*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù sức ăn của Lưu Hải tăng hơn rất nhiều, cũng không ăn hết được một ổ bánh mì, còn lại nửa ổ, sữa trái cây dinh dưỡng thì đã uống sạch hết một chai, cậu nghĩ trong tủ lạnh còn nửa bình nước khoáng, giữ lại sáng sớm ngày mai uống cũng đủ rồi. Kế đó vui sướиɠ không tự kìm hãm được giấu nửa ổ bánh mì còn lại vào chỗ trước đó, kết quả khom lưng tìm kiếm, nửa túi bánh bích quy với nước giấu hồi trưa lại không cánh mà bay.
Lưu Hải càng nghĩ càng thấy không hợp lý, chẳng lẽ cao nhân vào lúc cậu không có mặt lén lấy đi thức ăn của mình sao? Kế đó lập tức lắc lắc đầu, cao nhân thoáng cái cho cậu một ổ bánh lớn như vậy, làm sao có thể trộm chút đồ của cậu, lão đầu bên cạnh lại càng sẽ không, nếu không sẽ không cho mình bắp ăn. Tiếp đó ánh mắt Lưu Hải nghía về phía hành lang, sau cùng rơi lên căn hộ không có cửa đối diện.
Mấy ngày từ khi cậu sống bên trong dây đỏ tới nay, chưa từng thấy có người đi lại, hơn nữa nhà đối diện một chút động tĩnh cũng không có, cậu vốn vẫn luôn cho rằng đối diện không ai, nhưng lúc này thấy có đồ dùng trong nhà chắn cửa, chẳng lẽ bên trong có người? Là bọn họ thừa dịp mình không chú ý lấy thức ăn?
Lần này Lưu Hải lưu lại chút tâm tư, cố ý chui vào trong tủ lạnh dường như đang đặt đồ, trên thực tế cậu nhịn đau ấn phân nửa ổ bánh mì thành một miếng bánh dẹp lớn, dù sao thứ này vốn hình lập phương, quần áo không có túi lớn như vậy không nói, khi làm động tác lớn một chút còn dễ rớt, đành phải ép thành bánh dẹp. Tuy rằng khẳng định vị sẽ kém đi, thế nhưng hiện tại ngay cả ấm no cậu cũng không thể hoàn toàn giải quyết, thì cầu không được gì mà mùi vị, chỉ cần có thể ăn là được. Sau đó cuốn tròn bánh dẹp lại, nhét vào túi bên trong áo lông.
Sáng sớm hôm sau khi cậu tỉnh lại, gặm hai miếng bánh mì, nhịn khát bắt đầu gϊếŧ tang thi. Sáng sớm cắn răng gϊếŧ hơn bảy mươi, buổi trưa ăn hết bánh mì còn lại, càng ăn càng khát, nhưng lại không thể không ăn, nếu không không có sức lực. Cố chống một hơi, buổi chiều lại gϊếŧ hơn bảy mươi, số lượng giống ngày hôm qua, hơn một trăm năm mươi.
Lần này Trương Thư Hạc cho cậu hai chai nước khoáng với một ổ bánh hamburger rau củ chân giò hun khói. Lưu Hải cảm kích cực kỳ, uống hết một chai nước, đầy đầu óc chỉ còn lại một chữ, sảng. Sau đó lau mồ hôi mở túi đóng gói bánh mì bắt đầu ăn, khi ăn đến chân giò hun khói chính giữa, không nỡ thoáng cái ăn hết, mà cắn một miếng nhỏ rồi lại cắn một miếng bánh mì bên cạnh, ăn như ăn cơm với đồ ăn.
Không biết vì sao, bánh mì cao nhân cho cậu đều không giống đã để rất lâu, chân giò hun khói còn rất tươi ngon. Sau khi ăn xong phân nửa, Lưu Hải chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy một luồng hương vị của chân giò hun khói, nửa đêm khi xoay người chép miệng vẫn còn có.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là ăn ngấu nghiến phân nửa miếng hamburger để lại tối hôm qua, cũng uống phân nửa nước, vốn muốn đặt trong tủ lạnh, nghĩ nghĩ vẫn cất vào trong túi, chẳng qua khi gϊếŧ tang thi còn phải phân tâm liếc xem nước có rớt hay không.
