Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 122

Ý thức được điểm này, Trần Hạc đầu tiên là chấn kinh, sau đó là mừng như điên, nhưng rất nhanh đã đè nén xuống tâm tình kích động, sau đó dùng phương pháp khống chế túi trữ vật, khiến ý niệm khẽ động, tình cảnh trước mắt liền đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt đã rời khỏi sơn cốc, lại về tới trong căn phòng rách nát trước đó.

Trần Hạc vội vàng cúi đầu nhìn tấm da dê mà y tưởng là vô dụng trước đó, chỉ thấy lúc này nơi lòng bàn tay nào còn vết thương gì, mà tấm da dê vô dụng lớn bằng bàn tay kia vậy mà cũng biến mất không còn bóng dáng, chỉ tìm được mấy điểm đỏ không bắt mắt trên bàn tay, dường như tương tự nốt ruồi, cực nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, đếm đếm thì có hơn bảy điểm.

Y có chút không hiểu, nhìn nửa ngày, nhắm mắt bắt đầu điều tra tay trái, nhất thời chợt cảm thấy ý thức trầm xuống, linh khí xung quanh biến đổi, y lại về tới sơn cốc trước đó. Lúc này nhìn lại sơn cốc, có bảy tám phần tương tự với bức vẽ xấu xí như con nít vẽ trên tấm da dê kia. Kế đó lại tới lui mấy lượt, rốt cục cũng xác định được tấm da dê nát lớn bằng bàn tay trước đó không hề biến mất, mà dùng một loại bí pháp luyện chế, đã hòa tan vào tay trái y.

Sơn cốc ẩn trong tay như vậy an toàn hơn nhiều so với mấy túi trữ vật kia, Trần Hạc đương nhiên vô cùng mừng rỡ. Chẳng qua điều khiến y không hiểu chính là, nghe nói không gian Giới Tử là do Đại Năng Giả thượng tiên đem một khối khe nứt không gian nhỏ luyện thành pháp bảo, có thể mang theo tùy thân như túi trữ vật, lại không hề nói rõ nó có thể ẩn tàng trong thân thể con người, thật sự khiến Trần Hạc có chút không hiểu.

Kế đó nhìn về phía tay trái của mình, bàn tay này quả thực đã rất nhiều lần xuất hiện việc thần kỳ, đầu tiên là khi tu luyện, theo từng bước công pháp tinh tiến, tay trái sẽ tiêu hao lượng lớn linh khí chuyển hóa trong cơ thể, sau đó là mảnh gỗ vụn có từ khi sinh ra, và đoạn rễ cây trong suốt ngắn ngẫu nhiên có được, hiện tại lại ẩn tàng một khối không gian Giới Tử nhỏ, việc này nếu không xảy ra trên người chính y, nói ra sợ rằng y cũng không tin, thật sự là không thể tưởng tượng nổi đến cực điểm.

Bất quá nếu hiện giờ từng chuyện từng chuyện kỳ lạ xảy ra trong tay y, cũng chỉ có thể bình tâm lại, dù sao đối với y mà nói, chỗ tốt lớn hơn chỗ xấu. Sau khi nghĩ xong, Trần Hạc ép buộc bản thân yên tĩnh trước, không nên bị bảo vật khiến cho nhất thời lạc mất tâm hồn, sau khi tu luyện công pháp cấp thấp của Luyện Khí Kỳ, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Kế đó bắt đầu suy tư toàn bộ chân tướng của chuyện hôm nay. Dung mạo của Trần Hạc không hề xuất chúng, pháp lực tư chất lại càng thấp, ở tu tiên giới có thể nói là nhân vật nhỏ như vật hy sinh, nhưng cũng may y có tư duy còn chưa tính là quá kém, y biết ẩn nhẫn tự xét mình, biết lượng sức mà đi, mặc dù ở trong mắt tu sĩ cấp cao, y bất quá chỉ là một con kiến, nhưng y vẫn quý trọng tất cả những thứ mà mình không dễ dàng mới có được hơn so với bất cứ ai khác.

Rất nhanh y đã tổng hợp cả sự kiện lại, đoán được bảy tám phần, tuy rằng có thể sẽ không tiếp cận chân tướng trăm phần trăm, nhưng chắc hẳn không chênh lệch mấy. Từ trong miệng một nam một nữ kia, vị Kim Đan lão tổ kia bị một nhóm người công kích, sau đó may mắn sử dụng bí pháp đào thoát, nhưng chỉ còn lại một hơi, mà khi một nam một nữ kia đi ngang qua, thấy thế thì nổi lên ác ý, sau khi nam nhân liều mạng trọng thương cướp được một túi trữ vật từ trên người lão tổ rồi hai người đào tẩu.

