Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 78

Bóng tối dài dằng dặc cuối cùng cũng đến điểm cuối, trước mắt bắt đầu lập loè tia sáng.

Triệu Thất bò ra bên ngoài trược, lại hự hự mà đẩy Nhạc Thính Tùng từ trong động ra ngoài. Nhưng hắn phí nửa ngày khí lực, đã sớm chân tay bủn rủn, kéo hụt một cái, hai người đồng thời lăn vào trong bụi cỏ

“Phi, phi phi!”

Triệu Thất lảo đảo bò lên, phun ra nhánh cỏ trong miệng. Hắn nhìn hai bên, chưa thấy bóng dáng Nhạc Thính Tùng, nhanh chóng lay thảo diệp, ngó dáo dác xung quanh.

Mùa xuân trên núi, vạn vật tươi tốt. Trong mắt rợp màu xanh lục, Triệu Thất nhìn thấy một con sâu xanh béo múp trên đóa hoa vàng không biết tên, và một đôi chân đứng im bất động.

Hắn trì độn trừng mắt nhìn. Ngay sau đó, sâu nhỏ bị đạp nát bét, hoa nhỏ bị dẫm bẹp dí. Cọng cỏ đứt chảy ra chất lỏng, tỏa ra vị đắng của cỏ xanh.

Như một bóng đen nặng nề trầm trọng, chủ nhân của đôi chân kia đi về phía hắn.

Thân hình người kia cao lớn, tấm mặt nạ đen ngăn trở biểu tình, lại không giấu được sự lạnh lẽo và ánh mắt trào phúng. Gã nhìn Triệu Thất, như một con mãnh hổ nhìn chăm chú vào con mồi giãy dụa dưới vuốt

Sau lưng Triệu Thất phát lạnh, thế nhưng hắn vẫn bất động tại chỗ, bình tĩnh nhìn gã.

“Nhạc Thính Tùng đâu?” Triệu Thất hỏi.

Người kia chỉ vào bên cạnh, Triệu Thất lúc này mới nhìn tháy Nhạc Thính Tùng mềm oặt nằm trên đất. Hoá ra vừa nãy tiểu tử này bị cỏ tranh che khuất, tránh khỏi tầm mắt của hắn.

“Ha, đa tạ ngươi!” Triệu Thất thở phào một hơi, vỗ ngực, cợt nhả nói, “Ngươi xem, chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, lúc trước ngươi bị thương ta còn quạt cho ngươi đấy, không bằng lần này ngươi tha ta một mạng —— a!”

Triệu Thất chỉ gọi một tiếng, liền ngậm chặt miệng. Cổ tay hắn bị Triệu Tứ bắt được, lúc buông ra, hai bao thuốc bột trượt rơi xuống đất.

Đây là thứ hắn cướp được của Triệu Thập, vốn còn muốn một đòn sát thủ đánh úp bất ngờ, nhưng chưa kịp ra tay đã bị người nhìn thấu. Sự thực luôn tàn khốc như vậy. Hắn giãy dụa, hắn không cam lòng, hắn dùng thủ đoạn để bảo vệ mình, nhưng trước mặt kẻ mặt lại chỉ là một câu chuyện cười, một chút uy hϊếp cũng không có.

Giống như hiện tại, Triệu Thất cắn răng đánh lên người Triệu Tứ, muốn rút tay về. Vậy nhưng Triệu Tứ vẫn không nhúc nhích, tay hơi dùng sức, Triệu Thất bị đau đến chảy mồ hôi lạnh.

“Tại sao quay lại cứu y?” Triệu Tứ hỏi.

Triệu Thất nhìn Nhạc Thính Tùng, không lên tiếng. Mà Triệu Tứ đã ngầm hiểu ý hắn, bật ra một tiếng cười quái lạ mà ngắn ngủi, đột nhiên buông tay.

Bởi vì hành động không báo trước này, Triệu Thất lảo đảo lui về sau vài bước, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm giác eo mình căng chặt, lập tức bị ném lên mặt đất.

Triệu Thất bị rơi một trận choáng váng. Trong hoảng hốt hắn nhìn thấy Triệu Tứ cúi xuống thân thể mình, máu trên mặt hắn rút đi phân nửa.

