Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 641: Threesome

Vào thời điểm lúc Tiêu Viêm từ mật thất đi ra, trong phòng khách lớn lại không có lấy nữa cái nhân ảnh, điều này khiến hắn có chút ngạc nhiên. Chợt cười khổ lắc đầu, tự tìm lấy một vị trí đơn giản, lui thân thể lại ngồi lên giữa chiếc ghế mềm mại. Hắn có chút cảm giác thư sướиɠ thở ra một hơi, trong khoảng thời gian bôn ba vừa qua, đích thật khiến hắn có chút mệt mỏi.

"Cọt kẹt..."

Ngay lúc Tiêu Viêm nhắm mắt dưỡng thần, cửa phòng khách đột nhiên nhẹ nhàng mở ra, chợt một cái thiến ảnh cao gầy trong ánh dương quang chiếu rọi kéo dài thành một đạo tuyến ảnh thon dài.

Nữ tử sau khi đẩy cửa phòng ra, thấy Tiêu Viêm nằm trên tọa ỷ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia vui mừng. Chợt như sợ quấy rầy hắn do dự một hồi muốn lui trở ra.

"Ha ha, đã vào rồi thì đi ra làm gì?" Thanh âm ôn hòa đột nhiên vang lên làm cho nữ tử càng thêm hoàng hốt, bước chân rời đi cũng đình chỉ lại. Đôi mắt đẹp quay lại nhìn thì thấy Tiêu Viêm đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi kia không biết đã mở mắt từ bao giờ đang cười nhìn nàng.

"Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn rồi sao?" Tiêu Ngọc đứng nơi cửa ánh mắt nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi.

"Ngươi trở nên ôn nhu như vậy từ bao giờ thế" Tiêu Viêm ngạc nhiên nhìn Tiêu Ngọc, nữ nhân này từ nhỏ đã đối với mình hung hung hăn hăn, chẳng có lúc nào nói ôn nhu như thế này cả.

Nghe được lời nói vô cùng ngạc nhiên của Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc nhất thời có chút chán nản. Tiểu tử này hai năm không gặp lại đem miệng lưỡi trơn tru nói như thế với mình, bất quá ngữ điệu này của Tiêu Viêm lại là quen thuộc khiến cảm giác xa lạ trong lòng nàng từ từ biến mất, dĩ vạng quen thuộc lần thứ hai lại quay về.

Vứt đi cảm giác xa lạ trong lòng, Tiêu Ngọc cũng không khách khí huy động đôi chân thon dài đầy gợi cảm từng làm Tiêu Viêm thèm muốn không thôi, trực tiếp bước vào phòng khách. Sau đó ngồi xuống tọa ỷ bên cạnh Tiêu Viêm, lúc này mới nghiêng đầu dừng lại trên khuôn mặt đang mở miệng mỉm cười. Tên gia hỏa năm đó khiến nàng cực kỳ đau đầu này trong hai năm không gặp cũng đã trở nên thành thục rất nhiều. Thời điểm hắn mỉm cười, dáng điệu như gió thổi mây bay, có khí phách điềm tĩnh khiến cho trong nhân tâm rung động.

"Hai năm này các ngươi vẫn khỏe chứ?" Tiêu Viêm là người đầu tiên phá tan trầm mặc, cười hỏi. Từ lúc tiến nhập nội viện đây là lần đầu tiên hắn cùng Tiêu Ngọc ở cùng một nơi chỉ có hai người. Lần trước tuy rằng nàng đã tới Bàn Môn, bất quá vì thời gian cấp bách nên vẫn chưa cùng bọn người Tiêu Ngọc nói nhiều chuyện với nhau.

"Ân, Tiêu Trữ, Tiêu Mị bọn họ cũng đã tiến nhập nội viện, có Bàn Môn che chở nên bọn họ cũng rất khá."Tiêu Ngọc gật đầu hít một tiếng, chợt liếc mắt qua Tiêu Viêm sơ lược có chút giận dữ nói: "Sau này ngươi hành động nên cẩn thận một chút, lần trước sau khi biết ngươi bị dị hỏa thôn phệ, ngươi biết trong lòng chúng ta tuyệt vọng đến mức nào không? Hiện tại chỉ có ngươi mới đủ năng lực chấn hưng Tiêu gia, nếu ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mối thù của gia tộc chỉ sợ không ai có thể báo.

Nhìn đôi mày liễu của Tiêu Ngọc dựng thẳng, Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, đợi sau khi nàng nói một tràng liên tu bất tận mới thở dài nói: "Muốn báo thù dù sao cũng phải cần năng lực, muốn có năng lực đâu thể nào không thể có nguy hiểm?"

