Làm Lại Từ Đầu

Chương 10

Tiêu Giác cau mày nhìn cha, sao ông ấy lại gặp Tô Hành Ngạo, đã thế còn theo hắn ta về nhà! Hơn nữa nhìn qua khí sắc của cha không tệ, xem chừng từ khi Tô Hành Ngạo tìm được ông thì đối đãi với ông tốt lắm.

Tiêu Kiến Quốc thật ra sinh ra mãi mũi nom rất thành thật, trước khi ông chơi cờ bạc thì đích xác là một người hàm hậu, đáng tiếc rằng ông không trông nổi hai bàn tay của mình. Tiêu Kiến Quốc nhìn cái vẻ lãnh đạm của con mình, từ đáy lòng dâng lên một ít sợ hãi, ông mượn tiền rồi chạy trốn đúng thật là có lỗi với con mình. Nhưng quay đầu lại nghĩ, con đẻ trả nợ thay cho cha ruột của mình cũng coi là thiên kinh địa nghĩa*, huống hồ nguyên cớ mình đi đánh bạc, chẳng phải là do đau lòng con mình hay sao, nghĩ đi kiếm chút đỉnh cho nó đi học được thoải mái hơn! Bản thân ông bất quá cũng chỉ là do tốt bụng nên mới làm việc xấu, lại nói con ông chẳng phải cũng không bị làm sao hay sao, chẳng lẽ thật sự muốn chặt đứt quan hệ cha con với mình!

*天經地義 - ý nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được

Nghĩ như vậy nên sự ngượng ngùng vốn có của Tiêu Kiến Quốc cũng nhạt đi nhiều, trái lại ra vẻ thân thiết nói với Tiêu Giác, "Tiêu Giác, cha về rồi, lần này là do cha sai, lần sau cha sẽ không như vậy nữa. Đúng rồi, cậu bạn này của con quả thật không tệ nhé, ngày hôm qua nó chăm sóc cha ít nhiều, con cần phải thay cha cảm ơn nó đấy."

Nghe thấy Tiêu Kiến Quốc định cứ nhẹ nhàng bâng quơ nói qua chuyện như thế, sắc mặt Tiêu Giác nhất thời trở nên có chút khó coi. Tô Hành Ngạo tuy rằng bình thường tính cách có chút táo bạo nhưng không hề thiếu sự quan sát kinh tế, vừa nhìn sắc mặt Tiêu Giác là biết tâm trạng cậu ta đang xấu lắm, hôm nay tốt nhất là mình đừng có giở thói làm chuyện xấu. Vì thế lập tức mở miệng nói: "Không, không cần cảm ơn, hôm qua tôi chỉ trùng hợp gặp được bác trai, tôi tưởng rằng bác trai mất tích thì cậu sẽ sốt ruột cho nên mới mang bác trai về."

Tiểu Giác nhìn chằm chằm Tô Hành Ngạo trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Vẫn là cảm ơn anh đã tìm thấy cha của tôi, tôi mang cha tôi về trước đã." "A? Này...Cái này đi?" Tô Hành Ngạo có chút không biết phải làm sao nhìn Tiêu Giác dẫn cha cậu ta đi mất. Tiểu Giác không trả lời câu hỏi của Tô Hành Ngạo, trái lại xoay người ra ngoài, chuyện gia đình không thể giải quyết trước mặt người ngoài.

Suốt cả dọc đường Tiêu Kiến Quốc không nói một lời nào, Tiêu Giác dẫn ông về phòng mình thuê ngoài, nhìn những dòng chữ dọa nạt đòi trả tiền ghi đầy bên ngoài, Tiêu Kiến Quốc lại dâng lên một chút áy náy.

"Ngồi đi." Tiêu Kiến Quốc đột nhiên cảm thấy con mình có chỗ nào đó sai sai, trước đây gặp mình nó luôn dùng ánh mắt chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nhìn mình, nay mắt nó lại bình tĩnh như một cái đầm nước chẳng chút gợn sóng nào, Tiêu Giác như vậy khiến cho Tiêu Kiến Quốc có chút bất an.

