Trong nháy mắt khi Trần Hạc nghe xong, lại thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng, ngược lại không sợ lão có điều cầu, chỉ sợ dọc theo đường đi lão không mở miệng. Sau khi xoay người, đã cúi đầu, trên mặt hợp thời treo lên một chút sợ hãi và sự hoảng loạn nơi đáy mắt.
Bên áo bào dính nước cũng không tự biết, vội vàng mở miệng nói: “Tại hạ thân thế thuần khiết, chưa từng vào tông phái khác, tuyệt không phải gian tế, không biết tiền bối sao lại nói lời này?” Nói xong khuôn mặt trắng thoáng sợ hãi ngẩng đầu liếc nhìn Tiền trưởng lão.
Ánh mắt Tiền trưởng lão lại sáng loáng nhìn túi trữ vật buộc bên hông y, hừ một tiếng: “Có phải gian tế hay không cũng phải tra qua mới biết được...”
Thấy thế, Trần Hạc nhất thời “bừng tỉnh đại ngộ” vội vàng lấy túi trữ vật từ bên hông, đi lên một bước sau đó hai tay dâng lên, thức thời thấp giọng nói: “Những thứ trong túi trữ vật của đệ tử đều nguyện ý hiếu kính toàn bộ cho tiền bối, bên trong đều là một số thứ không đáng tiền, bất quá trong đó có một gốc linh thảo ba trăm năm mươi năm hái ở Cấm U Cốc, không nỡ giao lên, nếu dùng linh thảo này luyện đan chắc hẳn có chút trợ giúp đối với tu vi của tiền bối, hy vọng tiền bối sau khi nhận lấy có thể thay đệ tử nói tốt vài câu ở trước mặt tiền bối khác...”
Tiền trưởng lão kia vừa nghe có linh thảo trên ba trăm năm, tức khắc mắt sáng ngời, vốn lão cho rằng hai trăm năm đả đủ rồi, ai ngờ lại thêm kinh hỉ lớn, nhất thời cũng quên bày cái giá của trưởng lão, như con chó hoang đã đói ba ngày thấy được xương, tức khắc lấy đi túi trữ vật kia.
Bởi vì túi trữ vật của Luyện Khí Kỳ không có dấu ấn thần thức, cũng có thể nói là ai nhặt được, tất cả đồ bên trong sẽ thuộc về người đó, Tiền trưởng lão dùng thần thức thoáng chiêu gọi, vừa nhìn đồ bên trong đã thấy hết, những thứ khác đều là một số linh khí Luyện Khí Kỳ, với mấy bình đan dược nhỏ vô dụng, mà trong đó còn có một hộp ngọc, lấy ra, vội vội vàng vàng mở ra nhìn, thấy được một gốc Hoàng Thanh Thảo, toàn thân như ngọc vàng, rễ tròn râu dài, hiển nhiên là niên đại trên ba trăm năm, hơn nữa còn cực tươi, phần nước no đủ, luyện chế thành đan dược cũng có xác suất cực lớn ra được thượng phẩm.
Nghĩ đến việc lão đột phá Trúc Cơ trung kỳ tiến vào hậu kỳ sẽ có thêm được vài phần nắm chắc, nhịn không được cười ra tiếng. Xem ra vận khí lần này của mình không tệ, mấy tên trước kia một bước tiến vào hậu kỳ, mười năm sau thậm chí còn đến cảnh giới Giả Đan* cũng không nói chơi. (cảnh giới Giả Đan là cảnh giới sau Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng chưa thực sự kết thành Kim Đan, có thể được gọi là ngụy Kim Đan.)
Từ khi lấy được gốc linh thảo trên ba trăm năm này, Tiền trưởng lão có chút vui mừng lộ rõ trên nét mặt, bất quá rất nhanh nhớ đến trước mặt còn một tu sĩ cấp thấp đứng, tức khắc thu sắc mặt vui mừng, lại khôi phục trạng thái kiêu căng, trở tay thu lại linh thảo, những món đồ khác trong túi trữ vật thì đuôi mắt cũng không thèm quét một cái, ném lại cho Trần Hạc kể cả túi trữ vật.