Đối với những hậu bối Tiêu gia này, Tiêu Viêm hơi có chút áy náy trong lòng. Tiêu gia bị đại nạn này hắn không thoát khỏi can hệ, tộc nhân tử thương thảm trọng, một ít phụ mẫu của đám hậu bối nàycũng tử vong trong tràng đại nạn này. Tuy rằng loại sự tính này cũng không thể tính hết lên đầu hắn, nhưng cảm giác áy náy vẫn tồn tại như cũ.

Đọc truyện Đấu Phá Thương Khung edit tại Truyen VKL .com

Tiêu Viêm không nói gì, nhìn gương mặt có chút gầy hao kia, tuy rằng người này chưa bao giờ mang sầu lo trong lòng biểu hiện ra mặt, bất quá áp lực dồn lên hắn có thể cũng rất lớn. Hắn cũng rõ tầm quang trọng của chính hắn đối với Tiêu gia, vì việc thất tung của Tiêu Chiến.

"Ha ha, không nói cái chuyện này nữa." Nhìn thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Tiêu Viêm cười cười sang chuyện khác, cười đùa nói: "Hai năm nay có may mắn được gia hỏa nào theo đuổi không?"

"Thích, muốn theo đuổi bổn tiểu thư đâu có dễ dàng như vậy."Trên gương mặt hiện lên một nét đỏ hồng, Tiêu Ngọc bĩu môi. Đột nhiên từ trong nạp giới lấy ra tấm tạp phiến, đưa về phía Tiêu Viêm: "Đây là hỏa năng tạp của Bàn Môn hiện giờ, Ngô Hạo cùng Hổ Gia nói, chờ ngươi chũa thương hoàn tất sẽ đem cái này giao cho ngươi. Dù sao ngươi mới là thủ lĩnh chân chính của Bàn Môn."

Nao nao nhưng Tiêu Viêm không tiếp nhận lấy, cười lắc đầu nhẹ giọng nói: "Bàn Môn có thành tựu như ngày hôm nay không phải công lao của một mình ta. Có thể ta dừng lại ở Già Nam Học Viện không lâu lắm, cho nên mấy thứ này giao cho ngươi cất giữ thì tốt hơn."

"Ngươi phải ly khai? Đi đâu?" Nghe vậy Tiêu Ngọc hơi đổi sắc mặt gấp giọng hỏi.

"Tự nhiên là trở lại Gia Mã đế quốc" Tiêu Viêm cười cười, trong con mắt đen kịt lại lóe ra hàn mang nhàn nhạt: "Ân oán năm đó dù sao cũng phải chấm dứt đi?"

"Ngươi muốn đi tìm Vân Lam Tông? Ta cũng đi, ta muốn trở lại nhìn thử xem tộc nhân còn sống ra sao."

"Ha ha, không nên vội vàng, còn có một đoạn thời gian nữa ta mới trở về. Trở lại lần này chính là một hồi đại chiến thảm liệt, cho nên ta phải mang mọi chuyện trong nội viện chuẩn bị cho tốt. Năm đó ta đã bị đế quốc ra truy sát một lần, không lẽ cũng có lần thứ hai." Tiêu Viêm khoát tay áo nói: "Về phần các ngươi nên lưu lại Già Nam Học Viện, nơi này an toàn nhất, không được nói xen vào. Lần này ta trở lại không phải thăm người thân mà là chân chính tử chiến. Thế lực của Vân Lam Tông tại Gia Mã đế quốc như thế nào ngươi hẳn là hiểu rõ. Cho nên ta không thể có một điểm mạo hiểm."

Nhìn thần sắc Tiêu Viêm nghiêm túc nhếch môi, Tiêu Ngọc buộc lòng phải gật đầu cụt hứng, hiện tại Tiêu gia nguyên khí đại thương, với tư cách mấy tiểu bối, các nàng chỉ có thể nghe Tiêu Viêm an bài bất cứ điều gì. Hơn nữa qua mấy năm, Tiêu Viêm cũng không còn là thiếu niên bốc đồng năm đó nữa, hiện giờ trên vai hắn đã mang trọng trách nặng nề. Vì vậy, sự quyết đoán kia khiến các nàng không thể không phục tùng.

"Yên tâm đi. Chờ sau khi ta đem mọi chuyện giải quyết xong. Các ngươi đã có thể trở lại Gia Mã đế quốc" Vỗ vỗ vai Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm mỉm cười nói.

Tiêu Ngọc bất đắt dĩ gật đầu, chợt nắm lấy tay Tiêu Viêm và nói: "lâu rồi, ... ngươi có còn ... nhớ ta không?"

Tiêu Viêm để Tiêu Ngọc ngồi lên đùi, rồi lấy tay xoa bóp ngực Tiêu Ngọc...

Tiêu Ngọc đẩy Tiêu Viêm ra và nói:

"Đừng vội, ... đóng cửa lại đi ... ở đây nhỡ ai đi qua thấy thì sao?