Nhìn bộ dạng ngồi câu nệ của cha trước mặt mình, Tiêu Giác cũng ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Ngày mai cha về nhà đi, sau này đừng đánh bạc nữa, bằng không con sẽ bảo mẹ ly hôn cha, sau này cha sống cha chết cũng không liên quan gì đến con nữa." Làm một đàn ông nông thôn, bị chính con đẻ của mình nói sau này không muốn nhận mình nữa, Tiêu Kiến Quốc nào có thể tha thứ dễ dàng, cảm giác khó chịu như thể bị chính con mình vả cho một phát.

Hưng hăng đạp ghế dựa đứng lên, ông cả giận nói:

"Được lắm, tao nuôi mày hai mươi mấy năm mà mà dám đối xử với cha ruột mày như thế à, hừ! Tao nhìn thấu rồi, mày là chê tao làm mất mặt mũi mày chứ gì! Mày không cần phải đuổi, mai tao khác về, mày cũng không ngẫm lại xem lý do tại sao tao đi đánh bạc, còn không phải muốn mày sống tốt hơn một chút à, không muốn để mày sống mệt mỏi như vậy, ông mày thật sự không có mắt, đi nuôi một đứa vô ơn như mày!"

Tiêu Giác cũng không giận, bình tĩnh nghe ông nói xong, sau đó đi vào phòng ngủ cầm hai ngàn đồng ra đặt trước mặt Tiêu Kiến Quốc, mặt không chút thay đổi nói: "Hôm nay cha có thể ở trong này, ngày mai thi cha hãy đi đi. Nếu cha ông muốn vay tiền đánh bạc thì con cũng không nói gì đâu, nhưng con chỉ muốn nói cho cha biết, về sau cha vay tiền thì tự cha đi mà trả, còn không, kể cả cha có tự ném cái mạng mình đi con cũng không quản đâu." Tiêu Giác nói xong liền ra ngoài.

Nhìn Tiêu Giác đi ra ngoài, Tiêu Kiến Quốc nhìn tiền trên bàn thì đột nhiên ngồi xổm xuống khóc rưng rức, vì sao ông lại trở nên như vậy, chính ông cũng không biết, cứ nghĩ là chỉ chơi một lần nữa thôi chỉ chơi một lần nữa thôi, chỉ cần kiếm lại số tiền mà mình mất trước đây thôi, nhưng lần nào cũng càng lún sâu thêm, ông cũng hận bản thân lắm.

Tiêu Giác không biết Tiêu Kiến Quốc có về hay không, nhưng những gì nên làm anh đều làm cả rồi, anh không thẹn với lương tâm! Trở lại ký túc xá, Chu Dương rất vui vẻ nói: "Yêu, Tiêu Giác, dạo gần đây cậu về đây ở tương đối nhiều a, có phải coi trọng ai rồi không?" Cậu ta vừa nói xong, Tạ Ca ngồi cạnh đã ho khan, như thể là bị cảm mạo. Ngô Thủy ôm lấy cổ Tạ Ca trêu tức nói: "Tạ Ca, mày sao thế này? Sao vừa nghe thấy Tiêu Giác có người thích là đã ho khan, chẳng lẽ mày thầm mến người ta?"

Ngô Thủy chỉ là nói đùa, Tạ Ca lại như thể một con mèo dựng lông hô to: "Có c*t! Mày nói bậy cái gì đấy! Tao đã có bạn gái rồi!" Câu cuối cùng Tạ Ca nói rất nhẹ, như thể chuyện cậu ta có bạn gái là chuyện khác người lắm.

Tiêu Giác để ý thấy Tạ Ca vụиɠ ŧяộʍ nhìn mình, anh cười khổ trong lòng một hơi, Tạ Ca có loại tình cảm như có như không này anh đương nhiên biết. Nếu anh cũng thích Tạ Ca thì chỉ cần đâm thủng lớp tường giấy này, Tiêu Giác tin chắc, với năng lực của mình, Tạ Ca không thể chạy khỏi lòng bàn tay anh, nhưng điểm mấu chốt là anh không thích, vậy thì anh không nên lừa Tạ Ca, kiếp trước Tạ Ca không động chạm gì đến anh nên anh cũng không nên quấy rầy cậu ấy.