Đáy mắt hiện lên một tia thâm độc, bất quá rất nhanh đã biến mất vô tung. Môn phái chính đạo cũng không thiếu kẻ gϊếŧ người đoạt bảo, chẳng qua không tàn sát hung tàn và lộ liễu trắng trợn như ma đạo mà thôi, nếu là thường ngày, lão có thể trực tiếp khiến người này bị tiêu diệt triệt để, bất quá lúc này đang tuyển nhận đệ tử, nếu mình gϊếŧ chết y, không chỉ khó có thể giao phó với năm trưởng lão khác, trở lại Ngọc Đan Môn nếu chưởng môn chấp giáo hỏi thì cũng cực kỳ phiền phức.
Nhìn chung người này, tuy rằng không biết y đạp phải số phận cứt chó gì, nhưng thấy linh căn của y bất quá chỉ là ngũ linh căn hỗn độn nhất, cho dù tu luyện được tới Luyện Khí tầng mười, nhiều lắm cũng chỉ dừng ở đây, tuyệt đối không trông cậy vào có thể Trúc Cơ, một tu sĩ cấp thấp như vậy, cũng không tất phải làm bẩn tay lão.
Nghĩ đến đây, Tiền trưởng lão ngược lại thu sắc mặt, quét hai vòng trên người y, sau khi thấy không còn túi trữ vật khác nữa, mặt mày rạng rỡ thoáng có chút dối trá nói: “Không sai, gốc linh thảo này quả thực coi như có chút tác dụng với ta, ngươi đã có ý, ta đương nhiên sẽ thay ngươi nói ngọt vài câu trước mặt mấy trưởng lão khác, ngày sau tới đan môn cần phải chăm chỉ học tập thuật luyện đan, ngày sau thành tu sĩ Trúc Cơ, cũng không uổng chúng ta mang ngươi vào môn...”
Trần Hạc mặt ngoài cực kỳ cung kính, đợi sau khi Tiền trưởng lão chắp tay sau lưng rời đi, y mới thu liễm biểu cảm trên mặt, ánh mắt thoáng lạnh lùng nhìn phương hướng Tiền trưởng lão rời đi.
Y là cố ý dùng một gốc linh thảo ba trăm năm làm mồi dụ, cất vào túi trữ vật chưa vứt trước đây, thuận tay đẩy thuyền đưa đến trước mặt Tiền trưởng lão, Tiền trưởng lão này đã đạt được thứ lão muốn, đương nhiên sẽ vui mừng quá đỗi, hơn nữa túi trữ vật đã bị lão tra qua, biết trên người mình không còn vật đáng giá nào nữa, ngày sau cũng sẽ không cần phải tóm y không buông, lần này Ngọc Đan Môn tổng cộng chỉ tuyển nhận năm mươi đệ tử ngoại môn, lão không cần thiết cũng sẽ không lập tức động thủ gϊếŧ mình diệt khẩu.
Khi Trần Hạc trở lại nơi tụ tập, những tu sĩ Kuyện Khí kia đã ăn no, xương cá đống lửa than đầy đất, chỉ có một tu sĩ Luyện Khí Kỳ giống Trần Hạc là xuất thân tán tu Tiên Thành, ngược lại lấy một trái lê dại đưa cho y.
Loại lê vàng nhỏ sơn dã này là ê răng nhất, trừ phi Trần Hạc đói đến chịu không nổi, nếu không sẽ không ăn, bất quá lúc này trong năm mươi người, phần lớn đều là đệ tử của một số gia tộc tu tiên, cũng chỉ trong những gia tộc có chút của cải này, mới có thể một lần lấy ra được nhiều linh thạch và linh thảo như vậy, ba người một đống, năm người một nhóm, có chút khinh thường đối với một số tán tu khác, vì vậy tán tu chỉ có mấy người cũng chỉ có thể ôm thành đoàn, không để ý tới đôi bên.
Trần Hạc thì cơ bản đều không lại gần hai bên, bất quá tu sĩ tuổi còn nhỏ hơn y này chủ động bày tỏ lòng tốt, y cũng sẽ không quá mức băng lãnh cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm, thoáng dừng lại rồi nhận lấy. Theo y biết, tu sĩ này mới đầy mười bốn tuổi, tên là Tu Nguyên, linh căn ở trong tán tu có chút không tồi, chính là tam linh căn, hơn nữa giống Trần Hạc đều từng tiến vào Cấm U Cốc, ngược lại thân cận hơn không ít.
