Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu

Chương 5: Hồ Tắm

Thương Huyền vừa trở lại phòng, liền đặt quần áo đặt lên bàn, muốn tìm khăn sạch lau trọc dịch giữa hai chân đi. Kỳ Mặc đã tiến tới, ôm chặt hắn vào lòng, nói nhỏ vào tai hắn trêu trọc.

“Tiểu Huyền, chúng ta còn chưa tận hứng mà, sao đi vội vậy?”

Kỳ Mặc khẽ cắn vành tai Thương Huyền, một tay kia luồn vào trong áo dài của hắn, sờ lên viên châu một bên, tay kia sờ soạng lên xuống phần da thịt đùi trong mẫn cảm, vuốt ve thứ ở giữa hai chân Thương Huyền. Hai chân Thương Huyền phát run, cảm giác thân thể không thể khống chế được cảm giác khô nóng, một lần nữa cương lên, chỉ có thể lắc lắc thân mình, nói với ngữ khí không ổn.

“Ta muốn tắm, buông ta ra……”

“Ta đưa ngươi đi.” Kỳ Mặc lại cắn cắn tai hắn thêm vài cái nữa, hôn lên cần cổ hắn một cái, sau đó giữ chặt lấy tay hắn, đưa hắn vào gian trong.

Vòng qua bình phong trong phòng, Kỳ Mặc dùng chân đá bức tường sau bình phong, vách tường nặng nề “oanh” một tiếng, rồi trượt sang bên phải, lộ ra những phiến đá lớn bao quanh một hồ nước lớn có ôn tuyền chảy qua để tắm rửa. “Nương tử, ngươi tắm mau lên, ta chờ ngươi trong phòng.” Dứt lời, Kỳ Mặc hôn một cái lên mặt hắn, để hắn lại rồi lui ra.

Thương Huyền bước vào phòng tắm, tường đá phía sau lại ầm ầm trở lại nguyên dạng. Hắn hít sâu mấy hơi, bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy vào hồ, thân thể căng thẳng lúc này mới thả lỏng xuống, hai chân cất bước run rẩy đi tới hồ. Hắn cởϊ qυầи áo, ngồi xổm bên cạnh hồ, dùng gáo gỗ trong hồ lấy nước ấm giội từ trên xuống dưới, nhặt xà phòng để bên trong chậu gỗ bên cạnh, tắm rửa thân thể rồi gội mái tóc dài thượt của mình.

Giội vài lần, Thương Huyền cảm giác trên người không còn mổ hôi dính dính nữa, lập tức nghĩ đến chỗ xấu hổ còn chưa rửa sạch. Hắn đứng thẳng dậy, cắn răng, thò hai ngón tay hướng đến phía sau, banh rộng huyệt ra, chất dịch ẩm ướt liền thong thả chảy xuống đùi hắn.

Hắn vừa dùng ngón tay móc trọc dịch bên trong ra, vừa dùng gáo gỗ giội khiến nước văng tung tóe, lặp lại vài lần, vẫn cảm giác trong cơ thể còn lưu lại thứ gì đó, làm cho hắn buồn rầu không thôi. Hắn nhìn về phía hồ, dứt khoát bước vào trong hồ nước, giạng rộng hai chân, nhắm mắt lại, đưa một ngón tay vào trong cơ thể, dựa theo dòng nước để đưa thứ đó ra ngoài, quả nhiên là có hiệu quả.

Trong lúc hắn đang chăm chú tắm rửa, đột nhiên có một bàn tay bắt lấy cái cổ tay đang cố thò ngón tay vào cơ thể kia, Thương Huyền kinh ngạc mở mắt, mới phát hiện không biết Kỳ Mặc đã vào đây từ lúc nào, đã bước vào trong hồ, mà hắn hoàn toàn không phát hiện ra.

“Nương tử, vi phu đến giúp ngươi rửa.”

Kỳ Mặc vốn đã cởi hết đồ, vừa nằm sấp trên giường đợi mỹ nam tắm xong, vừa tưởng tượng bộ dáng Thương Huyền khi tắm rửa, nghĩ một hồi thân thể càng thêm hưng phấn mà cứng lên, cảm giác thời gian chờ đợi kéo dài càng lâu thêm, cuối cùng không nhịn được ý niệm cùng nhau tắm.