Ngày hôm nay Lưu Hải bạo phát, gϊếŧ hai trăm lẻ một con tang thi, gϊếŧ một mạch từ sáng sớm đến tối muộn. Cho dù sức lực của cậu lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với trước đây, vẫn khiến bắp chân run rẩy, không biết là do mệt hay do hưng phấn.
Sau khi giúp cao nhân thu thập cặn đỏ xong, cao nhân ném cho cậu một bao mì ăn liền ‘mua bốn tặng một’ lớn, sau khi mở ra, bên trong vậy mà có năm gói mì thịt bò Sư Phụ Khang, còn cho cậu chân giò hun khói năm đồng một cây mà siêu thị bán, với một chùm nho tím.
Lưu Hải quả thực sắp vui chết rồi, cầm nho ngồi trên tủ lạnh cười ngây ngô nửa ngày, cậu đã rất lâu rồi không hưởng qua vị hoa quả. Kế đó không nỡ ăn hết toàn bộ, chỉ ngậm từng viên trong miệng mυ'ŧ, người ta đều là ăn nho nhả vỏ, cậu vừa vặn tương phản, ăn nho không nhả vỏ, thậm chí ngay cả hạt cũng không nỡ nhổ ra.
Năm gói mì thịt bò đối với cậu mà nói xem như là nhiều thức ăn nhất trong mấy ngày nay, cậu thận trọng phân phối, buổi tối ăn một gói với một phần ba chân giò, sáng sớm ngày mai ăn hai gói, buổi trưa ăn hai gói, buổi chiều lại có đồ ăn. Ngày hôm qua còn ở vào trạng thái nửa đói, ngày mai hẳn là khẳng định đủ ăn. Vì hôm sau vẫn có thể được ăn no, cậu quyết định cũng phải gϊếŧ hai trăm con tang thi.
Vì vậy cậu cẩn thận nghiền nát một gói mì thịt bò trong đó, sau đó rắc đồ gia vị lên, nắm miệng túi rồi lắc lắc, như vậy thì ăn vừa có mùi thơm của mì, vừa có vị mặn của đồ gia vị, ăn như vậy mùi vị ngon hơn nhiều so với gặm mì không, vừa ăn còn vừa cắn hai miếng chân giò. Chỉ chốc lát sau mùi chân giò đã truyền ra trong hành lang, một nhà ba người đối diện vẫn tựa sát cạnh cửa thèm đến mức nuốt nước miếng, đồng thời đều không rời đi, mà nhìn chằm chằm xem Lưu Hải sẽ giấu đồ ở đâu.
Buổi tối Lưu Hải ôm mì ăn liền cười ngủ, sáng sớm nằm trong tủ lạnh ăn hai gói. Mùi vị của chân giò hun khói thực sự quá mê người, cậu bất tri bất giác đã ăn chỉ còn lại hai miếng, khiến cho cậu hối hận không thôi. Nho ăn chỉ còn lại mấy trái, không nỡ ăn nữa, nước cũng uống chỉ còn lại non nửa. Sau khi tỉnh, liền bắt đầu suy nghĩ, dù sao mấy thứ này không phải bánh mì ngày hôm qua, mang trên người không quá thuận tiện, bọc lại cũng không phải không được, nhưng nếu vác theo, rất dễ bị móng vuốt của tang thi xé rách vướng chân vướng tay.
Cho nên sau nửa ngày vẫn lén lút bò ra từ tủ lạnh, nhìn đối diện, nghĩ thừa dịp trời còn sớm người nhà kia không chú ý, giấu đồ đi. Lần này không giấu trong tủ lạnh, mà giấu phía dưới túi đen trong thùng để đồ lặt vặt ở cửa đối diện, như vậy sẽ không dễ bị người phát hiện.
