Trên sân thượng tầng hai mươi, gió đêm phần phật thổi tung làn áo, nhưng mà câu nói vừa nãy từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn trong đầu của Vân Trạch và Âu Liêm đang đứng ở một bên!
Vương, chỉ có thể có một!
Vào ngay lúc này, người được Lam Duê phái đi theo dõi Sakamoto Mikako – Vân Thanh, lại truyền đến một tin tức khiến mặt người biến sắc!
"Lam chủ, Sakamoto Mikako bố trí khoảng một trăm tên súng bắn tỉa từ tầng mười đến tầng mười lăm. Hơn nữa từ tầng năm đến tầng mười còn được sắp đặt một trăm quả bom điện tử mini!”
Chỉ có thời điểm Vân Thanh đang thi hành nhiệm vụ, mới có thể xưng hô với Lam Duê như vậy, đây cũng là do Lam Duê buông thả cô!
"Lăng Ngạo, e rằng lần này tôi và anh nhất định phải hợp tác! Nếu không muốn chết, chỉ có thể hợp tác!" Lam Duê cũng chưa lập tức ra lệnh, mà quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh tanh của Lăng Ngạo!
Ngay khi Lăng Ngạo vừa nhận được tin tức này, cũng hiểu ra, điều duy nhất có thể làm hiện giờ chính là hợp tác!
"Ngự Phong dẫn người từ tầng hai mươi, bắt đầu công kích từ bên trái! Âu Liêm mang những người còn lại từ bên này đi xuống tiếp ứng!”
Lam Duê thấy thế, tay khẽ phất lên, Vân Trạch lập tức hiểu ý, nhanh chóng đi nhanh đến một bên, thấp giọng nói mấy câu!
Trong nháy mắt, tiếng bước chân dồn dập nối tiếp nhau nhanh chóng hướng lên trên sân thượng, toàn bộ người của nhà họ Lam và nhà họ Lăng vào giờ phút này đã tề tựu đông đủ!
"Vân Thanh dẫn người tấn công từ bên phải, tốc độ phải nhanh!” Tầm mắt hơi hạ xuống, Lam Duê thản nhiên nói!
"Dạ!"
Lăng Ngạo ở bên cạnh nhìn cô, hình như Lam Duê cảm nhận được ánh mắt của anh, hơi nghiêng đầu nhìn sang: "Lăng thủ lĩnh cũng không cần nhìn tôi như thế...vốn dĩ lần này đến đây là vì địa bàn Nhật Bản này, nếu không, làm sao tôi có thể phí thời gian như vậy? Nếu như Lăng thủ lĩnh thật sự cảm thấy hứng thú, anh có thể thử giành lấy trên tay của tôi xem!”
Lăng Ngạo cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, xoay người trực tiếp rời khỏi sân thượng!
Một tầng, lại nối tiếp một tầng đi xuống!
Xác chết vụn vãi khắp các tầng lầu, chung quanh là vết tích của súng đạn, có thể hình dung ra được, cảnh tượng trước đó xảy ra khốc liệt đến nhường nào!
Hai người chậm rãi đi xuống từng tầng một, dường như tuyệt nhiên không hề lo lắng những quả bom bên dưới!
Tín hiệu không ngừng truyền đến bên tai…
"Bom tầng mười đã bị hủy!”
"Bom tầng chín đã bị hủy!"
"Bom tầng tám......"
Sắc mặt của hai người không chút biến chuyển, đạp lên trên đống người chết mà đi, hết tầng này đến tầng khác, cũng không dùng đến thang máy, khiến dọc đường đi người chết vô số, kín cả cầu thang bộ!
Mãi cho đến khi bọn họ xuống đến tầng thứ mười một, vạt áo của hai người đều chưa từng bẩn qua!
"Lam chủ, những người kia đã bao vây tòa nhà này, Sakamoto Mikako hiện tại cũng đang ở bên ngoài!” Trong tay Vân Thanh đang cầm một khẩu súng tiểu liên, trên gương mặt quyến rũ ngưng đọng sự nghiêm túc!
"Thủ lĩnh, đây là những thứ đã thu được!” Ngự Phong dẫn một đám người mang theo một chiếc rương lớn đi lên!
Chiếc rương vừa được mở ra, thiếu chút nữa Lam Duê chớp hỏng cả mắt!
Nếu như cô nhớ không lầm, thời điểm ở Tam Giác Vàng đã thu được loại thuốc nổ kiểu mới K5, cũng có hình dáng như thế này! Mà thậm chí ở đây còn đầy cả một rương, việc này biểu thị cho cái gì không cần nói cũng biết!
Lăng Ngạo thoáng liếc nhìn trong rương, khoát tay, đôi con ngươi đen nhánh càng thêm u tối, bên trong lóe ra mấy tia tàn nhẫn tựa như dã thú đang khát máu!
"Đi xuống đi!" Lam Duê hít một hơi thật sâu, đè xuống trái tim đang cuồn cuộn lửa giận của mình!
Bọn họ dẫn theo đám người đi từ tầng mười cho đến tầng hai, nhưng cũng không hề làm ra bất kì hành động nào khác!
Chẳng qua là Lăng Ngạo chỉ phất tay một cái, tất cả bọn thuộc hạ liền đồng loạt kê họng súng lên khắp các lỗ thông gió, nhắm thẳng xuống đám người bên dưới!
"Mikako tiểu thư, đây chính là nghi thức tiếp khách của cô?" Khẽ mỉm cười ngồi trên ghế sofa, Lam Duê nhìn lên màn hình khổng lồ trước mặt, nói!