Y vô thanh vô tức xuyên qua tường đá, đi đến trước mặt Thương Huyền, liền nhìn thấy một cảnh tượng phiến tình khiến máu y nóng lên, hạ phúc trướng đau không thôi. Chính diện là Thương Huyền mở rộng hai chân, mắt khép hờ tựa vào mép hồ, ngón tay ở dưới chậm rãi ra vào, sắc mặt ửng hồng, trên mắt như có ánh nước, đôi môi hé mở thở dốc, vụng về tẩy rửa huyệt.

Kỳ Mặc không chút nghĩ ngợi liền bắt lấy tay hắn, thay bằng ngón tay mình, đâm vào nơi mềm mại trong huyệt kia. Thương Huyền thân thể giật bắn một cái, huyệt động sau gắt gao co rụt lại, bao lấy ngón tay y.

“Bỏ…… bỏ ra đi…… Ta có thể tự…… ưm!”

Kỳ Mặc cọ xát vào nơi mẫn cảm trong huyệt khẩu kia, thành công cắt đứt lời nói dở của Thương Huyền. Một tay y ấn chân phải của Thương Huyền xuống, một tay thò ngón tay vào bên trong cơ thể hắn ra vào, Thương Huyền liền vội vàng thở hổn hển cương lên, bắt lấy cánh tay y, ngăn cản sự xâm phạm của y.

Nước ấm nương theo ngón tay đang ra vào của Kỳ Mặc, một lần lại một lần chui vào trong cơ thể, Thương Huyền run run thở gấp, thân thể lại không thể dùng lực, dần dần nhũn lại dưới thân Kỳ Mặc, khóe mắt ướŧ áŧ đỏ bừng, mặc cho ngón tay kia làm càn trong cơ thể hắn.

Trong chốc lát Kỳ Mặc rút ra ngón tay ra, hôn hôn môi Thương Huyền, đặt hắn ngồi xuống bên cạnh hồ, hạ thân nóng bỏng nhô ra giữa hai chân cứ thế mà cắm vào. Thương Huyền ngẩng đầu lên thấp giọng rêи ɾỉ, Kỳ Mặc mượn nước ấm không ngừng đưa thứ của mình vào bên trong người dưới thân, tốc độ không nhanh không chậm, chỉ là cho côn th*t trượt vào lại đi ra, giống như đang thực sự tẩy rửa bình thường.

Nước xung quanh họ sóng sánh, bên trong phòng tắm chỉ còn tiếng thở đứt quãng thỏa mãn của Kỳ Mặc và Thương Huyền không còn lực để nói. Kỳ Mặc đỡ lấy eo Thương Huyền, chậm rãi thúc sâu du͙© vọиɠ, người dưới thân vô lực ưỡn người tựa vào cạnh hồ, tay khoát lên trên tay y, chân mở rộng đón tiếp động tác mạnh mẽ ra vào của y, miệng nhỏ giọng than nhẹ, vẻ gợϊ ȶìиᏂ trên mặt pha một chút giãy dụa, hơi vặn vẹo eo không biết là muốn chống lại hay là hùa theo.

Tay Kỳ Mặc đặt trên thắt lưng Thương Huyền nhéo lấy vài cái, theo cái eo mềm dẻo kia đi xuống dưới, vuốt ve hai cánh mông, sau đó nâng mông hắn lên ấn xuống người mình, để phần thịt bên trong bị đâm sâu thêm. Lực mạnh này khiến Thương Huyền rên lên một tiếng cao vυ't, cảm giác tê dại từ lưng vọt lên tận đầu, hai chân không tự chủ kẹp chặt lấy eo Kỳ Mặc.

