Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 85

Thẳng đến khi Trương Thư Hạc lấy ngón tay sờ sờ cái đầu nhỏ ẩm ướt của nó, vật nhỏ này mới từ trong sự kinh sợ vừa phá vỏ, tìm được nơi dựa vào, cánh đều ngọ ngoạy không ra, cũng đã non nớt kêu to làm nũng với Trương Thư Hạc, thấy y nửa ôm nó trong lòng bàn tay, lúc này mới quay đầu bắt đầu theo bản năng mổ vỏ trứng vỡ, ăn từng chút hơn mười phút, hơn nữa nó mới phá vỏ không bao lâu, một hồi sau đã xem lòng bàn tay y là tổ mà tựa lên ngủ.

Trương Thư Hạc ngắm nghía nó nửa ngày, tuy rằng trông khá xấu, nhưng bộ dáng ngốc nghếch của vật nhỏ này vẫn rất khiến người ta thích, lông lưa thưa trên người nó lúc này đã nửa khô, lông nhung nhung trắng trắng. Trương Thư Hạc lấy ngón tay đơn giản chải vuốt cho nó, liền đặt lên đệm lông một bên, rồi đặt vỏ trứng còn lại ở bên cạnh nó, nó tỉnh lại đói tự nhiên sẽ ăn hết.

Đợi khi Kim Trảm Nguyên trở về, nhóc con đã tỉnh ngủ, mới ăn xong vỏ trứng, đang ở trên đệm lông giãy dụa muốn đứng lên, non nớt kêu chim chíp với Trương Thư Hạc bên cạnh, vừa kêu còn vừa đập cánh nhảy nhào hai cái, ở trên đệm lông bước thấp bước cao như trẻ mới sinh nha nha học đi, di chuyển đến bên cạnh Trương Thư Hạc.

Mà Trương Thư Hạc từ sau khi nó ngủ, liền nuốt mấy ngụm rượu trái cây bắt đầu tu luyện, lúc này đang là giây phút quan trọng, cho dù nó kêu sốt ruột thế nào đi nữa, cũng không có nửa dấu hiệu mở mắt đáp lại nó.

“Kêu la cái gì? Thằng nhóc đáng ghét!” Kim Trảm Nguyên sau khi đến gần, vươn tay dùng ngón cái với ngón trỏ bóp cái mỏ nửa mở của con đại bàng nhỏ, sau đó nhấc lên giữa không trung xoay xoay nhìn ác ngại.

Cái mỏ non nớt của đại bàng con bị bóp, không chỉ đau lại còn không lên tiếng được, ở trên không trung dùng ra sức bú sữa để vỗ cánh quơ chân. Kim Trảm Nguyên thấy thế có loại cảm giác khoái ý, kế đó ác từ mật mà sinh, nghĩ thầm không bằng dứt khoát dùng lửa thiêu đi, làm món thịt đại bàng nướng ăn, hắn cho tới bây giờ còn chưa từng hưởng qua vị thịt đại bàng, tuy rằng trên người đại bàng con không có mấy lượng thịt, nhưng tốt xấu cũng coi như là một con đại bàng, gặm gặm thịt vụn cũng không tệ.

Trong lúc suy tư liền nhấc chân xách theo muốn đi ra ngoài sơn động, kết quả mới vừa nhấc chân Trương Thư Hạc liền tu luyện xong mở mắt ra, nhanh tay lẹ mắt đón bé đại bàng con qua. Thấy Trương Thư Hạc che chở nó như thế, Kim Trảm Nguyên có chút ăn dấm, ánh mắt nhìn chằm chằm con đại bàng con kia cũng có chút bất thiện, trong lòng nghĩ là chờ trên người mi có thịt đi, rồi hẵng nướng ăn, vì vậy liền tạm thời tha cho mi mấy ngày.

