"THIÊN BÌNH" Kim Ngưu tức giận đẩy cửa bước vào, phía sau là Luna đang cố gắng ngăn cản. Nhìn anh ta trông có vẻ như đã biết tin rồi đấy nhỉ, khuôn mặt giận đến tím tái, hai tay siết lại đến nỗi gân xanh gân đỏ nổi hết cả lên. Trông có vẻ khá đáng sợ đấy, không sao, đó là những gì mà Thiên Bình đang mong đợi mà.
"Tôi đang tiếp khách, nếu không có việc gì quan trọng thì mời Kim tổng ra ngoài" Thiên Bình cười lịch sự nhìn Kim Ngưu sau đó quay qua nói với Luna "Luna, tiễn khách".
"Kim tổng, mời" Luna khom người, tay hướng ra cửa ý mời Kim Ngưu ra ngoài. Nhưng có vẻ Kim Ngưu còn chẳng thèm hợp tác mà còn cố tình đi vào bên trong rồi đặt một tờ báo xuống bàn.
"Em nói xem, tin này là sao hả? Vị hôn phu. Nực cười, tôi là bạn trai của em cơ mà, sao em lại có vị hôn phu được chứ? Em là đang lừa tôi sao?" Kim Ngưu tức giận hét, trên trang nhất của tờ báo là hình ảnh của Thiên Bình và Julian. May mắn công ty của Ma Kết là công ty về truyền thông, vậy nên tin tức này mới có thể lên trang nhất nhanh đến như vậy.
"Tôi không nhất thiết phải trẩ lời những câu hỏi này. Kim tổng, mời về cho" Thiên Bình khoanh tay, mắt nhìn xuống tờ báo phía dưới. May mắn Julian quyết định giúp cô vụ này, mặc dù biết là sẽ ảnh hưởng đôi chút đến gia tộc và hệ thống công ty bên Pháp nhưng Julian nói là sẽ lo được nên cô cũng nhận lời thôi.
"Này anh bạn, anh không thấy chúng tôi đang có việc sao. Mời anh ra ngoài cho, nếu có gì thì hãy hẹn Thiên Bình lần sau" Julian cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Dù sao cũng là bạn bè, nghe Thiên Bình kể về chuyện này anh cũng thấy bức xúc, tất nhiên là sẽ nghĩa hiệp đứng lên giúp cô rồi. Với lại, nếu vụ này thành công, kiểu gì Thiên Bình chả giúp anh trong vụ cưa cẩm cô thư kí Luna.
"Anh chính là Julian sao? Hay lắm, hai người lừa tôi vào tròng. Hai người rõ ràng là đã lập kế hoạch để khiến tôi trở thành kẻ phản bội người yêu, sau đó liền đường đường chính chính đăng tin đính hôn. Tôi thật là ngu ngốc mà" Kim Ngưu nắm cổ áo Julian lên, nhanh tay đấm vào mặt Julian khiến anh lăn cả xuống sàn sau đó liền đùng đùng bỏ ra ngoài. Không phải Julian không thể đánh lại Kim Ngưu, anh có thể thừa sức nhấc bổng Kim Ngưu ném từ tầng thượng xuống dưới đất, nhưng anh không chấp kẻ ngu ngốc như hắn.
"Quá ngu mới đúng" Julian chống tay đứng dậy, bĩu môi nhìn bóng của Kim Ngưu khuất dần rồi lại nhảy lên ghế ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chết chưa?" Thiên Bình uống một ngụm trà trong tư thế vô cùng bình thản, sau đó quay qua hỏi thăm ân nhân với một điệu bộ không thể thanh thản hơn.
"Mình đang giúp cậu đấy nhé. Hỏi thăm có tâm ghê ha?" Julian mặt biểu cảm nhìn Thiên Bình. Bạn bè như cái quàn què mà.
"Kiểu gì nếu vụ này thành công thì cậu chả có phần thưởng lớn, còn đòi hỏi gì" Thiên Bình khoanh tay nhìn Julian mà nói. Đừng tưởng cô không biết cái mục đích lớn lao mà Julian nhắm tới đó chính là cô thư kí Luna xinh đẹp của mình.