Mà có thể khiến người ta vây công, rất có thể trên người vị lão tổ kia có mang theo bí bảo, chọc tới họa sát thân.

Nghĩ tới đây trong lòng Trần Hạc đã sáng tỏ thông suốt, bảo vật có thể khiến Kim Đan lão tổ cũng không thể không ngã xuống, tất nhiên không phải vật phàm, vô cùng có khả năng chính là không gian Giới Tử trong tấm da dê lớn bằng bàn tay trong tay y. Kế đó cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho vị Kim Đan lão tổ kia, lão tổ hiển nhiên là nhân vật tinh khôn, lão để khối da dê này vào một túi trữ vật rất không bắt mắt, từ bỏ vòng tay trữ vật của mình liều chết trốn ra, nếu như không gặp phải một nam một nữ kia, nhất định không đến mức rơi xuống nông nỗi người và bảo đều mất.

Nhưng không ngờ đến lại là, thứ mà ba đám người hao tổn tâm cơ, không lấy được đến tay, rốt cuộc để cho một tiểu bối chỉ có Luyện Khí Kỳ tầng sáu lấy được, chiếm một tiện nghi lớn, nghĩ nếu như những người đó còn sống, khi biết chắc sẽ tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu già mất...

Lúc này Trần Hạc, tâm tình có thể nói là tốt trước nay chưa từng có, ngay cả báo nhỏ ở vườn thuốc bên ngoài lăn bùn dính toàn thân, đảo mắt nhảy lên giường, leo lên đùi y, cũng không có nửa phần tức giận, thậm chí còn lộ ra nụ cười hiền lành, nâng tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.

Báo nhỏ hiện tại ngày ngày có thịt ăn, thân thể tròn vo, thường ngày cực kỳ hiếu động, trèo tường leo cây không chỗ nào không nhảy nhót, nếu không phải Trần Hạc vẫn luôn không mua túi linh thú, chỉ sợ sớm đã không cho phép nó ngày ngày nhảy lên lủi xuống như vậy rồi, bất quá cũng may con Hỏa Vân Báo con này ngược lại nghe lời, đại khái là thèm muốn thịt ăn ngon mà y làm, có chỗ mềm bị người bắt chẹt, luôn luôn dễ thuần phục hơn một chút, cũng không tự mình chạy trốn khỏi nơi này.

Mà hiện tại dù sao Trần Hạc chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng sáu, không vào tiên môn, càng không cách nào thuần phục linh thú, cũng chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt mặc nó nhảy nhót khỏe mạnh.

Sau khi làm chút thịt ăn một bữa cùng báo nhỏ, Trần Hạc liền vội vã ra khỏi cửa đi tới hàng vỉa hè thấy có bán phương pháp luyện Hoàng Thanh Đan trước đó, thấy phương pháp luyện đan còn chưa bị bán đi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn may mắn, lập tức móc ra linh thạch mua nó. Lúc này linh thạch trong tay y được lấy ra từ ba túi trữ vật kia, linh thạch hạ phẩm còn lại hơn sáu mươi khối, linh thạch thượng phẩm hai khối, bất quá y không dự định sử dụng linh thạch thượng phẩm, mà sáu mươi khối linh thạch hạ phẩm còn lại, y nghĩ nghĩ, lấy ra hết để mua hạt giống.

Lúc mới đầu, tiểu cô nương bán túi trữ vật mà y gặp được trên quầy hàng, hiện tại hai người đã rất quen thuộc nhau, bởi vì chị họ của tiểu cô nương ở tiên môn trồng trọt linh thảo cho trưởng lão, vì vậy Trần Hạc mua không ít hạt giống linh thảo ở chỗ cô. Trong Tiên Thành còn có chủng loại linh thảo ở chỗ nào có thể nhiều hơn so với trong tiên môn chứ, có con đường thuận tiện như thế, y đương nhiên không có khả năng dễ dàng bỏ qua.

