Tiêu Giác nghe thấy động tĩnh, tuy rằng không biết Tô Hành Ngạo chạy vào phòng tắm làm gì, những nghĩ bụng thì đằng nào vào rồi cũng phải ra, đi đến bên giường, Tiêu Giác có chút rối rắm rự hỏi xem phải làm ra cái vẻ thế nào mới khiến người ta cảm thấy mình càng đáng thương hơn.
Lúc Tô Hành Ngạo đi ra thì nhìn thấy Tiêu Giác lui cả người vào trong góc giường, hai tay ôm chặt lấy chân mình, đầu cũng giấu giữa hai cánh tay. Mặt Tô Hành Ngạo có hơi hồng, chạy tới cẩn thận ôm lấy Tiêu Giác, thấp giọng nói: "Tiêu Giác? Em không sao chứ, về sau anh sẽ không làm như vậy nữa, em tha thứ cho anh được không?"
Tiêu Giác ngẩng đầu, trong ánh mắt để lộ ra một tia lạnh nhạt, cười nhạo nói: "Hừ, Tô Hành Ngạo, tôi quả nhiên không nên tin tưởng anh, nói cho cùng anh đến với tôi bất quá cũng chỉ vì muốn lên giường thượng tôi mấy bận mà thôi."
Tô Hành Ngạo sợ hãi lấy tay che mắt Tiêu Giác lại, giọng hắn có chút run rẩy nói: "Tiêu Giác, đừng dùng loại ánh mắt như vậy để nhìn anh, anh...anh sợ lắm. Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em, chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh mà biết em sợ anh làm cái chuyện này với anh như vậy thì có đánh chết anh cũng không dám kê đơn em. Anh...anh..." Những lời phía sau hình như Tô Hành Ngạo nói không lên lời được, nhưng hắn rõ ràng muốn dùng hành động thực tế để thể hiện ý đồ của mình.
Lung tung kéo quần áo của mình, một tay khác bỏ xuống không che mắt Tiêu Giác nữa, đồng thời sờ soạn thân thể Tiêu Giác. Tiêu Giác thật sự bực mình, Tô Hành Ngạo sao lại thế này, anh còn tưởng dưới tình trạng này thì đêm nay Tô Hành Ngạo chắc chắn sẽ không làm với anh nữa, nhưng sao hắn ta đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ. "Tô Hành Ngạo, anh buông tôi ra!" Giọng của Tiêu Giác thật sự nghiêm khắc.
Tô Hành Ngạo nóng nảy, hắn biết chắc chắn hành động của mình lại khiến Tiêu Giác hiểu lầm, nhưng Tô Hành Ngạo thật sự nói không nên lời chuyện hắn thật sự muốn làm, chỉ có thể xấu hổ mở miệng: "Tiêu Giác, em...em đừng phản kháng, anh không định thượng em, thật đó! Anh...Ý của anh là em...em ở mặt trên." Cuối cùng cũng nói ra, Tô Hành Ngạo nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
"Anh nói cái gì?" Tiêu Giác kinh ngạc tuyệt đối, người như Tô Hành Ngạo thì bảo anh ta làm 0 là một chuyện căn bản không thể xảy ra cho nên ngay từ đầu Tiêu Giác đã tính toán yêu đương theo kiểu planto* a. Đã nói ra một lần, lặp lại một lần nữa trái lại không khó, thế nên Tô Hành Ngạo hoàn toàn có thể nói lại một lần nữa.
*Platonic relationship: Nhà triết gia Planto quan niệm tình cảm thể xác là thứ dung tục còn tình cảm tâm hồn mới là đáng quý thế nên cụm từ này ra đời để chỉ những mối quan hệ trong sáng không tìиɧ ɖu͙©.
Cúi người xuống cười bên tai Tiêu Giác nói: "Anh nói là em thượng anh, hử ~ ha ha, mới vừa rồi anh vào phòng tắm rửa qua rồi đó." Vừa nói vừa vuốt ve chân Tiêu Giác. Tiêu Giác cảm thấy da gà toàn thân của mình đồng khởi cả rồi, Tô Hành Ngạo có thể chủ động nhân nhượng đến mức này quả thật cũng không dễ dàng, lúc này nếu mình mà vẫn bất đồng ý kiến thì đúng là hết nói nổi. Nhưng vừa nghĩ tới nếu làm thật, anh lại nghĩ đến lần đầu tiên mình làm với Cẩn Du, không nói tới tiền hí phiền toái, mấu chốt nhất là lúc anh đi vào, Cẩn Du lúc ấy mặt mũi trắng bệch hết cả, dọa anh căn bản không dám làm tiếp.