Cậu tự cho là giấu rất kỹ, kết quả buổi trưa gϊếŧ xong tang thi trở về lật tìm, nhất thời mồ hôi rơi như mưa, đồ ăn đồ uống lại không còn, khiến cho Lưu Hải thiếu chút nữa giơ chân đạp đồ dùng ở cửa nhà đối diện đi vào chất vấn, bất quá cậu không có chứng cứ, đến lúc đó người ta không thừa nhận cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Bởi vì không đủ thức ăn, vì vậy hôm nay chỉ gϊếŧ được một trăm tang thi, được một chai nước với một ổ bánh mì. Lần này cậu tỉnh táo lại, cả một đêm không ngủ ngon, sau cùng suy nghĩ được một biện pháp, chính là gϊếŧ mười mấy tang thi, chất hết đầu ở cửa nhà đối diện đó, chặn kín đường của bọn họ, sau đó quang minh chính đại đặt bánh mì trên tủ lạnh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn cửa. Quả nhiên, đầu tang thi quá mức dữ tợn buồn nôn, người nhà kia không dám ra lấy.
Ngày hôm sau khi Trương Thư Hạc thấy đầu tang thi ở cửa đối diện, không nói gì thêm, chỉ quay đầu lại cười cười với Lưu Hải, hiển nhiên hành động này rất vừa ý y, cùng ngày cho cậu ta một hộp cá. Lưu Hải vui sướиɠ gần như sắp điên rồi, cá hộp a, trời biết mấy ngày nay cậu ăn bánh mì khiến miệng nhạt đến mức sắp nổi chim rồi, hoàn toàn không ngờ sẽ có cá hộp để ăn. Cá lù đù* ăn với bánh mì lúa mạch cũng rất có mùi vị, đây gần như là món tốt nhất mà mấy ngày nay cậu ăn được.
Mà bên Trương Thư Hạc, bởi vì mỗi ngày đều có đầy đủ cặn đỏ với châu đỏ cung ứng, mấy ngày nay cây đào trong tay đã lớn nhanh hơn một chút, từ cỡ móng tay vốn dĩ, lớn đến cỡ trái nho. Tin tưởng nếu cứ tiếp tục thúc như vậy, hẳn một tháng sau sẽ kết trái.
Mà hắc báo mỗi ngày có hơn một trăm hạt châu đỏ để ăn, cuối cùng an phận hơn so với trước. Sáng sớm mỗi ngày khi Trương Thư Hạc tu luyện sẽ cho nó ăn mấy chục hạt, có lúc trộm ngắm nó, nó nằm tựa trên đất, thân thể với đuôi cuộn tự nhiên thành một vòng tròn, phân nửa vàng kim phân nửa đen, thế mà hơi có chút giống hình Thái Cực Lưỡng Nghi.
Bất quá trong cấm thuật trên tấm tơ lụa từng nhắc tới, phó thú vì trong cơ thể có thú tinh thượng cổ, sau khi không ngừng hấp thu, sẽ cảm ngộ được huyết mạch truyền thừa trong thú tinh, hình thành một loại phương pháp tu luyện của riêng mình.
Vì vậy Trương Thư Hạc tuyệt không quá lo lắng, mà nhắm mắt chuyên chú vào việc tu luyện của bản thân. Từ sau khi ăn ba trái ngọc đào, cảm giác trở ngại khi Thổ Nạp trước đây đã biến mất, cảm quan càng thêm rõ ràng hơn, lỗ chân lông toàn thân cũng sẽ mở toàn bộ theo một hô một hấp Thổ Nạp của y, hấp thu linh khí thiên địa tụ tập ở bốn phía.
Trương Thư Hạc tu luyện phương pháp Thổ Nạp trên tơ lụa thời gian lâu, cũng chậm chậm nhận thấy được chỗ tuyệt diệu của bộ công pháp này. Nó thông qua một hô một hấp khiến lỗ chân lông toàn thân mở ra, nội tạng cũng nhúc nhích theo, khi không ngừng hấp thu linh khí đất trời, cũng dẫn linh khí từ lỗ chân lông thấm vào mỗi một góc trong thân thể, không ngừng cải thiện thể chất, tẩy trừ sạch sẽ dơ bẩn đọng lại nhiều năm trong thân thể từ ngoài vào trong.
