Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 947: Bóc tem Hàn Tuyết

Mùi thơm vẫn còn đọng lại khắp bên trong toa xe, đồ trang điểm bày khắp bốn phía, toa xe này cứ như vậy liền biến thành một cái khuê phòng nhỏ, khó có thể tưởng tượng được, bề ngoài Hàn Tuyết nhìn có phần lãnh đạm, cư nhiên trong lòng cũng có vài phần tâm tính của nữ nhân.

Ở bên trong toa xe, Tiêu Viêm ngồi trên ghế có chút mất tự nhiên, ở phía đối diện với hắn, Hàn Tuyết đang cầm lấy một chén trà rồi tự mình đem chén nước trà rót đầy, sau đó hơi có chút trúc trắc đem nó nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Tiêu Viêm, xem bộ dáng Hàn gia Đại tiểu thư như vậy, rõ ràng rất ít khi làm những việc hầu hạ người khác như thế này

Bất quá cũng chính bởi vì vậy mới khiến cho Tiêu Viêm mất tự nhiên, đã quen với vị Hàn Tuyết lạnh lùng kia, bây giờ đột nhiên lại bày ra bộ dáng nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời hắn có chút không thích ứng kịp.

Cầm lấy chén trà, cảm thụ được độ ấm nhàn nhạt cùng với hương thơm còn lưu lại, Tiêu Viêm hơi hơi giương mắt, lại vừa vặn cùng cặp mỹ mâu đang chăm chú nhìn mình kia tiếp xúc cùng một chỗ, lập tức không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Hàn tiểu thư, có chuyện gì liền nói ra đi"

"Gọi ta là Hàn Tuyết đi, cái tiếng tiểu thư này, ta quả thật không đảm đương nổi" Hàn Tuyết cũng chậm rãi ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái rồi nhẹ giọng nói: "Không nghĩ tới lúc trước tùy tiện cứu một người sắp chết tại bên trong đại mạc, cư nhiên lại là một vị cường giả che dấu thật sâu, bất quá nói như thế nào thì trên đoạn đường này ngươi cũng đã cứu ta hai lần, Hàn Tuyết lúc này là muốn nói lời cảm tạ a"

"Không có gì, nếu như không có các ngươi xuất thủ ứng cứu chỉ sợ không chừng hiện tại ta đã nằm trong bụng sói rồi, vì vậy xuất thủ tương trợ giúp các ngươi cũng là việc ta nên làm, Hàn tiểu... Ngươi cũng không cần phải vì việc này mà hao tổn tinh thần, ta cũng không yêu cầu các ngươi phải hồi báo gì cả" Tiêu Viêm khoát tay áo, cười nói.

Hàn Tuyết hé miệng cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lung cũng đã được thay thế bằng nét tiếu dung động long người, chần chờ một chút, nàng chậm rãi nói: "Khi tới được Thiên Bắc Thành, ngươi phải rời đi sao?"

"Nếu như không có gì ngoài ý muốn..., thì hẳn là như thế" Tiêu Viêm hơi dừng lại một chút, chợt gật gật đầu, nói.

Nghe vậy, trong đôi mắt Hàn Tuyết thoáng hiện lên một chút thất vọng, ngọc thủ vuốt ve lên thủy hồ, một lát sau, giống như đã lấy hết dũng khí, nói: "Tiêu Viêm tiên sinh, không biết ngươi có thể hay không giúp ta một việc này?"

"Việc giữa Hàn gia cùng Hồng gia sao?" Tiêu Viêm khẽ để chén trà trong tay xuống, thanh âm bình thản nói. Hàm răng Hàn Tuyết khẽ cắn môi, gật gật đầu.

"Ngươi cũng đề cao ta quá đấy, Hồng gia có thể xưng bá ở Thiên Bắc Thành nhiều năm như vậy, thực lực tất nhiên không kém, lấy sức của một mình ta thì có thể giúp được gì cho ngươi chứ?" Tiêu Viêm chậm rãi nói, mới tới Trung Châu, hắn cũng không muốn phải mang vạ vào người, đặc biệt là Hồng gia này còn cùng với Phong Lôi Các kia có mối liên hệ, đối với cái thế lực đặc biệt mà Hân Lam từng giới thiệu qua cho hắn, Tiêu Viêm cũng đoán được thực lực của nó tất nhiên là rất mạnh, lấy thực lực hắn hiện tại, chỉ sợ khó có thể chống lại được

"Tiêu Viêm tiên sinh hẳn là một vị Luyện Dược Sư a?" Hàn Tuyết có chút vội vàng nói: "Hơn nữa cấp bậc chắc không dưới Lục Phẩm, đối với một vị cao giai Luyện Dược Sư, mặc dù là Hồng gia, cũng sẽ không dám dễ dàng đắc tội, cho nên, nếu ngươi đồng ý hỗ trợ, Hàn gia tất nhiên có thể thoải mái hơn rất nhiều"

Tiêu Viêm hơi hơi giương mắt, nhìn gương mặt khẩn cầu cùng vội vàng của Hàn Tuyết, không khỏi cười khổ một tiếng, phiền toái này, thật đúng là khiến hắn phải đau đầu a.