Thấy Tiêu Giác không trả lời, Tô Hành Ngạo coi như anh cam chịu, lúc này Tô Hành Ngạo cũng nhẹ nhàng thở ra, hai ba cái cởi sạch quần áo của mình và Tiêu Giác. Đột nhiên tay Tiêu Giác chợt lạnh đi, thấy Tiêu Giác vẫn đơ ra cái gì cũng chẳng rõ, mặt Tô Hành Ngạo có chút đổ lên, nhưng lập tức lại làm bộ không có việc gì nói: "Cái kia...Khụ, dùng phía sau, em giúp anh một chút."
Tiêu Giác với sắc mặt đầy quái dị liếc mắt nhìn Tô Hành Ngạo một cái, nói: "Được rồi, anh trước tiên xuống khỏi người tôi đã, sau đó nằm sấp xuống giường." Tô Hành Ngạo có chút không được tự nhiên trực tiếp quay lưng lại, ra vẻ đêm nay tùy cậu muốn ép buộc tôi thế nào cũng được. Tiêu Giác lúc này trông mà cũng có chút buồn cười, nhưng nhìn thứ trong tay, vì không muốn dẫm vào vết xe đổ của Cẩn Du lúc trước, Tiêu Giác phải chăm sóc cho nơi tử mệnh của Tô Hành Ngạo thật lâu.
Sờ đến độ phía sau của Tô Hành Ngạo có chút chịu không nổi, mở miệng nói: "Được, được rồi, Tiêu Giác, đừng làm nhiều quá, hiện tại em cho ngón tay vào tùy tiện mở rộng cho anh đi." Đừng nhìn Tô Hành Ngạo nói đến là mạnh mẽ như vậy chứ thật ra mặt hắn chôn dưới gối bởi những lời này mà không biết có bao nhiêu hồng đâu.
Tiêu Giác hiện tại cũng có chút 囧, bản thân là người đã sống hai kiếp người chẳng lẽ còn cần Tô Hành Ngạo dạy sao? May rằng những chuyện kế tiếp tương đối thuận lợi, Tô Hành Ngạo cũng rất phối hợp, chỉ là lúc Tiêu Giác đi vào, phía trước của Tô Hành Ngạo vốn đang có tinh thần lập tức xìu xuống. Tô Hành Ngạo nghĩ Tiêu Giác trước đây chắc chắn chưa từng là chuyện này, nghĩ đến sắc mặt của mình nhất định không tốt, sợ dọa đến Tiêu Giác, dù sao cũng là lần đầu tiên của mình, đêm nay Tô Hành Ngạo hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ nhận được bất cứ kɧoáı ©ảʍ nào.
Kể từ đó, đơn giản không thèm quản nữa, quay đầu lại nói: "Tiêu Giác, anh không sao, em không cần đợi, động đi." Tiêu Giác không định chơi hỏng Tô Hành Ngạo đâu, vẫn cứ ghé vào người Tô Hành Ngạo không động, chờ thêm trong chốc lát, thấy Tô Hành Ngạo không còn khó chịu như vậy nữa rồi mới chậm rãi động.
Trong lúc cᏂị©Ꮒ, Tiêu Giác thích dịu dàng, vừa mới bắt đầu Tô Hành Ngạo còn rất vui vẻ, nghĩ đại khái là Tiêu Giác thông cảm cho mình, nhưng sau này khi Tô Hành Ngạo có chút cảm giác, Tiêu Giác vẫn giữ cái tần suất kia. Tô Hành Ngạo nghẹn đỏ mặt mới nói: "Tiêu Giác, em...em nhanh lên được không? Hình như anh rất khó chịu." Tiêu Giác biết hắn cá tính, giữ chặt tay Tô Hành Ngạo, vẫn động cái tần suất kia. Tô Hành Ngạo bị Tiêu Giác vần đến muốn điên rồi, nhưng hắn cũng không dám làm gì, bất quá như vậy cũng có điểm ưu việt, chính là sau khi hết thúc Tô Hành Ngạo ngoại trừ mệt ra thì chẳng bị thương gì.
Ngày kế, Tiêu Giác và Tô Hành Ngạo đều dậy trễ, lúc Tô Hành Ngạo tỉnh Tiêu Giác hãy còn đang ngủ, mới bắt đầu Tô Hành Ngạo còn không phản ứng lại, lúc ngồi dậy mới cảm giác được phía sau có gì đó không ổn, phút chốc cả giương mặt Tô Hành Ngạo đều rối rắm. Ngày hôm qua hắn bị Tiêu Giác dọa sợ, dẫn dến lựa chọn như vậy, đến cùng hắn vẫn không hối hận mà chỉ không nghĩ tới có một ngày mình lại bị áp nên có chút không tự nhiên thôi.