Theo những lời ghi chú trên tơ lụa, tẩy trừ toàn bộ tạp chất dơ bẩn trong cơ thể chỉ là bước đầu tiên của công pháp, sau đó chính là dùng linh khí không ngừng cải tạo mỗi một nơi trong thân thể, cho đến khi đạt được trạng thái thân thể hoàn mỹ nhất, chính là thân thể Thuần Linh theo như lời trên tơ lụa. Theo Trương Thư Hạc lý giải, thì thân thể Thuần Linh chắc là trên dưới toàn thân không có chỗ nào không phải do linh khí xây dựng nên, cơ bản đã thành tồn tại đồng dạng như linh khí đất trời, sống mãi bất diệt, cũng chính là tu đạo đại thành, trường sinh bất lão theo như lời đạo gia.
Bất quá, đối với Trương Thư Hạc mà nói, trường sinh bất lão còn quá xa xôi, y có thể làm được chỉ là tận lực chuẩn bị nhiều, bảo chứng bản thân có thể sống sót ở mạt thế.
Bất quá nếu như có thể lấy thân máu thịt tu thành cơ thể Thuần Linh, hẳn là có thể có tu vi Đại Thừa điều động được linh khí đất trời, mặc dù không thể hô gió gọi mưa, nhưng trên cảm giác mà nói đã không khác biệt nhiều. Trương Thư Hạc đương nhiên không muốn từ bỏ loại năng lực tự bảo vệ mình mà bản thân có thể khống chế, không ai có thể uy hϊếp được mình đó.
Vì vậy mấy ngày nay y tu luyện càng thêm chăm chỉ, nhưng đối với y sống ở kiếp này mà nói, thời gian hơn hai mươi năm, trong thân thể có quá nhiều dơ bẩn, nếu mỗi ngày tu luyện, dùng thời gian cả đời cũng không thể làm được bước nhập môn là thanh trừ hết thảy dơ bẩn trong cơ thể, càng không cần phải nói dùng linh khí cải thiện máu thịt. Bất quá lúc này trong tay y có cây ngọc, cũng có thể dùng cặn đỏ không ngừng thúc, kết ra ngọc đào tràn đầy linh khí, như vậy muốn thanh trừ hết thảy dơ bẩn trong thân thể dường như cũng không còn là vấn đề, vì vậy, Trương Thư Hạc mới có thể ngày qua ngày khô khan tu luyện, không có suy nghĩ từ bỏ.
Gần một năm tu luyện, y đã có thể miễn cưỡng nội thị thân thể* (nhìn vào bên trong thân thể), cho dù dùng linh khí trong ba trái ngọc đào cọ rửa, mỗi một góc trong cơ thể bất kể là kinh mạch hay nội tạng da thịt đều vẫn có loại dơ bẩn trở ngại nội thị, giống cặn dầu hơn mười năm không chà lau trong nhà bếp vậy, dính chặt trong thân thể, chẳng qua có một phần hai mươi địa phương, đã được bức ra ngoài cơ thể dưới sự cọ rửa của linh khí. Trương Thư Hạc đoán dơ bẩn trong cơ thể đại khái chính là tầng đen hồ hồ thối không ngửi được trên toàn thân sau lần đầu tiên ăn ngọc đào.
Khi ăn trái thứ hai với thứ ba cũng bức ra một số chất bẩn đen, nhưng trên thực tế, ba trái ngọc đào chỉ bức ra được một phần rất ít trong cơ thể. Mỗi lần sau khi Trương Thư Hạc hấp thu linh khí Thổ Nạp nội thị, đều sẽ thấy những vết dơ bẩn loang lổ đó.