"Ngày kia đi chơi chút không?" Thiên Bình đột nhiên nảy ra một ý tưởng nên liền nhanh chóng quay qua hỏi Julian. Mà kể ra cũng tội, Julian đang ăn bánh thì đột nhiên nghe được Thiên Bình hỏi thế thì liền mắc nghẹn ở cổ. Mà con bạn cũng có tâm ghê, thấy thằng bạn bị nghẹn mà không nhanh lấy nước cho người ta mà còn ngồi đấy với con mắt hiếu kì.
"Khụ khụ. Cậu đang có âm mưu gì với mình đúng không? Nói thật đi, mình hiểu bọn con gái các cậu mà. Mình vừa đẹp trai này, thông minh này, lại xuất thân từ dòng dõi quý tộc Pháp, không mê mình mới là lạ đấy" Julian khẽ ho vai cái, sau đó bắt đầu màn tự sướиɠ của mình khiến Thiên Bình không khỏi ngán ngẩm. Có phải thằng con trai nào cũng thế không, cứ đẹp trai hay nhà giàu một tẹo là trình tự sướиɠ cao vυ't lên tận trời xanh.
"Không đi thì thôi, người ta có ý tốt muốn đưa Luna xinh đẹp ra ngoài ngày cuối tuần cho khuây khỏa đầu óc, tiện thể tìm luôn vài anh trai đẹp để tiện hẹn hò. Dù gì cũng là một viên ngọc quý, cứ để lâu như vậy sẽ bị hư mất" Thiên Bình nói ẩn ý, mắt thỉnh thoảng liếc liếc xem phản ứng của Julian như thế nào.
"Mai mình cũng không có đi đâu, hay là cả 3 chúng ta cùng đi chơi đi. Mình sẽ bao hết" Julian nhảy cẫng lên như một đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi công viên, nhảy tót cái sang ghế của Thiên Bình ngồi, lay lay cô đến nỗi chóng mặt.
"Ế ế, nhầm rồi, thực ra là chỉ có hai người, cậu với Luna thôi" Thiên Bình nói khiến Julian cảm thấy khó hiểu, nhưng với cái IQ cao ngất ngưởng của mình thì Julian ngay sau đó đã hiểu ra. Hai khuôn mặt nham hiểm nhìn nhau rồi cười ha hả. Thế giới này thật quá đáng sợ mà.
*****************************************************
"Ây, mỏi quá, cuối cùng cũng được đóng cửa rồi" Cự Giải mệt mỏi ngồi bịch xuống ghế. Hôm nay không hiểu là ngày gì mà nhà hàng bỗng nhiên đông hơn mọi ngày khiến mọi người làm không kip. Đến lúc nhà hàng đóng cửa thì ai cũng như rã rời chân tay, nhanh chóng xin phép Cự Giải rồi đi về nghỉ ngơi.
"Chị Giải, em lên lấy đồ rồi về trước nhé. Chị cũng về nghỉ ngơi sớm đi, đừng có mà la cà ở đâu đấy. Nghe nói dạo gần đây ở khu phố này có mấy tên biếи ŧɦái chuyên sàm sỡ phụ nữ vào lúc tối muộn đấy" Cô phụ bếp với dáng người nhỏ nhăn đáng yêu xin phép Cự Giải, sau đó liền tiện nhắc nhở cô khiến Cự Giải không khỏi buồn cười. Cô bé này, lo cho mình chưa xong còn lo cả phần người khác nữa.
"Chị biết rồi, chị vừa già vừa xấu, không ai dám sàm sỡ đâu. Chỉ sợ em nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, mấy tên biếи ŧɦái đó lại nhét vào túi, bắt về làm vợ thì khổ thôi" Cự Giải vui vẻ liền chọc cho cô phụ bếp vài câu rồi phẩy phẩy tay ý muốn nói cô phụ bếp mau chóng đi về đi.
Đang ngồi được một lúc thì bỗng nhiên có bàn tay đặt lên vai cô, sau đó từ từ massa, cộng với mùi hương bạc hà quen thuộc khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Sao anh lại đến đây, không phải em nói là sau khi tan làm phải trở về nhà nghỉ ngơi sao?" Cự Giải quay người lại, nắm lấy tay Song Tử rồi kéo anh ngồi xuống ghế.