"Có gì mà phải ngại nào, ai thấy cho họ ... thèm ráng chịu"

"Bây giờ nàng tự cởϊ qυầи áo hay là ta cởi", Tiêu Viêm hỏi.

"Để ta tự cởi cho nhanh", Tiêu Ngọc trả lời.

Tiêu Ngọc lột sạch quần áo trên người ra, Tiêu Viêm cứ đứng đó ngắm. Thấy hắn ngây ngất, Tiêu Ngọc hỏi:

"Thấy ta có đẹp không?"

" Có..." Tiêu Viêm trả lời mà chẳng cần suy nghĩ.

"Làm ta sướиɠ đi... Tiêu Ngọc thích chàng làm Tiêu Ngọc sướиɠ lắm"

Tiêu Viêm chưa thực bao giờ yêu Tiêu Ngọc, có lẽ chỉ vì tìиɧ ɖu͙© thôi...nhưng dần nảy sinh tình cảm với Tiêu Ngọc..giờ Tiêu Viêm chắc chắn cũng thích đυ. Tiêu Ngọc rồi:

"Không mặc áσ ɭóŧ với qυầи ɭóŧ luôn"

"cởi sẵn đợi ta phải không", Tiêu Viêm vừa nói vừa xoa bóp mu l*и.

"Ư….ử…A… Chứ sao… Đường nào cũng cởi, Tiêu Ngọc cởi trước thôi...."

Thế là Tiêu Viêm đặt môi lên môi Tiêu Ngọc, hôn ngấu nghiến, Hai bàn tay đặt trên ngực Tiêu Ngọc cũng bắt đầu mò mẫm, xoa bóρ ѵú Tiêu Ngọc, đưa tay xuống mò vùng đất cấm, nóng, ẩm ướt, nhớt nhợt. Tiêu Viêm xoa cái mu Tiêu Ngọc, sờ cả đám lông mềm mại:

"Nước nhờn đầy rồi nè...Da^ʍ quá đi...", Tiêu Viêm vừa hôn tai vừa rỉ lời đường mật vào tai nàng.

"Tiêu Ngọc lâu rồi không có quan hệ....toàn thủ da^ʍ lên vậy....", Tiêu Ngọc nói.

Tiêu Viêm cười, kê miệng xuống cái l*и của Tiêu Ngọc. Tiêu Viêm banh hai chân Tiêu Ngọc ra, thè lưỡi liếʍ liên hồi vào hạt le nàng. Tiêu Ngọc Mai rêи ɾỉ, quằn quại:

"Liếʍ…mạnh lên.....chàng ơi....., aaaaaaaaaaaaa"

Đây là lần thứ ba Tiêu Viêm quan hệ với Tiêu Ngọc mà Tiêu Ngọc rên kinh vậy, Tiêu Ngọc không quan tâm đến gì nữa.

Tiêu Viêm liếʍ rồi thọc tay vào l*и nàng. Nước nhờn của Tiêu Ngọc rỉ ra liên tục, ướt đẫm tay Tiêu Viêm, rỉ ra cả giường. Tiêu Viêm rút tay ra, vỗ vỗ vào mu l*и Tiêu Ngọc mấy cái:

"Da^ʍ quá đi, nước chảy ướt hết cả tay ta rồi nè....."

"Chàng liếʍ đi.....", Tiêu Ngọc lẳиɠ ɭơ.

Thế là Tiêu Viêm lại banh hai chân Tiêu Ngọc ra, liếʍ lấy hạt le, rồi dần liếʍ l*и. Nước nhờn Tiêu Ngọc phun ra như mưa, túa ra liên tục, ướt hết cả mặt Tiêu Viêm

Nàng ấn đầu Tiêu Viêm xuống, quắp hai chân lại, mu l*и hẫy lên để tận hưởng. Nàng đã động tình quá rồi.

"Đút, đút vào đi ...Tiêu Ngọc muốn", Tiêu Ngọc banh rộng ra hết cỡ.

"Đút gì cơ?", Tiêu Viêm vừa hỏi vừa liếʍ hạt le Tiêu Ngọc làm nàng nứиɠ phát điên.

"Côи ŧɧịt̠, đút ©ôи ŧɧịt̠ vào trong l*и ta đi, nhanh.... Tiêu Ngọc chịu hết….nổi rồi, ư…ư…"

Tiêu Viêm cũng đã biết Tiêu Ngọc chịu hết nổi rồi. Tiêu Viêm đưa tay lột đồ mình, rồi cầm ©ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng rà rà vào l*и Tiêu Ngọc. Tiêu Viêm kê giữa mu l*и Tiêu Ngọc, lập tức nhấp mạnh một phát, lút cán. Tiêu Ngọc há miệng, thở không ra hơi. Nàng sướиɠ quá, ©ôи ŧɧịt̠ to bự Tiêu Viêm đang rỉ nước của nàng.