Dọc đường bay đi Ngọc Đan Môn, cậu ta thường thường mở miệng nỗ lực nói chuyện với Trần Hạc, đợi khi nói chuyện phiếm, thì trở nên thao thao bất tuyệt, Trần Hạc cũng từ trong miệng cậu ta biết được, khi ở Cấm U Cốc vận khí của tiểu đội bọn họ đặc biệt tốt, vậy mà chém gϊếŧ được một con Hiên Sơn Thú, một thân da xương, lấy ra phố chợ bán được không ít tiền, cộng thêm một số tích góp của phụ thân cậu ta, lúc này mới gom đủ linh thạch vào tiên môn.
Bất tri bất giác đã cách Ngọc Đan Môn ngày càng gần, thậm chí xa xa đã có thể thấy được dãy núi lớn nhỏ liên miên kia, linh khí trong dãy núi kia cực hào hùng, khiến những Luyện Khí Kỳ này không khỏi đều có chút hưng phấn đầy mặt.
Ngọc Đan Môn tổng cộng chia làm tám dãy núi lớn nhỏ, trong đó dãy núi chính ở địa phương linh khí tràn đầy nhất, từ trên không nhìn xuống, kiến trúc của Ngọc Đan Môn không quá tinh xảo hoa lệ, nhưng thắng ở kết cấu hùng vĩ, nhìn có loại cảm giác phong cách cổ xưa.
Rất nhanh sáu con Cưu Ưng đã bay vào vùng trời của Ngọc Đan Môn, sau cùng đáp xuống ngoài đan môn, linh cầm có người chuyên biệt nuôi nấng trông giữ. Tiếp theo sáu vị trưởng lão phong trần mệt mỏi liền mang theo năm mươi Luyện Khí Kỳ đi vào từ cửa hông, sau khi lần lượt đăng ký danh sách, rất nhanh đã được phân phối xuống.
Ngọc Đan Môn tổng cộng có mấy nghìn tu sĩ, năm mươi người so sánh ra tuyệt không tính là nhiều, Trần Hạc được phân tới một đỉnh núi không thu hút, bởi vì là người mới, chuyên biệt có một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín dẫn y đi làm quen cảnh vật chung quanh.
Ngọc Đan Môn cực lớn, đại điện tiểu điện rất nhiều, nhưng kỳ thực bất quá cũng chỉ tập trung ở mấy khu vực, mỗi bên phân công đều khác nhau, đơn giản là mấy loại lớn như trồng trọt linh thảo, địa hỏa luyện đan, truyền thụ công pháp, thư tịch phương pháp luyện đan.
Ngày đầu tiên đến nơi đây, đương nhiên sẽ không phân phối cho Trần Hạc nhiệm vụ, mà dẫn y đi lĩnh quần áo thống nhất của Ngọc Đan Môn và yêu bài trước, sau đó dẫn y đi chọn nơi ở. Địa phương trong môn tương đối lớn, vì vậy cho dù là một Luyện Khí Kỳ nho nhỏ cũng sẽ được chia cho một ngọn núi nhỏ cộng thêm mấy mẫu linh điền, có vận khí tốt chút thì đỉnh núi còn có thể có chút linh mạch, cũng trách không được bao nhiêu tán tu đều tranh nhau muốn gia nhập môn phái, chỉ một hạng linh điền thôi đã là một món thu nhập lớn rồi, tán tu tầm thường làm sao có linh điền để trồng trọt miễn phí.
Đối với việc linh điền có linh mạch hay không, Trần Hạc tuyệt không quá để ý, chỉ chọn một đoạn đường tương đối hẻo lánh, đỉnh núi xung quanh đều không có người, tuy rằng có chút lẻ loi, nhưng khó có được chính là thanh tĩnh.