"Tiêu Viêm tiên sinh, chỉ cần ngài đồng ý trợ giúp Hàn gia vượt qua phiền toái lần này, Hàn gia tất nhiên sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho ngươi, nếu, nếu ngươi vẫn cảm thấy không được, ta đây cam nguyện trở thành thị thϊếp của ngươi, khẩn cầu ngươi ra tay một lần!" Hàn Tuyết mặt cười đột nhiên nảy lên một chút hồng nhuận, cắn răng, nói.

Nghe Hàn Tuyết nói như vậy, gương mặt của Tiêu Viêm bỗng nhiên đơ ra như 1 cây cơ vậy. Dù hắn cũng chả phải hạng tốt lành gì, gái hắn chơi nhiều đến mức thằng tác giả đạo văn mặt lờ cũng còn không nhớ nổi đã cho hắn chơi bao nhiêu con, nhưng lần này đúng là hắn chẳng có cố tình để sơ múi gì đâu, chẳng qua bản thân hắn cũng là con người khí khái nên với việc Hàn gia cứu hắn 1 mạng, thì hắn ra tay tương trợ cũng là việc nên làm.

Nhưng bản tính da^ʍ tà điếm thúi của hắn thì dĩ nhiên là không bao giờ thay đổi rồi. Nếu hắn mở miệng đòi hỏi thì quả thật chả ra cái giống chó gì, nhưng giờ mỹ nhân tự nguyện dâng lên đến tận miệng như thế này mà không xơi thì đâu còn là Tiêu Viêm nữa.

Hơn nữa lúc này Vợ cả Huân Nhi, Vợ thứ Thải Lân, nhân tình Tiểu Y Tiên đều không có cạnh bên, không lúc này mà nạp thêm thê tử thì còn lúc nào nữa chứ.

"Việc này không phải quá mạo hiểm cho Hàn tiểu thư sao? Chẳng hạn giờ ta giả vờ đồng ý để chiếm đoạt tiểu thư, rồi sau đó quất ngựa truy phong thì như thế nào?", Tiêu Viêm ra vẻ quân tử.

"Tấm thân này của ta là do tiên sinh cứu về, nếu trên đường không có tiên sinh tương cứu thì ta đã thất thân vào tay con súc sinh Hạp mãng rồi. Nên đối với việc này ta tuyệt đối không hối tiếc. Hơn nữa ta tin vào nhân phẩm của tiên sinh", Hàn Tuyết quả quyết.

"Nàng đã tin tưởng ta như vậy, tại đây ta hứa với nàng sẽ xóa sổ Hồng Gia, Thiên Bắc Thành sẽ là thế giới của Hàn gia mà thôi", Hắn bắt đầu thi triển hứa thần công, tuyệt chiêu khiến bao cô gái trên đời mất trinh tan nát đời hoa.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay qua cổ kéo Hàn Tuyết lại và đặt lên đôi môi nàng một nụ hôn nồng cháy

Tay hắn cầm vào tay nàng thì thấy nàng run bắn lên, hắn biết nàng vẫn còn trinh, thậm chí còn trinh đến cả bàn tay. Điều này làm hắn càng yêu nàng hơn, một thiếu nữ trẻ tuổi lại dám hy sinh bản thân vì gia tộc. Vì thế hắn muốn nàng trở thành người đàn bà của hắn, để hắn bảo bọc và che chở cho nàng.

Hắn đột nhiên đứng dậy. Hai tay hắn nhẹ nhàng xốc nách Hàn Tuyết, kéo nàng đứng lên theo. Hai bàn tay cứng cáp của hắn tiếp xúc với phần da thịt mềm mại và nhạy cảm ngay dưới nách của nàng.

Hàn Tuyết thấy như bị khuất phục bởi cái gì đó thật mạnh mẽ. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nâng đầu nàng lên rồi hôn lên môi của nàng.

Hàn Tuyết nhắm mắt lại lâng lâng với nụ hôn đầu tiên trong đời. Hắn biết đôi môi con gái cũng có những kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống như hai mép l*и và khi em đã chịu hé môi ra cho hắn hôn tức là nàng đã chịu mở l*и ra để đón nhận hắn.

Tiêu Viêm thè lưỡi vô miệng Hàn Tuyết. Hắn thích thú khi thấy nàng đẩy lưỡi hắn ra. Rồi hắn dạy cho nàng biết hôn bằng mυ'ŧ lưỡi của hắn. Như vậy là một phần cơ thể của hắn đã được nàng tiếp nhận trong người của nàng, khởi đầu cho sự hòa hợp xá© ŧᏂịŧ nam nữ.