Tiêu Ngọc đang bắt đầu cảm nhận sự sung sướиɠ mà ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm mang lại, trước kia nàng thỉnh thoảng thủ da^ʍ bằng tay, hay ©ôи ŧɧịt̠ giả tuy có sướиɠ nhưng không thể bằng ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm mang lại được.

Tiêu Viêm bắt đầu nhấp, Tiêu Ngọc rêи ɾỉ. Rồi Tiêu Viêm đổi tư thế, bắt Tiêu Ngọc nằm úp lại, chĩa cái mông ra. Rồi nó kéo Tiêu Ngọc ra, nửa nằm trên giường nhưng chân thì đứng dưới đất. Cái mông của Tiêu Ngọc chĩa ra, vài cọng lông l*и đang phất phơ. Tiêu Viêm làm Tiêu Ngọc chịu không nổi nữa, đứng sau Tiêu Ngọc mà nhấp, tiếng nhóp nhép lại phát ra.

Tư thế này làm l*и Tiêu Ngọc Mai đã bót lại càng thêm bót, l*и Tiêu Ngọc quấn chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Tiêu Viêm như muốn hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiêu Viêm. Rồi Tiêu Viêm nhấp nhanh dần, tiếng phạch phạch phát ra . Tiêu Viêm chịu không nổi nữa, bụng căng dần…

Còn Tiêu Ngọc, mấy năm rồi ít gặp nhau nên cái l*и nàng lâu không được đυ.... Rồi nàng bất ngờ giật giật, miệng há ra, rêи ɾỉ:

"Tiêu Ngọc ra……ra………a……sướиɠ quá….aaaaaaaa"

Từng đợt nước ấm nóng, nhớt nhợt phóng ra từ l*и Tiêu Ngọc. bao lấy ©ôи ŧɧịt̠ của em trai. Tiêu Viêm ráng nhấp vài cái nữa, rồi cũng căng người lên:

"Em cũng ra, em bắn vào l*и Tiêu Ngọc đây...."

"Bắn đi, bắn vào Tiêu Ngọc đi...Tiêu Ngọc thích....", Tiêu Ngọc vừa nói vừa ưỡn l*и cao lên.

Và rồi Tiêu Viêm xuất hết vào l*и Tiêu Ngọc ...Cái l*и thiếu thốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiêu Ngọc Mai hẫy hẫy, đón nhận làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng của Tiêu Viêm...Nàng sướиɠ đến hoa mắt.

Tiêu Viêm ôm nàng lên giường lại, vuốt ve. Tiêu Ngọc Mai cũng vuốt ve Tiêu Viêm, hai người mơn trớn nhau sau những thăng hoa của cuộc làʍ t̠ìиɦ.

"Tiêu Ngọc có mệt không?"

"Hơi mệt...nhưng sướиɠ lắm.....", Mặt nàng vẫn đỏ mặt sau cuộc giao hoan này.

"Tiêu Ngọc có đói không ?....Em xuống bếp lấy ít đồ ăn cho Tiêu Ngọc nhé...!"

"Tiêu Ngọc đói lâm....nhưng Tiêu Ngọc muốn ăn cái này cơ..."

Tiêu Ngọc vừa nói vừa lẳиɠ ɭơ nhìn Tiêu Viêm, tay sờ sờ ©ôи ŧɧịt̠ của Tiêu Viêm

Thế là Tiêu Viêm lại đè Tiêu Ngọc ra mà dí ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng nàng, sau đó hai người lại làʍ t̠ìиɦ một trận nữa rồi ôm nhau ngủ.

Trong lúc Tiêu Viêm và Tiêu Ngọc đè nhau ra mà đυ. đéo, thì đâu biết bên ngoài có một người đang ở ngoài cửa nghe trộm hai người làʍ t̠ìиɦ...

Đó là Nhược Lâʍ đa͙σ Sư, hôm nay cô khó ngủ định sang phòng Tiêu Ngọc nói chuyện với Tiêu Ngọc nhưng đến cửa phòng đã nghe những tiếng rêи ɾỉ của Tiêu Ngọc...

Nàng không ngờ gặp cảnh dâʍ đãиɠ đến vậy....

Nàng định vào can ngăn hai đứa ra nhưng sau đó lại thôi....tiếng rêи ɾỉ của Tiêu Ngọc đã đánh thức du͙© vọиɠ đã ẩn sâu trong nàng hàng năm qua.....

Nàng định hé cửa ra và rình xem, nhưng sợ phát hiện....

Khi đứng ngoài nghe, người nàng tựa vào tường, Nhược Lâʍ đa͙σ Sư mặc bộ áo ngủ màu đen...vì thói quen.......

