Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 1102: Toan tính

Luồng khí xám quỷ dị cùng ngọn lửa vàng kim trên ngọc thủ lặng lẽ va chạm. Không có một âm thanh quá lớn nào vang lên như tưởng tượng, mà trái lại chỉ phát ra những tiếng xùy xùy rất nhỏ cùng với chấn động năng lượng cực kỳ tinh tế.

Biến cố bất thình lình đã làm hai lão già áo đen cả kinh! Bọn họ vội bước tới định xuất thủ nhưng thoáng nhận ra điều gì đó nên ngừng lại rồi cẩn thận nhìn thật kỹ Tiểu Y Tiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị. Cô gái này bất kể dung mạo hay khí chất đều không kém Huân Nhi, nhưng khiến họ kinh ngạc nhất là thực lực của nàng. Với từng ấy tuổi mà đã là Đấu Tôn, quả thật đã làm cho lòng người chấn động. Thật không biết tên tiểu tử kia đến tột cùng có cái gì tốt mà bên cạnh hắn lại có nhiều cô gái ưu tú như thế.

- Các ngươi làm gì vậy?

Tiểu Y Tiên và Huân Nhi đột ngột giao thủ đã khiến Tiêu Viêm giật mình, hắn vội vã vươn tay định tách hai người ra thì chợt thấy ngọc chỉ của hai cô gái vừa chạm khẽ vào nhau đã lập tức thu về, khí xám cùng ngọn lửa vàng kim cũng dần tiêu tán.

- Trước khi đến đây, muội đã nghe nói về sự lợi hại từ Ách Nan Độc Thể của tỷ tỷ, giờ gặp mặt quả thật danh bất hư truyền. Đa tạ tỷ đã chiếu cố cho Tiêu Viêm ca ca trong thời gian vừa qua.

Huân Nhi lùi một bước, nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay rồi mỉm cười.

- Tỷ cũng vậy, đã nhiều lần nghe Tiêu Viêm nói qua về muội, quả thật là thiên chi kiêu nữ. Khó trách làm cho huynh ấy lúc nào cũng nhung nhớ.

Tiểu Y Tiên cũng mỉm cười.

Nhìn hai cô gái nói chuyện thật là thân thiết nhưng Tiêu Viêm lại có cảm giác không ổn, bất giác trong lòng chợt cười khổ. Hai thiếu nữ này đều là người kiêu ngạo, một vốn trời sinh Độc thể, một lại mang trong mình huyết mạch Cổ Đế. Nay vừa gặp mặt mơ hồ đã toát ra mùi vị không ai nhường ai, chẳng lẽ những nữ nhân ưu tú thường thích cạnh tranh so kè như vậy sao?

Tiêm Viêm lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

- Được rồi, được rồi, mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi! Trước mắt mọi người nên nghỉ ngơi một chút, vả lại nơi này không phải là chỗ để hàn huyên tâm sự nha.

Nghe hắn nói, Tiểu Y Tiên và đám người của Huân Nhi khẽ gật đầu. Thấy vậy Tiêu Viêm lập tức động thân bay về phía trung tâm Diệp thành. Đoàn người Huân Nhi dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú cũng theo sát mà đi.

Khi đám người Tiêu Viêm biến mất, cả Diệp thành vốn lặng ngắt như tờ lúc này cũng rùng rùng chấn động. Trận đại chiến kinh thiên hôm nay, không bao lâu sau đã như gió truyền khắp Trung Châu…

Đám người Tiêu Viêm vừa hạ xuống Diệp gia, thì Diệp Trọng đã vội vàng suất lĩnh tất cả tộc nhân ra chào đón, khuôn mặt đầy vẻ cung kính và nghiêm nghị. Trải qua trận đại chiến kinh thiên vừa rồi, lão xem như đã thấy được lực lượng của Tiêu Viêm. Ngay cả thế lực mạnh mẽ như Băng Hà cốc mà còn xám mày xanh mặt cụp đuôi rời đi như vậy thì lực lượng đó phải mạnh cỡ nào, không nói lão cũng quá rõ ràng. Cứ mỗi lúc nguy cấp thì đột nhiên lại xuất hiện viện quân, mà có thể gọi tới những sự trợ giúp đầy cường hãn này thì không phải nhờ vào năng lực của Tiêu Viêm hay sao?

- Tiêu Viêm đại ca, các người không sao chứ?

Nhìn thấy Tiêu Viêm bình yên vô sự, Hân Lam vô cùng vui mừng.

Tiêu Viêm gật đầu cười rồi chỉ vào Huân Nhi:

- Đây là Huân Nhi, hẳn cô đã từng nghe qua.

- Hì hì, một trong những người sáng lập Bàn Môn, học tỷ Huân Nhi đây mà. Muội là đệ tử Bàn Môn, làm sao lại không biết chứ!

Hân Lam che miệng cười khẽ.