“A……”

Tiếng than nhẹ ngọt ngào này khiến đầu Kỳ Mặc lại nóng lên, y kéo Thương Huyền từ dưới nước lên, để hắn ngồi lên phiến đá cạnh hồ, còn mình thì đứng trước mặt hắn, một tay ôm eo hắn, tay kia đỡ lấy đùi hắn, hạ thân mạnh mẽ cắm vảo rút ra, nước trong hồ vì động tác kịch liệt của y mà tràn ra ào ào. Phiến đá cạnh hồ ẩm ướt trơn trượt, vài lần Thương Huyền bị trượt vào trong ao, lại bị Kỳ Mặc dùng lực mạnh đẩy nước vào trong, kɧoáı ©ảʍ liên miên không dứt xâm nhập tứ chi, hắn chỉ có thể hừ hừ thở dốc dưới động tác của Kỳ Mặc.

Hắc yêu hồ tính dục rất mạnh, Thương Huyền không có cách nào khống chế họng mình, âm thanh rêи ɾỉ muốn nén xuống lại vì bị trêu chọc không ngừng mà phát ra.

Hắn không biết hắn giờ phút này mặt hắn đầy xuân sắc, hai mắt ướŧ áŧ sương mù, môi run run phát ra tiếng rên trầm thấp dụ hoặc, l*иg ngực cũng cùng một dạng, Kỳ Mặc càng nhìn càng thêm phấn khởi, nổi lên ý định làm đến khi Thương Huyền choáng váng, tiếp tục ma sát hạ thân bừa bãi vào tràng bích nóng bỏng ướŧ áŧ kia.

“Ưm a…… a…… đừng mà…… không chịu được …… a a…… ư……”

Thương Huyền tuổi trẻ nhưng thân thể không quen với chuyện này, chịu không nổi sự ép buộc như vậy, chỉ có thể bất lực khóc lóc cầu xin tha thứ.

“Huyền nhi bảo bối, ngươi cố nhịn chút, vi phu ra nhanh đây.”

Kỳ Mặc yêu thương liếʍ cắn môi hắn, tiếp tục thẳng tiến bên trong tràng bích, trên thực tế, còn lâu mới tới lúc y thỏa mãn, chỉ là khẩu thị tâm phi mà trấn an vậy thôi.

“Không muốn…… a a…… ưm….. ngươi dừng lại…… ưm……a……”

Huyệt khẩu bị nới lỏng ra, nội bích không ngừng bị xâm nhập ma sát, kɧoáı ©ảʍ cường liệt khiến toàn thân hắn đều co rút lại, xâm nhập thần trí hắn. Hắn không định cầu xin hắc hồ ly tha cho, nhưng đã bị đặt vào thế yếu, giống như miếng thịt trên thớt, để mặc hắc yêu hồ xâm phạm, mặc y đùa bỡn. Chỗ đó trướng nóng đến kì lạ, vừa tê vừa ngứa, huyệt kịch liệt co rút lại, mυ'ŧ mạnh lấy nghiệt căn của hắc yêu hồ, thân thể liền bị tác động không nhỏ, quá cường liệt, làm cho người ta sợ hãi.

“A…… không được…… không muốn…… ưm…… a a a a…… Sư tôn ~”

Thương Huyền lên đến cao trào, Kỳ Mặc lại bởi vì người dưới thân kêu to một tiếng ngoài dự liệu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho y nhịn không được mà bắn toàn bộ vào cơ thể Thương Huyền. Kỳ Mặc rút mạnh ra, Thương Huyền mềm nhũn trượt vào trong hồ, nội bích vẫn còn hơi run run, làm cho hắn rên nhè nhẹ. Kỳ Mặc bên trên nhìn thấy vẻ mặt đó, trong lòng càng như cuộn trào nước sôi nóng bỏng, dâng lên từng cỗ phẫn nộ và đố kị.

Y để mặc cho nước trong hồ xô vào người, dùng thân thể đè nặng lên người Thương Huyền, bóp chặt cằm hắn nâng lên, bắt hắn phải đối diện với tầm mắt mình.

“Ngươi gọi ai là sư tôn?” Trong đầu Thương Huyền vẫn còn mê muội, cằm bị nhấc lên đến đau, đối diện với tròng mắt yêu dị của Kỳ Mặc, màu mắt nâu vàng, bên trong lại như có huyết sắc lóng lánh, nhất thời bị đôi mắt kia mê hoặc, không trả lời.