Buổi tối lăn qua lăn lại Trương Thư Hạc mệt mỏi, thấy y vừa ngủ, liền mượn ‘rủi ro’ lúc duỗi người, đá cái đệm lông kia đến chỗ cách giường xa nhất, sợ nó kêu la làm ồn đến người ngủ, lại cố ý ném qua cái gối đậy lại, lúc này mới đắc ý dào dạt hóa thành hình báo canh giữ bên người Trương Thư Hạc, trước khi ngủ còn nghĩ sáng mai nếu Trương Thư Hạc phát hiện đại bàng con bị ngộp chết, hắn nên tìm cớ thoái thác thế nào.

Nhưng hiển nhiên đại bàng con khi ở trong trứng đã hấp thu chút linh khí, sau khi sinh lại dùng nước suối mang linh khí tắm rửa, sinh mệnh lực mạnh hơn xa so với đại bàng con bình thường, dưới sự giở trò xấu mọi cách của Kim Trảm Nguyên, vẫn lảo đảo từng ngày trôi qua từng ngày, vậy mà đã có thể ăn thịt, ăn còn rất vui vẻ. Điều này lại khiến Kim Trảm Nguyên tìm được thêm một lý do không vừa mắt nó, vốn đều là thịt của mình, vậy mà còn phải chia ra một phần, vẻ không cam lòng hiện rõ trên nét mặt, đại bàng con cũng nhất thời trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hắn kế tục đôi chú cháu trong sơn động kia. (đại bàng con ăn được thịt sau 3 tuần từ khi sinh ra)

Đáng hận chính là cái con đại bàng con này còn tương đối thông minh, ngày ngày không rời xung quanh Trương Thư Hạc, khiến hắn vẫn luôn không tìm được cơ hội hạ thủ. Mà những việc này Trương Thư Hạc làm sao không nhìn ra được, bất quá từ đầu đến cuối, y ngược lại không có mảy may lo lắng.

Điều này cũng vì y nhìn thấy rõ, nếu yêu tu này thực sự có thứ chướng mắt, vung tay là có thể khiến đối phương tiêu tan thành mây khói, thế nào sẽ giữ đại bàng con mềm mềm đó đến bây giờ, đơn giản chính là vì kháng nghị với y rằng mình đặt lực chú ý ở trên người đại bàng con quá nhiều, hơi lãnh đạm bé chim non thì tốt rồi, thế nhưng đại bàng con còn nhỏ, xác thực không rời được người, nhất thời không thấy được Trương Thư Hạc, liền tội nghiệp kêu chim chíp nho nhỏ trên đệm lông, nghe mà thực sự không đành lòng vứt nó qua một bên, chỉ đành lúc nào cũng đặt bên người, bất quá cứ tiếp tục như vậy, ít nhiều cũng có chút lo lắng, yêu tu hắc báo hóa hình kia hỉ nộ vô thường, lúc này còn có thể nhịn, nhưng khi nào không kiên nhẫn nữa thì không biết được.

Trương Thư Hạc đút mấy miếng thịt gà nhỏ đã được xé cho bé đại bàng đang mở lớn cái mỏ nhỏ màu vàng sữa, đập cánh chờ đút ăn kia. Nghĩ nghĩ, thời gian sống trong sơn động này cũng không ngắn, bế quan vài lần, thu hoạch đều rất nhỏ, hơn nữa tang thi huyết đằng phụ cận cơ bản đều đã bị Kim Trảm Nguyên dọn sạch, mấy ngày gần đây hắn đang không có việc gì làm, bắt đầu lăn qua lăn lại một số chim bay cá nhảy còn sót lại trong núi. Thay vì tiếp tục ở lại chỗ này chán đến chết, chẳng bằng ra ngoài thu thập thêm nhiều cặn đỏ, mặc dù không gian đã có một số chất dinh dưỡng, đủ dùng cho nửa năm, thế nhưng thứ này đối với Trương Thư Hạc mà nói, đương nhiên là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, vĩnh viễn cũng sẽ không chê ít.

Hiển nhiên Kim Trảm Nguyên cũng sớm đã có quyết định này, Trương Thư Hạc chỉ đề cập câu chuyện, hắn liền lập tức tán thành. Như vậy cũng tốt, Trương Thư Hạc sờ nhè nhẹ đôi cánh còn nhỏ của bé kim điêu, có huyết đằng, báo ta ngược lại cũng không cần mỗi ngày nhìn chằm chằm vật nhỏ này, bất quá khiến Trương Thư Hạc kinh dị chính là, con đại bàng con này thật sự là rất thông minh.

