Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 111: Phiên ngoại (3)

“Nhìn bộ dáng này của ông ta thì không giống như bị chết đói.” Ngô Vận nghiêng mặt sang một bên, lấy một đôi bao tay cao su ra rồi đeo vào, hắn cởi nút cổ áo của giáo sư Đàm ra rồi vén xuống, trong nháy mắt lộ ra biểu tình kinh ngạc “Chu Ngự, bụng của ông ta giống như bị đào rỗng vậy!”

Chu Ngự xem xét khắp xung quanh, dùng năng lực đặc biệt của sinh vật cấp S để tìm kiếm dấu vết của sinh vật Nibelungen trong căn phòng này, nhưng không có phát hiện được gì.

Có lẽ phán đoán của anh đã sai, nhưng rốt cuộc là nghiên cứu gì mà lại đưa giáo sư Đàm vào chỗ chết?

“Cho dù là thứ gì muốn gϊếŧ ông ta đi nữa nhưng thứ đó giờ đã không còn ở đây.” Chu Ngự nhíu mày, gọi điện thoại cho Tống Trí “Anh có thể kêu người tới lấy thi thể của giáo sư Đàm.”

“Tôi biết rồi. Đã làm phiền hai người. Sau khi có kết quả khám nghiệm tôi sẽ thông báo cho hai người.” Giọng nói hơi lạnh của Tống Trí vang lên.

Cái chết của giáo sư Đàm rất kì lạ, coi bộ Tống Lẫm và Tống Trí không thể đi Santorini được.

Chu Ngự và Ngô Vận nhìn phi cơ trực thăng của tập đoàn Cự Lực đến đưa thi thể của giáo sư Đàm đi, cả ngôi biệt thự cũng bị phong tỏa.

“A, giáo sư Đàm đã chết, cuộc điều tra đến đây là kết thúc. Tôi về chăm sóc con gái mình đây.” Ngô Vận duỗi người vươn vai.

“Đừng nói là anh không nghĩ cái chết của giáo sư Đàm rất kỳ lạ?” Chu Ngự lành lạnh liếc Ngô Vận.

Ngô Vận nhún vai “Muốn điều tra rõ mọi chuyện nhưng cũng phải ăn cơm, phải đi ngủ, phải chăm sóc con gái nữa.”

Lời nói này cũng nhắc nhở Chu Ngự, chỉ cần anh không ở với Mặc Dạ một đêm thì tên nhóc đó sẽ tìm đủ mọi lý do quậy um sùm lên.

Trở về ngôi nhà của anh và Mặc Dạ, nói chính xác hơn giờ chỉ có mình anh, Mặc Dạ vẫn chưa có về.

Hôm nay có công việc chụp hình nên có lẽ là bận tới tối khuya.

Chu Ngự mở tủ lạnh lấy một lon bia ra, bật ti vi lên, hai chân gác lên bàn ngồi xem ti vi, ngửa đầu uống hai hớp bia.

Đây là sinh hoạt hàng ngày trước khi anh đến Nibelungen. Khi đó anh rất hưởng thụ an ninh như vậy, anh có thể thư giãn đầu óc của mình, để đầu óc trống rỗng không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng trong giây phút này, khi anh liếc nhìn quầy rượu kế bên cạnh tủ lạnh, không tự chủ được nhớ tới nhiệt độ cơ thể của Mặc Dạ và hơi thở ấm áp lúc y thỏ thẻ bên tai anh.

Anh còn nhớ sau khi trở về từ Nibelungen, lần đầu tiên mở cửa ngôi nhà của mình ra, cảm giác ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Quen thuộc là ở nơi này từ mỗi góc nhà cho đến ánh nắng chiếu vào bên cửa sổ đều không có gì thay đổi. Nhưng cái xa lạ là trong không gian này đều tràn ngập hơi thở thuộc về Mặc Dạ. Lúc anh không có ở nhà, người này đã nhàn nhã vô tư sống ở đây hơn một năm, hoàn toàn coi đây là địa bàn của mình.

Trong tủ giày trừ đôi dép đi trong nhà, một đôi giày da và một đôi giày thể thao của Chu Ngự ra thì không gian còn lại chất đầy giày của Mặc Dạ. Trong tủ quần áo cũng như vậy, quần áo của Chu Ngự vốn không nhiều, mỗi một mùa chỉ có hai ba bộ để mặc, mỗi lần mở tủ quần áo ra là chỉ thấy hầu như trống không. Nhưng bây giờ thì khác, các loại áo da, áo vest, đồ mặc ở nhà, hay các trang phục đang thịnh hành của Mặc Dạ đều chiếm hết cả tủ.

Nhưng mà Chu Ngự có để ý một chuyện, đó chính là Mặc Dạ không có dồn quần áo của Chu Ngự vào một góc mà là để lẫn vào trong đống quần áo của y.

