Cùng Hải Ba Đông chậm rãi đi vào Luyện Dược Sư Công Hội khổng lồ, tiếng động cùng âm thanh xôn xao phía sau từ từ giảm đi, một cỗ dược hương từ trong phiêu tán ra, khiến người khác ngửi thấy hương vị trong đó cảm giác đặc biệt vui vẻ thoải mái.
Luyện Dược Sư Công Hội hiện giờ, trong ba năm không ngừng có luyện dược sư gia nhập vào. Bất luận thực lực của chính mình hay phương diện nhân số so với ba năm trước đây đều muốn cường thịnh hơn rất nhiều. Chí ít, trong công hội năm đó, tự nhiên là không có dòng người khổng lồ như thế.
Bước vào công hội, Hải Ba Đông bởi cần sớm đi làm một ít chuẩn bị, cho nên đem địa điểm nói cho Tiêu Viêm rồi lúc sau tự mình rời đi.
Đối với thời gian ba năm xa cách Luyện Dược Sư Công Hội này, Tiêu Viêm cũng có chút cảm xúc trong lòng. Năm đó, ở chỗ này, hắn đã trải qua một giải thi đấu đối với hắn mà nói cực kỳ khó khăn của luyện dược sư. Bất quá năm đó thời điểm hắn tham gia giải thi đấu nhiều lắm chỉ có thể tính là một gã tam phẩm luyện dược sư có thể luyện chế tứ phẩm đan dược. Mà hiện giờ, lại là một gã lục phẩm luyện dược sư có thể so sánh cùng đan vương Cổ Hà! Tiến bộ trong đó không hề nhỏ tí nào...
Ánh mắt nhìn chung quanh, Tiêu Viêm cũng lôi kéo tiểu Tử Nghiên với vẻ mặt hiếu kỳ như vậy chậm rãi bước tới khu giao dịch trong trí nhớ. Tại loại địa phương này, chỉ cần ngươi có tuệ nhãn cùng với vận khí thì nói không chừng có thể tìm được một ít cái gì đó có giá trị. Mà "Thiên hỏa tam huyền biến hoá " của Tiêu Viêm kia, đó là may mắn thu hoạch được ở chỗ này.
Cùng Tử Nghiên đi vào khu giao dịch, dòng người đông nghịt cùng người bán hàng rong hầu như nhìn không thấy đầu khiến Tiêu Viêm cũng có chút sợ hãi than, ba năm thời gian này, Luyện Dược Sư Công Hội càng ngày càng thêm cường đại, không nghĩ tới ngay cả quy mô khu giao dịch nơi này cũng mở rộng không ít.
Vừa tiến vào khu giao dịch, ánh mắt Tiêu Viêm di chuyển xung quanh đột nhiên ngạc nhiên một trận. Ở nơi nhìn cách đó không xa có hình ảnh một người trắng như tuyết.
Người đó một thân quần áo đều màu trắng mà mái tóc dài cũng trắng như tuyết lộ ra vẻ lạnh lẽo. Bóng lưng này mơ hồ có chút quen thuộc khiến Tiêu Viêm nhớ tới ba năm trước tại thời điểm hắn rèn luyện trong đế quốc tại Hắc Nham thành gặp phải đệ tử Phật Khắc Lan phân hội trưởng, Tuyết Mị.
Năm đó Phật Khắc Lan cùng Tiêu Viêm cũng có chút hảo cảm. Lão đầu kia giúp mình không ít, tuy rằng ép buộc mình tham gia luyện dược sư đại hội nhưng đối với mình đích xác không có ý gì xấu. Hơn nữa đối với tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết này của nữ tử, hắn cũng có không ít ấn tượng.
"Không biết ba năm này bọn họ như thế nào?" Trong lòng hiện lên số phận ý niệm trong đầu, bất quá Tiêu Viêm vẫn chưa chủ động đi đến gần, tại một khoảng cách nhìn phía sau một hồi. Rồi đem thu hồi ánh mắt từ đạo hình ảnh như bạch tuyết kia, lôi kéo Tử Nghiên vào dòng người cuộn trào mãnh liệt tại khu giao dịch chậm rãi hành tẩu.