"Không muốn gặp anh sao? Anh cũng chỉ vì nhớ em nên mới đến thôi mà" Song Tử phụng phịu khiến Cự Giải phụt cười. Không hiểu có phải vì xem quá nhiều phim hay không mà bây giờ Song Tử còn biết làm nũng với cô nữa.
"Đâu có, em là lo cho sức khỏe của anh thôi. Làm việc suốt ngày như vậy, có được buổi tối để nghỉ ngơi thì lại qua đây đón em về nhà. Không phải vất vả lại càng vất vả hơn sao" Cự Giải lắc đầu nói, sau đó liền dựa đầu vào vai Song Tử, tham lam hưởng trọn hết mùi hương bạc hà lạnh nhưng ấm áp của anh.
"Em biết ngoài tài nấu ăn ngon ra em còn có tài trị bệnh không? Mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy em là mọi mệt mỏi, phiền muộn đều tan biến hết" Song Tử cười nhẹ, sau đó liền hôn nhẹ vào trán Cự Giải.
"Gớm, lại bắt đầu ăn nói sến súa rồi đấy. Già cả rồi, nói như vậy để trẻ con nó cười vào mặt cho đấy" Cự Giải liền tiện tay véo véo má Song Tử khiến anh chu môi.
"Anh đói quá Giải à" Song Tử lại bắt đầu làm nũng với Cự Giải khiến cô không biết làm gì ngoài cười và nhìn anh
"Vậy về nhà em đi, em sẽ nấu cho anh. Em cũng chưa ăn gì hết" Cự Giải đứng dậy nói, sau đó liền lấy đồ rồi đi ra ngoài cửa.
"Anh còn được ăn gì ngoài thức ăn nữa không?" Song Tử ôm chầm lấy Cự Giải từ phía sau, ánh mắt gian tà không khỏi nổi lên khiến Cự Giải sởn hết cả da gà da ốc.
"Không, chỉ được ăn thức ăn thôi. Nếu muồn ăn thứ khác thì đi ra ngoài, không cấm" Cự Giải nhanh chóng giật tay của Song Tử rồi mở cửa đi ra ngoài.
"Ấy, ấy, đợi anh. Làm gì mà căng thế, anh chỉ đùa chút cho vui thôi mà" Song Tử í ới chạy theo Cự Giải, không quên giúp cô khóa lại tất cả các cửa của nhà hàng rồi mới an tâm lái xe chở cô về. Hazzzz, tận tháng sau mới được ăn mèo nhỏ này, quả thật sức chịu đựng của anh cũng lớn đấy chứ.
*******************************************************
"Hôm nay ăn gì mà trời lạnh vậy nè" Julian vừa đi vừa nhăn nhó lẩm bẩm đủ điều khiến cho cái lỗ tai của Thiên Bình muốn thủng luôn. Bây giờ hai người đang ở công viên Bắc Hải, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, cũng là đợi kế hoạch tiến hành như dự định của hai người.
"Bớt tha vãn vớ vẩn đi. Không ngờ công tử Paris cũng biết lạnh cơ đấy" Thiên Bình khoanh tay, liếc con mắt khinh bỉ sang nhìn Julian. Nói chuyện bình thường với cậu ta thì không sao, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khi đi chơi bên ngoài thì cậu ta nói không ngừng như một cái máy, và nói toàn những điều không đâu. Có lẽ nên bảo Luna sửa cho cậu ta cái tính này.
"Con người ai chả biết lạnh, mà mình đi cùng với tảng băng ngàn năm như cậu lại càng lạnh hơn đấy" Julian nhăn mặt quay sang nhìn Thiên Bình, cô làm như anh là thánh thần không bằng ý, tất nhiên là phải biết lạnh rồi. Julian vừa nói xong, Thiên Bình quay sang nhìn anh với ánh mắt kiểu: muốn chết thì cứ nói lại câu đó lần nữa khiến Julian đổ mồ hôi hột mặc dù miệng không ngừng nói lạnh.