Hắn ghì nàng vào người hắn. Hắn cảm nhận được hai đầṳ ѵú nàng nhọn mềm khi ngực nàng cạ vào ngực hắn, hắn biết ngay là em để vυ' trần. Hắn không biết đó là thói quen của nàng hay nàng cố tình làm vậy để hôm nay qua đây dụ dỗ hắn.

Hắn nghĩ là nàng đã cố tình để vυ' như vậy để thầm nói nàng muốn hiến dâng hai bầu vυ' trinh nguyên của nàng cho hắn. Vì vậy trong khi hôn nàng, hai bàn tay của hắn đã mạnh dạn bóρ ѵú nàng, thử xem nàng phản ứng ra sao. Hàn Tuyết xô nhẹ hai bàn tay của hắn ra và thỏ thẻ nói : từ từ chàng ơi.

Hắn biết là nàng chỉ phản đối cho có lệ nên ngay tức khắc hắn luồn hai bàn tay vào trong áo nàng bấu chặt lấy hai bầu vυ' .

Hắn tận hưởng cái run rẩy của người trinh nữ lần đầu bị đàn ông xâm phạm thô bạo vào cơ thể. Làn da vυ' nàng mát rượi, mềm mượt như nhung.

Chưa thấy đã, hắn dở luôn áo nàng lên để cho lòi hẳn hai vυ' trần của nàng ra. Hai cái núʍ ѵú hồng tươi nổi lên trên hai bầu vυ' tròn căng hừng hực sức sống như mời mọc khêu gợi hắn. Hai bàn tay thô nhám của hắn phũ phàng nhào nặn, chà xát thật mạnh lên làn da vυ' non tơ, đến nỗi Hàn Tuyết đau phải bật ra tiếng ú ớ hắn mới chịu nới lỏng vυ' nàng ra.

Ngực nàng bây giờ hằn đỏ những dấu ngón tay của hắn. Hắn cúi mặt xuống ngực nàng, cà hàm râu lún phún vào đó, hít lấy hít để mùi hương trinh nữ từ vυ' của nàng. Những sợi râu như kim châm ngưa ngứa làm nàng nhắm mắt đê mê.

Lúc này hai đầṳ ѵú của Hàn Tuyết đã dựng hẳn lên vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hắn le lưỡi liếʍ tới tấp khắp ngực nàng rồi đột nhiên ngoạm lấy hai đầṳ ѵú nàng cắn lấy cắn để. Khắp người Hàn Tuyết dẫy tê tê như bị điện giật. Nàng nhón gót chân, ưỡn ngực lên như muốn dâng hiến thật trọn vẹn cho hắn. Hắn biết là nàng đã bắt đầu thấy sướиɠ.

Miệng hắn tiếp tục bú √υ' nàng còn hai bàn tay hắn luồn xuống banh cái lưng quần của nàng ra để mò vô dưới lớp quần bấu lấy hai cái mông căng tròn và đè mạnh phần dưới cơ thể của Hàn Tuyết vào hạ bộ của hắn.

Hàn Tuyết cảm thấy rõ ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắt của hắn cồm cộm trên l*и của mình. Lần đầu tiên cái l*и của nàng được ép chặt vào cái ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng của thằng đàn ông, chỉ còn cách nhau lớp vải mềm. Nó truyền qua cho nàng cái cảm giác, cái ý thức mơ hồ về sự giao hợp. Cái cảm giác mới mẻ quá làm nàng sợ hãi nên nàng xô hắn ra.

Nhân lúc đó, hắn xoay người nàng lại. Bây giờ hắn đứng sau lưng nàng, quàng hai tay ra phía trước bụng nàng, chọt tay vào lưng quần nàng một lần nữa.

Theo phản xạ, Hàn Tuyết vội giữ chặt dây lưng quần, sợ hắn tụt quần nàng xuống. Nhưng hắn không tụt quần nàng. Hắn chỉ mò tay xuống dưới quần, xoa nhẹ lên làn da bụng dưới mềm mượt của nàng. Rồi hắn mò tiếp tới đám lông l*и, xuống sâu hơn nữa trong đám lông. Mấy ngón tay hắn vạch đùi của nàng ra, còn ngón trỏ cố xoi vô tìm cho ra chỗ kín nhất của người con gái. Rồi ngón tay của hắn thọc được vào đúng lỗ l*и nàng.

Hàn Tuyết cong rúm người, muốn lùi cái l*и lại nhưng dù nàng dẫy dụa bao nhiêu cũng không thể nào cong người được vì hắn đang đứng sau lưng nàng. Một tay đút vào l*и nàng ghì chặt mông nàng vào hạ bộ của hắn. Tay còn lại hắn bấu chặt vào ngực nàng giữ người nàng thẳng ra. Hàn Tuyết không dám đẩy tay hắn ra sợ hắn giận, cũng không dám la lên sợ bên ngoài nghe.

