Ánh mắt chậm rãi đảo qua những nguyên dược liệu luyện chế được ghi lại trên quyển trục kia. Một lát sau, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cất kỹ quyển trục rồi lâm vào trầm tư. Những dược liệu này có chút hiếm lạ, muốn đem nó sưu tập đầy đủ chỉ sợ rằng tiêu tốn không ít thời gian. Xem ra chuyện về những dược liệu này còn cần phải nhờ Hải lão. Mễ Đặc Nhĩ gia tộc là phòng đấu giá lớn nhất tại đế quốc, những thứ cất giấu đương nhiên là có rất nhiều. Những dược liệu này mặc dù quý hiếm, nhưng mà hẳn là cũng có thể tìm được một số.
Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhảy xuống giường đá. Sau đó chậm rãi đi ra khỏi mật thất.
Vừa mới ra khỏi mật thất, một thị nữ ở bên ngoài đã sớm đứng đợi ở chỗ này, liền nhanh chân tiến lên phía trước, sau đó cung kính nói: "Tam thiếu gia, Đại thiếu gia nói nếu ngài từ mật thất đi ra thì xin mời người đến phòng khách một chuyến."
Nghe vậy Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Phất tay cho thị nữ lui, rồi đi về hướng phòng khách.
Khoảng mười phút sau, Tiêu Viêm đã đến bên ngoài phòng khách, nghe được bên trong truyền ra thanh âm của hai người Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ. Ngoài ra vẫn còn có một giọng nói không xa lạ của nữ tử, Tiêu Viêm phân biệt một chút liền biết được hình như người bên trong chính là đại công chúa Yêu Dạ của Hoàng thất.
"Nàng tới chỗ này làm gì?" Đôi mắt hơi co lại, Tiêu Viêm liền đẩy cửa phòng ra, lững thững đi vào.
Trong đại sảnh, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ đang mỉm cười trò chuyện với Yêu Dạ. nghe được tiếng đẩy cửa, ánh mắt vừa nhìn sang, thấy được là Tiêu Viêm, vẻ tươi cười trên khuôn mặt càng nhiều hơn.
"Ha ha! Tiêu Viêm tiên sinh, muốn gặp ngài một lần mà thật không dễ dàng ha. Yêu Dạ hai ngày nay qua đã đến đây nhiều lần, cuối cùng cũng gặp được." Nhìn thấy Tiêu Viêm đẩy cửa vào, trên mặt Yêu Dạ hiện lên một nụ cười làm động lòng người, đứng dậy, hướng về phía Tiêu Viêm nói đùa.
Tiêu Viêm cười cười, ánh mắt tiếp xúc một chút cùng Tiêu Đỉnh hai người, sau đó tìm cái ghế bên cạnh hai người ngồi xuống, thản nhiên cười nói: "Không biết lần này Yêu Dạ công chúa đến đây là có chuyện gì sao?"
"Tiêu Viêm tiên sinh giúp hoàng thất chúng ta miễn trừ một mầm họa lớn. Trước tới thăm, chẳng lẽ còn cần lý do sao?" Con ngươi sáng quắt nhìn Tiêu Viêm, Yêu Dạ hơi có chút thận trọng cười nói.
Tiêu Viêm cười, lắc lắc đầu cũng không nói thêm gì, bưng một chén trà bên cạnh nhấp một ngụm, khẽ nhướng mày nhìn thẳng vào Yêu Dạ. Hắn không tin đối phương thật sự là tới thăm thương thế của hắn.
Bị Tiêu Viêm nhìn chằm chằm như thế, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Yêu Dạ kiên trì một hồi, không biết phải làm sao cho nó tiêu tan, trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi nói: "Nghe nói Tiêu Viêm tiên sinh chuẩn bị xây dựng thế lực tại Gia Mã đế quốc?"
