Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 46

Đối với điểm này, Trương Thư Hạc cũng không cách nào giải thích, trong phòng chỉ có một hố nước như thế, nếu muốn uống nước hai người chỉ có thể uống cùng một chỗ, nước này đã bị tang thi lây nhiễm, lão đầu uống thời gian lâu, trở thành tang thi là điều không thể tránh khỏi, nhưng đứa trẻ kia nếu muốn sống sót, cũng phải uống nước nơi đây, vậy vì sao cô bé không biến thành tang thi?

Lại nhớ đến hành động kỳ quái lai vãng bên ngoài mà không cách nào phá cửa vào của tang thi, chẳng lẽ, đứa trẻ đó là người dị năng? Trương Thư Hạc quay đầu lại nhìn đứa trẻ, lúc này cô bé đang nhận bánh bao rau từ Ngụy lão đầu, cúi đầu ăn ngấu nghiến, giống như một con quỷ đói gặp được thức ăn.

Mà Ngụy lão đầu cũng dạo qua một vòng trong phòng, thở dài. Nơi chỉ hơn mười mét vuông này, căn bản không cần đi lại cũng thấy hết, nơi đây hẳn là gian phòng để công cụ linh tinh trong kho lương.

Bên trong chất bao tải túi gai lộn xộn đầy đất, với một số công cụ nhà nông và giá để đồ, còn lại thì cái gì cũng không có. Đồ mặc thì ngược lại dễ giải quyết, dùng bao tải với túi gai sửa chút còn có thể dùng tạm, phương diện uống nước, bởi vì đầu bức tường kia sát giếng, có một hố nước, mặc kệ có sạch hay không, vẫn có thể duy trì được một đoạn thời gian.

Mà phương diện ăn lại chỉ có thể khoét ra chút gạo từ lỗ thủng ở cửa, mà một khối đất nơi góc tường dường như có vết tích từng bị đào qua, bên trên che chút rơm, hẳn là địa phương dùng để bài tiết.

Còn lại trong phòng cái gì cũng không có, trong hai năm chỉ ăn gạo sống đến bây giờ, đối với mấy người Trương Thư Hạc mà nói, quả thực là một kỳ tích sinh tồn, bởi vậy có thể thấy được sinh mệnh lực với tiềm lực của con người nếu được kích phát ra, là vô cùng lớn.

Lúc này Ngụy lão đầu đã bắt đầu tính toán giao lưu với bé gái. Bởi vì nhỏ gầy, thoạt nhìn bé gái chỉ cỡ năm sáu tuổi, trông như cọng giá suy dinh dưỡng, cổ tay còn không to bằng của một đứa trẻ sơ sinh, quần là tấm vải bố chắp vá, phần chân thoạt nhìn trông như hai que diêm cắm trong quần.

Ngụy lão đầu với Lưu Hải nhìn mà trong lòng chua xót, vì vậy nói chuyện cũng đều không tự giác thả nhẹ thanh âm.

“Cô gái nhỏ, cháu tên là gì?” Ngụy lão đầu hỏi.

Trong đôi mắt to của bé gái tràn ngập kinh hoảng, nhìn ba người đột nhiên xông vào trong phòng, miệng ngậm chặt một câu cũng không nói.

“Cháu là họ Vương sao?” Lưu Hải ở một bên muốn dụ cô bé lên tiếng.

...

“Người cháu ôm là ai?”

Bé gái một bên kinh hoảng nhìn Ngụy lão đầu và Lưu Hải, một bên ôm thật chặt lão đầu trong tay, thế nhưng tay cô bé rất nhỏ, căn bản ôm không được, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của lão đầu.

Lưu Hải lắc lắc đầu với Trương Thư Hạc phía sau, miệng của đứa trẻ này, y như vỏ trai, cắn chết chặt, lẽ ra bé gái năm sáu tuổi hẳn đã có thể nói, chẳng lẽ là một người câm.

Đối với hành vi lỗ mãng ban nãy của hắc báo, Trương Thư Hạc sau khi ngoắc gọi nó, thấp giọng trách cứ hai câu không nhẹ không nặng, kế đó lại vươn tay vuốt ve hai cái trên cổ nó, lấy chút châu đỏ ra từ không gian. Hắc báo vốn cực kỳ bất mãn, bất quá sau khi thấy châu đỏ, cũng tự động cho qua lời mắng vừa rồi của Trương Thư Hạc, một bên nhàn nhã vung cái đuôi vàng kim phía sau, một bên chờ y đưa châu đỏ đến bên miệng nó.