Tiêu Giác làm bộ như thể không cảm nhận được ánh mắt của Tạ Ca, lại cười nói: "Chúc mừng, nói vậy thì bạn gái của cậu chắc hẳn rất xinh đẹp." Trong nháy mắt trong lòng Tạ Ca trào ra một cỗ thất vọng, sau đó ỉu xìu nói chuyện với Tiêu Giác mấy câu, cuối cùng bị bọn Chu Dương mạnh mẽ tha đi tra hỏi chuyện bạn gái trước đó. Nhìn cảnh bọn họ cãi nhau ầm ĩ, khóe miệng Tiêu Giác cũng nhếch lên thành một nụ cười.

Ngày hôm sau Tiêu Giác trở về phòng của mình nhìn thử, Tiêu Kiến Quốc đã không thấy bóng, trên bàn có một mâm cơm ba món một canh đơn giản, dưới bát có để một mảnh giấy, bên trên có mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo:

Cha đi nhé, nhớ ăn cơm. Tiêu Giác ném mảnh giấy đi, ngồi xuống chậm rãi ăn bữa cơm nguội lạnh.

Vài ngày sau, Tiêu Giác đang ngồi trong ký túc xá thao tác các loại cổ phiếu mua ra bán vào, đột nhiên cửa ký túc xá lại bị ai đó mở đẩy mạnh ra, đồng thời có một giọng nói vang lên bên tai Tiêu Giác: "Tiêu sự đệ, quả nhiên cậu ở đây, hôm nay Tô thiếu nói hắn ta mời khách, cố ý để tôi đến gọi cậu đấy." Tiêu Giác khép notebook lại, thản nhiên nhìn Tào Qua, mấy ngày này Tiêu Giác luôn sinh hoạt theo ba đường thẳng ký túc xá căng tin lớp học nên chẳng gặp được Tô Hành Ngạo, hơn nữa dạo gần đây Tào Qua cũng không đến tìm anh, nhưng Tiêu Giác không vội. Con mồi có đôi khi anh càng đuổi nó thì nó lại chẳng đi theo, mà anh không để ý đến nó thì nó sẽ sập bẫy vì lòng hiếu kỳ.

Tiêu Giác gật gật đầu liền đi theo Tào Qua, ngồi trên xe Tào Qua, Tiêu Giác đột nhiên lại lên tiếng hỏi: "Đi đâu thế?" Câu hỏi hiếm gặp của Tiêu Giác khiến cho Tào Qua phản ứng rất quái: "Nhất...Nhất phẩm các ha." Nói xong trên mặt chợt lóe cái vẻ xấu hổ. Tiêu Giác âm thầm nhíu mày, Tào Qua phản ứng như vậy, chẳng lẽ hôm nay Tô Hành Ngạo còn định chơi trò gì đặc biệt trong Nhất phẩm các chẳng?

Vừa đến Nhất phẩm các, Tào Qua đã dẫn Tiêu Giác vào ghế lô, Tiêu Giác vừa vào gật đầu chào mọi người đã phát hiện bên trong đã chẳng còn chỗ nào cho anh ngồi. Hôm nay Tô Hành Ngạo mời đến rất nhiều người, phàm là những ai sau này có thành tựu thì hôm nay đều tụ tập ở đây.

Thấy Tiêu Giác lạnh nhạt nhìn bốn phía chung quanh, Tô Hành Ngạo thế nhưng lại có cảm giác tự hào, nhìn thấy không, đây là bảo ngọc tôi khai quật từ một đống đất đá đấy, thế nên cười nói: "Tiêu Giác, còn đứng sững đó làm gì, mau lại đây ngồi đi." Sau đó cực kì tự nhiên dịch người để chừa ra vị trí bên phải mình, trong một khoảng thời gian ngắn, sắc mặt của tất cả những người có mặt trong căn phòng đều trở nên kỳ quái.

Đừng nhìn những người này này ra vẻ không học vấn không nghề nghiệp mà xem thường, bên trong cong cong thẳng thẳng còn chưa biết được đâu, đa phần đều là dân ăn uống chơi bời cùng nhau, không hẳn vì nhân mạch tương lai cho nên những người ngồi ở đây đều có ý tứ, ngồi càng gần thì càng thể hiện là thân thiết với hắn, chỗ tốt sau này nhận được sẽ càng nhiều, cho nên Tiêu Giác đương nhiên bị bọn họ chú ý đến.