Có lẽ là do trước đây dùng nước suối pha nước ngọc đào ngâm hằng ngày, để cho nó có chút linh tính, tựa hồ biết Kim Trảm Nguyên không vừa mắt nó, phàm là khi có mặt Kim Trảm Nguyên, cái mỏ nhỏ vàng nhạt chưa bao giờ kêu, thân thể cũng rúc lại thành thành thật thật, không phát ra thanh âm dư thừa, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Nếu Kim Trảm Nguyên không có mặt, thì hoàn toàn là bộ dạng khác, kêu một tiếng, là muốn dẫn tới sự chú ý của Trương Thư Hạc, khi y nhìn về phía nó, cái mỏ nhỏ của nó thoáng duỗi, khát muốn uống nước thì kêu liên tiếp hai tiếng, đói thì kêu liên tiếp ba tiếng, cao hứng thì kêu chíp chíp chíp không ngừng, không có việc gì còn thích đập cái cánh còn chưa mọc được lông của nó bò đến trên người Trương Thư Hạc, thích nhất nằm trong lòng bàn tay y. Đại khái là do khi nó còn ở trong vỏ, Trương Thư Hạc tu luyện thường đặt nó ở lòng bàn tay ôn dưỡng, hơn nữa khi phá vỏ mà ra, nó cũng là ở lòng bàn tay nhìn thấy thế giới bên ngoài, cho nên đối với lòng bàn tay Trương Thư Hạc có một loại cảm giác an toàn ấm áp như được trở lại vỏ trứng.

Ban đêm bên ngoài rơi xuống trận tuyết đầu đông, hôm sau tỉnh lại lọt vào trong tầm mắt ngoài động đều là một vùng trắng xoá, thế nhưng điều này không có nửa phần trở ngại hành trình đã được định ra ngày hôm qua. Trương Thư Hạc thay quần bò với giày ủng dự bị trong không gian, quần bò để đi lại thuận tiện nơi có tuyết, giày ủng cũng có thể phòng ngừa tuyết rơi vào trong giày, bên ngoài bao một chiếc áo lông mỏng, tuy rằng tu luyện công pháp đến bây giờ, có thể tiến hành chống đỡ đối với rét lạnh, nhưng không đến mức không mặc quần áo cũng không cảm thấy lạnh.

Mà Kim Trảm Nguyên thì mặc một bộ quần với giày quân đội thống nhất của quân đội trong căn cứ, trên thân cũng tùy ý bao một chiếc áo khoác da không đến mức dính tuyết liền ẩm. Trương Thư Hạc vốn khi càn quét siêu thị cũng thu một nhóm quần áo, bình thường sợ chiếm chỗ, khi ở căn cứ cũng đã bán ra, còn lại là một số quần áo tốt, chất liệu với chất lượng đều không tệ, vừa vặn Kim Trảm Nguyên có không gian, liền đưa một số quần áo kích cỡ vừa người cho hắn. Bất quá Kim Trảm Nguyên không quá thích những bộ quần áo hưu nhàn đủ mọi màu sắc đó, tây trang áo khoác nhã nhặn bình thường cũng không mặc, ngược lại không biết ở đâu lấy được một số quân trang dự bị trong căn cứ, ngày ngày mặc, không khẳng định là thích, nhưng những trang phục quân dụng này xác thực dễ mặc cũng linh hoạt hơn thường phục, đồng thời kích cỡ rộng, mặc thoải mái không dễ rách.

Sống ở trong núi thời gian không ngắn, một năm nửa quý, nếu không phải bọn họ là người tu đạo, người bình thường sợ là sớm đã chịu không nổi rồi, bất quá cho dù là người tu đạo, cũng không có khả năng vĩnh viễn ở lại một chỗ không đổi, vào đời tôi luyện tâm tình cũng là điều ắt không thể thiếu. Nhất là yêu tu hóa hình, phương pháp tu luyện của chúng nó khác với con người, tuy rằng sau khi hóa hình cũng có thể thường xuyên đả tọa như người, nhưng dù sao cũng là linh thú thiên địa, có pháp môn tu luyện truyền thừa đặc thù, tĩnh tu không thích hợp chúng nó, dù sao trong chiến đấu càng dễ tiến hóa hơn, hắc báo khi chưa hóa hình cũng là như thế.