Mỗi khi Chu Ngự mở cửa tủ ra thì luôn có cảm giác như anh là một hòn đảo nhỏ bị cả một đại dương nhấn chìm.

Lúc đó, Mặc Dạ sẽ đi tới sau lưng Chu Ngự, tựa đầu vào vai anh, giọng điệu hài hước hỏi anh “Đang tìm gì vậy?”, sau đó liền từ phía sau ôm lấy anh, vươn một tay ra lấy giúp anh bộ quần áo mà anh đang tìm.

“Trước khi anh trở về, phải sửa sang lại tủ quần áo cho anh.”

“Thì đã sửa sang lại rồi đó. Bộ quần áo của mỗi mùa đều được xếp riêng ngay ngắn rồi mà.” Mặc Dạ mỉm cười, y bày ra vẻ mặt quyến rũ khiến người khác không thể cưỡng lại được, thậm chí quên luôn việc xấu mà y đã làm.

“Anh nói là quần áo của em và của anh.” Chu Ngự nghiêm túc chọt chọt ngực Mặc Dạ.

“Nhưng em muốn để chung quần áo của anh lẫn vào trong quần áo của em nha. Như vậy thì mỗi khi anh mặc vào thì cả người sẽ toàn là mùi vị của em.”

“Nhàm chán. Em muốn học cách đánh dấu địa bàn của loài chó không?”

“Anh cho phép à?”

“Anh muốn đánh em.”

Chu Ngự biết, ngày tháng muốn đập đối phương về sau còn rất dài.

Đã tới mười giờ đêm mà Mặc Dạ vẫn chưa về.

Chu Ngự vốn chờ ăn tối chung với y đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, anh tiện tay với lấy áo khoác mặc ở nhà đắp lên người, nghiêng đầu qua một bên lim dim mắt.

Không biết đã là mấy giờ, Chu Ngự nghe thấy tiếng mở cửa mà cũng không có ý định đứng dậy, nhưng anh có thể cảm giác được đối phương đang đi đến bên cạnh anh, nâng chân anh lên rồi tách sang hai bên.

Từ khi sau khi đến thế giới loài người, Mặc Dạ cao lên rất nhiều, còn cao hơn Chu Ngự mấy cm. Thân thể thon dài như thế của y cho dù là những lúc không có đè lên người Chu Ngự nhưng lại khiến anh sinh ra cảm giác nguy hiểm khó hiểu.

“Anh rất muốn em, đúng không?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Mặc Dạ truyền đến, giống như là vọng lên từ dưới thung lũng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếng lòng của Chu Ngự.

“Có một chút.” Chu Ngự không có ý định che dấu. Dù sao thì cho dù anh không có nói nhưng Mặc Dạ cũng có thể biết được anh đang nghĩ gì.

“Em muốn ôm anh.”

Lúc này Chu Ngự mới hoàn toàn mở mắt ra, đối diện với ánh mắt trong suốt của Mặc Dạ, giống như là lặng lẽ không tiếng động kéo người ta hãm sâu vào trong đó.

“Ngày mai anh còn có việc.” Chu Ngự nâng cánh tay lên, vỗ một phát vào lưng Mặc Dạ.

“Chỉ một buổi tối thôi mà, sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc ngày mai của anh đâu.”

Mặc Dạ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Chu Ngự nữa, trực tiếp đè người xuống.

Chu Ngự cũng không có cự tuyệt, ngược lại ngay trong lúc Mặc Dạ cúi đầu hôn xuống thì anh liền chớp mắt xoay người, vật y ngã xuống đất rồi đè lên.

Anh biết mình rất cưng chìu tên xấu xa này, cho nên mới khiến y sinh hư, muốn làm gì thì làm. Giống như là trái tim bị phơi bày ra, đã thế còn bị châm chút lửa giận, Chu Ngự nhấc cổ áo của Mặc Dạ lên rồi dùng sức mυ'ŧ môi y, cuốn lấy lưỡi của y. điều này khiến Mặc Dạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, y đáp trả lại Chu Ngự, mạnh mẽ hôn lên, nhưng Chu Ngự lại nhân lúc y đang động tình liền rút lưỡi về.

Một lần rồi lại một lần như thế, rốt cuộc thành công chọc tức Mặc Dạ. Y bất chấp tất cả, một tay bấu chặt lấy cái gáy của Chu Ngự, tay kia bóp chặt lưng anh, dùng lực xoay người áp Chu Ngự xuống dưới.

Nguyên cả buổi tối hôm đó, Chu Ngự thừa nhận anh có chút chật vật. Mặc Dạ không hề biết tiết chế đánh thẳng đánh ngang đánh dọc, đánh cho đến tận tám giờ sáng hôm sau.

Chu Ngự để mặc cho đầu óc của mình bị đối phương đẩy lên mây rồi quăng xuống đất, tiếng chuông di động chợt vang lên đánh thức anh.