"Cừu nhân của Tiêu gia ta có không ít. Muốn bảo vệ tộc nhân đương nhiên cần phải có đủ lực lượng để thủ hộ." Đối với cái này, Tiêu Viêm cũng không giấu diếm, thản nhiên nói.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, một lát sau Yêu Dạ mới nhẹ giọng nói: "Đối với việc Tiêu Viêm tiên sinh muốn thành lập thế lực, hoàng thất chúng ta sẽ không phản đối gì, thậm chí có thể giúp tiên sinh một tay. Nhưng mà, cũng hy vọng chuyện của Vân Lam Tông sẽ không xảy ra một lần nữa"
Nghe được sự ngưng trọng trong lời nói của Yêu Dạ, con ngươi của Tiêu Viêm co lại. Nếu đối phương đã dùng lời nói rõ ràng như vậy, Tiêu Viêm cũng không tiếp tục tránh nữa, lập tức trầm giọng nói: "Điểm ấy thì nàng cứ yên tâm đi. Tiêu Viêm không phải là Vân Sơn. Chỉ cần Hoàng thất không âm thầm giở trò với Tiêu gia chúng ta là được, và Tiêu Viêm ta sẽ nhớ rõ sự tương trợ của Hoàng thất. Hơn nữa chúng ta cũng đâu còn xa lạ gì, ta đã hứa rằng con nàng sau này sẽ nối nghiệp hoàng thất, không phải con của bất kì vị phu nhân nào khác"
Nhìn sắc mặt trịnh trọng của Tiêu Viêm, trong lòng Yêu Dạ cũng thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Lời hứa của chàng, thϊếp tất nhiên tin tưởng. Hiện giờ Vân Lam Tông đã biến mất, Gia Mã đế quốc cũng cần có một thế lực mạnh mẽ để trở thành đại diện cho Gia Mã đế quốc. Hiện tại, xem ra chàng quả nhiên là lựa chọn tốt nhất."
Tiêu Viêm cười cười rồi nói: "Việc này hoàng thất không phản đối vậy là tốt rồi. Tất cả mọi người đều là chiến hữu từng kề vai chiến đấu. Ta cũng không muốn vì một việc mà đem quan hệ của đôi bên trở nên cực kì căng thẳng. Như vậy, đối với ai cũng không tốt. Về phần chuyện thành lập thế lực, đợi mấy ngày sau bàn bạc xong sẽ nói chi tiết cho nàng hay."
Yêu Dạ gật gật đầu, nói: "Một khi đã như vậy ta đây liền chậm rãi đợi hồi âm." Nói xong, Yêu Dạ đứng dậy, bàn tay vung lên, mười mấy hộp ngọc liền xuất hiện trên mặt bàn. Nàng cười nói: "Những thứ này đều là do thái gia gia bảo ta mang đến, cấp bậc Luyện dược sư của bản thân chàng không thấp. Nói như vậy thì thương thế trong cơ thể hẳn là không có vấn đề gì quá lớn. Mà những dược liệu này có lẽ có chút dùng được cho thương thế của chàng".
"Có việc này ta muốn nói, chàng hứa là con của chúng ta sẽ nối ngôi, nhưng từ sau lần trong hậu hoa viên đến giờ, chúng ta vẫn chưa có quan hệ thêm lần nào thì bao giờ mới có hài nhi đây?", Yêu Dạ lật bài ngửa.
"Haha, nàng nói chí phải. Bao giờ thì sao bằng bây giờ luôn đi", Tiêu Viêm cợt nhả.
"Đây là phòng khách mà"
"Vào phòng riêng của ta đi"
Cả 2 nhanh chóng tiến vào trong.
...
Vào phòng riêng, Yêu Dạ hôm nay mặc bộ đồ màu hồng nhạt. Tiêu Viêm đóng cửa phòng rồi kéo then chốt lại rồi quay lại nắm bàn tay nàng.
"Nàng qua đây thật là hay quá. Chúng ta phải bầu bạn suốt đêm cho thỏa chí." Tiêu Viêm vừa mở miệng đã nói trò nham nhở nhưng giọng hắn khẩn khoản không phải là bỡn cợt.
"Để thϊếp sửa soạn giường chiếu cho chàng"
Tiêu Viêm sán vào đặt tay lên bên cái hông thon nhỏ của Yêu Dạ:
"Không cần! Ðược kề cận với nàng là ta thỏa mãn lắm rồi."
