Nhìn thi thể ma thú trong phòng, Tiêu Viêm mỉm cười, thân hình vừa động nhảy xuống giường, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh thi thể ma thú, mục quang chậm rãi nhìn từ trên xuống dưới.
Khối thi thể ma thú này bởi vì thời gian tử vong đã rất lâu, bởi vậy da thịt cả thân mình đều khô héo co rút lại, làm cho Tiêu Viêm cũng không thể từ ngoại hình mà nhìn ra thứ này đến tột cùng là loại ma thú gì. Bất quá đối với bản thể của ma thú này, Tiêu Viêm cũng không có nhiều hứng thú lắm, điều duy nhất làm hắn cảm thấy hứng thú, đó là đôi cốt dục ngọc thạch kia có thể giúp hắn luyện chế ra một đôi Thiên Nhạn Cửu Hành Dực phẩm chất rất cao.
Cước bộ nhẹ nhàng, Tiêu Viêm dừng lại cạnh cốt dực ngọc thạch đang mở rộng tới hai ba trượng, sau đó ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve qua cốt dực. Chỗ bàn tay tiếp xúc, một mảnh lạnh lẽo truyền tới, nhưng bên trong cảm giác lạnh lẽo lại mơ hồ có một tia ấm áp. Khó có thể tưởng tượng, thây khô này thời gian tử vong đã qua không biết bao nhiêu năm mà còn có thể tỏa ra nhiệt độ.
Cột dực ngọc thạch này hơi có chút trong suốt, bởi vậy bằng mắt thường Tiêu Viêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong cốt dực giống như có lưu chuyển năng lượng khác thường.
"Thương! Tiên! "
Ngón tay nhẹ nhàng gõ phía trên cốt dực, từng tiếng vang kiên cố theo ngón tay truyền đến làm cho Tiêu Viêm cảm thấy thỏa mãn gật gật đầu, đôi mắt hắn chợt híp lại, linh hồn lực lượng theo ngón tay, lặng lẽ truyền vào bên trong cốt dực kia.
Linh hồn lực lượng thật cẩn thận thăm dò vào bên trong cốt dực. Tiêu Viêm còn chưa có động tác gì khác, cốt dực ngọc thạch đột nhiên tỏa ra từng tia ánh sáng ngọc, linh hồn Tiêu Viêm chợt giống như chui vào long quyển phong bạo, lực hút điên cuồng trực tiếp mãnh liệt xé rách một tia linh hồn lực lượng thành hư vô.
Mở choàng đôi mắt, ngón tay Tiêu Viêm giống như bị điện giật, mục quang mang theo một tia khϊếp sợ nhìn cốt dực ngọc thạch trước mặt, trong lòng nảy lên một tia kinh hãi, hắn không nghĩ tới bên trong cốt dực ngọc thạch này, lại có thể ẩn dấu năng lượng phong thuộc tính cuồng bạo như thế. Hơn nữa, làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc nhất vẫn là năng lượng phong thuộc tính bên trong còn truyền đến một chút cảm giác nóng cháy. Hai loại thuộc tính hoàn toàn bất đồng lại có thể chung sống một cách hoàn mỹ bên trong một đôi dực sí, hiện tượng này quả thật là kỳ lạ.
"Không hổ là tuyệt thế hung thú sắp đột phá cấp bảy, chết đi nhiều năm như vậy mà trong hai cánh còn có thể chứa đựng năng lượng cuồng bạo đáng sợ như thế, dùng dực sí này luyện chế Thiên Nhạn Cửu Hành Dực, sợ rằng hiệu quả còn mạnh hơn so với dự liệu." Tiêu Viêm liếʍ liếʍ đôi môi, trong đôi mắt đen kịt từ từ hiện lên chút nóng bỏng, có lẽ lần này hắn là nhặt được bảo bối rồi. Mấy viên đan dược kia hắn cũng không thiếu, mặc dù thi thể ma thú này chỉ có một đống thịt khô, nhưng đối với cốt dực ngọc thạch này, giá trị còn cao hơn so với đan dược kia.
Nhẹ nhàng xoa xoa đôi bàn tay, mục quang Tiêu Viêm một lần nữa nhìn lướt qua thi thể ma thú không nhỏ trước mặt, bàn tay thoáng động, một thanh trường kiếm sắc bén đã ở trên tay, một tầng hỏa diễm xanh biếc lặng lẽ tràn ra, quanh quẩn ở trên bề mặt kiếm, nhiệt độ nóng bỏng làm cho thanh trường kiếm chế tạo bằng tinh cương này bốc lên từng làn sương trắng mỏng manh.
"Xuy! "
Tiêu Viêm cầm trường kiếm trong tay, hung hăng đâm vào chỗ tiếp xúc giữa cốt dực ngọc thạch cùng thân thể ma thú. Sự kháng cự theo dự liệu cũng không xuất hiện, ma thú khô héo kia giống như là đậu hủ vậy, trực tiếp bị trường kiếm đâm xuyên vào.