Không lâu sau khi Tiêu Viêm nhập vào dòng người, người cúi nhìn một gốc cây dược liệu kia chính là Tuyết Mị, nhưng có một chút nghi hoặc trong lòng chợt cảm ứng quay đầu, gương mặt linh hoạt như Tuyết Sơn kỳ ảo tinh xảo, khiến dòng người xung quanh nhịn không được cước bộ dừng chậm một ít, tầm mắt nhìn qua có chút tham lam nhìn chăm chú vào sau người.
Đối với ánh mắt xung quanh, Tuyết Mị lông mi hơi cau, chợt cũng dũng mãnh tiến vào biển người, cuối cùng tiêu thất không thấy.
Lôi kéo Tử Nghiên hành tẩu tại quán bán hàng rong trên đường nhỏ, Tiêu Viêm ánh mắt như mặt trời không ngừng đảo qua quán bán hàng rong xung quanh, có thể duyên cớ là nhãn giới hiện giờ đề cao, bởi vậy tốn mất gần mười phần chung thời gian, nhưng cũng không tìm được vật gì có thể làm cho hắn động tâm.
"Tất cả hàng hóa đều là phế phẩm."" Tử Nghiên bĩu môi, lầm bầm nói. Thường ngày nàng được ăn dược hoàn trong mắt thường nhân đều là dược liệu luyện chế cực kỳ hiếm lạ, dược liệu tầm thường, cho dù bình thường có chút hiếm thấy, nhưng trong mắt nàng không khác biệt lắm lại là đồ bỏ đi.
Mà đối với Tiêu Viêm này cũng bất đắc dĩ. Xem ra muốn tìm được từ chỗ này một bảo bối như "Thiên hỏa tam huyền biến" đến cùng thì quả nhiên phải cần vận khí.
Nếu lần thứ hai sau khi đi dạo không hề có thu hoạch, Tiêu Viêm rốt cục cũng buông tha cái hy vọng xa vời này. Lắc đầu với Tử Nghiên bất đắc dĩ. Nhưng mà ngay lúc thời điểm hắn muốn xoay người rời đi thì phía trước cách đó không xa lại truyền đến một trận rối loạn, thỉnh thoảng còn có từng đạo thanh âm âm dương quái khí vui cười ồn ào.
Đối với loại vây xem này, từ trước đến giờ Tiêu Viêm không có hứng thú. Bởi vậy liếc liếc mắt rồi sau đó hắn muốn xoay người ly khai, bất quá tại thời điểm xoay người kia, từ trong đám người truyền đến một đạo thanh âm phẫn nộ thanh thúy, lại khiến hắn ngừng bước.
Ánh mắt xuyên thấu nhìn qua đám, mơ hồ thấy một đạo thân ảnh trắng như tuyết, Tiêu Viêm hướng về phía Tử Nghiên buông tay, nói: "Xem ra cứ đi như vậy tựa hồ có điểm không được cho lắm..."
Lời nói ngừng lại, hắn lôi kéo Tử Nghiên bước nhanh hướng về khu gây rối kia mà đi đến. Một lát sau, chen vào đoàn người, ánh mắt quét về phía bên trong.
Lúc này trong đám người, Tuyết Mị chính là đứng thẳng nhưng mà bất quá gương mặt ngày thường trắng nõn có chút quá mức tinh xảo mà bây giờ lại đầy rẫy phẫn nộ. Mà ở trước mặt nàng cách đó không xa, mấy nam tử thân thể mặc bào phục luyện dược sư nhìn khuôn mặt xinh đẹp Tuyết Mị đang phát cáu đỏ bừng mà cười hì hì, không ngừng bộc phát ra trận cười vang.
"Áo Ba, ngươi không được quá đáng! Đừng tưởng rằng sư phụ của ngươi là trưởng lão công hội, liền kiêu ngạo!" Nhìn chằm chằm một gã nam tử đầu lĩnh đối diện, Tuyết Mị tức giận quát lên.