Hàn Tuyết chỉ còn cách cố gắng đứng kiễng chân lên khép kín hai đùi lại để chống lại sự xâm nhập của bàn tay hắn. Nàng thầm thì năn nỉ hắn: chàng ơi từ từ thôi.

Tiêu Viêm không nghe, vẫn đứng ôm Hàn Tuyết như vậy và tiếp tục ngoáy nhẹ ngón tay của hắn trong cái lỗ l*и nóng hổi đã bắt đầu ướt nhẹp của nàng, cố tình dạy cho nàng sự ham muốn xá© ŧᏂịŧ. Chỉ trong vài phút, cả người Hàn Tuyết bắt đầu mềm nhũn ra trong tay hắn. Cơ bắp chân nàng cũng từ từ dãn ra không khép kín hai bắp đùi nữa. Cả bàn tay của hắn bây giờ đã có thể hoàn toàn thoải mái làm chủ khu vực l*и của Hàn Tuyết. Hàn Tuyết run lẩy bẩy như lên cơn sốt, rên ư ử, hơi thở dồn dập, vừa sợ vừa sướиɠ lạ lùng.

Hắn dìu nàng tới ghế định đặt nàng nằm xuống, nhân đó định tụt cả quần ngoài và trong của nàng ra. Nàng nói lắp bắp: Từ từ chàng ơi, thϊếp hơi sợ.

Hai tay nàng giữ chặt lấy lưng quần nhưng Tiêu Viêm chỉ cần túm ấy hai ống quần Hàn Tuyết tụt xoạt một cái thật mạnh là phần hạ bộ của nàng đã phơi bày ra trước mặt hắn.

Thấy đám lông l*и của nàng đã lòi ra hết hắn như điên dại liền để nàng nằm xuống rồi vội vàng cởϊ qυầи của hắn, kéo ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng của hắn ra.

Lúc này dươиɠ ѵậŧ của hắn đã cương cứng đỏ hỏn chĩa ra phía trước, lúc la lúc lắc. Lần đầu nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông, Hàn Tuyết ngạc nhiên không ngờ nó to như vậy

Trước đây nàng chỉ nhìn thấy c̠ôи ŧɧịt̠ của mấy đứa nhỏ trong gia tộc mà thôi. Là gái trinh đứng trước mặt đàn ông ở truồng, Hàn Tuyết mắc cỡ mặt đỏ bừng

Hàn Tuyết đứng bối rối lúng túng. Hai tay nàng túm lấy vạt áo, cố che cho được cái l*и của nàng là chỗ mà nàng có linh cảm sẽ bị tấn công. Hàn Tuyết còn đứng khép chặt hai chân phòng thủ, theo bản năng tự nhiên của gái trinh.

Nhìn Hàn Tuyết luống cuống sợ hãi như con cừu non đứng trước mặt con sói, Tiêu Viêm như con thú say mồi nhào tới bồng ngang lưng nàng để nàng lên giường. Hàng Tuyết hoảng quá, bò ngay dậy nhưng hắn quát lớn: cởϊ áσ ra, nằm xuống đó !.

Bản chất hiền hậu, Hàn Tuyết khϊếp sợ cái giọng sĩ quan chỉ huy của hắn. Nàng riu ríu nghe lời hắn, ngồi trên giường bẽn lẽn chậm chậm cởϊ áσ ra.

Hắn không chờ được nữa, bèn nắm lấy áo nàng giằng mạnh một cái. Cái áo ngủ rách toát ra để lòi hai bầu vυ' núng na núng nính. Hắn giật nốt những mảnh vải cuối cùng trên người nàng.

Thẹn thùng vì bị lột ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Hàn Tuyết nằm sấp xuống giường, giấu bớt một phần thân thể cho đỡ mắc cỡ. Hai mông nàng ễnh lên tròn trịa, săn chắc như hai trái bưởi.

Tư thế nằm sấp và ánh mắt phục tùng cuả nàng làm cho hắn dịu lại. Hắn tiến tới ngồi cạnh giường, vuốt nhẹ lên cặp mông bầu bĩnh, trắng như trứng gà bóc của Hàn Tuyết và nói: mông nàng xinh quá.

Được khen, Hàn Tuyết nũng nịu : chàng dữ quá hà, chàng làm thϊếp sợ muốn chết, tim thϊếp đập thình thịch đây nè.

Hắn nói: ta chả làm gì nàng đâu, ta chỉ muốn âu yếm nàng một tí ấy mà.

Tiêu Viêm cúi xuống xoa nhẹ lưng Hàn Tuyết, xong hắn lại nhào nặn mông của nàng như thợ bánh mì nhồi hai cục bột. Rồi hắn bắt đầu cà đi cà lại hàm râu vào đùi non nàng. Hắn le lưỡi liếʍ làn da non tơ.