Thấy thế, Tiêu Viêm cũng hơi có chút thất vọng thở dài một hơi, da của ma thú này đã bị hủ thực theo năm tháng, mất đi sự kiên cố vững chắc, mà ý niệm trong đầu hắn muốn dùng da của ma thú này chế luyện áo giáp cũng chỉ có thể bỏ đi.
Xuy!
Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, Tiêu Viêm chỉ huy trường kiếm chậm rãi cắt chỗ da tiếp xúc với cốt dực ngọc thạch, bên dưới lớp da là một khối thịt sâm bạch khác thường, nhưng lại không có chút máu tươi nào tràn ra.
Mặc dù rất kinh ngạc đối với da thịt của loại ma thú này lại có thể kiên trì nhiều năm như vậy mà không rữa nát, bất quá sau khi Tiêu Viêm cẩn thận kiểm tra một phen lại phải ngán ngẩm lắc đầu, thịt này cũng không có chút năng lượng nào trộn lẫn bên trong, về phần vì sao có thể bảo tồn như vậy, có lẽ là bởi vì có lớp da kia bao bọc bên ngoài.
Tiêu Viêm thật cẩn thận huy động trường kiếm mở ra hai đại động trên lưng thi thể ma thú, sau đó gỡ cốt dực ngọc thạch xuống, cẩn thận để xuống một bên.
Sau khi rời khỏi thân thể, ánh sáng trên cốt dực ngọc thạch cũng không ảm đạm đi, khiến cho Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm. Hắn có chút lo lắng, cốt dực này một khi rời khỏi thân thể sẽ hóa thành một đống phế vật, bây giờ nhìn lại lo lắng của hắn cũng là hơi thừa.
Gỡ cốt dực ngọc thạch xuống, Tiêu Viêm lại hướng tới hai đại động kia dò xét, một vị chua làm cho người ta muốn ngất từ đó tràn ra, làm cho hắn phải vội vàng ngừng thở.
Quay đầu lại, Tiêu Viêm chần chờ một chút, rồi đột nhiên cắn răng một cái nói: "Ta cũng không tin thân thể lớn như vậy lại không có thứ gì hữu dụng." Dứt lời, trường kiếm sắc bén xẹt qua mấy đạo hồ quang, thật nhanh lưu lại trên thi thể ma thú hơn mười vết kiếm thật sâu.
Từng đạo vết kiếm chậm rãi vạch trên thân thể ma thú, sau đó qua mấy nháy mắt từng vết chợt mở rộng ra, mà thi thể ma thú kia, lại là giống như bị chia năm xẻ bảy, ầm ầm sụp đổ, từng khối thịt sâm bạch hiển lộ ra, đại gia hỏa này đã trực tiếp bị Tiêu Viêm phanh thây.
Thi thể ma thú bị Tiêu Viêm hoàn toàn mổ ra, một vị chua nồng nặc tràn ngập, cuối cùng lượn lờ bay lên bám ở trên trần nhà. Bất chợt từng tiếng xuy xuy vang lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viêm, trần nhà bị hủ thực thành một cái lỗ hổng cự đại, đứng ở trong phòng nhìn qua lỗ hổng đó cũng có thể nhìn thấy ánh trăng rằm trên cao.
Đợi đến khi vị chua tản đi toàn bộ, lúc này Tiêu Viêm mới sách sách sợ hãi than một tiếng, rồi cẩn thận kiểm tra thi thể ma thú một lần. Trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, chỉ thấy được bên trong thi thể ma thú này chỉ có từng khối thịt sâm bạch, thậm chí ngay cả xương cũng không dư thừa nửa cái chứ đừng nói đến cái gì nội tạng.
"Chẳng lẽ bị toan khí (khí chua, như axit ấy) kia hủ thực hết rồi? Nhưng vì cái gì những khối thịt này lại không bị hủ thực?" Tiêu Viêm nhướng mày nghi ngờ lẩm bẩm một tiếng, suy nghĩ một lát, lại vẫn như cũ không có kết quả.
"Chết tiệt, mặc dù toan khí kia có thể hủ thực xương cốt nội tạng, nhưng ma hạch đâu? Đó là nơi năng lượng của ma thú ngưng tụ, không thể nào cũng bị toan khí kia hủ thực được?" Tiêu Viêm nhướng mày, trường kiếm trong tay vạch hơn mười đạo lên khối thịt sâm bạch, đặc biệt là trên đầu ma thú. Nhưng khi từng khối thịt mở ra, vẫn chỉ có một màu sâm bạch đập vào mắt, nơi não bộ trên đầu ma thú rỗng tuếch, không có nửa vết máu, thậm chí là não bộ cũng không có, chứ đừng nói gì đến ma hạch.
"Khối thi thể ma thú này chẳng lẽ cũng chỉ có cốt dực ngọc thạch dùng được thôi sao? " Không cam lòng, Tiêu Viêm lần lại một lần nữa cắt từng khối thịt ra thành mảnh nhỏ, nhưng một lát sau vẫn không có kết quả, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi trường kiếm, thấp giọng mắng.