Đệ tử kia sau khi dẫn y đến đỉnh núi, nhiệm vụ của gã đã hoàn thành, sau khi đơn giản cho biết về những hạng mục công việc cần chú ý ở Ngọc Đan Môn, thì rời đi, lúc này Trần Hạc mới có tâm tình đánh giá đỉnh núi về sau là nơi cư trú của bản thân này đây.
Hiển nhiên đỉnh núi này có chút thô sơ, phàm là địa phương có linh mạch, cho dù là một gờ đất cũng sẽ cực kỳ mỹ quan, nguyên nhân không có gì khác, sinh trưởng trong linh khí thì cho dù một cây cỏ dại cũng xanh miết tươi tắn, một đóa hoa dại cũng nở trong veo như nước.
Huống chi một đỉnh núi như thế, cỏ xanh bao trùm, đại thụ trăm năm ngàn năm vây quanh, nhìn từ không trung như cây nấm xòe tán, dưới tàng cây vừa che mưa lại kháng lạnh, mặt bắc núi lại có một mảnh rừng trúc, gió thổi lá trúc vang, vô cùng thích ý.
Trần Hạc càng nhìn càng lộ ra vẻ hài lòng, xem ra đỉnh núi này từng có tu sĩ cư trú qua, có thể là đã tấn chức đến Trúc Cơ, liền để đó không dùng, bất quá bên cạnh nguồn suối ở sâu bên trong rừng trúc đầy đủ linh khí có gian nhà trúc có sẵn, chẳng qua niên đại lâu nên nóc nhà có chút rách nát, Trần Hạc tùy ý lấy từ trong không gian một cây linh kiếm chém chút gậy trúc tu bổ lại nóc nhà, thoáng dọn dẹp lại bụi bặm bên trong, liền có thể vào ở.
Hai ngày gần đây đều phải gấp rút lên đường, Trần Hạc vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, vì vậy sau khi thu dọn xong nhà trúc, lại làm một chiếc giường trúc, sau khi trải đệm chăn, thì ngủ một giấc cực kỳ thơm ngọt.
Giấc ngủ này ngủ thẳng đến chạng vạng, khi tỉnh lại thì thấy báo nhỏ sớm đã chui ra từ ống tay áo y, đang quay mông đối diện y, dùng móng vuốt cào cây trúc có lông gai bên giường, phát ra thanh âm “roẹt roẹt”.
Nhìn bộ dáng ra sức của nó, Trần Hạc nhất thời có chút ác thú vị, vươn tay túm túm cái đuôi nhỏ của nó, báo nhỏ lập tức dừng lại động tác cào cây trúc, thân thể tròn vo xoay lại, thấy Trần Hạc đang chống tay nhìn nó, lập tức nhảy về phía trước, hơi có chút hung ác nhào lên cái tay đang túm đuôi nó của Trần Hạc, dường như trả thù mà há miệng dùng răng cắn ngón tay, thẳng đến khi bôi nước miếng đầy tay Trần Hạc.
Lúc này Trần Hạc mới túm sau gáy nó nhấc lên, kế đó đặt qua một bên, sau đó xuống giường, thoáng hoạt động thân thể. Bên ngoài mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã tối, nhưng việc này không ảnh hưởng Trần Hạc nhìn vật như thường.
Sờ sờ bụng, viên Tích Cốc Hoàn ăn trước kia đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ, trước kia cho rằng vào môn phái rất nhiều đệ tử sẽ ở cùng một chỗ, không ngờ cuối cùng lại ở được tự tại như thế, nhất thời cũng không che lấp nữa.
Lấy nồi ra gác ở bên ngoài, rồi chặt cây trúc dùng để tu bổ nóc nhà trước đó thành đoạn đốt lửa, ở trong bóng đêm có vẻ cực kỳ ấm áp. Mà báo nhỏ thấy Trần Hạc lấy nồi ra thì hưng phấn xoay vòng vòng quanh y.
Vẫn luôn chạy tới chạy lui xung quanh đống lửa, thỉnh thoảng còn có thể ngậm đến mấy cành cây lấy lòng Trần Hạc, Trần Hạc lấy qua cành trúc mảnh đến mức chỉ bằng cây đũa, đánh nhẹ mông báo nhỏ, kêu nó không nên quấy rối, bất quá nó bị đánh vẫn vui vẻ không ngừng.