******************
Tiêu Viêm miệng nói mắt dán vào gò ngực no tròn của Yêu Dạ. Nàng quay lại nhìn vào mặt gã, đôi mắt phượng đen láy sâu thẵm như đang có tâm sự. Mùi hương thoang thoảng ở mình Yêu Dạ xông lên mũi Tiêu Viêm. Gã lại liếc xuống gò ngực nàng .
Yêu Dạ vào phòng Tiêu Viêm để săn sóc cho gã dĩ nhiên là đã chấp nhận thuận theo ý gã.
-Ta mong đợi giây phút này đã từ lâu.
Tiêu Viêm khẽ nói. Trong bụng gã la thầm "Lão gia quản bao nhiêu công sức đeo đuổi quả nhiên đã trúng mối rồi đây!". Tay gã vươn tay ra mò vào bộ ngực đầy đặn của Yêu Dạ. Nàng tiểu thư đứng yên sượng sùng nhưng không có vẻ gì là phản kháng. Tiêu Viêm mừng rên cây ngọc trong quần gã ngỏng lên thật cứng.
-Ta thật là diễm phúc vô cùng… Tiêu Viêm vừa nói vừa hất luôn tấm khăn trên mình gã ra cho nó rơi tuột xuống. Gã đột nhiên đứng đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng, cây ngọc dương cương lên dài thòng đong đưa ra đó. Yêu Dạ giật mình kinh hãi la lên:
-Ngươi …ngươi làm gì vậy ?
Nàng đã nhất tâm sẽ phục tòng theo Tiêu Viêm nhưng trong khoảnh khắc này mặt nàng đỏ ửng nóng ran vừa bất ngờ vừa xấu hổ. Tiêu Viêm xòe cả hai bàn tay ra nắm vào hai bên nhũ hoa Yêu Dạ sờ soạng.
-Hôm nay nàng qua đây để săn sóc cho phu quân mà
Tiêu Viêm nhắc đến chữ phu quân thì trong lòng khoái trá vô cùng. Miệng gã nói một tay bóp nhũ hoa còn tay kia vén vạt áo Yêu Dạ lên làm nàng hơi rụt mình lại.
Nàng biết tính Tiêu Viêm hay sàm sỡ nhưng cũng không ngờ gã đột nhiên đứng giữa phòng tự cởi hết quần áo ra như vậy. Nàng liếc xuống nhìn thấy cảnh tượng cây ngọc của Tiêu Viêm dài thòng ngất ngưởng ra đó thì càng quýnh lên tim đập thình thịch như trống làng .
- Của chàng sao càng ngày càng to vậy?
Yêu Dạ khẽ hỏi. Nàng vừa thẹn vừa không nhịn được bật cười khúc khích.
Tiêu Viêm lửa dục bốc lên ngùn ngụt, gã cố tình ưỡn mình đưa cây ngọc cứng ngắc ra cho Yêu Dạ tha hồ mà ngă"m. Mặt nàng nóng ran lần đầu tiên nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ đàn ông đang cương lên to như vậy.
Nàng ngẩn người ra nhìn của quý của Tiêu Viêm thì gã lập tư"c vén vạt áo nàng lên hai tay nắm lưng quần nàng tuột mạnh xuống đến tận đầu gốI, bàn chân gã dơ lên chen vào giữa hai đùi nàng đạp cho lưng quần tuột xuống tận dưới đất.
-NgươI…ngươi… Yêu Dạ rùng mình ngượng chín người kêu lên. Hạ thể nàng đột nhiên mát lạnh. Tiêu Viêm ngó xuống cặp đùi thon dài tròn trịa trắng nõn của Phương đã phơi ra lồ lộ, bàn tay gã mò mẫm vuốt ve bờ mông trần tròn lẳng láng mướt.
Yêu Dạ thực ra đã xao xuyến hồi hộp vô cùng trước khi vào phòng gã. Nàng tưởng tượng Tiêu Viêm có thể sẽ ôm nàng đè lên giường hắn. Ngờ đâu nàng bị gã tụt quần ra đư"ng cởi truồng ngay giữa phòng thì lúng túng chỉ còn muốn độn thổ đi trong lúc nàỵ Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn xuống mông đít Yêu Dạ tròn trịa trắng nõn nà thì không nhịn được vỗ vào đến đét một cái làm nàng giật nẩy mình.