Không được, không thể vào lúc này, không thể ở đây, không thể ở trước mặt y!

Hắn liều mạng vung tay, nỗ lực di chuyển ra xa, trốn càng xa càng tốt. Cho dù xảy ra cái gì, hắn đều không muốn để cho Nhạc Thính Tùng biết.

Nhưng mà, Triệu Thất không bò được bao xa đã bị Triệu Tứ lôi mắt cá chân kéo trở về. Bàn tay hắn nắm lấy cỏ cây bùn đất, thậm chí là bụi cây phủ kín gai nhọn, thế nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.

Tình cảnh này cực kỳ quen thuộc, năm năm trước, cũng ở trên ngọn núi như vậy, hắn nỗ lực bò ra ngoài vô số lần, mỗi một lần đều bị kéo về như thế, mãi đến khi móng tay gãy đứt, máu tươi nhuộm đỏ đất bùn, hắn vẫn dừng lại chỗ cũ, khoảng cách đến nơi muốn tới còn rất xa rất xa.

Năm năm sau, hắn vẫn vô dụng như thế.

Không, không chỉ là năm năm.

Hắn vẫn giống hệt năm 16 tuổi, không thông minh, không cường đại, không bảo vệ được bản thân mình, càng không bảo vệ được người mình thích.

Triệu Tứ đã đè lên. Mà Nhạc Thính Tùng lúc này gần trong gang tấc, hô hấp đều đều, coi như nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của hắn.

Triệu Thất gắt gao cắn môi, hai tay không còn liều mạng xô đẩy Triệu Tứ, hắn ý thức được như vậy hoàn toàn phí công. Cho nên, hắn bịt kín lỗ tai Nhạc Thính Tùng.

Dưa ngốc, cái này ngươi cũng đừng nghe. Hắn nói với Nhạc Thính Tùng. Chừa cho ta chút mặt mũi đi.

Không sao đâu, lập tức sẽ qua. Hắn tự nhủ. Ngược lại không phải là không có qua.

Triệu tứ đã lật mở vạt áo hắn.

Thời khắc này cả người Triệu Thất bẩn thỉu, giống như chó hoang vừa lăn lộn trên đất, y phục trên người không còn nhìn ra màu sắc nguyên thủy, trên mặt cũng dính vài vết bùn. Nhưng mà, khi lật cởϊ qυầи áo, l*иg ngực trắng trơn như bạch ngọc lộ ra, bên trên một điểm kim quang lấp loé, lập tức tăng thêm mấy phần kiều diễm ——

Chỉ thấy bên trái một nụ hoa anh đào ép một đoá kim liên.

Kim liên này tổng cộng có mười lăm cánh hoa, đầu nhũ siết chặt ở trong đó, đúng như nhị hoa phấn nộn. Lúc nhing kỹ còn thấy mấy cây mảnh như sợi tóc màu vàng ẩn giấu bên trong cánh hoa. Lúc vê chúng lại, là có thể dễ dàng xen vào đầu nhũ, chính là một hình cụ cực kỳ nham hiểm ác độc.

Nơi vốn va vào đều cảm thấy khó nhịn nay lại bị đối xử như vậy, chỉ nhìn cũng làm người ta cảm thấy thương cảm.

Triệu Tứ đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo.

Đây là sính lễ Triệu Vũ Thành đưa cho Triệu Thất, hình dáng cực kỳ giống kí hiệu Triệu gia. Triệu Vũ Thành để nó ở nơi gần trái tim Triệu Thất, tựa hồ muốn dùng nó để chứng mình điều gì.

Mà Triệu Thất chỉ đờ người, như một đoạn gỗ chết héo, mặc dù ngực chịu đau cũng không mở miệng nói tiếng nào, gắt gao nhắm chặt hai mắt.

Ngón tay Triệu Tứ nhấn nhá chốc lát, sau đó rời đi, tiếp theo là một trận gió dữ. Triệu Thất chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, ngay lập tức nghe thấy một tiếng “Rầm”.

Tiếng bước chân đã đi xa.

Một hồi lâu sau, Triệu Thất vươn mình bò lên. Trông thấy mấy mảnh quang tan nát, chính là kim liên vừa bị đánh vỡ.