Thiên Bách nhị lão còn chưa ở bên trong đình viện được bao lâu, liền một lần nữa theo cách bọn họ xuất hiện, lặng lẽ biến mất vô thanh vô tức. Đối với cao nhân như bọn họ, Tiêu Viêm ngoại trừ cách âm thầm cảm tạ ở trong lòng ra, hẹn ngày báo đáp, cũng không nói ra tâm tình của hắn. Cao nhân, luôn luôn có cách hành sự của cao nhân a!
Kiểm tra qua một lần thi thể của Địa Ma lão quỷ được nhị lão lưu lại, Tiêu Viêm rất kinh ngạc phát hiện ra bên trong không còn dấu vết của linh hồn. Nói như vậy, linh hồn của tên gia hỏa này đã bị Bách lão phá hư hoàn toàn. Đối với tử trạng thế này, trên trán hắn liền đổ mồ hôi lạnh, không biết Bách lão năm xưa có ân oán gì với lão quỷ này mà cư nhiên lại ra tay ngoan độc đến như vậy.
Đương nhiên, Tiêu Viêm đối với lão quỷ này cũng không có sự thương xót hay đồng tình nào. Lần này, nếu Thiên Bách nhị lão không hiện thân, chỉ sợ toàn bộ nội viện dưới "Hủy Diệt Hỏa Liên"kinh khủng của hắn đã bị biến thành một bãi phế tích. Lúc đó, chỉ e rằng hắn lập tức trở thành tội nhân của Già Nam Học Viện.
Tiêu Viêm cũng chưa vội hủy hoại thân thể lạnh như băng của Địa Ma lão quỷ kia, ngược lại, hắn còn mời mấy vị trưởng lão có đấu khí Băng hệ liên thủ đông lại thành băng, sau đó thu vào nạp giới.
Thân thể của cường giả Thất tinh Đấu Tông có lẽ không có tác dụng gì đối với người khác, nhưng Tiêu Viêm trước sau vẫn nhớ rõ, hắn cần phải luyện chế một thân thể mới cho Dược Lão, mà đúng lúc hắn lại thu được một thân thể Đấu Tông. Dù lúc trước, hắn đã thu được thân thể của Vân Sơn, nhưng so sánh với Địa Ma lão quỷ hiện tại, không thể nghi ngờ, thân thể của người sau còn hơn một bậc.
Sau khi cất kỹ thi thể, Tiêu Viêm lười nhác lê thân thể vô cùng mỏi mệt của mình về phòng. Trận đại chiến hôm nay không chỉ làm hắn hoàn toàn kiệt quệ, nếu không phải trong lúc ấy hắn điên cuồng nuốt vào một lượng lớn đan dược, cộng thêm Thiên Bách nhị lão hỗ trợ áp chế dược lực bạo phát trong cơ thể, chỉ sợ Tiêu Viêm lúc ấy đã bị dược lực cuồng bạo trong cơ thể bộc phát làm hắn lâm vào hôn mê.
Nhưng dù vậy, giờ phút này, Tiêu Viêm vẫn thụ ngoại thương lẫn nội thương nghiêm trọng. Hơn nữa, đấu khí trong cơ thể đã gần như khô cạn. Hiển nhiên, hắn đã bị đánh cho thê thảm, không còn ra hình người (CV ghi là đánh người thành viên – đánh từ người hóa thành con vượn, nghe kinh vãi đệk!-DG).
Đương nhiên, tuy lần này thụ thương rất nặng, nhưng với Tiêu Viêm mà nói thì lại thường xuyên như cơm bữa, cũng không cần quá khẩn trương. Chỉ cần có đủ thời gian, hoàn toàn khôi phục chỉ là chuyện sớm hay muộn. Dù sao, khí lực của hắn vẫn vượt xa cường giả thông thường, cộng thêm mấy năm nay được phục dụng toàn là thiên tài địa bảo, dược lực tồn trữ trong cơ thể vẫn còn chưa được hắn hoàn toàn luyện hóa, bài xuất ra toàn bộ.
Trong phòng, dưới ánh đèn nhu hòa, Tiêu Viêm khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, hai tay kết ra đủ loại thủ ấn, hai mắt khép hờ, trong mũi hiện ra một luồng năng lượng phun ra nuốt vào, cuối cùng theo hô hấp hoàn toàn thu liễm vào nội thể của Tiêu Viêm.
Trong khi tu luyện, tâm thần của Tiêu Viêm cũng lặng lẽ tiến vào thể nội, kiểm tra tỉ mỉ một phen, sau đó miệng lại nở một nụ cười khổ. Không nghĩ ra, thương thế lần này đã vượt ngoài dự liệu của hắn, xem ra thật là chết tiệt a! "Hủy Diệt Hỏa Liên" này, lần sau khi thi triển thì phải cẩn trọng vạn lần mới được!