"Ai, quên đi, có cốt dực ngọc thạch này coi như là đem tiền vốn thu trở lại, không có gì khác cũng không có sao." Sau một hồi buồn bực, Tiêu Viêm đành phải lắc đầu. Khi hắn định thu thi thể ma thú vừa bị hắn phân thây vào trong nạp giới, bỗng nhiên một giọng nói non nớt trong trẻo đột nhiên vang lên ở trong phòng.
"Hơn nửa đêm rồi mà ngươi còn làm ra những chuyện tình ác tâm vậy!"
Nghe được thanh âm quen thuộc này, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt ngẩng đầu lên chỉ thấy ở lỗ hổng bị toan khí hủ thực trên nóc nhà, Tử Nghiên đang quơ hai bắp chân tuyết trắng, miết miết cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn.
"Hơn nửa đêm, ngươi không đi ngủ lại chạy lên nóc nhà làm cái gì? " Đảo cặp mắt trắng dã hướng về phía Tử Nghiên, Tiêu Viêm đặt mông ngồi trên ghế, cười nói.
"Vốn là ngủ rồi, kết quả là một mùi vị cổ quái làm cho ta rất không thoải mái truyền tới, sau đó ta tỉnh lại rồi theo mùi vị đi tới đây."
Tử Nghiên nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, sau đó dùng chân đá đá đống thi thể ma thú thần bí bị phanh thây kia, nói: "Nguyên lai là từ vật này truyền tới."
Tiêu Viêm lười nhác dựa vào lưng ghế, cười nói: "Nếu ngươi có hứng thú thì lấy đi, bất quá không biết những thứ này đã qua bao nhiêu năm, còn có thể ăn sao?"
Đưa lưng về phía Tiêu Viêm, Tử Nghiên cũng không để ý tới lời trêu chọc của hắn, con ngươi như bảo thạch chậm rãi quét qua trên thi thể ma thú, một cỗ tử quang nhàn nhạt chậm rãi sáng lên.
Tử quang quanh quẩn, Tử Nghiên đột nhiên nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, sau đó ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Viêm đem mười cái móng vuốt tái nhợt trên thi thể ma thú cắt xuống, sau đó thật cẩn thận đặt lên bàn.
"Ngươi làm gì thế? Không phải ngươi muốn đồ vật này đấy chứ?" Thấy thế, Tiêu Viêm sửng sốt, thuận tay cầm một móng vuốt dài ước chừng nửa ngón tay lên, bóp nhẹ vài cái, móng vuốt kia giống như một đống bùn nhão lập tức biến dạng, không có nửa điểm cứng rắn, Tiêu Viêm lập tức ngán ngẩm bất đắc dĩ nói.
Đối với sự hăng hái nhất thời của Tiêu Viêm, trên mặt Tử Nghiên hiện lên một chút kích động hiếm thấy, thúc giục: "Ngươi dùng dị hỏa đốt những thứ này một chút đi."
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời ngẩn ra, vừa muốn hỏi nguyên do lại nhìn thấy bộ dáng vội vàng của Tử Nghiên, hắn cũng không nói nhảm nhiều, một luồng hỏa diễm xanh biếc hiện lên trên đầu ngón tay, sau đó bao lấy một cái móng vuốt.
Theo dị hỏa nung đốt, một màn làm cho Tiêu Viêm khϊếp sợ cũng chậm rãi xuất hiện, chỉ thấy được móng vuốt tái nhợt giống như đống bùn nhão kia, ở trong sự nung đốt của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, nhưng lại không hóa thành tro bụi trong khoảnh khắc, mà lấy một tốc độ chậm chạp từ từ thu nhỏ lại, mà theo thể tích dần thu nhỏ, bề ngoài tái nhợt cũng lặng lẽ tiêu tán, thay vào đó là một màu hồng xanh lan tỏa, mà tại nơi đỉnh nhọn của móng vuốt một luồng hàn mang làm cho Tiêu Viêm cảm thấy lãnh ý, như ẩn như hiện khuyếch tán ra ngoài.
"Cái này... "
Quá trình thiêu đốt diễn ra ước chừng mười phút, móng vuốt tái nhợt lúc trước đã thu nhỏ lại thành một đoạn móng vuốt màu thanh hồng chỉ bằng một đốt ngón tay. Hai màu hồng xanh ở trên đoạn móng vuốt trộn lẫn giao hòa, tựa như gió cùng lửa kết hợp, tạo ra một cỗ khí tức nóng bỏng. Mà chứng kiến một màn thần kỳ như vậy, cho dù là Tiêu Viêm cũng phải sững sờ tại chỗ. Ai có thể biết được vật này sau khi bị dị hỏa thiêu đốt lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ, đây là bản chất che dấu ở bên trong? Như vậy nói cách khác, thi thể ma thú thần bí này cũng không phải là không hề có tác dụng như trong tưởng tượng của hắn?
Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Viêm đột nhiên nảy lên một cỗ nóng bỏng, chớp mắt một cái, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào những khối thịt sâm bạch trên sàn nhà.
Hết chap 845