Đợi một hồi thịt hầm xong, thì tựa lên mép nồi không chuyển động. Nồi này Trần Hạc nấu chính là thịt yêu linh thỏ và linh kê trộn với nhau, cộng thêm gia vị liệu đặc chế, ăn càng có mùi vị, tay nghề Trần Hạc vẫn còn, thậm chí còn nâng cao hơn một bước so với trước kia.
Báo nhỏ ăn ngon đến mức một chậu nhỏ cũng chưa đủ, cắn mép chậu, vừa rớt vừa nhặt chạy đến trước mặt Trần Hạc, ô ô nhìn thịt trong bát y, hiển nhiên còn muốn. Trần Hạc lại không để ý tới, chỉ coi như không thấy.
Báo nhỏ không biết no, nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ ăn một lần rồi lại ăn, ăn đến khi dạ dày xuất huyết cũng không biết. Bất quá trong đó cũng có tư tâm của Trần Hạc, khẩu vị của báo này càng lúc càng lớn, cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt, yêu thú nhốt nuôi trong sơn cốc không gian Giới Tử sớm muộn cũng sẽ bị nó ăn sạch, đã đến lúc khống chế một chút về phương diện thức ăn.
Liếc nhìn báo con đang ôm chân y bên cạnh, cái bụng tròn vo, ừ, cũng nên giảm béo.
Vì một ngụm thịt không ăn được, báo nhỏ lần đầu tiên sinh ra tâm tư oán hận Trần Hạc, đừng thấy nó chỉ là con thú non nho nhỏ, nó cũng biết ghi hận, buổi tối Trần Hạc tắm rửa lau khô lông cho nó, nó đều mang bộ dáng uể oải không có sức sống, cũng không thân cận với y.
Trần Hạc đùa giỡn vươn ngón tay đến bên miệng nó để cho nó cắn, nó lại xoay đầu đi, vốn một đôi mắt to màu tím nhạt tròn trơn trơn cũng không có tinh thần, túm đuôi nó, nó lại giấu đuôi xuống dưới bụng, nếu kéo chân sau nó, nó sẽ duỗi chân ra thật dài. Trần Hạc thấy thế ngược lại cười cười, không để tâm, sau khi ngồi xếp bằng nuốt ba viên Long Vân Đan, nhắm mắt lại đả tọa cả đêm đến bình minh.
Kỳ thực đả tọa không quá mười mấy phút, báo nhỏ đã kiềm chế không được nữa, tròng mắt chuyển chuyển về phía Trần Hạc, đuôi cũng bắt đầu lắc lư bất an, thấy y quả thật không để ý tới nó, không quá nửa khắc liền tự mình chạy tới trên đùi Trần Hạc, như thường ngày tìm vị trí thoải mái nhất, đặt móng vuốt áp sát bụng, bắt đầu phiu phiu ngủ.
Trần Hạc sau khi vận hành công pháp Toàn Linh một lần, mở mắt, thì thấy báo nhỏ ngày hôm qua không được cho thịt ăn mà tức giận, lúc này đang ở trên đùi y ngủ bốn chân chỏng vó, thỉnh thoảng còn liếʍ liếʍ khóe miệng, hiển nhiên nằm mơ cũng không biết đang ăn thứ gì.
Trần Hạc sau khi chuyển nó qua trên giường, thì đứng dậy đến bên dòng suối trước nhà trúc rửa mặt, sau đó đi xem linh điền. Tổng cộng năm mẫu linh điền đều phân chia ở hai bên dòng suối, lúc này trong linh điền trống không, cần trồng trọt chút hạt giống, trong không gian Trần Hạc vừa vặn có một số linh hạt bình thường mười năm sau là có thể thành thục, cực dễ trông coi, phân chia rải vào linh điền, dùng nước suối tưới.
Đối với tu sĩ khác, đương nhiên sẽ tận lực trông coi những linh điền này, kiếm thêm chút linh thạch, nhưng Trần Hạc lại có dự định khác, trồng chút linh thảo bất quá cũng chỉ là làm bộ dáng, nếu trong linh điền mà một gốc linh thảo cũng không có, trái lại sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ quái.