Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 17: An tổ

Một bên khác tại thư phòng, Mạc Cát Hội ra hiệu cho Mạc Hoài Song ngồi xuống, tỉ mỉ suy nghĩ tới mặt hắn, cuối cùng không thể không thừa nhận, người này chỉnh dung thật hoàn hảo, một chút cũng không nhìn ra vết tích. Không chỉ khuôn mặt này vô cùng giống như vị tình nhân trước đây của hắn, hình dáng đôi môi đẹp đẽ kia lại càng giống hắn.

Nếu như không phải đã cùng “Hoài Song” chân chính làm qua giám định phụ tử, hắn cơ hồ cũng phải cho rằng người trước mắt này mới là con ruột của hắn.

Không có người ngoài, Mạc Cát Hội cũng lười bày ra bộ dáng nghiêm phụ, hắn đem một bộ chứng minh thư đưa tới trước mặt Mạc Hoài Song, đồng thời đua cho hắn một phong thư thông báo trúng tuyển.

Mạc Hoài Song cầm lấy thư thông báo trúng tuyển —— luyện thạch sư năm nhất lớp sáu học viện Minh Giáp.

Mạc Hoài Song mỉm cười thu hồi thư thông báo trúng tuyển, đại danh của học viện Minh Giáp hắn đã nghe qua từ Nạp Nhân, vốn còn muốn chờ khi nhiệm vụ kết thúc tìm một học viện đào tạo sâu, bây giờ nhìn lại ông trời đối với hắn cũng không phải quá xấu, ít nhất lúc làm bia đỡ đạn đồng thời còn có thể học được chút bản lãnh không phải sao?

“Ngày mai khai giảng, ta sẽ để Lãng Liêm đưa các ngươi cùng đi.”

“Có thể.” Mạc Hoài Song đối với cái này không có dị nghị.

“Dựa theo thỏa thuận của ta cùng đội trưởng các ngươi, học phí cùng sinh hoạt phí ít hôm nữa ta sẽ để Lăng Liêm đưa đến, đương nhiên ta cũng hi vọng ngươi hiểu rõ được thân phận của mình, không nên làm chuyện khiến mọi người đều không vui.” Mạc Cát Hội hàm súc cảnh cáo.

Mạc Hoài Song đương nhiên rõ ràng ý tứ của hắn, bất quá là cảnh cáo hắn đừng có được voi đòi tiên mà đại thủ đại cước tiêu tiền của hắn.

“Ta là lính đánh thuê, không phải người đe dọa, chúng ta làm việc có nguyên tắc của mình.” Mạc Hoài Song nói xong liền đứng lên, thuận tiện đem lễ vật Mạc phu nhân đặt lên bàn, “Hợp tác vui vẻ.”

Mạc Cát Hội cũng không muốn chọc đến những người này, sau khi cảnh cáo một lần, ngữ liền khôi phục bình thường nói, “Hợp tác vui vẻ, Lãng Liêm sẽ mang ngươi đến phòng của ngươi.”

Mạc Hoài Song quay lưng vung tay với Mạc Cát Hội, không thèm để ý ra khỏi cửa.

Lãng Liêm quả nhiên đã chờ ở ngoài cửa, vô cùng cung kính đem Mạc Hoài Song dẫn tới một căn phòng ở tầng hai.

Sau khi Mạc Hoài Song đẩy cửa tiến vào, hắn liền thức thời lui xuống.

Gian phòng bố trí rất xa xỉ, thảm phòng màu vàng nhạt không biết được làm từ lông động vật gì, ghế sô pha da màu đen, trên bàn là ba lô của hắn được đặt hoàn hảo ở đó. Giường lớn với bốn cái trụ được điêu khắc đồ án phức tạp, trên giường có trải thảm nhung, đáng quý nhất chính là lần đầu tiên Mạc Hoài Song thấy được chăn! Trên đầu giường bày một cái bình gốm sứ, bên trong cắm một cái cành cây khô héo.

Mạc Hoài Song đi tới sờ sờ, theo cảm giác của thân thể, nhánh cây này là thật, đương nhiên Mạc thành chủ giàu có hẳn sẽ không đến mức tự bày đồ giả ở nhà mình.