Tuy rằng tiểu cô nương không biết vì sao Trần Hạc cần nhiều hạt giống linh thảo chủng loại khác nhau như vậy, nhưng có linh thạch để kiếm, có sẵn cớ sao không lấy, đồng thời những hạt giống mà chị họ thu thập tuyệt không cần tiêu hao gì, chỉ tốn chút sức mà thôi, cô bán qua tay, linh thạch kiếm được hai người chia một nửa, thực sự cũng kiếm lời được một món tiền nhỏ, vì vậy khi thu thập cũng càng tận tâm, ngay cả số ít hạt giống của mấy loại linh thảo hiếm thấy trong tiên môn cũng lấy được vài hạt, tất cả đều bán giá cao cho Trần Hạc, một hạt năm mươi khối linh thạch hạ phẩm đấy.

Tiểu cô nương sau khi tiếp nhận linh thạch, lập tức tươi cười rạng rỡ, sau đó thận trọng thu vào túi trữ vật, ánh mắt nhìn Trần Hạc nhiệt tình cực kỳ, tiếp theo nhỏ giọng nói: “Trần đại ca, ngày hôm qua em nhận được phù truyền âm của chị họ, chị ấy nói tháng sau là có thể lấy được hạt giống của Tiên Nhân Thảo rồi, đó chính là linh thảo hiếm có trong vườn thuốc tư nhân của trưởng lão trong môn đó, chỉ có ba gốc, trăm năm mới một lần kết hạt, một gốc cây chỉ có ba hạt giống sống, lần này vừa vặn sắp kết hạt, chị họ có quan hệ rất tốt với tiểu tu sĩ trông coi vườn của trưởng lão, có thể mạo hiểm lấy được hai hạt, chị ấy nói nếu anh muốn hai hạt giống Tiên Nhân Thảo lần này, vậy một hạt tính là hai trăm khối linh thạch hạ phẩm, đây là giá cả tình bạn của chúng ta nha, để ở tiệm hạt giống linh thảo bán đều phải hơn ba trăm khối đấy.”

Trần Hạc sau khi nghe xong, mắt sáng ngời, Tiên Nhân Thảo trăm năm kết hạt, sau khi kết hạt mới có thể ủ rượu, Tiên Nhân Thảo năm trăm năm có thể ủ chế linh tửu cho Kim Đan Kỳ uống, hiệu dụng cực tốt, ở tiệm linh tửu là cực dễ bán, bình thường có tiền cũng không mua được.

Chẳng qua một hạt giống linh thảo hai trăm khối linh thạch hạ phẩm, vậy hai hạt chính là bốn trăm khối linh thạch, đây thật đúng là không phải một món tiền nhỏ, nếu là Trần Hạc trước đây, e rằng thực sự phải do dự một chút, sẽ không lập tức đáp ứng, bất quá đối với Trần Hạc hiện ở trong tay đã có một không gian Giới Tử đơn độc tồn tại mà nói, cái loại tâm tình muốn đem hết thảy linh thảo hiếm có trồng vào linh điền trong không gian Giới Tử, là cực kỳ bức thiết.

Tuy rằng bốn trăm khối linh thạch hạ phẩm tính ra có chút mắc, nhưng đối với Trần Hạc mà nói, linh thạch tuyệt không phải không thể lấy ra được, mà nếu như bỏ qua lần này, vậy về sau nếu muốn mua hạt giống Tiên Nhân Thảo nữa, cũng không phải dễ dàng như vậy, dù sao hạt giống linh thảo cấp cao thì các tiên môn đều giữ lại cho mình, căn bản sẽ không lấy ra bán, trên thị trường cũng ít ỏi, cho dù có cũng đã sớm bị tranh mua, đương nhiên giá sẽ không chỉ có bốn trăm khối linh thạch hạ phẩm.

Trần Hạc không hề chần chừ nhiều lập tức nói: “Đa tạ Tinh cô nương, xin chuyển cáo cho chị họ của cô, hai hạt Tiên Nhân Thảo kia, Trần mỗ nhất định cần...”

“Aiz, được nha!” Tiểu cô nương cười đến mức mắt cũng biến thành trăng non: “Em đã nói Trần đại ca nhất định sẽ cần mà...”

Trần Hạc chân trước đi, chân sau tiểu cô nương đã ngâm nga hát ca, nghĩ qua mấy ngày nay sẽ có hai trăm khối linh thạch hạ phẩm nhập sổ, tâm tình thật sự vui cực, hiện tại cô đã là Luyện Khí Kỳ tầng ba, mua thêm chút Hoàng Thanh Đan tu luyện nữa, Luyện Khí Kỳ tầng năm chắc hẳn cũng không xa.