Yêu Dạ nhẩy lên đấm vào ngực Tiêu Viêm trong khi gã cười khanh khách. Bàn chân gã đạp nghiến lên quần Yêu Dạ xuô"ng dưới đất cho tuột hẳn ra khỏi bàn chân nàng. Yêu Dạ rảo bước như chạy về hướng cái giường. Nàng không muô"n đứng cởi truồng như vậy ở giữa phòng. Mắt Tiêu Viêm dán vào bờ mông trắng muốt tuyệt mỹ của nàng công chúa , gã bước sát theo sau lưng nàng. Hai người tới bên giường thì Tiêu Viêm nắm vai Yêu Dạ kéo nàng quay lạ. Tay gã kéo mở nút dây thắt lưng nàng ra.
- Tới đây vợ lớn ơi.
Hắn quyết định gọi Yêu Dạ là vợ lớn vì con của nàng sẽ nối dõi. Lúc đó Yêu Dạ có nằm mơ cũng không tin là có ngày Tiêu Viêm sẽ lột hê"t xiêm y nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra.
Gã lụp chụp một hồi làm Yêu Dạ tưởng chừng như lâu đến bất tận rồi thắt lưng nàng cũng cởi ra rớt xuống đất. Hai vạt áo bị Tiêu Viêm mở toang ra rồi kéo tuột luôn ra khỏi hai cánh tay nàng.
Bên trong Yêu Dạ đã thay yếm ngực mới bằng lụa màu hồng . Tiêu Viêm sờ vào vừa trơn vừa la"ng mát rượi. Gã vuô"t ve trên yếm ngực vài cái rồi luồn tay vô trong mò ngay vào bầu nhũ hoa trần, êm như nhung , vun tròn đầy đặn. Yêu Dạ bị Tiêu Viêm se đầu nhũ hoa thì vừa nhột vừa rạo rực xuân tình, nhưng nàng vẫn co chân đưa đầu gô"i bò lên giường cô" y" chui muô"n chui vô mền quâ"n thân lại.
Toàn thân Yêu Dạ trắng mơn mởn, mông tròn lẳng mà trong tư thế bò ra như vậy, Tiêu Viêm từ sau nhìn tơ"i ngay giữa hai đùi nàng là khe đào nguyên thầm kín cũng phơi ra đó. Hai mép hồng tươi tuyệt mỹ giữa đám lông tơ mềm mại đen tuyền. Tiêu Viêm thoáng trông thấy được thì chụp cứng lấy bàn chân nàng.
-Vợ lớn ơi, nàng còn bò đi đâu nữa?
Tiêu Viêm nói mắt dán vào khe đào nguyên giữa cặp đùi thon tròn trịa. Gã cố nhìn cho sướиɠ mắt công trình theo đuổi tán tỉnh bấy lâu nay ngay đang phơi bày trước mắt gã.
- Sao nắm chân ta!
Yêu Dạ quay mặt xuống phụng phịu kêu lên thì nàng bắt gặp Tiêu Viêm đang nhìn vào khe đùi nàng cười khoan khoa"i. Gã vỗ mông Yêu Dạ đánh đét một cái và nàng liền cảm thấy mấy ngón tay gã đã sờ mó dọc theo khe chim nàng. Yêu Dạ chết sững mặt nàng từ từ ửng hồng rồi đỏ au, mà hai chân nàng tưởng chừng như mềm nhũn rạ
Tiêu Viêm chặc lưỡI:
-Vợ lớn ơI, thật là đẹp quá . Gã không ngờ cõi thiên thai lại phơi bày ra lần đầu tiên trong tư thế như vậỵ Mấy ngón tay gã vạch hai mép hồng hồng xinh xă"n hai bên khe đào nguyên ra thì cái lỗ chim nàng he" ra nhỏ xíu màu hồng thẫm ngay chính giữạ
Cảm giác mấy ngón tay thám hiểm của Tiêu Viêm càng lúc càng rõ càng nhột nhạt càng mê ly từ chim Yêu Dạ lan ra khắp người nàng. Nàng nhâ"c đầu gô"i bò vào trong thì khe chim từ phi"a sau đi"t nhìn tơ"i lại hở ra thêm nữa trong khi Tiêu Viêm thì nă"m cổ chân nàng ke"o lại. Tay kia gã đưa ngón trỏ đút ngay vào lỗ. Ngón tay mơ"i vừa chui vào cỡ một đốt thì dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong đã ứa ra rồi. Tiêu Viêm khoan khoái nhấp nhẹ ngón tay ra vào vài cái thì nước bên trong túa ra dầm dề trơn nhơ"t. Gã đu"t mạnh vô một cái thì nguyên ngón tay gã đã vào thọc vào lút cán.