Khi đã rõ ràng thương thế của mình, tâm thần của Tiêu Viêm dần trấn định lại, sau đó vận chuyển "Phần Quyết", đem dược lực còn lại của đống đan dược hắn đã nuốt ban ngày thú giục, đoạn triệu hồi Lưu Ly Liên Tâm Hỏa chậm rãi rèn luyện.
Tùy theo đan dược, hiệu quả sinh ra ngẫu nhiên khác biệt, xác thực có thể tạo ra hiệu quả bổ sung không nhỏ. Nhưng do Tiêu Viêm dùng phương pháp ngưu thực (ăn như trâu) để phục dụng, cho nên dược lực rất là hỗn tạp, sinh ra năng lượng cuồng bạo dị thường. Kể từ đó, nếu không cẩn thận khống chế khi chữa thương, thì ngược lại còn làm cho thương thế càng thêm nghiêm trọng. Bây giờ, trước khi chữa thương, trước hết nên mang dược lực hỗn tạp này luyện hóa toàn bộ.
Dùng năng lượng của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa để luyện hóa dược lực này tự nhiên sẽ không gặp nhiều phiền toái. Ban ngày, bởi vì Tiêu Viêm không nhận ra nguyên nhân, hiện giờ đang lúc nhãn rỗi, lại chuyên tâm luyện hóa nên cũng không mất nhiều thời gian.
Quá trình luyện hóa này diễn ra ước chừng nửa canh giờ. Từng tia năng lượng cuồng bạo liền bị Lưu Ly Liên Tâm Hỏa rèn luyện thành công, cuối cùng hóa thành một luồng dược lực tinh thuần, ôn hòa chảy xuôi theo kỳ kinh bát mạch, chậm rãi chữa trị vết thương.
Trên giường, cảm nhận được vết thương càng tiêu dần thống khổ, Tiêu Viêm cũng thở phào một hơi, điều dưỡng thương thế cũng cần có nhiều thời gian, đấu khí trong cơ thể hắn cũng đang thiếu hụt, đang cần tu luyện để bổ sung. Nếu cứ để thể nội không còn đấu khí, sau thời gian lâu dài, đối với thực lực của hắn sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn.
Hai tay lại kết ra đủ loại thủ ấn tu luyện một lần nữa, đôi mắt của Tiêu Viêm dần dần nhắm lại, theo hô hấp dần dần đều đặn, không khí xung quanh thân thể hắn cũng dao động kịch liệt, chợt mang theo một luồng năng lượng hùng hồn trong thiên địa không ngừng quán chú vào từng lỗ chân lông của hắn, rồi chui vào nội thể. Trải qua sự rèn dũa của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, liền hóa thành đấu khí tinh thuần, hòa vào tứ chi bách hải của Tiêu Viêm.
Cứ tu luyện như vậy, trải qua bốn giờ, khi Tiêu Viêm mở mắt ra, mọi sự mệt mỏi trong cơ thể đã được xua đi toàn bộ, lúc hắn định dừng lại trạng thái tu luyện, thì một cảm giác kỳ dị đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện trong lòng.
Theo cảm giác kì lạ này, tâm thần Tiêu Viêm không tự chủ được, nhanh chóng lặng yên vận chuyển "Phần Quyết". Nhất thời, năng lượng của thiên địa trong phòng chợt dao động kịch liệt như sóng dậy, từng dải năng lượng đủ màu sắc dũng mãnh, ùn ùn kéo đến bao quanh thân thể Tiêu Viêm.
Nhìn thấy tình trạng kỳ dị này, Tiêu Viêm cũng chợt ngẩn người, trong lòng dấy lên một niềm vui sướиɠ không thể ngăn chặn. Hiện giờ, hắn không còn là dạng gà mờ, cái gì cũng không hiểu, cảnh tượng thế này, chỉ xuất hiện tại thời điểm thực lực thăng cấp a!
Tiêu Viêm đã dừng lại ở cảnh giới Tứ tinh Đấu Hoàng một thời gian. Đương nhiên, hắn có thể nhanh chóng tấn cấp, nhưng hắn không muốn phải dùng ngoại vật để thúc đẩy quá trình này. Trong lòng hắn rất rõ ràng, muốn thực lực tăng lên từng tinh một thì phải do bản thân nỗ lực, như thế trụ cột mới vững chắc. Như vậy, sau này muốn đánh sâu vào các tầng phía trên mới có căn cơ kiên cố.
Chờ đợi đã lâu, trải qua trận chiến kinh thiên hôm nay, quá trình tiến cấp lại như nước chảy thành sông, không hề bị tác động bởi ngoại lực, làm cho toàn thân của Tiêu Viêm tràn ngập cảm giác thư sướиɠ và thỏa mãn. Trong cơ thể, tựa hồ vô số tế cũng phát ra tiếng hoan hô. Nguyên bản, thân thể và cốt cách của hắn đang bão hòa lại điên cuồng tham lam hấp thu đấu khí bên trong nội thể, kinh mạch lại càng trở nên cứng cỏi, thừa dịp này lại càng thêm cô đọng.