"Hắc hắc, Tuyết Mị, lúc trước khu giao dịch này chính là giá cao thì được hàng, ta có thể ra giá cao hơn ngươi thì như vậy thứ này tự nhiên là của ta. Việc này cho dù người ầm ĩ đến hội trưởng nơi nào ở đây thì cũng không có biện pháp đâu.
Hắc hắc cười nói, nói xong, hắn quay đầu hướng về chủ nhân bán hàng rong quát dẹp đường kia: "Này mai "Băng hỏa xà khể quả ", ta ra ngũ vạn kim tệ, ngươi bán hay không?"
Nghe được Áo Ba tiếng quát, chủ nhân bán hàng rong kia ngẩn ra, chợt trong lòng đại hỉ, "Băng hỏa xà phẫn quả" này mặc dù có chút quý hiếm, nhưng giá cả nhiều lắm cũng có thể chỉ là hai vạn kim tệ mà thôi, không nghĩ tới phá gia chi tử này lại đưa ra giá hơn gấp đôi để mua. Hắn tự nhiên không có lý do gì để không đáp ứng.
Mặt mày xanh xám nhìn kẻ kia mang "Băng hỏa xà lân quả" nắm trong tay vứt cao vứt thấp, vẻ mặt đắc ý Áo Ba. Tuyết Mị nghiến răng kèn kẹt, lại không có chút biện pháp, nàng gần đây bế quan một đoạn thời gian, hôm nay vừa mới xuất quan, vừa lúc nhìn thấy một gốc cây dược liệu cần cho đan dược chính mình luyện chế, không nghĩ tới lúc này vừa mới cùng chủ hàng đàm phán xong giá cả, cái gia hỏa làm kẻ khác chán ghét như u linh xông ra.
Áo Ba này, trước đây cũng bởi vì Tuyết Mị xinh đẹp mà theo đuổi nàng. Thế nhưng gã hiện giờ chỉ là một tam phẩm luyện dược sư, bởi vậy hắn theo đuổi tự nhiên là thất bại. Có thể tại vì bị Tuyết Mị cự tuyệt trước mặt mọi người mà cái gia hỏa chết tiệt này luôn luôn tìm biện pháp gây phiền phức cho Tuyết Mị. Tuy rằng phiền phức do người kia gây ra nhưng mà lão sư tuy rằng năm vừa rồi mới gia nhập vào bên trong công hội, có thể bởi trình độ luyện dược thuật mà đã sớm tấn chức ghế trưởng lão, địa vị tại bên trong công hội cũng không thấp, mà do kéo bè kết đảng nên toàn bộ công hội ngoại trừ hội trưởng cùng phó hội trưởng ở ngoài, quyền thế tối cao nằm trong tay lão sư của Áo Ba. Bởi vậy, tuy rằng Tuyết Mị cực kỳ buồn bực nhưng lại không dám trực tiếp xuất thủ tổn thương người kia.
Bất quá nàng cực kỳ chán ghét đối với tính khoe khoang này nên rõ ràng Tuyết Mị rất xem thường. Trái lại nàng nhường nhịn khiến cho Áo Ba được đằng chân lân đằng đầu, mỗi khi có cơ hội đều muốn tìm đến, loại tình huống hôm nay kỳ thực cũng không phải là xuất hiện lần đầu tiên.
Hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt đắc ý của Áo Ba càng ngày càng phát ghét, Tuyết Mị cắn chặt răng. Loại tình huống này, nàng cũng chỉ có thể buông tha miếng "Băng hỏa xà lân quả" này.
Ánh mắt băng hàn liếc mắt nhìn Áo Ba, Tuyết Mị liền muốn xoay người rời đi, mà ngay lúc thời điểm định xoay người, một tiếng cười đột nhiên từ trong đám người truyền ra: "Mười vạn kim tệ mua miếng "Băng hỏa xà tiên quả" này." Tiếng cười truyền ra, làm mọi người vây xem cũng ngẩn ra, chợt vội vã chuyển ánh mắt, nhìn thấy một gã thanh niên thân thể mặc hắc bào đồng thời đang lôi kéo một tiểu cô nương. Lập tức một ít người nhịn không được đối với hắn bằng ánh mắt thương hại, người này chẳng lẽ là mới tới? Cũng dám hủy đi cuộc làm ăn của Áo Ba?