Kế đó Trương Thư Hạc đứng dậy, sau khi thấy Lưu Hải với Ngụy lão đầu hỏi nửa ngày cũng không có kết quả, liền đi tới phía sau hai người, đánh giá bé gái một lượt, thình lình lên tiếng: “Nếu con bé là người câm, thì không cần hỏi nữa, hai người cứ trực tiếp kéo tang thi trong tay con bé kia ra gϊếŧ...”

Lời vừa dứt, sắc mặt bé gái đó bắt đầu kích động rõ ràng, đứng dậy lập tức bảo hộ trên người lão đầu, sau đó bắt đầu lấy đồ vật liều mạng ném về phía ba người. Lưu Hải tránh thoát cục đá, vội vàng lớn tiếng nói: “Mẹ ơi, Trương ca, chúng ta vẫn nên đi thôi, nha đầu này cũng quá lợi hại đi, lấy từ đâu sức lực lớn như vậy a, nếu không đi đầu sẽ nở hoa đó...”

Trương Thư Hạc lại lấy ra tấm thép từ không gian chặn bùn cát ném tới, miệng vẫn lớn tiếng nói: “Cho dù đi, cũng phải gϊếŧ con tang thi đó trước hết rồi hẵng đi.”

Vừa dứt lời, ba người liền cảm thấy trước mắt dường như bị thứ gì đó chặn cản đẩy ra, nhất thời ngã ra xa mấy mét. Ngay cả Trương Thư Hạc cũng lui liên tiếp bảy tám bước, dựa sát bên tường. Ngụy lão đầu quái nhất, thiếu chút nữa không lăn ra khỏi phòng, may mà trên người mặc nhiều đồ, ngã một hai cái cũng không có chuyện gì.

Chỉ có hắc báo không có việc gì, bởi vì tốc độ của nó nhanh, đã sớm xông lui về một bước, nhưng hiển nhiên cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với thứ uy hϊếp đến nó ban nãy, lập tức tiến vào trạng thái công kích, đầu hướng phía cô gái nhỏ kia, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ dường như khiêu chiến.

Ba người bị chấn ra hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đều không thể tin được nhìn bé gái bẩn hề hề phía góc tường, chỉ thấy lúc này bé gái đang dùng tay kéo lão tang thi, dường như muốn giấu ra phía sau bao tải, nhưng thân mình cô bé quá nhỏ kéo không nổi, liền dùng đầu đẩy, miệng còn phát ra mấy đơn âm khi dùng sức.

Lưu Hải phản ứng lại nói: “Ngụy gia, ông không sao chứ?”

Ngụy lão đầu bò dậy từ trên mặt đất, phất phất tay nói: “Chỉ có thắt lưng bị đập một chút, không sao.”

Lúc này ánh mắt của Trương Thư Hạc mang theo sự kinh ngạc và vẻ kinh dị nhìn về phía cô gái nhỏ đang dùng hết sức lực đẩy tang thi nơi góc tường.

Lưu Hải nhịn không được hỏi: “Ban nãy là chuyện gì a, em cảm thấy bị người ta đẩy mạnh một cái, thiếu chút nữa không đẩy em đi xa, nhưng thực tế ban nãy nào có ai a, phía trước chúng ta đều là đất trống. Trương ca, anh nói xem có phải phong thuỷ nơi này không tốt, phạm tà rồi không?”

Lúc này Trương Thư Hạc sớm đã để la bàn nơi tay, kim đồng hồ la bàn chỉ về phía tang thi mà bé gái đẩy, tuyệt không bị vật gì quấy rầy, rất bình ổn, kim đồng hồ cũng không xuất hiện hiện tượng rung rung, có thể nói bé gái đó không có vấn đề gì, chí ít không phải tang thi biến dị.

Mà loại hiện tượng vừa rồi kết hợp với những lời mà trước đó y cố ý làm bé gái tức giận, luồng tinh thần lực khó diễn tả kia, hẳn là đến từ bé gái đó, nếu cô bé không phải tang thi biến dị, vậy chỉ có một loại khả năng.