Yêu Dạ bấu tay vào gối kêu lên:
-Ah ah…ngươi ..ngươị . Tiêu Viêm cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, ngón tay gã bắt đầu thụt ra thụt vào lỗ chim âm ấm, chật hẹp trơn tru của nàng liên tục.
Yêu Dạ toàn thân nhột nhạt lửa dục từ từ bốc lên ngùn ngụt. Nàng quay đầu lại, hai má đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp dại đi .
- Tiêu Viêm! Yêu Dạ cất tiếng gọi
Tiêu Viêm thọc ngón tay vào khe động đào nguyên mấy cái nữạ Nước trong khe ra ướt cả lòng bàn tay rồi gã mới chịu rút ngón tay ra khỏi lỗ chim Yêu Dạ. Nàng ngả xuống giường nằm lật ngửa ra lại thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Tiêu Viêm leo lên giường nho"n go"t quỳ trên đầu gô"i lê"t lại gần Yêu Dạ, cây ngọc của gã tự do đong đưa ra đó ngay trươ"c mặt giai nhân. Ðôi mắt phượng của nàng dương to lên nhìn dươиɠ ѵậŧ của Tiêu Viêm ra chiều kinh ngạc.
Nàng chưa bao giờ được thấy dươиɠ ѵậŧ đàn ông lúc cương lên mà của quy" của Tiêu Viêm thì còn to lớn hơn bình thường. Hắn không chỉ võ công cao thường mà dục tình thì bẩm sinh sung mãn đê"n mư"c hiê"m co" trên đời. Từ lu"c gã mới mười ba tuổi hễ thâ"y ga"i đẹp là sa"n vào dở trò ta"n tỉnh cũng là vì lẽ này. Lu"c gã ở Ô Thản Thành thì thì cũng đã cᏂị©Ꮒ không ít giai nhân.
Tiêu Viêm nắm cây ngọc nâng lên cô" tình tuốt ngay trươ"c mặt Yêu Dạ .
- Ta nói chuyện mà nàng biê"t được thì sẽ mừng đến ngất đi là nó đó. Tiêu Viêm vừa chỉ vào ngọc hành vừa nói.
Yêu Dạ đỏ mặt cười.
- Thì ra sau mấy năm lịch lãm mà của chàng lại… lại … còn to như vậy, chắc đã cᏂị©Ꮒ qua không ít giai nhân, bao gồm cả Medusa kia. Nàng bâ"t gia"c cười khanh kha"ch mặt đỏ đến mang tai. Tiêu Viêm vừa xăm xoi ngo" Yêu Dạ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kiều diễm tươi như hoa vừa lê"t tới áp sát vào ôm nàng le lưỡi liếʍ đầu nhũ hoa mυ'ŧ chùn chụt.
Ngọc hành gã đã cương lên đê"n độ bă"t đầu hơi đau như"c. Yêu Dạ nằm đo" để cho Tiêu Viêm nu"t đầu nhũ hoa, toàn thân nàng no"ng ran nhột nhạt. Bàn tay gã vạch hai đùi Yêu Dạ ra mò vào khe chim đầy lông mềm mại đã ươ"t nhem thật dễ dàng.
