Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 85: Cuối cùng cũng gặp nhau

Kể từ sau khi Andrew đề xuất trận cá cược này, hắn cũng chưa từng xuất hiện trước mặt của cô lần nào nữa.

Hắn không có ở đây, Lam Duê cũng chẳng có cảm giác gì, điều duy nhất cảm thấy bồn chồn trong lòng chính là, không biết Lăng Ngạo có đến thật hay không.

Rõ ràng đây là một cái bẫy, cô không hy vọng anh sẽ mạo hiểm.

Chỉ có điều, bọn họ đều là người sống thiên về lý trí, biết rõ nguy hiểm rành rành, hẳn là anh sẽ không ngây ngốc đi chui đầu vào lưới mới đúng.

Sợ rằng lần này Andrew đành phải thất vọng.

Cô chỉ nói là mình yêu anh, cũng không có nói tình cảm mà Lăng Ngạo dành cho cô cũng giống như vậy, Andrew tự cho là đúng rồi mang ra làm phần đặt cược, không phải ngốc thì là gì?

Trên hòn đảo nhỏ này, ngoại trừ hai người giúp việc, cũng chỉ còn lại mình cô, ngay cả thiết bị điện tử thông thường như máy tính hay TV đều không nhìn thấy một cái.

Đề phòng cô bắt được liên lạc với bên ngoài sao?

Thật đúng là dốc công tự làm khổ mình.

Theo thói quen đẩy xe lăn đi tới trước ban công, nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, đôi con ngươi sâu thẳm lóe lên ánh sáng khác thường.

Mặt biển Thái Bình Dương trải dài vô tận, yên ả đến nỗi khiến cô cảm thấy vô cùng quỷ dị.

"Lam tiểu thư, mời cô nghe điện thoại!"

Người giúp việc trên đảo cầm điện thoại đi tới, cúi đầu rũ mi mắt, Lam Duê nhướn mày sáng tỏ.

Cô đã nghĩ mà, tại sao lần nào Andrew cũng lấy được tin tức chính xác của cô, thì ra là còn có ngón nghề này. Ngược lại cô quên mất, mặc dù Andrew cấm cô sử dụng tất cả các thiết bị điện tử, nhưng cũng không có nghĩa là trên tay những người này không có.

Lam Duê thầm cười khẩy trong lòng, sau đó cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Nhắn lại với Andrew, nếu như Lăng Ngạo bị một chút thương tổn nào, tôi nhất định sẽ gϊếŧ anh ta."

Nữ giúp việc nghiêng nghiêng người, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô một cái. Dường như cảm thấy cực kỳ khó tin đối với những lời Lam Duê vừa nói ra. Mặc dù những người như bọn họ không hề biểu lộ vẻ gì ra ngoài, nhưng kỳ thật trong lòng lại hiếu kỳ hơn ai hết. Người phụ nữ mang thai này rất xinh đẹp, rất có khí chất, tóm lại thì đây là ai mà có thể khiến cho Andrew đối đãi đặc biệt như vậy.

Nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, đôi khi lòng hiếu kỳ chính là con dao hại chết người.

Không nên biết, vẫn là bọn họ không nên biết hì tốt hơn.

Nữ giúp việc cúi đầu lần nữa, cho dù biết rõ đối phương không nhìn tới động tác của cô, nhưng vẫn giương vẻ mặt lạnh nhạt, cung kính khom người, cũng như lúc tới, rời khỏi gian phòng.

Một lát sau, nữ giúp việc lại đi vào lần nữa, chỉ là, lần này đứng ở một nơi cách đó không xa, nhẹ giọng truyền lại cho cô nguyên văn lời của Andrew.

"Tiên sinh bảo tôi nhắn với Lam tiểu thư, Lăng Ngạo đã tiến về phía Thái Bình Dương, một thân một mình tới đón Lam tiểu thư. Muốn tới gần hòn đảo này mang Lam tiểu thư đi, vậy phải xem bản lĩnh của Lăng Ngạo. Sống hay chết, phải xem số mạng của anh ta có lớn hay không."

Nửa ngày trời không thấy trả lời, nữ giúp việc vẫn đứng sau lưng cô như cũ, hình như đang chờ xem rốt cuộc cô sẽ có phản ứng như thế nào.

"Đi ra ngoài!"

Lạnh lùng phun ra ba chữ, nhưng lại làm cho người ta lạnh đến tận xương tủy, dù là người rất bình tĩnh như cô ta, lúc này cũng khó tránh khỏi có chút bối rối.

Nữ giúp việc liếc nhìn Lam Duê đang đưa lưng về phía cô ta lần nữa, dứt khoát đi ra ngoài.

Cô ta là người thông minh, mới vừa nãy trên người Lam Duê toát ra sát khí lạnh lẽo kinh người, làm thế nào cũng không che giấu được.

Lam Duê híp mắt nhìn mặt biển mênh mông vô bờ, sớm nên nghĩ tới, không phải sao?

