nhất thường đi lẻ loi và e thẹn. Còn sinh viên năm trước lại rất tự nhiên, đi theo đôi hoặc nhóm đông, nói cười rôn rả. Vài sinh viên năm cuối đầu tắp mặt tối, có vẻ vội vã mệt mỏi hơn.

Sau một hồi tìm kiếm nó cuối cùng cũng tìm được lớp học của mình, ở tầng 2. Nếu mà quen đường chắc chắn từ cổng đi tới lớp sẽ mất 10 phút. Trong lớp bạn học cũng đã gần đông đủ. Nó thấy dãy bàn đầu trống trải nhất, nhìn xuống cuối lớp lại đông đúc ồn ào, liên ngồi xuống bàn đầu của dãy thứ nhất từ cửa vào. Ở những giấy phút chờ đợi trong im lặng có một bạn học khá ái khác ngồi phía trong quay qua nhìn thấy nó thì biểu cảm liền giống nhìn thấy bảo bối. Cô có một khuân mặt đáng yêu, đôi mắt to tròn, lông mi dày, đôi môi anh đào chúm chím màu cam với sống mũi cao và mái tóc ngắn tới vai, ép cụp màu hung đỏ. Khoác trên người bộ váy minh bạch màu trắng từ lụa và ren, đi đôi giày thể thao màu trắng đen.

- Chào cậu, mình tên là Võ Hạ Tuyết. Cậu tên gì?_ Tuyết nhìn nó nở một nụ cười thân thiện.

- À...Mình tên là Kiều Uyển Nhi._ Nó đối diện với khuân mặt ấy thì không thể lạnh lùng đối xử được đành nở nụ cười nhẹ.

- Mình thấy cậu rất đặc biệt, không ồn ào giống đám người kia_ Tuyết liếc mắt xuống cuối lớp.

- Mình không thích bàn luận như thế lắm, cũng có thể vì mình không có năng khiếu hài hước nữa..._ Nó nhìn theo ánh mắt của Tuyết.

- Hây, mình cũng không thích người ồn ào đâu, vì bản thân đã quá ồn ào._ Tuyết Tuyết thở dài lắc đầu.

- Cậu rất thú vị!_ Nó nghe vậy liền nở một nụ cười tươi.

Đột nhiên bị Tuyết đưa hai tay áp vào má mình, nó quá bất ngờ. Cậu ta lại như vớ được vàng.

- Cậu có răng khểnh kìa, cả cái má núm đồng xu nữa. Ôi, duyên thật đấy_ Tuyết nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ.

-...._ Nó gạt tay Tuyết ra, chẳng biết nói gì chỉ biết cười khổ.

- Cậu làm bạn thân với tớ đi. Chỉ cần cậu nói ít tới sẽ nói nhiều. Tớ tin cậu sẽ là bạn tốt!_ Tuyết vui vẻ cầm tay nó nói rồi phát hiện gì đó bất thường.

-Tay cậu sao thế?_ Tuyết sờ nắn bàn tay nó rồi hỏi.

- Nó vốn thế, tại tớ không phải lao động nặng chứ không có sao! _ Nó đã quá quen với câu hỏi này rồi.

- Sờ thích thật đấy. Ưʍ...Thế đã là bạn thân thì cứ gọi mình là Tuyết Tuyết nhé!_ Tuyết nhìn nó nói.

- Được thôi!_ Đối diện với vẻ mặt chân thật ấy nó vui vẻ đồng ý từ tận đáy lòng.

Tuyết Tuyết cười rồi ngồi kể cho nó đủ các loại chuyện. Cô vốn là con nhà y sĩ. Bố mẹ là chủ của một phòng khám tư nhân lớn. Lại là con một Tuyết Tuyết rất được chiều chuộng nhưng lại bị bố mẹ cấm túc, ít được ra ngoài vì cái tội quá tin người. Nó nói ít thật, cô nói là chính. Chả mấy cả buổi sáng cũng khép lại. Đã có đầy đủ mọi thông tin của nhau. Tuyết tuyết còn hóm hỉnh chụp chung với nó một bức nói mang về khoe ba mẹ.

Tới gần chỗ nhà để xe nó và Tuyết tạm biệt nhau, tại hai đứa hai đầu khác đường về, hơn hết nó đi bộ, Tuyết còn lấy xe máy. (nhà xe có cổng ra riêng). Tạm biệt nhau hai đứa ra về!

- Tuyết Tuyết, đi cẩn thận!_ Nó dặn tuyết tuyết.

- Yên tâm. Mình đi rất an toàn. Lúc nào rảnh mình sẽ cho cậu đi thăm thú Hà Nội 1 chuyến miễn phí_ Tuyết Tuyết tự hào nói.

- Được, mình sẽ chờ. Bye_ nó đưa tay vẫy chào.

Tuyết tuyết vừa quay đầu lại vừa vẫy tay mỉm cười....