Này tiếng cười như vậy khiến Tuyết Mị quay đầu đến nhìn hắc bào thanh niên kia, một khuôn mặt nhìn qua có chút quen mắt, nang ngẩn ra. Một lát sau, rốt cục nhớ lại thanh niên này đã để lại ấn tượng cho nàng không nhỏ.
"Ngươi? Ngươi không phải bị..." ngạc nhiên nhìn hắc bào thanh niên, Tuyết Mị kinh hô thất thanh. Nhìn thoáng qua mọi người xung quanh lời nói vừa đến miệng vội vàng nuốt xuống phía dưới.
Mỉm cười đi ra đoàn người, Tiêu Viêm quan sát Tuyết Mị từ đầu đến chân một chút, cười nói: "Phật Khắc Lan đại sư có khỏe không?"
"Lão sư cũng được..." Tuyết Mị gật đầu, chợt lôi kéo tay áo Tiêu Viêm, thấp giọng nói: "Ngươi không phải đã ly khai Gia Mã đế quốc sao? Đi nhanh đi, không được đắc tội người này." bởi bế quan đã lâu nên nàng đối với chuyện tình trở thành tin tức lớn nhất Gia Mã đế quốc hai ngày này, Tuyết Mị lại không biết chút nào. Nàng chỉ biết là Tiêu Viêm bị Vân Lam Tông phát lệnh mục tiêu truy nã, chốc lát nếu bị người Vân Lam Tông phát hiện tất nhiên sẽ lành ít dữ nhiều.
"Yêu a, thế nào? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?" Tại thời điểm Tiêu Viêm nói ra câu đầu tiên kia, sắc mặt Áo Ba đó là từ từ âm trầm xuống, cười quái dị một tiếng, chợt nắm chặt "Băng hỏa xà lân quả " trong tay, cười lạnh nói: "Thứ này bản thiếu gia đã mua rồi, ngươi nên cút đi thôi, xin khuyên ngươi không được quản nhiều chuyện, bằng không ngươi đi vào đế đô, có thể không còn thân trở ra…"
Xem được khuôn mặt trương lên vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, Tiêu Viêm từ từ nhếch mép, cũng không muốn nói lời vô ích, giơ bàn tay lên hướng về Áo Ba xa xa, chợt một cổ hấp lực dũng mãnh bỗng nhiên bạo ra, mạnh mẽ đem "Băng hỏa xà tích quả" thu về trong tay.
"Vương bát đản, muốn chết!"
Nhìn thấy Tiêu Viêm đột nhiên xuất thủ, sắc mặt Áo Ba kia nhất thời không nhịn được, gầm lên một tiếng, bàn tay vung lên, mười người nam tử bên cạnh như hổ đói hướng về Tiêu Viêm tấn công tới.
Thình thịch!
Nhàn nhạt nhìn hơn mười người nam tử tấn công đến, Tiêu Viêm tay áo bào tùy ý vung lên, một cổ kình phong dũng mãnh bạo ra, chợt hung hăng nện ở phía trên ngực mười mấy người, kình lực mạnh mẽ, trực tiếp đem bọn họ bay ngược trở lại, cuối cùng va đập thật mạnh với đoàn người ở ngoài, một hồi hỗn loạn kêu rên.
Nhìn thấy hơn mười người thủ hạ nháy mắt đã bị bay đi, Áo Ba kia cũng cả kinh, vừa muốn quát mắng, đột nhiên nhân ảnh trước mặt chợt lóe, một đạo hắc bào quỷ dị hiện lên trước mặt, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng chích lên ngực hắn, thanh âm đạm mạc chậm rãi vang lên bên tai, khiến là cả người mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Hiện giờ Luyện Dược Sư Công Hội tuy rằng nhân thủ ngày càng nhiều, nhưng cặn bã cũng càng ngày càng nhiều. Hôm nay, cho ta thay Pháp Mã tẩy trừ một chút đi."
Lời nói vừa dứt, bàn tay đang dính trước ngực Áo Ba, bỗng nhiên bạo phát một cổ kình lực mạnh mẽ!
Hết chap 685