Sakamoto Mikako hiện giờ đang ở trên một chiếc xe phía bên ngoài, chậm rãi hít một hơi thuốc, cười lạnh: “Lam đương gia có từng nghĩ đến, chết kiểu này mùi vị thế nào không? Chậc chậc, cô và Lăng thủ lĩnh không phải vẫn thường xuyên đấu đá nhau sao? Xem như là tôi chu đáo, đưa người đi xuống để cho các người từ từ đấu!”
“Ai…Mikako tiểu thư quả thật rất chu đáo, nhưng mà tôi lại ghét nhất loại người tự thay mình làm chủ! Về phần sống chết của tôi? Chuyện này ngược lại tôi chưa bao giờ nghĩ tới, bất quá, cái chết của Mikako tiểu thư, thật ra là tôi mới vừa nghĩ qua! Nhưng bây giờ tìm không ra thứ gì để kèm theo, cũng khiến tôi có chút khó xử!”
Cởϊ áσ khoác trên người xuống, bên trong lộ ra một chiếc áo vest không tay, Lam Duê chợt nheo mắt lại, đáy mắt thoáng qua một tia khát máu!
"Trái phải công kích, chết hay sống không cần lo, tối nay một con ruồi cũng không được ra khỏi đây!”
Vào ngay lúc này, Lăng Ngạo chợt lạnh lùng hạ lệnh!
Hai người phối hợp coi như là không chê vào đâu được!
Lam Duê thu hút sự chú ý của Sakamoto Mikako, ngược lại, Lăng Ngạo chớp ngay thời điểm này ra đòn công kích!
Trong nháy mắt, một trận hỗn chiến liền được triển khai, Lam Duê khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn một màn chói mắt bên dưới!
Hai người được phái đi làm nhiệm vụ lần này là Âu Liêm và Vân Thanh. Rõ ràng đây là lần đầu tiên hợp tác, không nghĩ rằng bọn họ lại phối hợp ăn ý đến vậy! Chẳng lẽ bởi vì cả hai đều là bác sỹ, đã quá quen thuộc với mùi máu tanh rồi, cho nên đối với nhiệm vụ lần này, ngược lại càng thêm kích động?
Kích động? Lam Duê cảm thấy ớn lạnh bởi suy nghĩ vừa rồi của mình!
"Thả cô ta!" Lăng Ngạo đứng bên cạnh Lam Duê, lạnh giọng ra lệnh! Những lời này lập tức khiến Lam Duê kinh ngạc quay đầu, khó hiểu nhìn về phía anh!
"Lam chủ?" Trong tai liền truyền đến thanh âm thăm dò của Vân Thanh! “Theo anh ta nói mà làm!” Lam Duê chỉ ngừng lại một khắc, sau đó liền nói ra!
"Không phải là Lăng thủ lĩnh coi trọng người phụ nữ kia chứ? Nhưng mà nói thật, vóc dáng của cô ta quả là có một không hai, chắc hẳn kỹ thuật trên giường cũng không tồi!” Khẽ xoa cằm, trong đầu Lam Duê thoáng hiện lên vóc người đầy đặn của Sakamoto Mikako khi mặc Ki-mô-nô! Không những âm thầm tán dương, quả nhiên là một báu vật, cũng khó trách người đàn ông lạnh lùng này lại nhắm đến!
"Câm miệng!" Lăng Ngạo bất chợt quát lên, xoay người nắm chặt lấy cằm của cô, đáy mắt lóe ra mấy tia hung ác: "Người phụ nữ này, đừng tưởng rằng tôi không dám gϊếŧ cô!"
Đáp trả anh là đòn phản công bén nhọn của Lam Duê, khụy gối, quét một đường, xoay vòng trên không!
Mặc dù đã bị Lăng Ngạo nắm gọn trong tay, nhưng từ hành động vừa rồi có thể thấy được, bản lĩnh của Lam Duê cũng không hề thua kém!
"Những lời này, tôi cũng muốn dâng tặng cho anh, Lăng Ngạo, không phải là tôi không dám gϊếŧ anh, mà là hiện giờ không phải lúc! Anh muốn gϊếŧ tôi…..làm sao tôi đành lòng giữ lại anh?” Thu lại tư thế, đứng cách Lăng Ngạo không xa, biểu cảm vẫn điềm nhiên như cũ. Gương mặt tuyệt mỹ giương lên nụ cười nhạt, một chút cũng không nhìn ra là người mới vừa nói những lời vừa rồi!
Vân Trạch thấy thế, chậm rãi tiến lên, đem áo khoác trên tay phủ lên người cô!
Lăng Ngạo nhìn thấy một màn như vậy, đôi con ngươi bén nhọn hung hăng co lại, lạnh lùng nhìn khóe miệng đang tươi cười của cô, nét mặt cũng chẳng hề tỏ ra xa cách: “Tôi nói, Lam Duê, giữa tôi và cô, cuối cùng người thắng chỉ có một! Nếu như cô cho rằng mình có thể thắng được tôi, cứ thử xem! Ba ngày sau, Cairo, Ai Cập, tôi chờ cô đến!”
Ánh mắt rét lạnh đảo qua gương mặt Lam Duê, quét một vòng sang Vân Trạch bên cạnh, cuối cùng đi lướt qua bọn họ!
Mà trận hỗn chiến bên dưới cũng đã sớm chấm dứt!
Lam Duê hơi chau mày, làn môi đỏ mọng khẽ mím lại, cuối cùng cũng không nói gì thêm!
"Ba ngày sau, nói cho Vân Lãng, Vân Vũ, đi giao hàng đúng thời gian!”