Nước nhờn Nhược Lâʍ đa͙σ Sư bắt đầu rỉ ra...co vô thức đưa tay xuống xoa nhẹ l*и mình rồi tay kia lại xoa bóp ngực mình....Khi Tiêu Viêm và Tiêu Ngọc Mai làʍ t̠ìиɦ xong rồi chìm vào giấc ngủ...Nhược Lâʍ đa͙σ Sư liền đi về phòng rồi thay quần chíp ướt đẫm ra....

Cô nằm trên giường mà du͙© vọиɠ vẫn chưa nguôi...cứ nằm mãi không ngủ được...đến tầm gần 1 giờ đêm...Nhược Lâʍ đa͙σ Sư khó chịu quá liền thủ da^ʍ...cô lấy ©ôи ŧɧịt̠ giả cất dưới tủ ra...cái này cô để lâu rồi nhưng ít dùng...

Cô bắt đầu lấy ©ôи ŧɧịt̠ xoa xoa mu l*и rồi đút vào xục...cùng lúc đó Tiêu Viêm tỉnh giấc do khát nước với buồn đi đái quá....đi xuống lầu lấy nước uống xong đi vệ sinh xong...đi qua phòng Nhược Lâʍ đa͙σ Sư nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ của cô....

Tiêu Viêm tiến sát vào của nghe cho rĩ hơn....Tiêu Viêm đoán được là cô đang thủ da^ʍ...©ôи ŧɧịt̠ bên dưới đã cương cứng lên....Tiêu Viêm mở thử của ra thì không khóa...khẽ mở cửa vào nhòm thử , dưới ánh sáng mờ mờ thấy Nhược Lâʍ đa͙σ Sư đang vén váy lên...nằm ngửa ra rồi .....

Nhìn thấy Nhược Lâʍ đa͙σ Sư đang trước mặt mình mà thủ da^ʍ, Tiêu Viêm chịu hết nổi rồi...tuy Tiêu Viêm không thiếu gái để cᏂị©Ꮒ nhưng tự nhiên có người ngửa l*и ra trước mặt mình mà thủ da^ʍ như vậy thì đéo ai mà chịu nổi.

Trong đầu Tiêu Viêm đanh đấu tranh tư tưởng, để chọn lựa giữa.

1: Về ra khỏi phòng, về giường ngủ.

2: Đè Nhược Lâʍ đa͙σ Sư ra rồi phang, không quan tâm hậu quả gì nữa.

Đang mải suy nghĩ thì Nhược Lâʍ đa͙σ Sư trong lúc thủ da^ʍ đạt được cao trào thì rên lên.

- Aaaaaaa...Tiêu Viêm ơi...cô sướиɠ quá....đυ. mạnh vào l*и cô đi...aaaaaa

Hóa ra trong lúc thủ da^ʍ Nhược Lâʍ đa͙σ Sư lại tưởng tượng cái ©ôи ŧɧịt̠ của Tiêu Viêm, giờ Tiêu Viêm đã đoán được ra là lúc Tiêu Viêm làʍ t̠ìиɦ với Tiêu Ngọc bị cô rình xem nên giờ dục hỏa mới bốc lên đành phải thủ da^ʍ.

Chính câu nói này đã giúp Tiêu Viêm chọn lựa...đè cô ra đυ..

Tiêu Viêm quyết định hϊếp da^ʍ cô, nhưng mà có điều hϊếp da^ʍ mà để cô biết thì sợ Tiêu Ngọc sẽ giận....

Tiêu Viêm đi lại tủ thấy quận băng dính ở trên bàn.

Tiêu Viêm lặng lẽ đi đến đầu giường nằm đè nhanh lên cô rồi lật ngược cho cô úp mặt xuống giường và quát;

"Im mồm không tao gϊếŧ...."

Tiêu Viêm quát lên vận dụng ít khí trong người làm giọng khác đi....

"Sao ngươi vào được đây. Ngươi muốn gì.."

Nhược Lâʍ đa͙σ Sư sợ hãi, cô ở đây lâu rồi nhưng chưa bao giờ thấy ai có trộm vì ở đâu an ninh rất cao.

"Câm mồm không tao gϊếŧ."

Tiêu Viêm lại quát lên câu nữa, Tiêu Viêm ghì chặt không cho cô cựa quậy rồi lấy cuộn băng dính trói ngược 2 tay cô lại. . lấy cái áo cô vừa cởi ra để bịt mắt cô lại...Tiêu Viêm dọa cô.

"Mày hét tao gϊếŧ..."

"Xin ngươi đừng gϊếŧ ta"

"Tiền bạc ta để hết trong tủ. Ngươi thả ta ra, ta sẽ lấy cho ngươi. Xin ngươi...- Cô năn nỉ van xin.