Trương Thư Hạc cất bé đại bàng trong áo lông, bởi vì vạt áo là bó sát người, nó không đến mức sẽ ngã xuống. Kim Trảm Nguyên đồng hành không khỏi lại ăn dấm, đó vốn là vị trí của hắn mà, nhất thời đề nghị để hắn mang bé đại bàng. Trương Thư Hạc hơi suy nghĩ liền vui vẻ đáp ứng, để cho bé đại bàng thân cận với hắn cũng không tệ, hòa hợp chút cũng tốt hơn như kẻ địch, huống hồ hiện tại kim điêu còn nhỏ, cần người chiếu cố, nếu ngày sau lớn lên, cũng sẽ không ngày ngày dính người nữa, đến lúc đó nói không chừng chính là một trợ lực lớn của hai người.

Kim Trảm Nguyên thấy Trương Thư Hạc đáp ứng thống khoái, trong mắt ngược lại lộ ra nụ cười quỷ dị, xách một cái cánh của đại bàng con, liền vứt lên vai mình, sau đó bắt đầu nhanh chóng tiến về phía trước. Hắn đáp ứng mang theo thứ này, nhưng không nói sẽ chiếu cố sự chết sống của nó, nếu nó tự mình rớt xuống đất lạc mất, thì không trách được hắn rồi. Tốc độ của Kim Trảm Nguyên mặc dù nhanh, bất quá vẫn vô ý thức phối hợp tốc độ của Trương Thư Hạc. Bởi vì trong tay Trương Thư Hạc có súc địa phù*, hơn nữa trong cơ thể tràn đầy linh khí, động tác nhanh nhẹn ngược lại cũng không bị rơi lại phía sau. (súc = rút ngắn, địa = lộ trình, đường đi)

Khiến Kim Trảm Nguyên phiền muộn chính là, cái con kim điêu kia túm bờ vai hắn, tuyệt không sợ hãi trượt chân như trong dự liệu, thậm chí trái ngược với bộ dáng thành thật không kêu như mọi khi, có chút hưng phấn kêu chim chíp, tốc độ càng nhanh, nó càng hưng phấn chim chíp. Bé kim điêu kêu to không thể nghi ngờ là do cao hứng, nghe vào trong tai Kim Trảm Nguyên thì lại thay đổi ý vị, giống như là người điều khiển ngựa, sau đó còn vung roi da, giá giá*. Trên mặt từ gian trá đọng lại thành âm đen, thật sự là ngoạn mục. (*trong phim Trung khi người ta cưỡi ngựa hay kêu ‘tra tra’ đó =))))

Vốn suy nghĩ của hắn cũng không sai, nhưng không ngờ tới chính là, nếu là động vật khác bị dọa như vậy không chừng sẽ rớt, thế nhưng kim điêu, đó là vương giả trong tốc độ, chúng nó trời sinh chính là bộ tộc Phong Độn*, phi hành chính là bản năng, tốc độ của Kim Trảm Nguyên khi nhanh chóng thì cứ như bay, bé kim điêu đương nhiên liền được kích ra bản năng, cao hứng theo, tựa như bản thân cũng đang bay, cũng không phải heo không biết bay, có thể sợ mới là lạ. (Tương tự là Thủy Độn, Hỏa Độn, Thổ Độn v.v… ai coi Naruto rồi chắc biết =)))))

Không quá nửa ngày Kim Trảm Nguyên liền chịu không nổi tiếng kêu chim chíp ở bên tai của cái con kim điêu đó, lại vứt nó trở lại trong lòng Trương Thư Hạc, bộ dáng không muốn nhìn thêm cái nào nữa. Trương Thư Hạc sớm đã đoán được sẽ như thế, đặt bé kim điêu trên vai như hắn làm. Sau đó dọc theo đường đi liền không ngừng cầm la bàn kiểm tra, phàm là nơi kim đồng hồ đong đưa nhiều lần, không phải nơi có lượng lớn tang thi tụ tập, thì là có huyết đằng, điều này đối với bọn họ muốn thu thập cặn đỏ mà nói, tiết kiệm được không ít thời gian.