“Đừng động, có lẽ cô bé là một người dị năng.”

“Cái gì là người dị năng?” Lưu Hải vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Trương Thư Hạc nói ba chữ này.

Trương Thư Hạc quay đầu nhìn Lưu Hải, yên bình nói: “Chính là người được khai phá tiềm lực, tôi chưa nói với cậu sao? Cậu là người dị năng loại hình lực lượng.”

Tuy rằng Lưu Hải vẫn luôn hoài nghi sức lực của mình sao lại đột nhiên trở nên lớn như vậy, thế nhưng bởi vì vẫn luôn gϊếŧ tang thi, vì vậy, cho rằng đó là sức lực do bản thân rèn đúc ra được, lúc này nghe Trương Thư Hạc nói cậu là người dị năng lực lượng, nhất thời trợn tròn mắt, run môi dưới, miệng không khỏi khóc thét: “Trương ca, anh nói cho em biết lúc nào a, trong mộng sao? Em cái gì cũng không biết a!!”

Lúc này Trương Thư Hạc có chút hứng thú, hiển nhiên dị năng của bé gái này không phải dị năng thông thường ở mạt thế. Tuy y không phải người dị năng, nhưng cũng từng nghe nói qua không ít chuyện về người dị năng.

Mạt thế có nhiều nhất là dị năng tốc độ và lực lượng, do tính cách của người trong nước ảnh hưởng, nên khi gặp phải nguy hiểm, tiềm lực kích phát ra đa phần là dùng tốc độ tránh né, nếu chạy không lại chỉ có thể chống lại. Chỉ có số ít là người dị năng chủng loại khác, tỷ như phương diện tinh thần lực, nhưng loại này cực kỳ thưa thớt, bởi vì xác suất kích phát ra tiềm năng cực kỳ nhỏ.

Bé gái trước mắt e rằng cũng là một người dị năng tinh thần lực, hoặc là một loại trong đó. Một lần nữa hồi tưởng lại tình cảnh kho lương thấy trước đó, rất nhiều tang thi thôn dân bao vây cửa cũ kho lương, nhưng không phá cửa mà vào, chỉ đảo quanh ở cửa, cực kỳ khác thường, mà luồng lực lượng ngăn cách khiến ba người chật vật ban nãy, lại là phát ra từ trên người bé gái.

Một bé gái chỉ có mấy tuổi, gần hai năm sống trong không gian nhỏ hẹp tối tăm ẩm ướt, sẽ hình thành một nhân cách tự bế, đồng thời vẫn luôn trông chừng một cụ già, cô bé không cách nào chạy trốn như người dị năng tốc độ, cũng không có lực lượng đối kháng, như vậy tiềm lực có thể kích phát được duy nhất chính là tinh thần lực.

Trương Thư Hạc thử thăm dò đi hai bước về phía trước, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng kỳ quái ngăn cản y, giống như một bức tường trong suốt. Lưu Hải cũng đi qua sờ sờ, kinh ngạc ngây người, “Thực sự là ban ngày gặp quỷ, chẳng lẽ tiểu nha đầu đó không phải người?”

Ngụy lão đầu cũng đi qua sờ sờ: “Đây là... Tường quỷ xây đúng không?”

Trương Thư Hạc nghĩ nghĩ, đột nhiên thấp giọng nói với Ngụy lão đầu: “Ông lấy thêm một cái bánh bao rau cho cô bé đi.” Trước đó Ngụy lão đầu cho bé gái một cái bánh bao rau, bé gái hẳn sẽ có chút hảo cảm với ông.

Ngụy lão đầu sau khi nghe xong hơi do dự, vẫn theo lời lấy ra thêm một cái bánh bao rau từ không gian, nói với bé gái: “Tiểu nha đầu, chỗ của ông vẫn còn bánh bao rau, cháu có muốn ăn không a...”

Bé gái đang giấu lão tang thi, nghe tiếng lập tức xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm bánh bao rau trong tay Ngụy lão đầu, nhớ lại mùi vị ăn trong miệng trước đó, nhất thời chép cái miệng nhỏ, đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc, hiển nhiên cực kỳ thiếu dinh dưỡng.