Tiêu Giác thì chẳng nghĩ nhiều, không hề khách khí với Tô Hành Ngạo trực tiếp ngồi xuống luôn, Tô Hành Ngạo cũng không tức giận, trái lại cảm thấy Tiêu Giác thẳng thắn đáng yêu quá, bởi vì đối với Tô Hành Ngạo, hắn đối xử với Tiêu Giác đại khái rất đặc biệt, nghĩ đến lần trước mình nói chỉ là bạn bè đã chọc giận cậu ta.

Nhớ tới điều này, Tô Hành Ngạo cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, hắn không phải là không chơi đùa với đàn ông, đối với Tiêu Giác cũng không phải là không có cảm giác, chỉ là Tiêu Giác khác với những người hắn từng chơi đùa trước đây, cậu ta là người duy nhất quan tâm đến mình vô điều kiện, Tô Hành Ngạo không muốn khiến cho kết cục sau này của hai người là trở mặt thành thù.

“Ha ha, Tiêu Giác, hôm nay tôi gọi cậu đến đúng dịp mọi người tụ tập, chuyện này sau này sẽ có lợi cho cậu, về phương diên khác, đương nhiên sẽ giới thiệu cho cậu mấy mỹ nữ." Tô Hành Ngạo nói xong thì nhẹ giọng nói bên tai Tiêu Giác: "Hay cậu thích con trai, đợi chốc nữa nói nhỏ cho tôi nghe, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu." Tiêu Giác kinh ngạc nhìn Tô Hành Ngạo, hắn ta định giới thiệu mình sao, khó trách hôm nay đặc biệt đông người đến thế. Tiêu Giác ngồi sau mà khó hiểu, Tô Hành Ngạo làm vậy là có mục đích gì.

Tô Hành Ngạo kỳ thật không nghĩ gì khác, hắn chỉ cảm thấy hẳn là nên cho người đối xử tốt với mình một ít thù lao, nhưng Tiêu Giác thích mình, Tô Hành Ngạo không dám đáp lại cậu ta, Tô Hành Ngạo bèn suy nghĩ tìm cách tìm vài người giúp Tiêu Giác, hắn cũng chẳng rõ mình ôm suy tính gì, nhưng hắn cứ muốn mượn cơ hội này để cắt đứt ý định dây dưa của Tiêu Giác đối với mình hay mình đối với Tiêu Giác.

Biết được mục đích, Tiêu Giác bất động thanh sắc đánh giá những người ở đây, đồng thời cũng ám chỉ Tô Hành Ngạo không cần phải làm vậy. Nhưng Tô Hành Ngạo lại hiểu lầm, tưởng Tiêu Giác ra hiệu cho mình, cho nên hắn chỉ vào một cô bé rồi nói với Tiêu Giác rằng: "Quên không nói cho cậu một chuyện, em này tên là Đào Tĩnh, là bạn gái của tôi đó." Đào Tĩnh cũng hợp thời ra vẻ thẹn thùng, đầu cúi hơi thấp, trên cổ để lộ màu phấn hồng thản nhiên.

Tào Qua lập tức trêu ghẹo nói: "Tô thiếu mày không đơn giản a, nhanh như vậy đã bắt mất Đào đài tài nữ của bọn tao rồi, trước đó còn nói chúng tao mà xem ai nhanh tay quá kìa a."

Tô Hành Ngạo lại không đếm xỉa tới những lời của Tào Qua mà chỉ chuyên chú xem phản ứng của Tiêu Giác, Tô Hành Ngạo cũng không biết hắn đang chờ mong điều gì, nhưng hắn rất không nghĩ đến mình lại nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt người nọ, chẳng khác gì những kẻ khác. Nhưng ngay lập tức Tô Hành Ngạo lại thanh tỉnh,

đây không phải điều mày muốn sao

đồng thời không ngừng an ủi trong lòng mình, đây chẳng qua là do Tiêu Giác chưa kịp tiếp thụ, Tiêu Giác cần thời gian suy nghĩ cẩn thận.

Tiêu Giác xem Tô Hành Ngạo ngồi cạnh mình rối rắm, tâm tình anh sung sướиɠ lắm, hiện tại lưới anh quăng đã không sai biệt lắm, sau mấy ngày nữa thì thu lưới thôi, anh làm người đánh cá mãi cũng thấy mệt.