Bất quá bởi vì được linh khí trong ngọc đào cọ rửa, kinh mạch trong cơ thể y đã mở rộng vài phần, tầng dơ bẩn chỗ nông nhất nơi lỗ chân lông đã được cọ rửa sạch sẽ. Khi y Thổ Nạp, linh khí dao động trong ngoài toàn thân cũng sẽ thông thấu hơn một chút. Mấy ngày nay rõ ràng cảm giác được sau khi Thổ Nạp, trên người có một tầng vật chất xám nhạt bị ép ra ngoài cơ thể theo mồ hôi, tuy rằng không nhiều, nhưng thời gian dài trôi qua hẳn cũng là một phần rất lớn.
Mà hắc báo cũng bởi vì lượng lớn châu đỏ bổ cấp trong hơn mười ngày nay, thân thể lần thứ hai lớn thêm một vòng, bộ dáng đã rút đi bóng dáng của thân hình báo con trước kia, khí tức cũng từ từ hung lệ hơn, đôi mắt tím thoạt nhìn càng lộ sự hung ác.
So với Trương Thư Hạc và hắc báo, người dị năng lực lượng Lưu Hải rõ ràng cũng tiến bộ hơn không ít. Trước đây đối với số lượng một ngày hai trăm đầu tang thi, gần như có thể nói là cực kỳ miễn cưỡng, thế nhưng qua nửa tháng, gϊếŧ đã rất dễ dàng, thức ăn lấy được đương nhiên cũng nhiều hơn. Mỗi ngày cơ bản đều bảo chứng được một ổ bánh mì lúa mạch, hai gói mì ăn liền khô, có đôi khi xa xỉ hơn một chút sẽ có hai trái trứng gà, hai chai nước khoáng, có lúc cũng sẽ là sữa tươi hay sữa trái cây dinh dưỡng gì gì đó, có thể bổ sung năng lượng với nguyên tố vi lượng cần cho thân thể. Sau đó chính là hoa quả, có đôi khi sẽ là một quả táo, hoặc quýt, lê với một số hoa quả nhiệt đới đắt đỏ, gần như mỗi ngày đều có thể ăn được một trái. Khoảng thời gian này đối với Lưu Hải hiện tại mà nói, có thể là những ngày hạnh phúc nhất sau mạt thế.
Tuy rằng sinh hoạt căn bản không thể so được với trước đây, thế nhưng Lưu Hải lại cảm thấy thân thể mình càng thêm rắn chắc hơn, trời đông giá rét mà nửa dấu hiệu bệnh trạng cảm mạo cũng không có, thận trọng ngẫm lại hẳn là quy cho việc mỗi ngày không ngừng vận động ra lượng lớn mồ hôi, bài trừ độc tố trong thân thể, cũng rèn đúc cơ bắp. Cơ chuột cánh tay mềm nhũn trước đây, lúc này xoa nắn đều thấy có chút cứng.
Đồ ăn có thể nói là đủ dinh dưỡng, cũng có thể đủ điền đầy bụng, thân thể trở nên mạnh mẽ cũng khiến cho Lưu Hải tràn ngập tự tin, một lần nữa dấy lên khát vọng đối với sinh mệnh, gϊếŧ tang thi cũng càng có nhiệt tình. Điều duy nhất khiến cho cậu cảm thấy khó chịu chính là nước quá ít, cũng may hiện tại là mùa đông, nếu là mùa hè sợ rằng trên dưới toàn thân sẽ tràn ngập mùi thối, dùng làm nhang muỗi hẳn cũng đủ.
Trời biết từ sau khi mạt thế tới, cậu đã bao lâu không rửa mặt, may mắn lão đầu ở bên cạnh là người không tồi, ngày đó vậy mà đặt chiếc thau chứa hơn phân nửa nước ở cửa.
Cậu ngoại trừ uống phân nửa, còn lại dùng khăn mặt tìm được trong căn hộ nào đó thấm ướt lau lau mặt, nhất thời bên trên khăn mặt sạch trở nên bẩn hề hề. Vì để không lãng phí nước, cậu vắt khô toàn bộ khăn mặt ẩm, sau đó chui vào trong tủ lạnh dùng khăn mặt hơi ẩm lau thân thể, xem như là tắm rửa. Khăn mặt vốn màu xanh nhạt, khi đi ra đã nhìn không ra được màu sắc vốn có, Lưu Hải không có nước để giặt, dứt khoát ném khăn mặt với rác rưởi mỗi ngày từ cửa sổ lầu hai xuống đống thi thể tang thi.