Nghe vậy Huân Nhi cũng ngẩn người, trên gương mặt xuất trần lộ ra một nụ cười nghiêng nước nghiêng thùng khiến cho quả tim của những tộc nhân trẻ tuổi trong Diệp gia đập mạnh liên hồi.

- Ồ! Thì ra cô là đệ tử Nội viện.

Tiêu Viêm nhìn Diệp Trọng rồi cười.

- Diệp Trọng trưởng lão, có thể an bài cho chúng ta một nơi để nói chuyện được không?

- Ha ha, Tiêu Viêm tiên sinh thật biết nói đùa, chút chuyện nhỏ này tự nhiên không thành vấn đề!

Nghe vậy, Diệp Trọng liền gật đầu, tự mình đi trước dẫn đường.

Tiêu Viêm cười một tiếng, mang theo đám người Tiểu Y Tiên, Huân Nhi đuổi theo.

Ở trong sân chật ních tộc nhân của Diệp gia, một ít chàng trẻ tuổi nhìn thấy nhị nữ theo sau Tiêu Viêm, khí chất mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ không thôi. Người bình thường nếu được một trong hai người đó yêu thương cũng đã khiến trời cao thèm nhỏ dãi, mà Tiêu Viêm lại có cái diễm phúc đoạt được cả hai như vậy! Với bọn họ, nhân sinh còn có cái gì tốt đẹp hơn nữa để mà tiếc nuối?

Đối với những suy nghĩ của tộc nhân Diệp gia, Tiêu Viêm tự nhiên không có thời gian để ý tới. Diệp Trọng đã dẫn bọn họ đi vào phòng nghị sự của Diệp gia, bố trí sắp xếp một hồi rồi lão rất ý tứ dẫn người rời đi, nhường nơi này lại cho đám người Tiêu Viêm.

Thả mình xuống ghế, thân thể đang căng thẳng từ lâu của Tiêu Viêm lúc này mới chậm rãi buông lỏng. Hắn cảm giác được sự đau đớn ẩn hiện trong kinh mạch, không khỏi nhếch miệng. Di chứng của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến quả thật không nhỏ, nếu không phải thân thể của hắn cường hãn, chỉ sợ đã sớm nằm lăn trên mặt đất chứ không phải an ổn mà ngồi đó rồi.

Huân Nhi nhẹ nhàng cầm một chén trà đưa tới bên cạnh Tiêu Viêm rồi ôn nhu:

- Tiêu Viêm ca ca, kế tiếp ca ca có tính toán gì không?

Bàn tay đỡ lấy chén trà của Tiêu Viêm hơi siết chặt, mắt đen chớp lóe hàn quang:

- Ta muốn cứu Lão sư đang bị cầm tù trong Hồn Điện.

Nghe hắn nói, Huân Nhi cũng không suy nghĩ nhiều mà nhẹ giọng:

- Lão sư của Tiêu Viêm ca ca hẳn là Dược tôn giả, là lão tiên sinh Dược Trần năm xưa?

Khi trở lại Cổ tộc, nàng liền tìm hiểu nên có biết được thân phận của Dược lão cũng không là chuyện gì quá kì quái.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu.

- Dược Trần?

Hai lão già áo đen ngồi bên nghe vậy liền sửng sốt. Một lão đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm:

- Không ngờ tiên sinh lại là sư phụ của tiểu hữu. Khả năng luyện chế đan dược của tiên sinh trên đại lục Đấu Khí không mấy người có thể so bì!

Lão già có mái tóc trắng xóa cũng cười, rồi chợt thở dài:

- Ha ha, đúng vậy! Ài, nhớ năm xưa chúng ta và tiên sinh Dược Trần cũng có duyên gặp mặt, có điều lúc đó hai người chúng ta mới chỉ là những Đấu Tông bình thường mà thôi!

Tiêu Viêm khẽ cười, nhìn sang thấy Huân Nhi đang trầm ngâm liền hỏi:

- Sao vậy?

Huân Nhi chần chờ một chút rồi thốt lên:

- Sau chuyện xảy ra hôm nay, Hồn Điện chắc chắn sẽ đề phòng ca ca. Thậm chí có thể chuyển địa điểm giam giữ lão tiên sinh Dược Trần đi chỗ khác. Nếu ca ca cứ liều lĩnh đi tới, chỉ sợ là chui đầu vào lưới thôi.

- Tiểu hữu chớ xem thường Hồn Điện! Cổ tộc ta mấy năm nay rất nhiều lần giao chiến với bọn chúng, nhưng không lần nào có thể khiến chúng phải tổn hại đến căn cơ. Với thực lực hiện tại của tiểu hữu, mặc dù bên cạnh có hai Đấu Tôn tương trợ, nhưng nếu không có kế hoạch hoàn hảo thì rất khó mà cứu thoát được Dược Trần khỏi tay Hồn Điện…

Lão già tóc trắng dừng một chút rồi cất tiếng nhắc nhở:

- Tiểu thư đi lần này cũng không thể ở lại lâu, trong vòng mười ngày nhất định phải trở về. Thân phận của tiểu hữu với Cổ tộc ta quả có chút đặc thù. Theo ý lão phu, tiểu hữu nên ít tiếp xúc cùng Cổ tộc mới tốt.