Hàn Tuyết cảm thấy cái gì đó vừa nhột vừa thích thú. Tuy vẫn còn hơi sợ nhưng nàng đã thấy đê mê dễ chịu với cái cảm giác thần tiên. Cái rạo rực của người con gái được đàn ông mơn trớn vuốt ve trong tình trạng hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lần đầu tiên trong đời. Nàng biết rằng chỉ trong giây lát hắn sẽ hϊếp da^ʍ nàng.

Hắn thấy nàng đã chịu, đã thích được rờ mó, hắn bèn lật ngửa nàng ra. Hàn Tuyết hoảng hồn lấy tay một tay che ngực, một tay che l*и lại. Hắn nạt lớn: bỏ hai tay ra !. Thấy hắn giận dữ nàng sợ hãi nhìn hắn, rồi nàng run run bỏ hai tay ra hai bên người nàng.

Tấm thân trinh trắng của cô gái bây giờ lõα ɭồ trọn vẹn trước mặt hắn. Da dẻ nàng đã mịn màng lại trắng như tên Hàn Tuyết.

Gò má nàng ửng hồng vì thẹn. Bộ ngực tròn trịa nõn nà dễ thương. Đám lông l*и đen mượt nổi bật trên làn da bụng mượt mà trắng phau và cặp đùi trẻ trung căng phồng. Hắn ngẩn người ra một lúc để chiêm ngưỡng.

Cái eo thon với những đường cong vô cùng gợi cảm trên cái cơ thể đã nẩy nở hết mức của cô gái xuân thì, như trái cây chín mọng chờ đợi hắn thưởng thức.

Hắn nuốt nước miếng thèm thuồng. Hắn không ngờ Hàn Tuyết lại có thân hình tuyệt mỹ như vậy, hơn xa những gì hắn mong đợi.

Hắn nói: nàng hấp dẫn quá, ta yêu nàng lắm.

Rồi hắn cúi xuống hôn và liếʍ tới tấp như điên khắp nơi trên người em xong lại rà hàm râu lên hai đầṳ ѵú của nàng.

Bữa đó tình cờ đúng ngày rụng trứng, hai đầṳ ѵú của Hàn Tuyết rất nhạy. Nàng rên lên ư ử nói: em sướиɠ quá chàng ơi.

Hắn tiếp tục bú chùn chụt rồi cắn vào hai bầu vυ'. Được người yêu âu yếm, Hàn Tuyết tê người bủn rủn trong cơn sướиɠ đã đời. Người nàng thỉnh thoảng lại như co giật lên từng cơn khi hắn cắn mạnh vào núʍ ѵú. Hàn Tuyết đã quên mất mình phải giữ gìn trinh tiết, nàng không hề gượng lại khi hắn nhẹ nhàng kéo hai chân em ra hai bên để hắn ngồi vào giữa hai đùi của em. Và như vậy, cái chỗ kín đáo nhất của người con gái từ bé đến giờ luôn luôn giữ gìn đã lộ ra.

Bên dưới đám lông l*и rậm tua tủa, cái l*и màu hồng tươi tắn của Hàn Tuyết phơi bày trước mặt Tiêu Viêm. Chim nàng nhu nhú ra trên hai mép l*и mũm mỉm, chúm chím xinh xắn như đóa hoa ngọc lan mới nở. Hồi hộp vì sắp đạt được mục tiêu, hắn nhẹ nhàng kê đầu ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vào đó, tách hai mép l*и Hàn Tuyết ra.

Còn đang ngất ngây, nhắm mắt không nhìn xuống nên Hàn Tuyết tưởng đó là ngón tay của hắn. Lần này nàng không muốn đẩy tay hắn ra nữa vì nàng muốn tận hưởng cái kɧoáı ©ảʍ mới lạ mãnh liệt nhất trên đời.

Hắn cầm đầu ©ôи ŧɧịt̠ cà nhè nhẹ lên hai mép l*и Hàn Tuyết làm nó từ từ sưng lên đỏ hỏn. Nước l*и nhờn nhờn bắt đầu ứa ra theo cái bản năng trời sinh của giống cái tạo thuận lợi cho giống đực giao phối. Hưởng ứng sự cọ xát của hắn, tự nhiên nàng lại thấy thích dang bẹt thêm hai đùi của nàng ra cho đã. Hai bắp đùi trắng muốt của Hàn Tuyết bây giờ đã dang rộng ra hai bên. Hai mép l*и cũng theo đó bị banh hẳn ra ở tư thế dâng hiến cái ngàn vàng của con gái. Hàn Tuyết không biết là nàng đang giúp hắn dễ dàng kê trọn vẹn cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào lỗ l*и của mình, vừa sát ngay trên màиɠ ŧяiиɧ.

Tiêu Viêm thở hổn hển vì đã hứng tình dữ dội và quyết định tấn công ngay, sợ Hàn Tuyết đổi thế nằm thì khó khăn cho hắn. Hắn bặm môi lấy tay giữ chặt hai bên hông nàng để lấy thế rồi lập tức ấn ©ôи ŧɧịt̠ vô.