Năng lượng trong thiên địa quán chú vào cơ thể Tiêu Viêm càng ngày càng nhiều, mà hắn đối với loại năng lượng thế này cũng không hề cự tuyệt. Lưu Ly Liên Tâm Hỏa giống như một con Hỏa Long xoay tròn trong người, cứ hễ thấy năng lượng tiến vào đều bao lại mà luyện hóa. Trải qua nhiệt độ cực nóng tôi luyện, những luồng năng lượng này đều bị rửa sạch tạp chất, biến thành năng lượng tinh thuần, cuối cùng theo công pháp "Phần Quyết" vận chuyển, liền ngưng tụ thành đấu khí thuần khiết, rồi lại bị những tế bào, khí quan trong cơ thể hấp thu.
Dao động trong phòng kéo dài hơn hai giờ rồi mới nhạt dần, tiêu tán vào không trung. Rốt cục, khi tia năng lượng cuối cùng rót vào trong cơ thể của Tiêu Viêm, bên trong phòng đã khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Trên giường, hắn đang nhắm chặt đôi mắt, trên ngực cũng không còn phập phồng, hô hấp cũng dần dần biến mất, không còn rõ ràng. Nếu thân thể của hắn không còn phát ra nhiệt độ, chỉ sợ ai cũng tưởng hắn đã biến thành một cỗ thi thể.
Yên tĩnh cứ như vậy kéo dài một chốc. Cuối cùng, hắn phun ra một ngụm trọc khí vào không trung, hai mắt run nhẹ rồi mở ra, thâm thúy như bầu trời đêm, hiện lên tinh quang chói mắt. Dưới quang mang kia, ánh đèn trong phòng cũng không thể tranh phong, trở nên ảm đạm.
Tinh quang trong mắt chì duy trì trong một chớp mắt rồi hoàn toàn thu liễm, song chưởng Tiêu Viêm chấn nhẹ lên giường một cái, thân hình mạnh mẽ nhảy xuống đất, tựa như cán thương thẳng tắp dựng lên sừng sững, phát ra một luồng khí thế sắc bén như bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Hai tay Tiêu Viêm duỗi ra, vặn vào nhau, xương cốt toàn thân như vật sống, va chạm chèn ép lên nhau phát ra từng hồi tiếng vang thanh thúy răng rắc. Trong tiếng vang thậm chí còn mang theo từng tia âm thanh như sấm nổ trầm trầm, rất ư quỷ dị.
Cảm thụ được cảm giác thư sướиɠ tràn ngập, Tiêu Viêm chợt oanh ra song quyền, kèm theo quyền ảnh trùng trùng điệp điệp, quyền phong xé rách không khí tạo ra âm thanh ô ô không ngừng vang vọng trong phòng. Lấy thực lực của hắn, lúc này chỉ đánh ra một bộ quyền pháp thông thường, cũng tạo nên thanh thế không nhỏ.
Thử nhẹ nhàng điều chỉnh, Tiêu Viêm chậm rãi ngưng lại việc luyện quyền, song chưởng triển khai, một lần nữa hắn cảm giác được đấu khí trong cơ thể trở nên dào dạt, liền đắc ý mỉm cười. Lần thăng cấp này, không chỉ làm cho thực lực tăng tiến, hơn nữa, những thương thế trong cơ thể cũng được chữa trị trên diện rộng. Đây cũng chính là hiệu quả của những dược liệu Tiêu Viêm đắc ý. Vốn muốn chữa khỏi hẳn thương thế của hắn hoàn toàn, ít nhất phải cần thời gian một tháng. Không nghĩ tới, trải qua lần thăng cấp này lại chữa lành hơn một nửa thương thế trong người, thu hoạch này thật là ngoài ý muốn, nhưng lại làm Tiêu Viêm vui sướиɠ phát cuồng.
Chậm rãi trấn định tâm thần, nhãn thần của Tiêu Viêm chợt lóe sáng, hít vào một hơi dài, chợt xuất ra một đoàn hỏa diễm màu nâu xám phiêu đãng trên không.
Hỏa diễm màu nâu xám này chính là Hóa Sinh Hỏa. Tiêu Viêm chợt thoáng chần chờ, hắn tự nhiên biết, giờ phút này luyện hóa nó, tự nhiên sẽ làm thực lực của mình tiếp tục tinh tiến không ít. Nhưng kể từ đó, hắn sẽ mất đi một lá bùa hộ mệnh, rồi không lâu sau, hắn lại muốn đến Trung Châu, trung tâm của đại lục, là nơi cường giả cường giả hội tụ như mây. Địa phương này ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, nếu không có vật bảo mệnh đủ mạnh, đây chính là chuyện tương đương với phiền phức.
- Cuối cùng, ta nên luyện hóa hay giữ lại để sử dụng trong tương lai?
Trong nhất thời, Tiêu Viêm cũng không khỏi ngần ngừ không quyết.
Hết chap 887