"Ta không có láy tiền không công đâu...chẳng phải cô vừa thủ da^ʍ để thỏa mãn sao...để ta sẽ giúp cô thỏa mãn...haha"

Tiêu Viêm đè ngửa cô ra giường và quát lớn.

"Dạng 2 chân ra đi cô em"

Cô sợ hãi làm theo.

Tiêu Viêm tiến đến kéo váy cô lên. Cái l*и vẫn đang ướt đẫm, nước nhờn vẫn đang rỉ ra.. Tiêu Viêm vuốt dọc âʍ ɦộ nàng.

"Em thật là da^ʍ đó...l*и em rỉ nhiều nước quá..."

"Đừng…xin anh"

Càng năn nỉ Tiêu Viêm càng làm tới. Nàng hơi khẽ ép háng vào.

"Muốn sống thì làm theo...Không bố mày gϊếŧ."

Nàng ngoan ngoãn dạng chân rộng ra. Tiêu Viêm lè lưỡi liếʍ hai tay không ngừng bóp mông nàng.Tay bị chói, l*и bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nhược Lâʍ đa͙σ Sư tỏ ra khó chịu, Nàng cố gắng kháng cự lại những hành động của Tiêu Viêm, nàng thỉnh thoảng giãy mạnh, hoặc kẹp mạnh hai chân vào nhưng không ngăn cản được Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm nhe răng cắn nhẹ 2 mép l*и nàng.

"Ư…ư.. ưʍ.....ưʍ....", Miệng nàng bắt đàu rêи ɾỉ, nàng đang bắt đầu sướиɠ dần...không thể chống cự nổi du͙© vọиɠ bản thân.

Tiêu Viêm đưa lưỡi vào sâu trong l*и nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hộŧ ɭε của nàng...nàng sướиɠ không chịu nổi....lấy tay đang bị trói xuống kéo đầu Tiêu Viêm lên,nhưng lúc sau lại ấn sâu vào hơn

"Á…đừng. ta xin ngươi, ta sướиɠ. ta không chịu được....."

Tiêu Viêm cởi luôn cái áo ngủ của Nhược Lâm ra, vυ' cô khá to và trắng, đầu ti hơi to và thâm....

Tiêu Viêm nắn bóp, hôn lên vυ' cô....Đầu ti đã săn cứng.

Người cô đang quằn quoại tỏ ra khó chịu. Tiêu Viêm cởϊ qυầи áo mình ra. Tiêu Viêm lấy ©ôи ŧɧịt̠ cạ vào mép l*и cô.

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống tận giường. Tiêu Viêm cố gắng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô. Tiêu Viêm kéo cô ngồi dậy...dươиɠ ѵậŧ đặt vào môi cô....cô vẫn không chịu mở mồm.

"Há mồm ra con đĩ. Bố mày gϊếŧ bây giờ"

Tiêu Viêm cảm giác rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi hϊếp da^ʍ, còn sướиɠ hơn ȶᏂασ gái tự nguyện nhiều lắm....

Miệng cô há ra Tiêu Viêm liền đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào. Tối ấn sâu ©ôи ŧɧịt̠ vào tận cổ họng cô...hai tay giữ đầu cô được một lúc sợ cô ngạt thở liền rút ra.

"Mυ'ŧ đi con đĩ...từ giờ mày sẽ là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho tao.....mυ'ŧ nhanh..."

Cô sợ hãi vẫn ngậm ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm đút vào mồm rồi mυ'ŧ nhẹ vài cái...cô sợ hãi lắm.....

Nhưng một lúc sau cô lạị mυ'ŧ nó vô cùng chuyên nghiệp.....nói thật là đã lâu rồi cô chưa mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ ai bao giờ... lâu rồi không được mυ'ŧ, giờ mυ'ŧ lại cảm giác sướиɠ lắm...

Cô mυ'ŧ nhanh dần, ngậm cả hòn ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm vào miệng mà liếʍ mυ'ŧ.....Tiêu Viêm cảm giác sướиɠ lắm....đợi một lúc Tiêu Viêm sắp ra....lấy tay giữ đầu cô rồi đẩy mông đυ. mạnh vào miệng cô đến lỗi tϊиɧ ŧяùиɠ bắn đầy miệng cô....Nhược Lâʍ đa͙σ Sư sặc sụa định nhổ hết ra nhưng Tiêu Viêm quát.

"Nuốt hết đi con đĩ...tao cho mày để mày nhỏ ra à...."

Cô thấy vậy sợ quá liền nuốt hết vào bụng...trước kia khi quan hệ cô không nuốt tinh bao giờ...vì nghĩ nó bẩn....nhưng giờ không nuốt cũng không được.