Hàn Tuyết giật nẩy người lên. Nhìn xuống lúc đó nàng mới biết không phải hắn đang đút ngón tay vô mà là đút ©ôи ŧɧịt̠ to như trái chuối già của hắn vô l*и nàng. Hàn Tuyết dẫy dụa thật mạnh như 1 phản xạ có điều kiện, cố thoát ra khỏi thế đè cưỡиɠ ɧϊếp của hắn. Nhưng sức lực con gái không thấm tháp gì so với cơ bắp tên Đấu Hoàng lực lưỡng.

Hàn Tuyết lúc này bỗng nhiên sợ hãi: đừng chàng ơi.

Hắn nói: nàng đã đồng ý làm thê thϊếp cho ta thì phải hiến dâng trinh tiết cho ta chứ để dành cho ai hả!. Hàn Tuyết cuống quít dùng hết sức để đẩy hắn ra. Nhưng hai bàn tay gân guốc của hắn quá khoẻ. Nàng đấm thùm thụp lên ngực hắn.

Hàn Tuyết cào cấu lên hai tay hắn với hy vọng làm hắn đau mà buông nàng ra. Nhưng hắn rất lì lợm, vẫn giữ chặt lấy hông nàng. Hai bắp đùi nàng căng ra, cố gắng khép lại trong tuyệt vọng.

Côи ŧɧịt̠ cương cứng như mũi dùi tiếp tục xói sâu vô nữa. Ngay tức khắc, màиɠ ŧяiиɧ Hàn Tuyết rách toạc. Nàng thét lên : á !! đau thϊếp quá chàng ơi.

Hàn Tuyết quằn quại, thấy như cửa mình bị xé ra.

Hắn dỗ dành : cưng ơi ngoan nào, cố lên một tí để ta phá trinh cho nàng nhé. Hắn cắm sâu hơn cho cả ©ôи ŧɧịt̠ hắn nằm lút gọn trong l*и nàng.

Đám lông ©ôи ŧɧịt̠ của hắn bây giờ cạ sát lên lông l*и của Hàn Tuyết. Máu trinh nàng chảy ra ướt cả đám lông. Mặc kệ nàng kêu đau, hắn còn ưỡn người thúc mạnh cho thiệt là đã vô mấy lần nữa để đầu con cặt của hắn ngập thốn tới tử ©υиɠ của nàng. Bị thốn, cái lỗ l*и của nàng co thít lại làm cho hắn sướиɠ lên cực điểm, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô tử ©υиɠ Hàn Tuyết. Cơ thể con gái trinh tiếp nhận tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi lần đầu vào tử ©υиɠ làm cho Hàn Tuyết thấy hoàn toàn bị khuất phục. Nàng nhũn người ra vì cảm giác bị chiếm đoạt bởi giống đực.

Thỏa mãn rồi, hắn vẫn ngâm ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и nàng, nút chặt lỗ l*и để cho tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn nằm lại thật lâu trong tử ©υиɠ Hàn Tuyết với ý định làm cho nàng có thai với hắn ngay lần đầu giao hợp. Nhìn thấy hai bầu vυ' của Hàn Tuyết còn đang ưỡn lên vì đau, hắn lại lấy tay chụp lấy, đè xuống bóp ngấu nghiến. Hàn Tuyết cắn môi chịu đau mà nước mắt trào ra. Hắn nằm đè lên nàng như vậy một lúc, vẻ mặt hả hê của người cưỡng đoạt và chiến thắng, rồi thong thả rút ra. Côи ŧɧịt̠ hắn dính đầy máu trinh của nàng.

Hàn Tuyết nằm đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xụi lơ. Hai đùi nàng bải hoải, vẫn còn dang rộng tênh hênh. Cửa mình nàng đau rát như bị phỏng, máu tươi ri rỉ, thấm đỏ tấm ra bên dưới. Hàn Tuyết ứa nước mắt, tự an ủi mình, thôi thì đằng nào thì hắn cũng sẽ là trượng phu của nàng. Chuyện này chẳng qua cũng giống như hắn động phòng sớm mà thôi. Rồi nàng lại nghĩ sở dĩ hắn phá trinh nàng cũng chỉ vì hắn quá yêu nàng. Nàng không giận hắn mà lại thấy thương hắn nhiều hơn.

Xong xuôi hắn quay ra, ngồi xuống cạnh gường và cầm hai chân em khép lại. Hắn nói: sao, bây giờ nàng đã thấy là nàng thuộc về ta và đã thực sự là thê tử của ta chưa nào. Không mắc cỡ nữa nhe. Từ bây giờ trở đi khi nào ta nói ta muốn đυ. nàng thì phải ngoan ngoãn cởi truồng rồi banh l*и ra đón nhận ©ôи ŧɧịt̠ của ta, nhớ chưa cô bé. Những lần sau sẽ không đau như hôm nay đâu.