Gã ôm ấp vuốt ve áp thân thể vào da thịt mềm mại mát rượi thơm tho. Cây ngọc hành của gã đưa ra dựng đứng quẹt vào bụng vào đùi nàng thật là ngứa ngáy nhột nhạt. Tiêu Viêm ngồi nhổm dậy vạch hai đùi Yêu Dạ ra. Cô nàng bẽn lẽn nhìn xuống ngoan ngoãn giang lỏng hai chân. Chim Yêu Dạ hồng tươi như một đóa hải đường giữa đám lông mượt mà mở ra chờ đợi. Tiêu Viêm nắm nòng cây ngọc đưa tới cạ vào khe chim rồi ấn ngay vào. Hai mép chim vạch mở rộng ra rộng ra nữa cho đầu khâ"t thật bự cứng ngắc chui vào.
Yêu Dạ uốn mình co duỗi hai đùi thon dài trắng muốt, nàng hồi hộp tò mò ngóc đầu lên nhìn xuống hạ bộ chỗ đầu khâ"t đỏ hỏn to lơ"n của Tiêu Viêm đã lọt vào khe chim nàng. Gã bắt đầu nhấp càng lúc càng nhanh mỗi lúc mỗi ấn ngọc hành cương cứng vào sâu trong lỗ chim săn chắc trơn nhớt của nàng. Khoái lạc dâng tràn nơi đầu khất c̠ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm. Gã nhấp càng lúc càng sâu, mặt gã đờ ra tận hưởng lỗ chim chặt bót của nàng. Ðầu cu gã vừa sướиɠ vừa ngứa vô cùng.
Gã cong đít rút c̠ôи ŧɧịt̠ đã vào đến phân nửa ra thúc vào một cái mạnh. Lỗ chim Yêu Dạ bấu chặt lấy đầu cu Tiêu Viêm, nàng đau nhói lên một cái thì nguyên c̠ôи ŧɧịt̠ dài thòng đã thọc vào lút cán. Tiêu Viêm sướиɠ mê tơI, biết Yêu Dạ còn đang đau nên gã nằm yên để để nguyên cây ngọc că"m sâu trong khe chim săn chă"c của nàng mà nhâ"p nhẹ nhàng tận hưởng.
Võ công và đàn bà là hai thú vui tuyệt trần của Tiêu Viêm. Yêu Dạ là một trong những chinh phục đầu đời của gã. Sau này bao nhiêu giai nhân, thiếu nữ và cả những phu nhân sắc nước hương trời rồi sẽ gặp tên tiểu quỷ dâʍ ɖu͙© khôn lanh, giảo quyệt nàỵ
Tiêu Viêm bắt đầu nhấp liên tục vào rồi xuất tinh xối xả vào l*и Yêu Dạ, nàng cũng ngửa lên hứng trọn từng đợt từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ bắt sâu vào tử ©υиɠ và chờ ngày thụ thai hoàng đế đời kế tiếp.
******************
Xong việc Yêu Dạ cáo từ Tiêu Viêm ra về.
"Hoàng thành còn có việc, thϊếp không ở đây được lâu, cáo từ."
Nói xong, Yêu Dạ công chúa liền xoay người chậm rãi rời đi. Một lát sau liền biến mất trong tầm mắt của đám người Tiêu Viêm.
Đưa mắt nhìn Yêu Dạ công chúa rời đi, Tiêu Viêm đứng dậy đi tơi cạnh bàn, đem mấy cái hộp ngọc kia mở ra. Nhất thời, một cỗ dược hương nồng đậm đập vào mặt, khiến cho lông mày hắn nhướng lên. Hoàng thất này, bút tích không nhỏ.
"Xem ra Hoàng thất đối với việc này không có mâu thuẫn lớn a!" Liếc mắt nhìn bên trong hộp ngọc, Tiêu Viêm cười nói. Tuy nói ở tầng lớp cường giả, hiện nay Tiêu Viêm cũng không sợ Hoàng thất. Nhưng dù sao Hoàng thất cũng là người quản lý thực sự của đế quốc, có điều xung đột với Hoàng thất vẫn là có chút phiền toái ha.
"Không phải mâu thuẫn không lớn, mà do hiện tại bên cạnh Tam đệ có không ít cường giả làm bọn hắn kiêng kị. Nếu không mà nói, chắc chắn sẽ tìm mọi cách quấy nhiễu đó," Tiều Đỉnh cười nhạt nói. Trải qua việc của Vân Lam tông lần này, Gia Mã đế quốc đối với mấy thế lực cường đại khác càng thêm kiêng kị cùng cẩn thận.