Ngụy lão đầu thăm dò đi hai bước về phía trước, không có việc gì, tiếp tục đi, thẳng đến chỗ cách bé gái không xa, vẫn không có việc gì, mà bên Trương Thư Hạc với Lưu Hải lại cảm giác bức tường kia từ đầu đến cuối chưa từng bị tiêu trừ.

Lưu Hải trừng lớn mắt: “Trương ca, bé gái đó tới cùng là thứ gì?” Nói xong ánh mắt kinh hoảng giương miệng làm khẩu hình nói: “Nữ yêu?”

Trương Thư Hạc nhìn bé gái đang cắn miếng lớn ăn bánh bao, nửa ngày mới nói: “Không, cô bé cũng là người dị năng.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lưu Hải, nửa ngày mới mở miệng nói: “Chẳng qua dị năng của cô bé rất hiếm thấy, hẳn là một loại cự tuyệt.”

Cự tuyệt? Lưu Hải càng thêm mê mang, đó là thứ gì?

Trương Thư Hạc cũng không biết tên của loại dị năng này, nhưng y đại khái biết được cách dùng của nó. Bởi vì kích phát nhân cách tự bế, vì vậy loại dị năng này là một loại chống cự của bản thân người dị năng, cự tuyệt hết thảy những thứ những việc mà cô bé chán ghét, không thích, tiến vào trong không gian mà cô bé quy hoạch.

Loại dị năng này, Trương Thư Hạc sống ở mạt thế mười năm, cũng chưa từng nghe nói qua, y chỉ biết một loại tinh thần lực đó là có thể mô phỏng theo huyết đằng khiến đối phương sản sinh ảo giác, nhưng trên thực tế loại dị năng đó khi gϊếŧ tang thi có chút gân gà, bởi vì tang thi đã không còn ở trong phạm trù con người nữa, không cách nào khiến chúng nó sản sinh ảo giác, trừ phi thay đổi thần kinh võng mạc của bọn chúng, điểm này hẳn là còn chưa từng có người dị năng tinh thần lực nào có thể làm được.

Bé gái rất nhanh sản sinh hảo cảm với Ngụy lão đầu, giữa lúc ông dụ nói lần nữa, bé gái rốt cục cũng mở miệng, cô bé ôm cánh tay của lão đầu được dùng bao tải che, nói: “Ông... nội.” Nói xong giang hai tay ôm lấy ông nội của bé, từng giọt nước lớn rơi xuống từ viền mắt, “Không nên thương tổn ông nội, bảo hộ...”

Tình cảnh này, Ngụy lão đầu cũng sắp rơi nước mắt, bé gái chỉ có mấy tuổi này trong thời gian dài như vậy, một mình cô đơn trông chừng ông nội tang thi, là người thì đều thấy tâm can sẽ vỡ.

“Ông nội của cháu còn sống không? Ông có thể nhìn xem không?” Ngụy lão đầu nói xong chỉ chỉ Trương Thư Hạc và Lưu Hải, “Hai người bên kia cũng là người tốt, họ sẽ không thương tổn cháu với ông nội cháu.”

Bé gái nhìn nhìn Trương Thư Hạc, lập tức lắc đầu, Ngụy lão đầu lại khuyên bảo thêm một khoảng thời gian rất dài, bức tường vô hình kia mới tán đi.

Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, cô bé sau khi nhìn thấy hắc báo, lập tức mắt sáng ngời, chỉ nó nói: “... Miêu Miêu...”

Hắc báo đột nhiên ngửa đầu phun ra một ngọn kim diễm, suýt nữa thiêu luôn căn phòng, xà gỗ trên nóc nhà bắt đầu rớt tro xuống, Trương Thư Hạc vội vàng ngăn hắc báo. Bé gái thấy mèo lớn biết phun lửa, hiếu kỳ nhiều hơn sợ hãi.

Sau cùng dưới sự khuyên bảo của Ngụy lão đầu, mấy người tới cách bé gái không xa, bé gái xốc lên bao tải của ông nội bé, lay ông nội nói: “Ông bệnh... Trị...”