"A, đến rồi, vậy mình đi trước nhé. Chúc may mắn" Julian khẽ lắc đầu nhìn sang nơi khác để tránh nhìn thấy cái ánh mắt gϊếŧ người của Thiên Bình thì liền nhìn thấy mọt bóng người mà bạn mình đang đợi thì liền vỗ vai Thiên Bình vài cái rồi chuồn đi mất tiêu.
"Thiên Bình, anh xin lỗi, anh biết sai rồi" Julian vừa đi được vài giây, Thiên Bình đột nhiên bị một người đàn ông to lớn, thân hình cường tráng ôm lấy khiến cô có chút bất ngờ mặc dù đã dự tính trước chuyện này trong đầu.
"Xin em đấy, đừng rời xa anh, anh không thể sống thiếu em được. Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ kĩ rồi, là lỗi do anh, là anh không biết trân trọng em, là anh ngu ngốc, là anh.... (đã lượt bỏ khoảng 1000 từ vì con Au lười viết ^.^) Kim Ngưu luôn miệng nói không ngừng, những câu anh thốt ra đều là câu xin lỗi. Sau khi được tin báo Thiên Bình và Julian hôm nay có hẹn nhau đi chơi, Kim Ngưu liền ngay lập tức phi xe đến đây mặc dù chẳng biết tại sao. Rõ ràng lúc trước đã cảm thấy chán ngấy cô ấy nhưng khi nghe tin Thiên Bình và Julian thì lại giận tới tím mặt.
"Bỏ ra" Thiên Bình lạnh lùng nói khiến tim Kim Ngưu chợt nhói đau. Thiên Bình ngoài miệng thì cay độc như vậy thì tỏng lòng thầm cười, rõ ràng là kế hoạch của cô đã thành công mĩ man, bây giờ chỉ cần hưởng thụ nữa là xong rồi.
"Không, anh không bỏ, nếu anh bỏ ra thì em sẽ đi với tên Julian kia mất. Anh sẽ ôm chặt em cả đời, không cho em đi đâu hết. Xin em đấy, hãy ở lại bên cạnh anh" Kim Ngưu lắc đầu nguậy nguậy như một đứa nhóc đang bám chặt lấy mẹ của nó khiến Thiên Bình không khỏi bật cười.
"Anh ôm chặt như vậy là muốn tôi chết hay sao?" Thiên Bình hắng giọng, nói rõ hơn về câu nói của mình khiến Kim Ngưu chợt hiểu ra. May mà Thiên Bình còn có sức chịu đựng lớn mới chịu được, chứ nếu là người khác thì đã chết vì ngạt thở từ lâu rồi.
"Xin lỗi em, anh..." Kim Ngưu vội bỏ Thiên Bình ra nhưng hai tay vẫn giữ chặt lấy vai cô như sợ cô bỏ anh đi, định nói thêm nhưng đã bị Thiên Bình chặn họng.
"Anh có thể ngừng nói xin lỗi được không?" Thiên Bình dùng tay mình chặn miệng của Kim Ngưu khiến anh im bặt, nghe cô nói vậy thì chỉ gật đầu như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh chủ nhân của mình, không dám he miệng kêu nửa câu. Rồi đột nhiên, Thiên Bình vung tay tát thật mạnh vào Kim Ngưu khiến một bên mặt của anh in hằn đỏ 5 ngón tay của cô.
"Đó là cái tát vì anh dám phản bội tôi" Thiên Bình chỉ vào mặt Kim Ngưu mà nói, Kim Ngưu bị tát cũng không hé răng nửa lời. Tiếp tục, Thiên Bình lại vung tay lên tát cái thứ hai.
"Đó là cái tát vì chuyện gì anh cũng không nói với tôi dù tôi là bạn gái của anh đã bốn năm" Thiên Bình lại tiếp tục nói. Kim Ngưu vẫn vậy, không nói, chỉ biết cúi đầu xuống nhận lỗi. Rồi đột nhiên, Thiên Bình ôm mặt Kim Ngưu rồi tặng cho anh một nụ hôn.