**********************

Sau khi Tiêu Viêm hiển lộ ra thực lực, cũng đúng như hắn sở liệu, mọi người trong đội xe đối với hắn trong lúc mơ hồ cũng là có nhiều hơn một phần kính sợ, cùng cái loại đùa giỡn không kiêng sợ như mấy ngày hôm trước thật là quá khác biệt, tuy nói Tiêu Viêm đã sớm dự liệu được như vậy, nhưng vẫn như trước nhịn không được cười khổ một cái, lấy thực lực của hắn, tại trong mắt đám người Hàn Trùng này, thật sự là cao quá mức khó có thể với tới.

Loại biến hóa này làm cho Tiêu Viêm có chút mất tự nhiên, bất quá cũng may là lộ trình còn lại cũng không dài, vào thời điểm chạng vạng, một tòa thành thị hình dáng to lớn liền như ẩn như hiện hiện ra trong tầm mắt đám người Tiêu Viêm.

Nhìn thấy thành thị đã gần ngay trong tầm mắt, đám người Hàn Trùng cũng như trút được gánh nặng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Tiêu Viêm cũng liền hiểu được, tòa thành thị này hẳn là Thiên Bắc Thành.

Ánh mắt tùy ý quét qua một vòng, Tiêu Viêm lui về phía sau hai bước, vừa vặn đứng ở ngay bên cạnh Hàn Trùng. Khi thấy hắn lại gần, Hàn Trùng vội vàng muôn ôm quyền, liền cảm giác bị một luồng nhu kình giữ lại, chợt một đạo thanh âm không thể ngăn cản truyền vào trong tai: "Hàn đại ca, đừng có khách khí như vậy, mạng của ta cũng là do ngươi cứu, đừng gọi ta là tiên sinh, cứ xưng hô như lúc trước đi"

"Tiêu Viêm tiên... Huynh đệ đừng khách khí, lấy thực lực của ngươi, dù cho không cần chúng ta cứu giúp, chỉ sợ cũng có thể an nhiên vô sự" Hàn Trùng chần chờ một chút, cười nói, bất quá trong lời nói vẫn còn khó có thể che dấu nét kính sợ.

Tiêu Viêm không biết làm sao, khe bấm tay một cái, một viên đan dược không để lại dấu vết dừng ở trong tay Hàn Trùng, thấp giọng hướng dẫn, "Đem đan dược cất kỹ, nó có thể giúp ngươi tăng lên một ít xác xuất thành công đột phá tới Đấu Vương"

Nghe vậy, thân thể Hàn Trùng mạnh mẽ run lên, trong mắt hiện lên một chút kích động, hắn dừng lại tại Đấu Linh đỉnh phong đã nhiều năm, nhưng vẫn chậm chạp chưa có dấu hiệu đột phá, hắn biết một ít cao giai đan dược có công hiệu giúp người ta đột phá, nhưng giá cả cái loại đan dược này đều là vô cùng cao giá, lấy tài lực của hắn, làm sao có thể mua được chứ. "Tiêu... Tiêu Viêm huynh đệ, phần lễ này, quá nặng a.." Bởi vì kích động, ánh mắt Hàn Trùng có chút đỏ lên, nói.

"Có nặng bằng mạng của ta không?" Tiêu Viêm cười, giễu cợt nói.

"Tiêu Viêm huynh đệ, ngươi... ngươi là đang muốn rời đi phải không?" Đem đan dược cẩn thận cất kỹ, Hàn Trùng đột nhiên nói. Tiêu Viêm trầm mặc xuống, có chút không biết phải trả lời như thế nào

"Ha hả, Tiêu Viêm huynh đệ, có gì mà khó nói, ngươi cùng Hàn gia cũng không có giao tình gì, nhưng trên đoạn đường này lại đã cứu chúng ta hai lần, cho dù là muốn trả nhân tình cũng đã sớm đủ rồi, Hồng gia thế lớn, nếu như ngươi liên lụy vào..., thực sự là không tốt lắm..." Thấy thế, Hàn Trùng lại cười cười, nói.

Tiêu Viêm liền im lặng.

Trong lúc Tiêu Viêm cùng Hàn Trùng đang nói chuyện, từ phía cửa thành xa xa, đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, chợt hướng về phương hướng của bọn hắn mà chạy đến.

Nhìn thấy động tĩnh này, đám người Hàn Trùng sớm đã như chim sợ cành cong liền vội vàng nắm chặt vũ khí trong tay, nhưng một lát sau, lại đột nhiên có người mắt tinh, kinh hỉ nói: "Là người của chúng ta"

Tiếng vó ngựa tại xa đội phía trước nhanh chóng dừng lại, chợt một đạo thân ảnh từ trên lung ngựa nhảy xuống, người này bất quá mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, một thân trang phục nhìn qua thật có tinh thần hưng phấn, khuôn mặt cũng có vài phần anh tuấn, thân mình cao lớn quả là có chút khí vũ hiên ngang, bất quá sau khi đám người Hàn Trúng nhìn thấy hắn đều hơi cau mày lại.