Đánh giá xong phòng ngủ chính, Mạc Hoài Song lấy túi của mình lên kiểm tra vật phẩm, đồ vật bên trong không nhúc nhích chút nào, lúc mở ra cái túi ở bên cạnh, hắn từ bên trong lấy ra một cái thẻ không thuộc về mình. Mặt trái của thẻ viết hai chữ —— bảo trọng!

Thần sắc Mạc Hoài Song cứng lại, xoa xoa mũi trịnh trọng đem thẻ thu hồi. Xem hai chữ này, lén lén lút lút đưa tiền cho hắn chính là Sư Gia, không nghĩ tới cái ôm trước khi chia tay kia hóa ra lại có ý nghĩa sâu sắc như vậy.

Kiểm tra xong vật phẩm của mình, Mạc Hoài Song tiến vào phòng rửa mặt tham quan, bên trong tất cả mọi thứ đầy đủ, thậm chí ở trong tủ quần báo bên ngoài còn có treo một bộ đồ ngủ bằng vải bông.

Mạc Hoài Song đưa tay sờ sờ, vải vóc bóng loáng nhẵn nhụi, dùng kinh nghiệm của hắn đến xem quần áo này cũng có thể xem là hàng cao cấp.

Theo nguyên tắc không cầm không hưởng thụ không, Mạc Hoài Song lấy Đạt Mã từ ba lô ra rồi tiến vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thay áo ngủ, Mạc Hoài Song ngồi trên ghế salon xem ti vi.

Kênh rất nhiều, mà đoạn thời gian này hầu hết đều là các chương trình giải trí, Mạc Hoài Song nhàm chán không ngừng đổi kênh, lúc đến một kênh đang phát tin tức liền dừng lại.

Trong chương trình là một khung cảnh xung đột đẫm máu hỗn độn, mặt đường bằng đá trắng nhiễm máu đỏ tươi, xung quanh có đám người mặc áo may ô* da đồ án thống nhất đang nắm Đạt Mã đứng giới nghiêm, tư thế kia thoạt nhìn là cảnh sát.

(* Áo ba lỗ mỏng để mặc lót,thường được may bằng thun trắng)

Mạc Hoài Song yên lặng nhớ kĩ đồ án trên lưng, nham thạch màu trắng cùng với một cái sừng vàng, sau này hắn có khó khăn sẽ nhớ tới tìm họ.

Theo như kiến trúc trên màn hình, nơi phát sinh xung đột không phải là Dư Kha, ngay tại thời điểm Mạc Hoài Song nỗ lực nhìn vào trong phân biệt một vài thứ, một thanh niên thoạt nhìn hơn hai mươi, trên cổ mang một mặt dây chuyền hình sừng nhọn đột nhiên đột phá khỏi ngăn chặn của cảnh sát, vọt tới trước màn ảnh.

Hắn giơ dây chuyền trên cổ lên kích động hô lớn, “Tất cả An tổ đều phải bị hủy diệt! Đó là loại bẩn thỉu nhất, thấp hèn nhất——“

Cảnh sát rất nhanh đem người lôi ra, người kia ra sức giãy dụa, giơ lên dây chuyền thần sắc phấn khỏi hô to, “Thánh giáo vạn tuế——! Thánh nữ vạn tuế——!”

Theo nam tử bị lôi đi, âm thanh ngoài hình ảnh vang lên, “Mời đem hình ảnh chuyển về.”

Hình ảnh chuyển đổi, một vị nam tử mang kính mắt, khí tức tri thức xuất hiện trong hình.

“Vừa này chúng ta vừa thấy hiện trường khốc liệt, đây là lần thứ mười nhân viên thánh giáo phát sinh chuyện cố ý làm tổn thương An tổ trong năm nay. Dù cho phủ thành chủ đã cố gắng hạ thấp huyết mạch An tổ được sinh ra, nhưng vẫn có không ít An tổ lưu lạc bên ngoài, không hề để ý đến chuyện chính phủ phản đối đem huyết mạch này tiếp tục truyền thừa xuống.”

“Ở đây, ta kêu gọi các vị khán giả, vì phòng ngừa những sự kiện tập kích ngoài đường khiến người nhìn hoảng hốt này, sau khi phát hiện ra An tổ lập tức liên hệ với thủ vệ của địa phương, bọn họ sẽ xử lý thích đáng.”

Nhìn đến đây Mạc Hoài Song liền tắt tv đi, mở bản điện tử trên bàn ra bắt đầu tìm kiếm.