“Khốn kiếp… Mau cút ra ngoài cho anh!” Chu Ngự giơ chân đạp đối phương, nhưng ở góc độ này càng khiến Mặc Dạ điên cuồng hơn.

Nhìn Mặc Dạ cúi đầu, sợi tóc chập chờn đong đưa theo từng động tác đưa đẩy, giống như đang khiêu vũ một điệu nhảy gợi cảm, Chu Ngự biết tên này một khi chưa làm xong thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.

Anh cố vươn tay ra mò lấy di động để trên cái bàn nhỏ bên cạnh, dãy số biểu thị trên màn hình là của Hàn Lật Đẳng.

Hàn Lật Đẳng phụ trách khám nghiệm thi thể của giáo sư Đàm, hẳn bây giờ đã có kết quả.

Chu Ngự giơ chân lên muốn đạp Mặc Dạ, nhưng lần này Mặc Dạ quả thật rất tức giận, y giựt lấy di động của anh ném tới cái ghế sofa gần đó, rồi bấu chặt lấy eo anh tiếp tục vận động.

“Mịa—!” Xương cốt của Chu Ngự sắp bị đối phương giã thành cám.

Mãi cho đến tận chín giờ, Mặc Dạ ôm Chu Ngự từ dưới đất lên đặt vào sofa.

Y ôm Chu Ngự, không có định đi tắm cũng không có ý cử động gì, nhưng y biết Chu Ngự đang rất là khó chịu, chủ động cầm di động của Chu Ngự bị quăng ở một góc về cho anh.

Chu Ngự hung hăng trừng Mặc Dạ, bấm số gọi lại cho Hàn Lật Đẳng.

“A lô, Hàn Lật Đẳng. Kết quả khám nghiệm thi thể của Đàm Nhất Minh có chưa?”

“Ừ. Toàn bộ nội tạng của Đàm Nhất Minh đều không còn. Chúng tôi mổ bụng ông ta ra thì phát hiện chính giữa xương sườn và xương ngực có không ít dấu vết bị cắn nuốt. Cho dù trong bụng ông ta có thứ gì đi nữa nhưng sau khi bọn chúng ăn no đều không phải là xé bụng ông ta để chui ra ngoài.”

Chu Ngự nhíu mày, anh nhớ lại tình cảnh anh và Ngô Vận phát hiện ra thi thể của Đàm Nhất Minh.

“Thời điểm ông ta chết là trong tư thế ngồi trên ghế. Cho nên thứ kia không phải chui từ phía dưới chui ra, nhưng lúc chết Đàm Nhất Minh có nhếch miệng, có thể là bò ra ngoài từ miệng.”

“Tôi cũng đã kiểm tra thực quản của ông ta, đúng là có vết trầy xước, những vết xước này có thể là sau khi ông ta chết mới có, tùy anh suy đoán.”

Điều này khiến Chu Ngự cảm thấy phiền phức. Bởi vì lúc ở biệt thự của Đàm Nhất Minh, anh có vận dụng năng lực của sinh vật cấp S để tìm kiếm nhưng không thấy gì cả, sau đó Tống Trí cũng phái chuyên gia đi tra xét những cũng không thu hoạch được gì.

Nói cách khác, thứ mà đã gϊếŧ Đàm Nhất Minh, hoặc là nó tự mình rời khỏi biệt thự, hoặc là bị người mang đi.

Chu Ngự đột nhiên cảm thấy có hơi nhức đầu.

Mấu chốt là bọn họ không biết thứ đó là thứ gì.

Lúc này, Mặc Dạ đang ngồi bên cạnh bỗng bế anh lên.

“Này! Em làm gì thế!”

“Tắm chung với nhau đi. Sau đó chúng ta sẽ đến biệt thự của giáo sư Đàm kia kiểm tra lại.”

“Cái gì? Em cũng đi? Còn công việc của em thì sao?”

“Hôm nay em được nghỉ nha.”

Sau khi hai người tắm xong, Chu Ngự thay một bộ quần áo rộng rãi và thoải mái.

Mặc Dạ đeo kính râm lên, cả người mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean thường, cầm chìa khóa đi theo Chu Ngự xuống lầu.

Lúc đi tới trước cửa, Chu Ngự đột nhiên nhớ tới gì đó “Nghe nói em rất nổi tiếng, thế nhưng tại sao anh lại không thấy đám chó săn lảng vảng gần khu vực này?”

“Bởi vì em mời một người làm thế thân ở trong khu chung cư cao cấp dưới danh nghĩa của em rồi. Hắn chỉ việc lâu lâu đeo kính râm và khẩu trang ra ngoài mua đồ ăn về đãi nhân viên công tác đến nhà chơi.” Mặc Dạ khẽ mỉm cười.