Trương Thư Hạc giờ mới nhìn thấy khuôn mặt chính diện của lão tang thi, cũng là vì uống nước bị lây nhiễm, phát bệnh sẽ cực chậm, hiện đã thấy xuất hiện dấu hiệu của tang thi như mặt trắng như giấy, hốc mắt hõm sâu. Thế nhưng bởi vì là lây nhiễm tính chậm, không nhanh như truyền theo máu, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn còn chưa đánh mất lý trí, bất quá sau khi lâm vào hôn mê tỉnh lại e rằng sẽ biến thành tang thi.

Bất quá, nếu muốn tạm thời để ông lão tỉnh táo một chút, cũng không phải không thể làm được, chỉ cần tinh khí thuộc về con người trong cơ thể ông lão cao hơn độc khí tang thi, có thể bảo trì được tạm thời tỉnh táo. Bởi vì Trương Thư Hạc tu luyện phương pháp Thổ Nạp, vẫn luôn dùng linh khí tẩy rửa dơ bẩn trong thân thể, vì vậy trong máu tồn tại tinh khí nhiều hơn gấp mấy lần so với người thường.

Kế đó Trương Thư Hạc mang ra một con dao từ không gian, mặt không đổi sắc cắt một đường ở cổ tay, sau đó để Lưu Hải cậy miệng lão đầu ra, bé gái thì được Ngụy lão đầu ôm lấy. Trương Thư Hạc nhỏ máu ở cổ tay vào miệng lão đầu tang thi, sau khi nhỏ đại khái hơn mười giọt, lấy băng gạc bắt đầu quấn lên cổ tay cầm máu.

Bởi vì tang thi trong thôn cơ bản đã bị gϊếŧ sạch, vì vậy lúc này có mùi máu tươi cũng không sao.

Đại khái qua vài phút, miệng lão đầu tang thi động đậy, hốc mắt hõm sâu chậm rãi mở, vừa mở mắt tay liền vươn về phía bé gái, “Nữu Nữu...”

Bé gái lập tức bò đến bên cạnh ông nội bé, ôm cánh tay ông, sau đó để bánh bao rau đầy dầu mỡ trong tay tới bên miệng ông: “Ông nội, ăn...”

Lão đầu tang thi ôm Nữu Nữu, sau cùng đưa ánh mắt qua bên chỗ mấy người, nhất thời mắt sáng ngời, tay chân cứng ngắc bò dậy, sau đó quỳ gối trên bao tải dập đầu, “Mã gia của tôi chỉ còn lại một mình Nữu Nữu, van cầu mọi người mang con bé đi, cho con bé một con đường sống, đại ân đại đức, Mã Thuận Tử tôi làm trâu làm ngựa kiếp sau nhất định báo đáp... Van cầu mọi người...”

Ngụy lão đầu vội vàng nâng vị lão đầu tuổi tác không khác ông mấy, thế nhưng so với ông thì dường như còn già hơn mười tuổi đó dậy. Nghe thấy lời của ông ta, trong lúc nhất thời ánh mắt của Ngụy lão đầu với Lưu Hải đều nhìn về phía Trương Thư Hạc. Trong ba người bọn họ luôn luôn lấy Trương Thư Hạc làm trung tâm, bởi vì mạng của Ngụy lão đầu là do y cứu, Lưu Hải cũng vậy, mà thức ăn và vũ khí cũng là xuất từ y, vì vậy y không mở miệng đáp ứng, hai người cũng không có quyền gì lên tiếng.

Trương Thư Hạc hơi do dự, nâng tay đỡ cụ già, nói: “Bọn cháu có thể mang cháu gái của ông đi, thế nhưng chưa hẳn cháu gái ông sẽ đồng ý theo bọn cháu.”

Lão đầu nghe thấy Trương Thư Hạc có ý thu lưu, nhất thời trở nên cao hứng, vội vàng gật đầu: “Không sao không sao, cháu gái của ông nghe lời ông nhất, ông nói với con bé, con bé nhất định sẽ nghe lời.” Nói xong liền xoay người ôm Nữu Nữu vào trong ngực, dặn dò một hồi với bé.

Kết quả Nữu Nữu bắt đầu khóc lóc ồn ào, “Không muốn không muốn, Nữu Nữu muốn ông... ông nội...”