Nửa thau nước còn lại, mỗi ngày cậu đều sẽ dùng khăn mặt thấm một chút lau lau mặt, tắm đại khái nửa tháng có thừa mới coi như dùng hết.
Ngay từ đầu gϊếŧ tang thi, Lưu Hải dựa vào một luồng ý chí chiến đấu, nếu nói không sợ vậy đều là giả, bất quá gϊếŧ qua thời gian dài, số lần nhiều, cũng dần dần bắt đầu chết lặng, cũng có chút cách nghĩ riêng.
Bởi vì mỗi ngày cậu đều đang gϊếŧ tang thi, tang thi ở cửa khi đến chạng vạng đều sẽ trở nên ít đi, điều này chủ yếu là bởi vì tốc độ tang thi đi chậm chạp, mà tốc độ cậu gϊếŧ lại rất nhanh. Thế nhưng tang thi lại là loài không biết mệt mỏi, nó tuy rằng chậm, nhưng không cần phải nghỉ ngơi giống người, chúng nó sẽ vẫn luôn không biết mệt mỏi đi lại tìm kiếm, một đêm trôi qua, sẽ một lần nữa tụ đầy lầu một.
Mỗi ngày sau khi Lưu Hải gϊếŧ xong hai trăm con tang thi, đồng thời khi tay nghề thành thạo, cậu sẽ ra ngoài cửa chính, đứng ở cửa lầu một. Lúc này nếu quan sát, sẽ phát hiện lượng tang thi xung quanh chung cư đã ít đi hơn phân nửa, chỉ có thưa thớt mười mấy con đang loanh quanh.
Mà nơi cách một trăm năm mươi mét đối diện chung cư có một tiệm tạp hóa nhỏ, mặc dù cửa sổ tiệm đều bị đập mở, thế nhưng cậu vẫn muốn đi vào thử thời vận, có lẽ sẽ bất ngờ tìm được một số thức ăn gì gì đó.
Chẳng qua tang thi bên cửa tiệm có chút dày đặc, bất quá nếu có thể nhanh chóng giải quyết được trong năm phút đồng hồ, hẳn là không có gì nguy hiểm. Mấy ngày nay Lưu Hải gϊếŧ tang thi đã có một số kinh nghiệm, vì vậy mấy ngày đều đang âm thầm tính toán.
Ba ngày sau, Lưu Hải cảm thấy có nắm chắc, lần nữa gϊếŧ sạch những con tang thi ở cửa, nếu tang thi phía sau muốn tụ tập lại đây đại khái cũng phải cần mười lăm phút đến nửa giờ. Lưu Hải sau khi cắn hai miếng bánh bích quy đặt trong túi, cắn răng một cái, xách dao phay liền phóng về phía tiệm tạp hóa nói gần không gần, nói xa cũng không xa đối diện, trong túi còn cất hai chiếc túi plastic đen tìm được từ những căn hộ trong chung cư.
Đầu tiên Lưu Hải tốn năm phút đồng hồ thanh lý tang thi ở cửa tiệm tạp hóa, lập tức tiến vào trong đó. Hiển nhiên đồ bên trong đều đã bị một số hộ gia đình cướp sạch, quầy hàng cũng bị đẩy ngã, trên mặt đất đều là một số giấy đóng gói bị xé mở. Lưu Hải nhất thời có chút thất vọng, bất quá vẫn nhanh chóng đi qua nâng quầy lên lắc lắc. Khỏi nói, đúng thật là giũ ra được vài thứ, là hai bịch đậu phộng bọc đường năm mao tiền một bịch mà con nít thích ăn, Lưu Hải không chê ít nhanh chóng cất vào túi.