Rất nhanh những gì liên quan đến huyết mạch của An tổ đều xuất hiện.

Nghe nói huyết mạch của An tổ bắt đầu từ khi nhân loại bắt đầu giao phối với độc giác thú, cũng chính bởi vì cái này mà nghe đâu, trăm ngàn năm qua, huyết thống này vẫn luôn bị mọi người bài xích.

Mà có một việc không được đề cập đến, có thể là do trong thân thể có xuất hiện huyết thống của độc giác thú cho nên tất cả những huyết thống An tổ đều là những luyện thạch giả kiệt xuất, thiên phú vượt xa người bình thường, lên cấp hoàn toàn không có trở ngại, chớ đừng nói là nguy hiểm đến tính mạng.

Huyết mạch An tổ trên phương diện di truyền thiên phú khác với nhân loại, thiên phú của bọn họ là di truyền cố định. Nói cách khác huyết thống của cha mẹ ưu việt có thể đạt được cấp mấy, đứa bé kia nhất định có thể đạt được cấp đó. Mà không giống nhân loại, linh trấn có thể tùy ý xuất hiện.

Mà điểm khác biết lớn nhất của loại huyết thống này chính là máu của bọn họ màu hồng, sau khi tiếp xúc với không khí một phút liền trở nên không khác gì người bình thường.

Sau khi nhìn thấy điểm này, Mạc Hoài Song lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, lúc mới bắt đầu nhìn thấy cái huyết mạch này hắn vô cùng ngộ nhận rằng mình có huyết mạch này.

Dù sao chuyện có thể cắn chết độc giác thú nghĩ như thế nào cũng thấy không bình thường, bất quá may mà hắn không phải. Từ thái độ của người phát ngôn viên trong tin tức, người của thế giới này đối với An tổ cũng không phải hữu hảo gì. Hắn hiện tại phiền phức quấn thân, có thể ít một chuyện đương nhiên tốt hơn nhiều.

Mạc Hoài Song đóng những cửa sổ có liên quan đến An tổ đi, lại bắt đầu tìm giới thiệu về độc giác thú.

Trên bản điện tử xuất hiện rất nhiều chuyện liên quan đến độc giác thú, từ cấp một đến cấp chín không thiếu gì cả,

Mạc Hoài Song nhìn xuống từng cái một.

Độc giác thú cấp một là một viên cầu màu đen, cả người trống trơn, lớn chừng bóng rổ, đôi mắt tròn vo, thoạt nhìn giống như con cá nóc khi bị kinh dợ mà phồng lên.

Độc giác thú cấp hai có lông dài, nhìn thấy liền có cảm giác cả người không thoải mái.

Bắt đầu từ độc giác thú cấp ba, ngoại hình có đặc thù của cộng đồng này —— trên đầu có sừng.

Cấp ba sừng dài một tấc, cấp bốn dài hai tấc… Cấp tám dài sáu tấc, bởi vậy trên internet thống nhất độc giác thú cấp chín chưa từng xuất hiện dừng dài bảy tấc,

Về phần thánh thú cấp chín rốt cuộc có hình dáng ra sao, trên internet mỗi người có một tưởng tượng khác nhau, hình tượng nào đều có. Từ khuôn mặt giống người nhưng chỉ có một con mắt, đến trên người mọc đầy sừng… Thật sự là vô cùng kì quái.

Mạc Hoài Song sờ sờ cằm, rất muốn nói độc giác thú cấp chín nên có bộ lông màu trắng tuyết, một sừng màu vàng, con mắt xanh lam, bờm lông phiêu dật theo gió,thân thể mềm mại, tứ chi cường tráng, băng thanh ngọc khiết, chỉ có hình tượng như vậy với xứng với tiêu chuẩn của thánh thú.

Yên lặng bát quái xong hình tượng của độc giác thú cấp chín, Mạc Hoài Song nghiền ngẫm đọc những tư liệu liên quan đến độc giác thú.Độc giác thú không cùng cấp có lực phòng ngự cùng lực công kích bất đồng, trên internet chỉ đề cập một ít đến điểm này, cũng không đưa ra thông số cụ thể nói rõ đến cùng có gì bất đồng.

Ngược lại có một số người cố làm ra vẻ hơn người đoạt lấy ánh mắt của người khác, khẳng định độc giác thú sinh sản đều là dùng phương thức sinh sản vô tính đẻ nhánh đến sinh sôi đời sau, cấp càng cao số lần nảy mầm càng ít.