Sau khi mua xong những đồ cần thiết, Trần Hạc về lại nơi ở, báo nhỏ lại len lén ăn sạch sẽ thịt yêu thỏ mà y giữ lại ngày mai dùng không còn một mẩu. Bất quá vẻ mặt Trần Hạc không hề có dị dạng, đối với sự tham ăn của con thú nhỏ này, y đã sớm thấy nhưng không thể trách, lúc này nó đang ngủ ở chỗ mà thường ngày y ngồi tu luyện, bốn cái chân mở thoải mái, ngay cả lông cũng bị ngủ làm xiêu vẹo, khiến người ta nhìn mà muốn dùng tay mạnh mẽ chà đạp.

Trần Hạc cũng có chút không hiểu rõ bản thân, vốn y không phải một người thích loài thú, nhưng từ khi nhìn thấy con báo này, cảm thấy thân cận hơn rất nhiều so với những vật bên cạnh, đối đãi nó tốt chút cũng không phải chỉ bởi vì nó là do tiêu hai mươi khối linh thạch hạ phẩm mua được, sau cùng chỉ có thể quy tội cho bản thân sống một mình đã quá lâu, lại bởi vì cảm giác có một tiểu yêu thú bồi bạn không xấu, cho nên mới sẽ như thế, kế đó cũng ném loại tâm tình không hiểu ra sao này ra sau đầu.

Đêm đó Trần Hạc đem các loại hạt giống linh thảo mà y tồn trữ trước đó ra, dùng một giọt nhũ cây pha nước ngâm một đêm. Hôm sau đem hạt giống đã ngâm xong, phần vỏ hơi hơi bóng loáng, trồng vào không gian Giới Tử.

Mảnh linh điền trong không gian Giới Tử, tuy nói không quá lớn, nhưng so với vườn thuốc trong sân mà nói, lớn hơn gấp mười lần, dư dả để trồng các loại linh thảo. Bởi vì luyện chế không gian Giới Tử, bình thường đều sẽ chọn thể núi nhỏ độc lập có linh khí tương đối đủ trong khe nứt, linh khí quá ít không đáng luyện chế, thể núi quá lớn thì độ khó luyện chế cũng tăng lớn theo, vì vậy chọn được đều là thể núi nhỏ hoàn hảo tốt nhất trong trăm có một.

Hơn nữa trong tay Trần Hạc có nhũ cây, chỉ trong ba ngày, trên vài mẫu linh điền đã mọc ra mấy cây linh thảo non đủ màu sắc, hoặc xanh hoặc vàng hoặc phấn hồng, nhìn thôi đã khiến tâm tình người ta sảng khoái, mọc rất khả quan.

Trần Hạc không ngừng chuyển động trong linh điền ở không gian Giới Tử, sự vui sướиɠ trong lòng đương nhiên không cách nào nói ra với người khác. Có mấy mảnh linh điền này, ngày sau y cũng sẽ không còn phải lo lắng khi thúc linh thảo, bị người tu tiên cấp cao nhìn trộm nữa, tương đương với có được một tòa dược phủ có thể mang theo bên mình, bất kể là đối với việc ủ chế linh tửu ngày sau, hay cất trữ dược thảo để luyện đan, đều thuận tiện và thực dụng cực kỳ.

Lời tác giả: Sau khi chính văn kết thúc, tôi vốn dự định viết khoảng mười chương phiên ngoại, viết đến khi bọn họ khôi phục ký ức sẽ kết thúc toàn văn, 2 tháng sau đó sẽ ra văn đam mới, nhưng thấy có không ít ‘cô lương’ nhắn lại nói thích tu tiên văn như vậy. Nói thật, tôi cũng đặc biệt thích loại đặt ra tu tiên thế này, viết cũng rất thuận tay, tuy rằng đặt ra có chút cũ, nhưng vẫn rất moe, vốn nghĩ chỉ viết mười chương phiên ngoại đã nghiền là được rồi, không tính viết tiếp, ‘cô lương’ thích thì xem xem tiếp, không thích thì xem đến khi chính văn kết thúc là được rồi.

Nhưng hiện tại suy nghĩ có chút dao động không chắc, tôi nghĩ chủ yếu vẫn là lấy ý kiến của các cô làm chủ đi, các ‘cô lương’ có thể nhắn lại nói cho tôi biết ha, tôi sẽ nghiêm túc xem, sau đó tham khảo xem là tiếp tục viết hay là ra văn mới.

Còn có, tên của Hồ Thanh Thảo là viết mò, chẳng lẽ thực sự có cô nương đi kiếm trên baidu sao, phụt ~~~ khụ, tội lỗi tội lỗi...