Thời gian chớp mắt trôi qua, đông đi xuân đến, xuân đi thu đến, dưới sườn dốc phía sau núi của một thôn trang nhỏ nào đó, có một đội người đang cảnh giác cầm súng lục cải tạo đặc chế để đối phó tang thi, một bên dùng gậy quét ra cỏ dại xung quanh.

“Đội trưởng, nhiệm vụ nói phía sau thôn này phát hiện một cây huyết đằng mới sinh, chúng ta đều sắp lục soát khắp cả thôn lẫn cả sau núi này rồi, ngay cả cọng râu huyết đằng cũng không thấy, có thể là có người ra nhiệm vụ giả hay không?” Có một người đàn ông đội mũ nhịn không được nghi vấn.

“Hẳn là sẽ không, tuyên bố nhiệm vụ giả phải trả tiền phạt gấp năm lần, không đáng...” Đội trưởng đầu trọc bên cạnh lên tiếng.

“Có thể là bị những người khác nhanh chân đến trước rồi không? Dù sao hiện tại nếu như có thể hoàn thành một nhiệm vụ huyết đằng, phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh, hơn nữa còn là huyết đằng sơ cấp, nguy hiểm tương đối thấp...” Người bên phải quét ra một chỗ cỏ khô cũng không khỏi nói chen vào.

“Không có khả năng, chúng ta có người vẫn luôn nhìn chằm chằm, nhiệm vụ mới tuyên bố ra, liền lập tức tiếp nhận trước tiên, ai sẽ nhanh hơn so với chúng ta?”

Mấy người trầm mặc một trận...

“Tới vách núi phía trước thì đã lùng tìm hết toàn bộ phạm vi khoanh trên bản đồ rồi, nếu không có nữa thì chỉ có thể không công mà về...”

“Có lẽ mục tiêu ở ngay phía trước, đừng buồn bã ỉu xìu, xốc lại tinh thần cho tôi!”

Đội trưởng vừa nói xong, mấy người nhất thời không nói gì nữa, lực chú ý cũng tập trung lại, đợi sau khi thu dọn cỏ khô gỗ mục cao hơn nửa người ra một con đường, người đi ở phía trước nhất “Hử” một tiếng.

“Phương Tử, có tình hình gì?”

“Đội trưởng, dưới vách núi phía trước có một người, mọi người mau xem...”

Mấy người nhất thời đẩy nhanh bước chân, xốc lên cỏ khô rậm rạp nhìn qua, chỉ thấy dưới vách núi kia quả thật có một chỗ đã được thu dọn qua, có một nam tử trắng nõn mặc áo gai màu xám đang dựa trên khối đá, tuy rằng mặt không có chút máu, nhắm mắt lại, nhưng không giống như người chết, ngược lại có chút giống bị trọng thương đả tọa chữa thương.

“A... Đội trưởng, anh xem cái con bên cạnh y... Đó là con báo...”

Mấy người vừa nghe nhất thời nhìn qua, quả nhiên, ở bên người y có một con báo màu lông vàng đen sáng rõ, toàn thân bóng loáng trơn mịn đang nằm sấp. Mạt thế hiện tại động vật hoang dã cực kỳ thưa thớt, nếu có thể săn được một con, chính là thu hoạch bất ngờ rất lớn.

Nhất thời, mấy đôi mắt nóng bỏng đều chăm chú lên đó, đội trưởng đầu trọc kia không khỏi liếʍ liếʍ môi có chút khô khốc. Một con thật lớn, được nuôi không tồi, thịt mỡ cũng đủ, đủ cho người trong đội ăn được mười bữa thịt, cho dù nhiệm vụ lần này thất bại, nhưng nếu có thể mang thịt của con báo hoang dã này trở về, vậy chuyến đi này cũng coi như không tệ...