Đẩy cô nằm ngửa ra giường. Tiêu Viêm bắt cô nằm ngửa dạng 2 chân ra. Côи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm cương cứng khó chịu lắm rồi...nó thèm l*и lắm rồi đấy...Tiêu Viêm đặt ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng l*и rồi đẩy mạnh.

"Phạch " "phạch " Tiếng da thịt va vào nhau nghe kí©ɧ ŧɧí©ɧ vãi....Tiêu Viêm bắt đầu di chuyển mông nhanh dần nhấp liên tục bào l*и cô.

"Á…dừng lại đi mà. Xin anh...dừng lại đi....rút ra....ta không chịu nổi nữa.....aaaaaa"

Tiêu Viêm không nhấp nữa mà rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и cô.

"Đút vào đi anh. Em đang sướиɠ....ȶᏂασ mạnh lên anh....ȶᏂασ nát l*и em đi..."

"Em vừa xin ta dừng lại mà......"

"TᏂασ em đi anh. Đừng dừng…em sướиɠ.....em sẽ là nô ɭệ cho anh....ȶᏂασ em đi....."

Bản chất con người là thế....dâʍ đãиɠ vạy sao có thể.....tối lại đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и cô và nhấp nhanh dần. Cô bắt đầu rên....

"Sướиɠ quá anh ơi. Em sướиɠ. l*и em bóp không anh. A…a…sướиɠ quá. Em sẽ là nô ɭệ của anh....thỉnh thoảng hϊếp em nhé, em cho anh hϊếp thoải mái, ȶᏂασ thoải mái"

"Đét " "Đét"

Tiêu Viêm vỗ mấy cái vào vυ' cô nlàm nó đỏ trót lên.

"Em là con đĩ của anh...muốn sướиɠ thì tự mình làm đi....."

Tiêu Viêm nói xong bế cô dậy, nằm ra giường để cô nằm trên nhấp....thấy cô bị trói tay vậy vướng quá nên đành tháo ra cho cô....Cô bắt đầu đập nhanh dần...Tiêu Viêm thì nhấp nhịp nhàng từ dưới lên theo nhịp nhấp của cô....

Tiêu Viêm không nghĩ đến chuyện này.....cô đang nhấp thì lấy tay cởi khăn bịt mắt rara....Cô nằm vật xuống bụng Tiêu Viêm. Tiêu Viêm vật ngửa cô ra mà lắc mà dấn. Dấn liên hồi rồi cơn sướиɠ cũng kéo đến.

Tiêu Viêm rút chym ra đút thẳng vào mồm cô mà suất. Tϊиɧ ŧяùиɠ bắn nhoe nhoét mặt và mồm cô. Quá thỏa mãn. Tiêu Viêm nằm vật xuống giường. Lúc này cô đã ngồi dậy cởi khăn che mắt.

Cô nhìn thấy người đang đυ. nhau với mình là Tiêu Viêm thì ngạc nhiện.

- Là ngươi.......

Nhược Lâʍ đa͙σ Sư chưa kịp nố xong Tiêu Viêm lật ngửa cô lại, lấy tay bịt miệng cô lại và nói.

"Giờ em là con đĩ của anh...chính mồm em vừa nói xong đó..."

Nói xong Tiêu Viêm bắt đầu nhấp nhanh dần với tóc độ như máy khâu vào l*и cô....người cô như căng cứng...co giật khi nhận nhưng cú nhấp như máy khoan vào l*и mình....

Được một hồi ©ôи ŧɧịt̠ nóng dần lên, bắt đầu co giật và bắn hết tϊиɧ ŧяùиɠ vào l*и Nhược Lâʍ đa͙σ Sư....

Tiêu Viêm rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и cô....cô vẫn nằm ểu oải ở giường.

Tiêu Viêm nằm sát bên cô, ôm cô vào lòng và nói.

- Em bây giờ là đĩ của anh.....

"Cả 2 ôm nhau ngủ cho đến sáng.

--------------------------------

Sáng hôm sau Tiêu Viêm đi tìm Tiêu Lệ.

"Nhị ca, ngươi tìm ta có việc gì?" Tiêu Viêm vừa nhìn thấy Tiêu Lệ trong phòng, lập tức cười hỏi.

"Thương thế bình phục rồi sao?" Nhìn thấy Tiêu Viêm, Tiêu Lệ vui vẻ kéo hắn vào phòng, thân thiết hỏi.

Tiêu Viêm cười gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Lệ, chờ hắn nói sự tình.

Trong ánh mắt chăm chú của Tiêu Viêm, Tiêu Lệ hơi trầm ngâm một chút. Một lát sau mới chậm rãi nói: "Hắc Giác Vực hiện giờ vì Hắc Minh giải tán nên có chút hỗn loạn, đó là một cơ hội tốt. Hắc Giác Vực tuy rằng hỗn loạn nhưng cường giả cũng không ít, nếu có thể chinh phục được, thì sẽ là một trợ lực lớn sau này giúp cho chúng ta trả thù Vân Lam Tông."