Nhìn đến cái này, Mạc Hoài Song lại lần nữa mở thông tin liên quan đến An tổ xem lại một chút, đập vào mắt chính là dòng “Huyết thống bắt đầu từ khi nhân loại cùng độc giác thú giao phối”.

Mạc Hoài Song xoa xoa mũi đóng bảng điện tử, một lần nữa trở lại ghế salon xem ti vi gϊếŧ thời gian, hắn thật sự rất muốn biết một chủng tộc dùng phương thức sinh sản vô tính làm thế nào để giao phối cùng nhân loại!

Theo như nhận định của hắn, người của thế giới này do đố kị với “An tổ” cho nên mới nghĩ mọi biện pháp để gϊếŧ chết bọn họ, căn bản không có lí do chân chính gì. Nếu như muốn nói rõ lí do, đó chính là hoài bích có tội, bọn họ tiến hóa thành hàng đầu thế giới.

Mười giờ tối, Mạc Hoài Song tắt tv đi ngủ,

dù cho nơi này có điều kiện ngủ tốt nhất từ khi hắn tới thế giới này, nhưng hắn không dám ngủ say, hắn đem Đạt Mã để dưới gối, thần sắc căng thẳng chịu đựng, nhưng đến đêm khuya thực sự không chịu nổi, mơ mơ màng màng một lúc.

Cũng may thân thể hắn còn trẻ, ngày thứ hai sau khi rời giường, dùng nước lạnh rửa mặt tinh thần liền sảng khoái, căn bản không nhìn ra một đêm không ngủ.

Bảy giờ, sau khi dùng xong bữa sáng, Lăng Liễm liền lái xe đưa thiếu gia tiểu thư Mạc gia đi.

Mạc Ninh Tư nhìn thấy Mạc Hoài Song cũng lên xe, mặt nhất thời đen lại, nàng giậm chân một cái, quay người chuẩn bị đi.

Mạc phu nhân ở một bên nhàn nhạt mở miệng, “Lên xe.”

Mạc Ninh Tư trứng chọi đá, chu miệng lên xe. Nhìn từ giương chiếu hậu, Mạc Hoài Song rõ ràng nhìn thấy Mạc Khúc Ngang vỗ vỗ tay của nàng, cho nàng ánh mắt bình tĩnh đừng nóng.

Mạc Hoài Song làm

như không thấy nhìn thẳng phía trước, nói thật, nếu như Mạc gia đều là loại đối thủ như Mạc Ninh Tư hắn không sợ, sợ chính là cáo già Mạc phu nhân không nói tiếng nào kia. Dù sao chó biết cắn người sẽ không kêu, một khi nàng ra tay, chờ mình tuyệt đối là cạm bẫy chết người.

Học viện Minh giáp cách Mạc gia không xa, sau khi đến trường học, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Mạc Hoài Song chính là mọt hàng cây thẳng tắp, thân cây không to, chỉ to bằng miệng chén, càng không thể nói là sum xuê, so với cái cây của phủ thành chủ, giống như cái cây này không đủ dinh dưỡng.

Dù là như vậy, vẫn có không ít nam nữ tràn đầy phấn khởi đứng dưới tán cây chụp ảnh, phảng phất giống như đây là vinh quang rất lớn.

Xe dừng ở cổng lớn, Lăng Liêm khom người cung tiễn Mạc Khúc Ngang cùng Mạc Ninh Tư xuống xe, sau đó cùng bảo tiêu lập tức đưa đầy đủ đồ dùng.

Sau khi hai người chính quy xuống xe, Lãng Liêm cung kính đem túi của Mạc Hoài Song đưa cho hắn, “Tiểu thiếu gia, học viện Minh Giáp chủ trương độc lập, cho nên ngài chỉ có tự mình đi báo cáo.”

Mạc Hoài Song gật đầu bước ra cửa xe.

Bên kí Mạc Ninh Tư đã tiến vào trường đưa hành lí của mình cho tùy tùng tiếp đón, lấy ra bản điện tử ngước mắt nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Trên diễn đàn của trường, tối hôm qua nàng đã phát một thϊếp mời, không ít những người mến mộ nàng đã sục sôi, chờ cấp Mạc Hoài Song một trận thị uy, làm cho nàng hả giận!