Tiêu Giác cũng tỉnh lại nhanh chóng, quay đầu nhìn thấy Tô Hành Ngạo mặt đầy chờ mong nhìn anh, Tiêu Giác thấy kỳ quái quá,
đến cùng là anh đang chờ mong cái gì a. Sau đó vô cùng tự nhiên đứng dậy mặc quần áo, lúc đi ra ngoài mà vẫn thấy Tô Hành Ngạo không động, Tiêu Giác tốt bụng nhắc nhở: "Anh còn muốn ngủ thì ngủ thêm một chút nữa đi, đợi lát nữa nếu đói thì hãng dậy." Tô Hành Ngạo ngồi trên giường, chịu đựng nhìn Tiêu Giác, bụng nghĩ:
Cậu áp tôi phát ngất mà buổi sáng hôm sau ngay cả một nụ hôn sớm cũng không cho tôi.
Tiêu Giác ăn xong bữa sáng, thấy Tô Hành Ngạo còn chưa ra thì bèn gửi tin nhắn cho hắn, nói mình đi dạo trước, thuận tiện mua chút đồ, để Tô Hành Ngạo khỏi lo lắng.
Ra khỏi khách sạn, Tiêu Giác gọi cho Camille một cú, hai người định thời gian gặp mặt. Trong một quán cafe, Camille mặc một thân váy đỏ rực, cả người mị lực mười phần. Thấy Tiêu Giác đến thì còn nháy mắt một cái với anh, còn Tiêu Giác thì trực tiếp đánh rớt nó, chẳng thèm nhìn.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Giác nói thẳng: "Nói đi, văn kiện lần trước tôi gửi cho cô chắc cô cũng xem rồi, cũng ta cứ hợp tác dựa trên đó, gia tộc
Đỗ Lan các cô chi tiền còn tôi phụ trách các thao tác cụ thể khác, lợi ích chia cô ba phần, đồng ý không?"
Camille lập tức cười nói: "Tiêu, đừng vừa thấy mặt đã nói chuyện này." Sau khi nói xong thì đánh giá Tiêu Giác một hồi, thấy cái mặt lạnh băng của anh thì Camille thật sự không thú vị bĩu môi nói: "Rồi, rồi rồi, anh biết rõ chuyện anh nói không thể xảy ra mà, cứ cho là gia tộc Đỗ Lan đi chăng nữa cơ mà bỏ tiền giúp anh đả thông nhân mạch mà thu về được có ba phần thì lãng phí quá, chuyện đó không được đâu? Ít ra cũng phải bảy phần."
Tiêu Giác nói ba phần cũng chỉ là thử thôi, với ba phần anh biết rõ là gia tộc Đỗ Lan không có khả năng đồng ý, thế nhìn Camille lại mở miệng đòi đến bảy phần. Thấy Tiêu Giác nhăn mày lại, Camille lại cười nói: "Được rồi, tôi biết bảy phần thì Tiêu sẽ chẳng đồng ý đâu, bất quá Tiêu này tôi giúp anh đấy nhé, ít nhất gia tộc Đỗ Lan phải thu về bốn phần." Thế thì còn trong phạm vi chấp nhận của Tiêu Giác, biết thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền, anh uống một ngụm cà phê rồi hỏi: "Điều kiện gì?"
Camille nở nụ cười: "Tiêu, anh vẫn thông minh như vậy. Anh hẳn cũng biết, tôi với con em đang quậy đến đau cả đầu về chuyện thừa kế, anh cho tôi thêm một phần lợi ích nữa đi. Nhớ kỹ, là cho tôi chứ không phải cho gia tộc Đỗ Lan, đương nhiên tôi cũng rất thưởng thực Tiêu, cho nên sau này sau khi tôi thừa kế gia tộc Đỗ Lan, tôi có thể cho Tiêu thêm nhiều lợi ích hơn nha."
Tiêu Giác là một người rất quyết đoán, lúc này nói "Được" ngay lập tức. Một khi đàm phàn xong, Camille bắt đầu hỏi đông hỏi tây với Tiêu Giác, ý đồ muốn Tiêu Giác tự miệng nói ra lai lịch của Tô Hành Ngạo, Camille thậm chí còn muốn Tiêu Giác cùng mình chơi bời lãng mạn ở Pháp một ngày, đáng tiếc cuối cùng lại bị điện thoại của Tô Hành Ngạo cắt ngang.
Tiêu Giác ý bảo Camille đừng nói nói, tiếp điện thoại: "Alo, anh đang ở đâu?" Tô Hành Ngạo xem chừng rất vui vẻ, lập tức khoái trá đáp: "Mau về khách sạn, anh có kinh hỉ muốn cho em xem này. Đúng rồi, em đang ở đâu đấy, vừa rồi anh không tìm thấy em." Tiêu Giác trầm ngâm nói: "Tôi đi loanh quanh thôi, về liền đây, cúp máy nhé."
Camille bĩu môi nói:“Cái gì thế, không thể trò chuyện với tôi một lát sao?" Tiêu Giác lắc lắc đầu, chẳng thèm để ý đến Camille đang cố gắng giả đáng thương.