Lập tức vội vã tìm kiếm lật tung mỗi một góc, hiển nhiên tuy rằng có không hề ít hộ gia đình đến cướp, nhưng đại khái không ít người cũng chết ở nơi đây, có rất nhiều xương người bị gặm sạch, vì vậy một số thức ăn đều chưa kịp lấy đi. Lưu Hải cũng lấy không ít đồ sót lại, chứa trong một túi plastic. Thời gian tính bắt đầu từ khi cậu ra ngoài, đã qua mười phút, nếu không trở lại nữa chỉ sợ sẽ không còn kịp, cho dù cậu gϊếŧ sạch tang thi ở cửa tiệm tạp hóa, cũng không vào được cửa chung cư, bởi vì mười lăm phút đồng hồ sau tang thi đã từ từ bao vây dưới lầu, cửa chung cư một lần chỉ có thể cho một người đi qua, lại bị tang thi ngăn chặn trong ngoài, muốn đi vào cực kỳ phiền phức.
Vì vậy Lưu Hải tuyệt không tham lam, cảm thấy gần đủ liền xách túi plastic xông ra ngoài, gϊếŧ ra một con đường trong đàn tang thi, may mà khi cậu quay về chỉ vừa mới có năm sáu con tang thi vây quanh cửa, bị cậu quơ vài dao chém rớt đầu. Sau khi xông vào, Lưu Hải cũng không sợ, mang theo hưng phấn với mồ hôi đầm đìa chém tiếp đầu mấy con tang thi, trở về lầu ba, vào khu dây đỏ, sau đó đặt mông ngồi xuống tủ lạnh thở dốc hổn hển.
Một lát sau, bắt đầu kiểm tra những thứ cậu mạo hiểm sinh mệnh lấy được. Lúc đó lấy vội, có mấy thứ căn bản không thấy rõ là gì đã ném vào túi, lần này mở ra xem, nhất thời dở khóc dở cười. Bên trong đại khái có phân nửa đồ ăn, mấy gói gân bò khô, một bọc bốn chai sữa chua Sảng Oai Oai, mấy gói đồ ăn vặt con nít, sau đó là mấy gói chân gà Hương Ba Lão, một hộp kẹo cao su Doublemint, hai tuýp kem Colgate khuyến mãi kèm bàn chải đánh răng, bên trong vậy mà còn có một lọ chao, với mấy cây kẹo que Alps, sau đó chiếm diện tích lớn nhất lại là một gói băng vệ sinh lớn của nữ sinh.
Đổi lại là lúc bình thường, đại khái Lưu Hải sẽ tiện tay vứt qua một bên, thế nhưng lúc này lại cầm lấy băng vệ sinh, nhìn nhìn, sau đó mở gói ra, lấy một miếng nhìn nhìn, nhất thời trở nên vui sướиɠ. Trong khoảng thời gian này chân cậu luôn ra mồ hôi, giày đều bị ẩm dính hồ hồ, cũng không có hệ thống sưởi để hong khô, lục ra được mấy bộ đệm giày trong căn hộ nào đó, đại thể đều là đệm mỏng khó giữ ấm, cơ bản đều là đệm dùng một lần mùa hè. Mấy ngày nay Lưu Hải tìm được một tấm thảm lông, cắt ra theo kích cỡ chân nhét vào trong giày, thế nhưng tay nghề cậu không tốt, thảm lại dày, miếng cắt ra to to nhỏ nhỏ hoặc lỏng hoặc chật, lúc này thấy miếng băng vệ sinh này, mắt không khỏi sáng ngời.
Ước lượng một chút với giày trên chân, thứ này sờ vừa mềm mại vừa dày, kích cỡ hẳn là vừa vặn với giày, hơn nữa làm bằng bông hẳn sẽ rất ấm chân. Nhất thời tháo giày, cao hứng nhét băng vệ sinh vào, rồi mang giày đi qua lại hai bước, thoáng nhếch khóe miệng. Hắc, khỏi phải nói, vừa chân lại ấm áp, đây thực sự là thứ tốt làm đệm giày mà.
Bất quá hôm sau khi cậu gϊếŧ xong tang thi trở về, thứ này đã không còn, ngay cả túi thức ăn cậu mạo hiểm cướp về cũng không thấy, lần này Lưu Hải xem như đã triệt để tức xù lông rồi.