Lăng Ngạo, ngàn vạn lần anh không thể xảy ra chuyện. Mặt khác, trong tay Andrew đang kẹp một điếu xì gà, chưa từng hít hơi nào, chỉ kẹp vào trong tay, nhìn nó không ngừng cháy. Còn đôi mắt xanh âm u lạnh lẽo kia thì nhìn không chớp mắt lên màn hình kiểm soát trước mặt.

Trên màn hình, một chiếc máy bay chiến đấu đang nhanh chóng bay về hướng trung tâm Thái Bình Dương.

"Chủ nhân, Lăng Ngạo một mình lái máy bay chiến đấu K47 tiến về phía Thái Bình Dương." Pitt Lin cúi thấp đầu, hướng về phía gương mặt vô cảm của Andrew, giọng nói điềm tĩnh không nghe ra chút tâm tình nào.

Dụi tắt điếu xì gà trong tay, bưng ly Vodka ở một bên lên, uống một hơi sâu. Bên trong đôi mắt xanh u ám nhuốm lên một tầng lạnh lẽo tựa như rắn độc, nói: “Cậu nói xem, nếu như bây giờ Lăng Ngạo bỏ mạng tại Thái Bình Dương này, ai có thể biết?"

Không có tiếng trả lời, Andrew lại cười rộ lên: "Không hổ danh là Lăng Ngạo, quả là có gan, biết rành rành đây là một cái bẫy, còn dám một mình tiến đến, ha ha, rất tốt, rất tốt!"

Andrew liên tiếp lặp lại nhiều lần hai chữ ‘rất tốt’, nhưng rốt cuộc là cái gì tốt hơn, cũng chỉ có mình hắn hiểu.

"Nếu khách đã đến, thân là chủ nhà như tôi, nếu không đi tiếp đón, chẳng phải thất lễ hay sao?”

10 phút sau, ba chiếc máy bay chiến đấu K31 màu xám bạc nhanh chóng hướng về phía mục tiêu, cùng thời khắc đó, một chiếc quân hạm thoát nước 30 vạn tấn kiểu mới xuất phát từ hải cảng, vội vàng tăng tốc.

Andrew tựa vào trên lan can của quân hạm, hướng mắt nhìn xuống mặt nước biển đang hối hả lùi về sau, mái tóc bạch kim mềm mại lay động trong gió, toát lên vẻ đẹp khiến người ta kinh hãi.

Một thân quân phục màu xanh đen khoác lên thân hình rắn rỏi lão luyện của hắn, vô tình làm tăng thêm một phần uy hϊếp.

Trên đỉnh đầu, ba chiếc máy bay chiến đấu mang theo dải băng khói thật dài phía sau, bay song song với quân hạm bên dưới, mặc dù tạm thời còn chưa nhìn thấy mục tiêu, nhưng Andrew biết, bọn hắn đã sắp đến gần.

Hắn biết, nhất định Lăng Ngạo cũng đang chờ hắn.

"Lăng Ngạo, để tôi xem, rốt cuộc là anh mạnh hơn tôi ở điềm nào, để cho cô ấy quyết một lòng như vậy. Aiz!”

.......

Lăng Ngạo tự mình lái máy bay chiến đấu K47, giữ vững tốc độ trung bình, dường như đang chờ những người sau lưng đó đến.

"Thủ lĩnh!" Trong tai nghe truyền đến giọng nói trầm thấp của Âu Liêm: “Phương hướng phía sau người, cự ly mười ba ngàn mét, có một chiếc quân hạm và ba chiếc máy bay chiến đấu K31, đang dùng vận tốc sáu mươi hải lý một giờ, không ngừng đến gần vị trí của thủ lĩnh, ước chừng khoảng 15 phút sau, hai bên sẽ gặp nhau."

"Thủ lĩnh, hay là chúng ta không......"

"Không!" Lăng Ngạo lạnh lùng bác bỏ lời còn chưa nói hết của Âu Liêm, nắm chặt cần điều khiển lạnh lẽo trong tay, con ngươi đen nhánh ánh lên sự tự tin không gì sánh kịp, còn đượm cả vẻ tàn nhẫn cay nghiệt, nhìn chăm chú về phía trước: “Tôi sẽ tự giải quyết trước!”

Âu Liêm phía bên kia dường như đã sớm đoán được anh sẽ trả lời như vậy, tuyệt đối không kinh ngạc: “Dạ, thuộc hạ hiểu! Cũng xin thủ lĩnh đến khi đó đừng nên một mình chống đỡ.”

Lăng Ngạo chỉ nhàn nhạt đáp trả một tiếng, coi như là hồi âm.

Nhìn mặt biển mênh mông từ trên không trung, lần này Lăng Ngạo thật sự rất tức giận, Andrew dám làm như vậy, sẽ phải gánh chịu lấy hậu quả từ việc chọc giận anh.

Đơn thương độc mã tiến đến, thật sự anh chỉ có một mình, nhưng cũng không có nghĩa là anh không hề chuẩn bị trước.