“Ta hỏi ngươi ngươi gọi ai là sư tôn!”

Kỳ Mặc tức giận chất vấn hắn, Thương Huyền ấp úng, nhớ lại vừa rồi mình đúng là nhịn không được kêu một tiếng “sư tôn”. Hắn lại suy nghĩ, vài năm nay ở bên ngoài một mình tu hành lang bạt, cũng chưa từng yếu ớt tới mức cần đến sự giúp đỡ của sư tôn, bây giờ lại vô dụng như vậy, quả thực là làm cho sư môn mất mặt.

Thương Huyền cúi đầu trầm mặc, không muốn lại yếu thế, lại bị Kỳ Mặc hiểu lầm hoàn toàn. Kỳ Mặc nghĩ đến chuyện còn có một người như vậy, có được cả cơ thể lẫn tình yêu của Bảo nhi nhà hắn, đã nhìn thấy hết toàn bộ tư thái hầu hạ của Bảo nhi, thậm chí còn có khả năng lấy cớ dạy dỗ mà song tu, từng chút một chiếm lấy Bảo nhi của y, y liền phẫn nộ đến muốn phát cuồng, hận không thể đập vỡ vụn người kia ra.

Thế nhưng, Thương Huyền đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© vẫn là ngây ngô vô thố, hiển nhiên, nhan sắc của hắn tuy không phải là quá đẹp đẽ bậc nhất lại có phần nam tính, nhưng y lại có thể nhiễm lên người y càng nhiều sắc thái, điều giáo thân thể này không thể rời xa y.

“A…… Ha ha ha!”

Thương Huyền không rõ tâm tư Kỳ Mặc, không biết tâm tư hắn đã trăm chuyển thiên hồi đến thẳng hướng bất lợi cho hắn. Chỉ cảm giác được không hiểu vì sao yêu hồ lại giận dữ, giận tới cười lớn, tiếng cười âm trầm làm cho người ta sợ hãi, trong lòng cũng trầm xuống.

“Tiểu Huyền, bảo bối nhi, ngươi là của ta, ngay cả sư tôn của ngươi cũng không thể chạm vào ngươi. Bất quá, chạm vào cũng không sao, hắn dạy ngươi cực lạc đến thế này, ta lại có thể song tu cùng ngươi, ta còn muốn khiến thân thể ngươi vĩnh viễn không thể rời xa ta.”

Kỳ Mặc cúi đầu tình sắc liếʍ môi hắn, Thương Huyền còn vì lời nói của y mà cảm thấy kinh hãi, đột nhiên bị ôm đứng dậy. Kỳ Mặc tách chân Thương Huyền ra, đặt hắn ngồi lên người y, ghì người hắn xuống khiến cho côn th*t nhấn một cái, lại tiến vào, ấn hắn gắt gao, không để hắn động đậy, ma sát lên xuống.

“A…… a…… Không muốn……ưm…… ha……” Thương Huyền không thể không dán sát vào người Kỳ Mặc, eo và mông bị đè lại thật chặt, thứ nóng bỏng cứng rắn kia không ngừng ra vào trong cơ thể hắn.

“Muốn, ngươi muốn. Tiểu Huyền, nếu đến cả sư tôn của ngươi, ngươi còn không cự tuyệt, vậy thì ngươi càng không thể cự tuyệt ta. Không chỉ không thể cự tuyệt, ta muốn ngươi nhìn thấy ta eo liền nhũn, chủ động lắc eo nâng mông, bị côn th*t của ta làm đến khóc to xin tha, khiến ngươi vĩnh viễn quên sư tôn của ngươi đi!”

Thương Huyền trừng lớn mắt, lập tức bị một trận ra vào cuồng liệt làm mất đi khả năng suy nghĩ, thân thể dán sát thân thể hắc yêu hồ mà rêи ɾỉ, bị y đặt ngồi lên nam căn mà dâʍ ɭσạи, côn th*t lặp đi lặp lại động tác cắm vào rút ra, trong đầu liền trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.