Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 210

Trần Hạc đột nhiên mở mắt, hiển nhiên biểu cảm cực kỳ không vui, nhưng hắc báo dù tùy hứng nhưng chưa từng quấy rầy khi y tu luyện như thế, dù khi còn bé cũng chỉ cắn cắn góc y bào, thấy y không để ý tới thì nằm sấp ở bên chân, sau khi mở linh trí thì lại càng như ngựa hoang thoát cương săn gϊếŧ thú ăn xung quanh, canh giữ nhiều hơn quấy rầy, lúc này lại đột nhiên cắn y tất không phải việc gì tầm thường.

Sau khi nhịn xuống cơn giận, tâm thần và tâm tình của hắc báo vì tu luyện mà bị y tận lực che đậy trước đó thoáng cái đã lộ ra, quả nhiên như y tưởng tượng, dường như xuất hiện chuyện lớn nào đó, nếu không tâm tình nó sẽ không lộ ra nhiều sự kinh hoảng và nóng nảy như vậy. Y lập tức cẩn thận dùng thần thức đảo qua toàn bộ đảo nhỏ, nhưng ngoài dự liệu của y chính là toàn bộ đảo nhỏ vẫn giống như trước, thậm chí mấy người trong đảo còn đang phơi quả khô ở mấy tảng đá trên đỉnh núi, hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Kế đó y thoáng dừng lại, sau đó lại đem toàn bộ linh thức bao trùm phạm vi xa hơn, nhưng vẫn không có thu hoạch, hôm nay trời trong nắng chiếu biển xanh cực kỳ yên bình, trong phạm vi mấy dặm toàn bộ đảo nhỏ ngoại trừ thanh âm sóng biển vỗ thì là tiếng rì rào khi gió thổi qua lá cây, hoàn toàn không có chút dị dạng, điều này không khỏi khiến đầu mi y dựng thẳng lên, ánh mắt nhìn về phía hắc báo.

Hắc báo lúc này đang ở dưới chân y nôn nóng xoay tới xoay lui, miệng thậm chí còn có thể phát ra tiếng gầm nhẹ không tự giác, thậm chí ánh mắt thường thường nhìn chằm chằm mặt biển nơi nào đó không biết, vành tai không ngừng điều chỉnh phương hướng như ra đa, dường như đang tiếp nhận bất kỳ thanh âm nào truyền đến từ mặt biển. Trần Hạc thấy vậy, một chút tức giận mới nảy lên lại được ép xuống, thoáng nghĩ lại, rồi mang Linh Mục Hầu trong không gian Giới Tử ra.

Linh Mục Hầu ăn xong một loại trái cây vàng vàng mà Trần Hạc trồng ở không gian, đang thoải mái ngủ trong động cây, kết quả lại bị đột nhiên mang ra khỏi không gian, nhất thời có chút mờ mịt nhìn mọi nơi. Trần Hạc dùng tay nâng nó lên kế đó đi ra nhà gỗ, sau đó thông qua thần thức kêu nó kiểm tra xung quanh xem có gì không ổn, dựa vào thần thông của Linh Mục Hầu, nếu có thứ gì ẩn nấp trên đảo, sẽ tuyệt đối không tránh được hai mắt của nó.

Kết quả Linh Mục Hầu nhìn nửa ngày, lại nghiêng đầu chít chít hai tiếng hướng về phía trong núi, nhưng lại như có chút không xác định, quay đầu nhìn Trần Hạc, theo tình hình bình thường thì loại chít chít này là ý trong núi có thứ gì đó có thể thu hút được sự chú ý của nó, nhưng phương hướng lại hoàn toàn trái ngược với phương hướng hắc báo nhìn. Trần Hạc lại kêu Linh Mục Hầu nhìn về phía mặt biển bên đảo, chỉ thấy chân trời xanh thẳm, trời nước một vùng, thứ gì cũng không có.

Mà Linh Mục Hầu lại nghi hoặc nhìn nhìn chân trời, kế đó dùng móng vuốt vịn lên ngón tay Trần Hạc, bắt đầu cảm thấy hứng thú với trái cây treo trên cành nhánh bụi cây xung quanh. Trần Hạc thấy thế mặt không khỏi trầm xuống, đưa tay sờ sờ Linh Mục Hầu rồi thu nó về không gian, kế đó ánh mắt nhìn về phía hắc báo tuy không có gì trách cứ nhưng hiển nhiên có chút không vui. Nhưng phản ứng của hắc báo lại khiến y càng thêm nghi hoặc, bởi vì lúc này hắc báo không có sự đắc ý khi đùa giỡn, trái lại ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm trời biển một đường, trong cổ họng cũng thỉnh thoáng phát ra vài tiếng gầm gừ trầm thấp cảnh giác.