Nghe được lời nói của hai người, Tiêu Viêm cũng mỉm cười nói: "Mặc kệ như thế nào thì bọn họ không có ý kiến khác là được. Như vậy việc thành lập thế lực cũng có thể bớt đi được nhiều ít phiền phức."
Tiêu Đỉnh gật gật đầu, chợt chậm rãi nói: "Theo lời của ngươi về việc thành lập thế lực, ta đề nghị đem mấy đại gia tộc của đế quốc cùng với Luyện dược sư công hội đều tập hợp lại cùng một chỗ, hình thành một cái thế lực liên minh. Như vậy, trong thời gian ngắn có thể làm cho thế lực lớn nhanh, không cần từng bước rườm rà như ban đầu. Hơn nữa hiện giờ có Hoàng thất ủng hộ, sau này có thể ở trong phạm vi của đế quốc thu nhận những người mới có thiên phú tu luyện cũng không tồi. Về lâu về dài mà nói, đối với chúng ta có điểm rất tốt."
"Đương nhiên muốn đào tạo ra cường giả thuộc về Liên minh thì công pháp đấu kĩ là không thể thiếu. Để thử xem một chút có thể làm cho mấy thế lực lớn liên hợp cung cấp không?
"Công pháp, đấu kỹ mấy thứ này giao cho ta là được. Còn về phần thành lập thế lực, đại ca chính ngươi nhìn mà làm đi là được. Mấy thứ này ta không am hiểu." Tiêu Viêm cười cười. Trước sau được đến tích trữ của Hàn Phong cùng Dược Lão, cung cấp một ít công pháp cùng đấu kỹ đối với hắn mà nói, gần như không có vấn đề.
Nghe được những lời này của Tiêu Viêm, Tiêu Đỉnh bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi, tên tiểu tử này, hiện tại đã bắt đầu nghĩ đến phủi tay làm chưởng quầy (Sếp í). Đúng rồi, thương thế của ngươi sao rồi hả?"
"Mấy ngày nữa hẳn là có thể khỏi hẳn." Tiêu Viêm cười cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ đều nhẹ nhõm thở phào một hơi. Tiêu Lệ ngẩng đầu cười nói: "Chờ sau khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, có lẽ ta sẽ đi Hắc Giác Vực. Dù sao Tiêu môn ở đó còn cần ta nắm giữ. Nếu không mà nói, qua lần này xong thì toàn bộ mọi người của Tiêu môn sẽ chạy hết."
"Ân! Theo lời của các ngươi thì Tiêu môn kia có Già Nam học viện cung cấp thêm máu. Tiềm lực sau này tất nhiên không kém. Hắc Giác Vực kia mặc dù hỗn loạn nhưng lợi ích trong đó cũng không nhỏ. Sau này nếu có thể đem Tiêu môn mở rộng, hơn nữa thành công chiếm được vị trí nhất định ở Hắc Giác Vực thì cũng sẽ thành một phương thế lực đáng sợ. Đợi sau này thế lực ở Gia Mã đế quốc có thể phát triển, hai bên liên hợp, có thể so sánh được với những thế lực nhất lưu trên Đấu Khí đại lục." Tiêu Đỉnh trầm giọng nói.
Tiêu Viêm cũng khẽ gật đầu. Học viên có thể từ Nội Viện đi ra, phần lớn đều là người có thiên phú cực kỳ không tồi. Nếu có thể đem bọn họ thu vào dưới trướng, đây chính là một nhóm thế lực tinh duệ có tiềm lực không nhỏ. Đối với tiềm lực của Tiêu môn, hắn chưa bao giờ từng hoài nghi.
Ngay tại thời điểm ba huynh đệ của Tiêu Viêm đang bàn bạc thì một thị nữ đột nhiên đi vào, đứng ở cửa cung kính nói: "Tiêu Viêm thiếu gia, Nạp Lan tiểu thư đang đứng ở cửa chính nói có việc cần gặp."