Lão đầu tang thi lại thêm một hồi hù dọa xen cả dụ dỗ, lúc này trên mặt Nữu Nữu mới treo giọt nước mắt được Ngụy lão đầu ôm vào trong ngực, khi rời đi Nữu Nữu vươn cánh tay khóc lem mặt, lớn tiếng gọi từng hồi: “Ông nội... Ông nội...”

Trong viền mắt khô cạn biến thành màu đen của lão đầu tang thi, nửa giọt lệ cũng không chảy ra được, lúc này tinh khí trong cơ thể ông đang nhanh chóng ít đi, má hóp xuống càng nghiêm trọng.

Lưu Hải không đành lòng, nói với Trương Thư Hạc: “Trương ca, ông ấy thực sự không còn cách cứu sao? Nữu Nữu quá đáng thương...”

Trương Thư Hạc lắc lắc đầu, đang định xoay người, lão đầu tang thi đột nhiên vươn ngón tay với móng tay có chút biến thành màu đen, thanh âm so với ban nãy như hoàn toàn thay đổi, ông nói: “Chàng trai, trên người có lửa không?...”

Trương Thư Hạc dừng lại bước chân, kế đó nâng tay ném một chiếc bật lửa qua, lão đầu tang thi cầm lấy, tay có chút run rẩy, “Nữu Nữu, ông nội tới một thế giới khác, vẫn sẽ luôn bảo hộ cháu...”

Rời khỏi phòng để đồ lặt vặt, Lưu Hải khụt khịt mũi, lúc này đã không còn nghe thấy tiếng thì thào của lão đầu tang thi. Trương Thư Hạc đá Lưu Hải một cước, nói: “Khóc cái gì mà khóc? Không tiền đồ, nhanh chóng làm chính sự.”

Lúc này Lưu Hải mới hòa hoãn lại, sau đó hai người nhanh chóng thu toàn bộ lương thực trong kho lương vào không gian, Trương Thư Hạc nói: “Đi...” Hai người liền chạy ra khỏi kho lương.

Lúc này Ngụy lão đầu đang ôm Nữu Nữu, trên khuôn mặt đen lấm lem của Nữu Nữu treo hai vệt trắng, ánh mắt như ngâm nước, đang vừa khóc vừa gặm bắp non trong tay.

Ngụy lão đầu thấy Trương Thư Hạc và Lưu Hải đi ra, liền đi lên đón. Trương Thư Hạc lại một phen ôm Nữu Nữu qua, sau đó che kín ánh mắt của cô bé, “Đi mau...”

Nữu Nữu bởi vì sống quá lâu trong bóng đêm, trên thực tế tuyệt không quen ánh sáng bên ngoài, may vào lúc này đã gần chạng vạng, không có ánh nắng chói mắt, hơn nữa bởi vì trong tay có bắp non, ngược lại thành thật hơn không ít, chẳng qua dùng tay kia không ngừng víu cánh tay che trên ánh mắt, liên tiếp muốn quay đầu nhìn lại, nếu không phải hương vị trên thân người ôm bé cự kỳ dễ ngửi, giống hệt cảm giác của bãi cỏ xanh mà khi còn bé từng lên núi nằm, nên trong khoảng thời gian ngắn không phản kháng.

Mà ở phía sau, từ căn phòng để đồ lặt vặt bốc lên ngọn lửa, ngôi nhà cũ lâu năm thiếu tu sửa cực kỳ dễ cháy, một hồi sau, ngọn lửa đã nghi ngút đầy trời, che phủ toàn bộ căn nhà.

Lúc này Trương Thư Hạc đã về tới tòa nhà hai tầng nhỏ, trên đường Lưu Hải lại giải quyết mấy con tang thi. Trước đó y ôm Nữu Nữu, sau khi qua chỗ quẹo, y thả tay phủ trên mắt cô bé ra, trả bé lại vào tay Ngụy lão đầu.

Sau khi chuyển Nữu Nữu đi, Trương Thư Hạc thoáng cúi đầu liền thấy hắc báo đang nhe răng với bé gái kia, mà đuôi thì dọc theo đường đi luôn quấn gắt gao ở vị trí cổ chân mang giày da của y. Trương Thư Hạc động đậy chân, kết quả hắc báo thả đuôi ra, phun một ngọn lửa qua chỗ Ngụy lão đầu với Nữu Nữu.