"Bất quá tại Hắc Giác Vực xây dựng thêm thế lực?" Tiêu Viêm nhíu mày nhẹ giọng nói: "Nơi đó chỉ có hạng người lưu manh liếʍ máu trên thân đao, muốm thâu tóm e rằng không dễ dàng."

"Hắc hắc, gia hỏa này đích xác rất tinh ranh, nếu muốn thu phục bọn họ, nhất định phải tàn ác hơn so với bọn chúng. Thủ hạ của ta hiện giờ, năm đó cũng tâm cao khí ngạo, bất quá bây giờ đối với mệnh lệnh của ta không chối từ. Tiêu Lệ cười nói: "Lúc này đây, nếu như ngươi hỗ trợ ta chuyện kia cũng không quá mức trắc trở. Bàn Môn của ngươi mặc dù tiềm lực không kém, nhưng dù sao đều là niên nhất học viên, hơn nữa giống như hoàn cảnh nhân tố, ngươi cũng không quá mức nghiêm ngặt yêu cầu bọn họ phải nghe lời của ngươi. Nhưng Hắc Giác Vực thì khác, nếu không nghe lời thì trực tiếp gϊếŧ đi là xong. Khống chế nổi loạn cũng dễ hơn rất nhiều, đương nhiên điều kiện trước nhất là ngươi phải có đủ thực lực. Thế nào?"

Tiêu Viêm khẽ gật đầu trầm ngâm nói: "Người trong Hắc Giác Vực này đích xác chiến lực không tệ, nếu có thể thu phục, đối với chúng ta lợi ích không nhỏ. Dù sao thì Vân Lam Tông cường giả như mây, đơn thương độc mã chung quy là có một số việc khó có thể làm được."

"Nói như vậy là ngươi không có ý kiến?" Tiêu Lệ vui vẻ vỗ tay nói.

"Nhị ca nếu có bản lĩnh như vậy thì cứ buông tay hành động đi, nếu gặp phải điều gì phiền phức không thể giải quyết thì tới tìm ta. Ai chống đối, sát!" Tiêu Viêm cắn răng đầy sát khí, lẫm liệt vung tay lên.

"Ha ha, tốt! Có quyết đoán" Cười to một tiếng Tiêu Lệ vỗ vai Tiêu Viêm chợt nói: "Bất quá còn một vấn đề lớn."

"Điều gì?" Tiêu Viêm ngẩn ra hỏi.

"Nội viện." Tiêu Lệ trầm giọng nói.

"Nội viện?" Tiêu Viêm nhướng mày.

"Nội viện đối với sự hợp lại của các thế lực Hắc Giác Vực vô cùng cường đại này trong lòng vẫn kiêng kỵ, ví dụ như tổ chức Hắc Minh. Nếu chúng ta thật sự thành công tại Hắc Giác Vực xây dựng thêm thế lực, tất nhiên sẽ khiến nội viện chú ý, đến lúc đó e là......" Tiêu Lệ thoáng lo lắng, hướng về Tiêu Viêm nói tiếp: "Cho nên trước hết ta đưa lễ vật này để ngươi thuyết phục Tô Thiên. Nếu không ngày sau sớm muộn gì cũng có phiền phức, nói không chừng còn có khả năng động đao động kiếm với nhau."

Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại, một lát sau lại cười khẽ một tiếng nói: "Điều này thì không cần lo lắng, trước kia nội viện chú ý thế lực Hắc Giác Vực vô cùng cường đại này là bởi vì lo lắng bọn chúng đối với nội viện có điều tham vọng. Mà chúng ta không có mục đích này, cùng bọn họ không co một điểm xung đột. Thậm chí chúng ta còn có thể giúp bọn họ canh chừng các thế lực khác, điều này đối với nội viện cũng không phải là điều tai hại."

"Nói là nói như vậy, bất quá ta cảm thấy chúng ta tốt nhất cùng bọn họ nói qua một chút, miễn cho ngày sau xảy ra sự cố." Tiêu Lệ trầm ngâm nói, tính tình hắn âm ngoan mà cẩn thận, ngoại trừ một số thân nhân còn lại không hoàn toàn tin tưởng bất luận là kẻ nào.

Tiêu Viêm cười gật đầu đứng dậy nói: "Tốt, ta lập tức đi tìm Đại trưởng lão nói một câu, nếu như hắn đáp ứng thì ngươi liền xuất phát tới Hắc Giác Vực."

"Nếu việc này có thể thành công, ngày sau cho dù Vân Lam Tông cử toàn bộ tông lực thì chúng ta cũng không có chút e ngại!"