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra. Nạp Lan tiểu thư tất nhiên là Nạp Lan Yên Nhiên. Nhưng mà nàng tìm mình có chuyện gì sao?
"Mời nàng vào đi" Trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.
"Hắc! Nạp Lan Yên Nhiên sao? Lại nói, ta cùng với đại ca còn chưa gặp qua vị thiếu chút nữa đã trở thành em dâu của chúng ta …" Nhìn bóng lưng của thị nữ đi xa, Tiêu Lệ đột nhiên cười lạnh một tiếng. Xem ra chuyện Nạp Lan Yên Nhiên năm đó mạnh mẽ đến gia tộc từ hôn vẫn còn có chút canh cánh trong lòng hắn.
"Những ân oán từ mấy năm trước cũng đã được Tam đệ kết thúc rồi. Ngươi không cần nhớ trong lòng làm gì." Tiêu Đỉnh khẽ cau mày, trầm giọng nói, tỏ vẻ có chút bất mãn với việc Tiêu Lệ nhắc lại những chuyện kia trước mặt Tiêu Viêm.
Tiêu Lệ nhún vai, cũng không nói gì thêm, tựa vào ghế, ánh mắt lười nhác đảo qua cửa lớn.
Ba người ở trong phòng khách đợi chỉ chốc lát, tên thị nữ lúc trước đã từ từ đi đến. Ở phía sau, một bóng người xinh đẹp như ẩn như hiện.
Hai bóng người dừng lại ở cửa. Thị nữ cúi người đi khỏi, còn Nạp Lan Yên Nhiên một thân áo bào vân sắc chậm rãi đi vào. Ánh mắt đảo qua ba người trong phòng khách, chợt có chút phức tạp, dừng lại trên người Tiêu Viêm đang ở vị trí trung tâm.
"Nạp Lan tiểu thư đến Tiêu phủ của chúng ta có chuyện gì sao?" Nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, Tiêu Viêm khép hờ mắt, nhẹ giọng nói.
Đối với bộ dạng lạnh nhạt này của Tiêu Viêm, Nạp Lan Yên Nhiên khẽ cắn môi, một lát sau mới mở miệng nói: "Sư phụ muốn gặp ngươi một lần cuối cùng."
"Một lần cuối cùng?" Ánh mắt đột nhiên mờ đi, Tiêu Viêm từ từ nắm chặt bàn tay, thanh âm dần dần trở nên lạnh lùng: "Tốt nhất ngươi đừng nói cho ta rằng nàng đã làm chuyện gì ngu xuẩn. Ta nói rồi, mặc dù đệ tử của Vân Lam Tông bây giờ đã giải tán, nhưng mà ta như cũ vẫn có thể đem bọn họ tìm ra."
Lông mày của Nạp Lan Yên Nhiên hơi cau lại, nói: "Sư phụ sẽ không làm cái loại chuyện này. Nếu ngươi bằng lòng đi gặp, liền theo ta. Còn không muốn, về sau có lẽ cũng không có cơ hội." Nói xong, nàng cũng không đợi Tiêu Viêm đáp lời mà xoay người bước ra ngoài.
Tiêu Viêm nhíu mày. Một lát sai đứng dậy, đưa mắt nhìn Tiêu Lệ ở một bên, bàn tay Tiêu Viêm lật ra, đem một quyển trục phân phó cho Tiêu Lệ, nói: "Nhị ca, ngươi đem những dược liệu này tìm lấy về. Ta có việc quan trọng cần dùng. Nhớ kỹ, đừng kéo dài thời gian!"
Tiếp nhận quyển trục, Tiêu Lệ ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt hơi lóe ra của Tiêu Viêm. Hắn tự nhiên hiểu được là cái gì, lập tức không dấu vết gật đầu một cái.
Sau khi đem quyển trục cho Tiêu Lệ, Tiêu Viêm cùng hai người nói mấy câu, sau đó bước nhanh ra ngoài. Mấy câu nói mà Nạp Lan Yên Nhiên mang đến làm cho sắc mặt của hắn hơi có chút âm trầm. Nàng lại muốn làm cái gì?
Hết chap 724