Tiêu Viêm khẽ cau mày, mặc dù hắn không hiểu lão nói đặc thù là có ý gì. Nhưng hắn rất rõ ràng, Cổ tộc cùng Tiêu gia có chút uyên nguyên, mà khối Đà Xá Cổ Đế trên người hắn cũng là vật mà Cổ tộc muốn có. Lúc trước hắn đã được nghe Dược Lão nhắc nhở, thứ này tốt nhất không nên lộ ra nếu không chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân.

Hiểu rõ điểm này, Tiêu Viêm đúng là phải thật cẩn thận khi tiếp xúc với Cổ tộc.

- Tiêu Viêm ca ca, thực lực của Hồn Điện vượt qua xa những gì ca ca nhận thức. Cho nên ca không được khinh suất, việc giải cứu lão tiên sinh Dược Trần cùng Tiêu thúc thúc phải suy nghĩ biện pháp thật kỹ.

Huân Nhi tỏ ra rất trịnh trọng, nàng sợ Tiêu Viêm lỗ mãng muốn ngay tức khắc đi giải cứu Dược lão mà trúng kế của Hồn Điện. Bởi mục đích thật sự của Hồn Điện chính là khối Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay Tiêu Viêm.

Nhãn thần Tiêu Viêm thoáng tối sầm! Trận đại chiến vừa qua cũng đã khiến lực lượng bên cạnh hắn bại lộ hoàn toàn. Với mạng lưới thông tin của Hồn Điện thì bọn chúng sẽ biết rất nhanh. Mà nếu hắn cứ liều mạng mà dẫn người đến thì chỉ sợ không cứu được Dược lão, mà ngược lại còn giúp cho bọn chúng một mẻ hốt sạch thì đúng hơn.

Khẽ siết chén trà trong tay, lòng Tiêu Viêm dấy lên một trận phiền não. Để Dược lão ở thêm Hồn Điện một ngày, sư phụ hẳn sẽ thêm một phần khổ nạn. Điều này cơ hồ làm cho hắn có cảm giác như ruột gan đang bị một lưỡi dao sắc cắt vào.

Nhìn bộ dáng Tiêu Viêm như vậy, Huân Nhi chỉ than nhẹ chứ không nói gì thêm.

Đại sảnh nhất thời chìm vào im lặng! Mãi một lúc sau Tiêu Viêm mới thở dài rồi khàn giọng:

- Trong thời gian tới, ta sẽ không chủ động đi tìm Hồn Điện.

Nghe vậy, lòng Huân Nhi như buông bỏ được hòn đá tảng, nàng thở phào nhẹ nhõm:

- Tiêu Viêm ca ca cứ yên tâm, lão tiên sinh Dược Trần không phải là Đấu Tôn bình thường. Hồn Điện tuyệt đối sẽ không dễ dàng lấy đi tính mạng của người. Đợi lúc muội trở về, sẽ dùng lực lượng của Cổ tộc mà tìm kiếm nơi giam giữ lão tiên sinh. Nếu có tin tức, nhất định sẽ phái người tới báo cho ca ca.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Nếu lúc này không phải thời cơ tốt nhất để giải cứu Dược lão, thì kế tiếp chuyền hắn cần bắt tay vào làm là chuẩn bị cho Đan hội của Đan Tháp. Chỉ cần lấy được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thì thực lực sẽ lại tăng vọt. Đến lúc đó dù có đối mặt với cường giả cấp bậc Đấu Tôn như Băng Hà, hắn cũng có lực mà đánh một trận. Rồi lúc đó hẳn âm thầm triệu tập nhân thủ, đồng loạt tiến vào Hồn Điện giải cứu Dược lão, thậm chí là phụ thân Tiêu Chiến.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tiêu Viêm lại ngời lên. Từ khi phụ thân mất tích đến nay, hắn hoàn toàn mất đi tin tức của người. Nếu không phải là linh hồn của phụ thân ký thác trong Đà Xá Cổ Đế vẫn sáng như cũ, thì có lẽ Tiêu Viêm cũng cho rằng ông đã gặp phải độc thủ của Hồn Điện rồi.

- A..! Có thể… Biết đâu có thể từ Thanh Hải mà tìm được một ít tin tức liên quan đến phụ thân!

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Nạp Giới, trong mắt Tiêu Việm tràn ngập vẻ lạnh lùng. Thanh Hải thân là Tôn lão của Hồn Điện, sự tình lão biết được chắc chắn sẽ không ít.

- Có điều, bất kể là giải cứu Dược lão hay phụ thân thì thực lực vẫn là điều kiện tiên quyết cần có. Cho nên ta nhất định phải chiếm được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa vào tay…

Hết chap 1102