Điều này khiến Trần Hạc không khỏi tập trung lực chú ý ở phương hướng nó nhìn, nhưng nhìn nửa ngày cũng không có gì dị dạng, kế đó nén xuống luồng bất an này. Dù sao hiện tại không có phương vị không có bản đồ đường đi cụ thể, chỉ dựa vào xem bói phân rõ phương hướng chỉ có thể giải cấp bách nhất thời, rời khỏi hòn đảo nhỏ này lại không biết khi nào mới có thể có nơi đặt chân nữa, theo suy nghĩ của y thì chuẩn bị tu luyện đến Trúc Cơ đại viên mãn mới rời khỏi nơi đây, hoặc có thể thử trùng kích Kim Đan Kỳ, nếu như may mắn thành công thì muốn vượt qua vùng hải vực mênh mông này cũng sẽ có thêm được vài phần nắm chắc.

Nửa ngày sau thấy không có chuyện gì, Trần Hạc một lần nữa quay trở về nhà gỗ dự định tiếp tục vận hành một chu thiên. Mà hắc báo thì bắt đầu chạy tới chạy lui ở xung quanh đảo, khi thì dừng lại nhìn về phía một phương hướng nào đó, khi thì lại chạy đến đỉnh núi, có vẻ nóng ruột vạn phần. Thời gian rất nhanh trôi qua, trong nháy mắt mặt trời chiều ngả về tây, theo sắc trời dần tối, toàn bộ mặt biển càng yên tĩnh hơn ban ngày, tất cả đều như những ngày qua, cực kỳ tự nhiên, không hề có chỗ nào quái dị.

Thế nhưng, thật sự là quá yên lặng, một khắc khi Trần Hạc mở mắt đã cảm thấy trong lòng có chút bất an khó diễn tả, có lẽ là bởi vì phản ứng của hắc báo trước đó khiến y nghi thần nghi quỷ, lại có lẽ do sự tĩnh lặng xung quanh, không có tiếng gió, không có tiếng sóng vỗ bờ, không có tiếng lá cây, một vùng tĩnh mịch, loại cảm giác này tựa như một khắc trước cơn bão tố.

Loại yên tĩnh như chết này khiến Trần Hạc đứng dậy mở cửa nhà gỗ, trước tiên y tìm hắc báo một vòng, ở cạnh một mỏm đá biển nào đó, nó đang cắn xé thứ gì đó, hẳn là một số động vật biển, thấy nó không có việc gì thì không khỏi yên lòng. Kế đó y bắt đầu theo thói quen tìm kiếm mấy người nguyên trụ trên đảo, sau khi lục soát một vòng thì biểu cảm nhất thời có chút quái dị, tiếp theo lại bắt đầu dùng thần thức lùng tìm những người khác từng lần, đến cuối cùng cả khuôn mặt từ kinh ngạc đến khó coi lại đến kinh nghi bất định, tâm tình biến hóa cực nhanh trong khoảng thời gian ngắn.

Sau cùng trong ánh mắt lại lộ ra một chút cảm giác không ổn, hoang đảo kỳ quái, nguyên trụ dân cổ quái, mà ở trong hải vực xa xôi như vậy, những điều này dường như đều là việc theo lẽ thường, nhưng trong mấy canh giờ mà toàn bộ người trên đảo đều biến mất, rõ ràng buổi trưa còn có mấy người đang lật quả khô, lúc này lại một chút sinh cơ cũng không có. Đúng vậy, y dùng thần thức quét, không có người, không có thi thể, không có bất kỳ dấu vết nào, nếu như không phải những quả khô kia vẫn còn, y thiếu chút nữa đã cho rằng tất cả trước đó đều là cảnh mộng.

Trần Hạc có chút không cam lòng tìm kiếm thêm từng lần, nhưng bất kể bao nhiêu lần, trên hoang đảo này giờ khắc này, vật còn sống duy nhất cũng chỉ có y và hắc báo, sự thực như vậy khiến Trần Hạc thân kinh bách chiến cũng toát ra một sự khủng hoảng và cảm giác quái dị không thể nói thành lời từ đáy lòng, chuyện đột ngột thật sự khiến người ta có chút kinh sợ.

Mà đúng lúc này, hắc báo ở xa xa đột nhiên rống dài một tiếng, trong mấy hô hấp đã thấy một bóng đen như tiễn từ trong rừng đáp xuống bên cạnh Trần Hạc, kế đó cúi đầu ném vật trong miệng tới bên chân y. Bóng đen chính là hắc báo biến mất cả buổi chiều, lúc này toàn thân ướt đẫm, nhưng đôi mắt tím trong bóng đêm lại cực sáng nhìn chằm chằm Trần Hạc, miệng thường thường phát ra tiếng gầm dài ngắn, đây chính là thanh âm thúc giục.

Trần Hạc vốn có chút kinh nghi, khi ánh mắt chuyển từ trên người hắc báo lên vật bên chân, trong lòng nhất thời chấn động, hình dạng dữ tợn của thứ trên mặt đất thực sự khiến y kinh hách nhảy dựng.