Khi tiếng vó ngựa vang lên thì Hàn Tuyết cũng là từ trong toa xe đi ra, mỹ mâu trước tiên dừng tại trên người Tiêu Viêm, người này lại giống như chưa tỉnh, chỉ lo cùng Hàn Trùng nói chuyện phiếm, thấy thế, nàng cũng chỉ có thể không cam lòng cắn cắn răng, nghiêng đầu nhìn về phía nam tử vừa mới đến kia, chân mày cau lại. "Tuyết muội, ngươi không sao chứ?" Khi tên nam tử này nhìn thấy Hàn Tuyết thì trong mắt nhất thời xuất hiện nét kinh hỉ, bước nhanh đi lên, có chút thân thiết nói.

"Ta không sao" Hàn Tuyết tùy ý trả lời một câu, khóe mắt đột nhiên liếc về Tiêu Viêm đang chậm rãi lui về phía sau, lập tức vội vàng xoay người, lớn tiếng nói: "Đứng lại! "

Nhìn thấy Hàn Tuyết nhìn sang, Tiêu Viêm đành phải dừng thân, quay về phía Hàn Trùng bất đắc dĩ giang tay.

Mỹ mâu Hàn Tuyết nhìn chằm chằm về phía Tiêu Viêm, một lát sau, như nghĩ tới điều gì, ánh mắt liền hơi có chút ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Là ta tùy hứng rồi, Tiêu Viêm tiên sinh nếu là muốn đi..., liền xin mời, đoạn đường này, đa tạ đã chiếu cố, hi vọng ngày sau hữu duyên có thể tái kiến. "

Bị nàng nói như thế, Tiêu Viêm nhất thời cười khổ một tiếng, những lời này cũng đã nói ra, nếu là lại tiếp tục xoay người rời đi..., chỉ sợ sẽ bị mọi người khinh bỉ a.

"Ai, ta sẽ lưu lại nhìn xem, bất quá đừng có kỳ vọng quá nhiều vào ta..." Tiêu Viêm nhìn mà thở dài một tiếng, nói.

"Thật sự sao?"

Nghe vậy, con mắt Hàn Tuyết đang chứa nét ảm đạm khiến người khác tan nát cõi lòng, nhất thời bắn ra một luồng vui sướиɠ trông thật động lòng người, kinh hỉ nói.

Nhìn thấy nàng bởi vì vui sướиɠ mà gương mặt liền có chút quyến rũ, Tiêu Viêm chỉ đành phải gật gật đầu, nhưng trong lòng thì tiếp tục cười khổ một tiếng, thứ nhân tình này - nặng như núi a...

"Tuyết muội, vị kia là ai vậy? Tựa hồ rất lạ mặt a? Cũng là hộ vệ của Hàn gia chúng ta sao?" Vị tuấn lãng nam tử ở một bên nhìn thấy Hàn Tuyết suốt ngày mang nét lạnh lùng, cư nhiên lại vì thanh niên nhìn qua có vẻ bình thường trước mặt này mà biểu lộ ra sắc thái nữ nhi như thế, trong lòng hắn tự nhiên là dâng lên một chút ghen tị, lập tức làm như tùy ý cười hỏi, nhưng ẩn ý bên trong lộ ra đối với loại than phận nô tài này hết sức khinh thường.

"Hàn Lâm, đối với khách của ta mong ngươi tôn trọng một chút, hắn không phải là hộ vệ của ta, hắn là cung phụng của Hàn gia được ta mời đến, lần sau, nếu lại tiếp tục nói lung tung, đừng trách ta trở mặt!" Hàn Tuyết đột nhiên xoay người, khuôn mặt cười lúc trước liền hóa thành khuôn mặt lạnh lùng, lạnh giọng trách mắng.

Bị Hàn Tuyết khiển trách như thế, sắc mặt Hàn Lâm cũng liền lúc trắng lúc xanh, chợt cũng là có một chút nhịn không được cười lạnh nói, "Cung phụng? Tuyết muội ngươi sợ là sai lầm rồi a? Dựa theo quy củ trong tộc, điều kiện thứ nhất để trở thành Hàn gia cung phụng là cần phải có thực lực Đấu Hoàng, mặc dù ngươi là gia chủ chi nữ, nhưng cũng không thể coi thường tộc quy như vậy a?"

Nghe vậy, gương mặt Hàn Tuyết nguyên bản vốn có chút lạnh lùng, lại là đột nhiên lộ ra một nét tươi cười động lòng người, ngọc thủ vung lên, nhất thời có hộ vệ đem hai người từ trên xe áp tải xuống, để tại trước mặt Hàn Lâm. "Hắn có thể đem hai vị Hồng gia trưởng lão Hồng Mộc, Hồng Liệt bắt giữ, ngươi nói, hắn có đủ tư cách không?"

Hết chap 947