Lăng Ngạo cũng không nhận ra, nếu như anh đến một mình, sẽ có kết quả như thế nào. Anh không phải là người làm việc theo cảm tính, tất cả đều lấy đại cục làm trọng. Nếu quả thật anh không chuẩn bị trước gì cả, e rằng đến khi đó, chẳng những là không mang Lam Duê về được, mà ngay cả bản thân mình cũng rất khó trở về.

Người thông minh như Andrew, nhất định có thể hiểu được đạo lý trong đó.

15 phút sau, điểm đỏ trên màn hình theo dõi trước mặt Lăng Ngạo không ngừng nhấp nháy, tuyên bố đôi bên đã nằm trong tầm bắn của đối phương.

Tình hình như vậy, đều nằm bên dưới vị trí của Lăng Ngạo.

Trường hợp giằng co, khiến cho người xem lo âu.

Chiến đấu, hết sức căng thẳng!

Ở một nơi khác, bọn Vân Trạch đang cấp tốc giải mã.

Lần này bọn họ chia làm hai hướng, Lăng Ngạo thu hút sự chú ý của Andrew, còn Vân Trạch thì nhân cơ hội này, xâm nhập vào hệ thống phòng thủ cấp cao của Andrew trên đảo.

Thời điểm bọn họ đặt chân lên hòn đảo nhỏ này, cả bọn Vân Trạch đồng loạt nhíu mày.

Vốn dĩ bọn họ chưa từng nghĩ rằng sẽ có thể tiến vào đây một cách đơn giản như vậy.

Nếu thật sự đơn giản thế này, vậy thì ban đầu bỏ ra một thời gian dài đằng đẵng, tại sao lại không tìm thấy chút tin tức nào của Lam chủ.

"Andrew không phải là người bất cẩn như vậy, dù là có Lăng thủ lĩnh làm mồi nhử, nhưng hệ thống phòng ngự đơn giản như thế, có vẻ hơi qua loa phải không?”

Vân Vũ thận trọng nêu ra ý kiến của mình, dường như trên hòn đảo này không có ai cả, chỉ thấy một căn biệt thự hai tầng màu trắng nằm cách đó không xa, hình như đang muốn nói, bọn họ không tìm sai địa điểm.

Màu sắc bên trong con ngươi của Vân Trạch hơi nhạt đi, một luồng sáng u ám lóe lên rồi chợt tắt.

Chiếc nhẫn cảm ứng bị mất, ngay cả anh cũng rất khó xác định được là Lam chủ có ở bên trong căn biệt thự ấy hay không.

Nhưng đã đến đây rồi, dù là đầm rồng hang hổ, bọn họ cũng muốn xông vào một lần.

Johan tóc vàng, lúc này đã trút bỏ vẻ ngoài ngang tàng nóng nảy của một người thú. Hiện giờ toàn thân hắn vẫn toát lên nét ngỗ ngược, nhưng mang dáng dấp của con người nhiều hơn, hai mảng đối lập trong cùng một cá thể, ngược lại càng thêm thu hút. Tinh quang bên trong đôi mắt vàng nhạt lóe sáng, không còn đờ đẫn như thưở vừa gặp ban đầu.

Bản lĩnh của hắn, nói ra so với Vân Trạch cũng tốt hơn rất nhiều.

Đây là lý do vì sao lần này phải mang Johan theo cùng.

Nếu như ban đầu để Johan ở bên cạnh Lam Duê, có thể đã đề phòng được chuyện như vậy xảy ra, và có lẽ Lam Duê cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng đến thế.

"Là nơi này!"

Dù đã chính thức trở thành một con người, nhưng Johan vẫn hít hít chiếc mũi nhạy bén theo thói quen, vẫn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi vị quen thuộc trước kia.

Vội vàng chạy về phía biệt thự, tốc độc của hắn nhanh hơn bất kỳ người nào khác, cũng có thể nói là bay theo gió.

Thấy thái độ quả quyết không chút do dự của Johan, Vân Trạch cũng không chần chừ, nhanh chóng theo sau, những người còn lại thấy bọn họ vội vã, cũng cắm đầu chạy theo.

Mặc kệ là cạm bẫy như thế nào, chỉ cần có thể tìm thấy Lam chủ, những chuyện khác để sau hẵng tính.

Không biết dựa vào trực giác như thế nào, Johan có thể né tránh chính xác camera hồng ngoại, hai tay khẽ chống, lấy đà nhảy lên ban công lầu hai.

Khóe miệng Vân Thanh có chút run rẩy nhìn cảnh tượng trước mặt, sau khi tên kia thành người, tại sao lại đả kích người khác như vậy? Bản lĩnh này, độ nhạy bén này, là của con người sao?

Lam Duê cúi thấp đầu ngồi trên xe lăn, lúc này đã không còn nhìn ra khơi xa nữa, mà vuốt ve chiếc bụng hơn năm tháng của mình, đáy mắt nổi lên một mảng tối tăm.

Tiếng động rất nhỏ, khiến Lam Duê nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng bắn tới.

Nhưng khi nhìn thấy người vừa đến, dẫu cho cô có bình tĩnh như thế nào, lúc này gương mặt nhỏ nhắn cũng khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên.

~Hết Chương 85~