"Nụ hôn này là lời xin lỗi, tôi đã quá tự tin vào bản thân mà không suy nghĩ tới cảm xúc của anh" Thiên Bình nhìn thẳng vào mắt Kim Ngưu mà nói. Việc này lỗi của cô cũng rất lớn, cho nên cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu Kim Ngưu được.
"Thiên Bình, anh muốn nói điều này, em đừng giận" Kim Ngưu hít một hơi thật sâu, sau đó lấy hết can đảm để nói. Thiên Bình vẫn không biết gì nên gật đầu.
"Kĩ thuật hôn của em kém quá, để anh dạy cho vậy" Kim Ngưu cười nham hiểm nhìn Thiên Bình. Đến lúc Thiên Bình kịp nhận ra Kim Ngưu định làm gì thì đã quá muộn, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị anh ghì chặt, môi cứ vậy mà bị mυ'ŧ lấy. Nụ hôn của Kim Ngưu như bão táp quét hết toàn bộ ý thức của Thiên Bình, anh tham lam cuốn lấy lưỡi cô, thăm dò hàm răng đều đặn, hít lấy hơi thở thơm tho của cánh môi thơm ngát cho tới lúc Thiên Bình ngạt thở dùng tay đánh mạnh vào ngực anh thì Kim Ngưu mới luyến tiếc rời khỏi cánh môi mềm mại đó. Đó chính là nụ hôn đầu của anh và cô sau 4 năm yêu nhau.
Mấy con người nhiều chuyện ở xung quanh thì tỏ vẻ thích thú cực độ khi thấy đôi trai tài gái sắc hôn nhau đắm đuối ở công viên nên nhanh tay lấy điện thoại của mình quay lại cảnh ngàn năm có một này rồi lại đem đăng lên mạng cho người khác cùng xem cực phẩm. Video đó nhanh chóng được lan truyền từ người này qua người khác, từ người già đến người trẻ, từ bà bán hàng ngoài chợ đến đàn ông đang mang thai. Nó nổi tiếng đến nỗi chỉ cần nhắc tới Kim Ngưu hoặc Thiên Bình thì có thể ngay lập tức suy ra người kia. Tương truyền vào ngay ngày hôm sau, những người đã đem video đó đăng lên mạng thì đột nhiên nhận được một số tiền khổng lồ, đủ để sống an nhàn cả đời mà không cần lo gì hết.
Chắc không cần nói thì cũng biết số tiền đó từ đâu ra rồi nhỉ. Thiên Bình chọn địa điểm là công viên vì ở nơi đó có nhiều người, cảnh lại đẹp, rất phù hợp. Video đó được đăng lên không chỉ khiến cho giá cổ phiếu của Thiên thị và Kim thị tăng vọt mà còn là video đánh dấu chủ quyền của Thiên Bình, đe dọa những người dám ve vãn Kim Ngưu. Vậy là một công đôi việc.
Lại nói về cặp đôi Julian và Luna thì sau khi được Thiên Bình mai mối hết lần này đến lần khác thì cuối cùng đã thành đôi. Chỉ đáng ghét là sau khi Luna làm bạn gái của Julian thì tên điên đó suốt ngày đến làm phiền chỗ làm việc của Thiên Bình, nằng nặc đòi đưa Luna đi chơi này nọ đủ kiểu, đỉnh điểm là anh ta còn đòi đưa Luna sang Pháp ra mắt gia đình sau đó ở bển luôn. Thiên Bình nhất quyết không nghe vì dù sao Luna cũng là thư kí của cô, cô rất tin tưởng Luna nên không thể để Luna đi được. Nhưng cái tên Julian này có tổ tiên là loài đỉa hay sao mà bám Thiên Bình không buông, cô đành đồng ý cho hắn đưa Luna sang ra mắt bố mẹ nhưng còn việc sang đó định cư luôn và ngay thì cô nhất quyết từ chối. Julian thì cũng đành ngậm ngùi đồng ý, nếu còn bám nữa thì khéo con mẹ Thiên Bình đó rút súng bắn chết anh mất. Tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.
1 tháng sau.
"Bây giờ phải làm sao đây?"
******************************** Hết chương 67 *****************************