Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 578: Ꮯɦịƈɦ chia tay

Sau khi Tiêu Viêm thức tỉnh,mọi việc cũng đều trở lại bình thường. Tuy rằng mỗi lần lộ diện trong viện đều không ít tiếng kinh hô cùng đủ mọi loại ánh mắt dòm ngó,nhưng rồi dần dần, Tiêu Viêm cũng coi như không có việc gì.

Tuy rằng hiện giờ đại tái đã chấm dứt, nhưng có lẽ phải chờ những thí sinh đã dự thi tu dưỡng một thời gian, nên việc tiến vào tầng chót Thiên Phần Luyện Khí Tháp bị tạm hoãn, nhưng đối với một số người luôn chờ đợi cơ hội này như Tiêu Viêm thì lại có chút không chịu được.

Bởi vì mới tấn chức lên nhị tinh đấu linh, cho nên trong khoảng thời gian này Tiêu Viêm vẫn chưa tiến vào tầng tháp trung để tu luyện mà lại lặng lẽ tinh luyện lượng đấu khí vừa tăng trong cơ thể. Thực lực đột nhiên tăng manh, tất nhiên làm con người thích thú. Nhưng tấn cấp lần này không phải do từng bước tu luyện, đó là tấn giai tối kị, bởi vậy để phòng ngừa tác hại về sau, Tiêu Viêm đang cố gắng luyện hoá đấu khí, để thực sự bước vào nhị tinh cấp bậc chứ không phải hư phù thực lực.

Lúc trước ở Hắc Giác vực gϊếŧ chết thiếu tông chủ Huyết tông là ví dụ tốt nhất, tuy rằng đã tiến vào đấu linh cấp bậc nhưng so với các đấu linh giả khác còn yếu nhược hơn rất nhiều. Bây giờ trong cơ thể đấu khí hư phù không ổn định làm cho thực lực chiến đấu không thể phát huy cực hạn được.

Mỗi ngày đều nhàn nhã tu luyện, đấu khí trong cơ thể vốn hư phù bất định dần dần trở nên ngưng thực lại. Có Thanh Liên Địa Tâm Hoả trợ giúp tinh luyện đấu khí, làm cho Tiêu Viêm tinh luyện đấu khí hao tổn tinh lực cùng thời gian ít hơn người thường rất nhiều.

Cuộc sống trở nên nhàn nhã, Huân Nhi chẳng biết vì sao luôn thích kéo Tiêu Viêm cùng mình tiến vào thâm sơn, rồi nằm ở bãi cỏ xanh um tùm, dựa sát vào nhau, sưởi những tia nắng vô cùng ấm áp, cᏂị©Ꮒ nhau đầy thư thái và hạnh phúc.

Hôm nay cả 2 cưỡi ngựa vào rừng sâu, đang ôm nhau say đắm trên bãi cỏ trong rừng sâu, Tiêu Viêm không kiềm chế được bóp mạnh vào vυ' Huân Nhi làm nàng aaa lên cười.

"Từ từ chứ, bóp nhẹ thôi, giờ để thϊếp phục vụ chàng nha… ôi chao sao cái gì lồi ra thế này…" – nàng xoa đũng quần Tiêu Viêm -

"chao ôi to cứng ngắc ấy… cho thϊếp xem nhé…"

Nàng tụt quần Tiêu Viêm ra trong khi tay hắn bóp nắn cặρ √υ' đồ sộ khủng của nàng, vυ' nàng quá to so với vóc dáng cũng chỉ hơi đầy đặn của nàng, cơ thể nàng không chút mỡ thừa, mông lại bự… Nàng trầm trồ xoa xoa ©ôи ŧɧịt̠ to lớn kia và thầm thì dâʍ ɖu͙©:

"Nhét nó vào thϊếp đi, thϊếp ướt nhẹp rồi nè, ôi bóp hoài thế, ham thế không biết…"

Tiêu Viêm liền ép nát dựa lưng vào 1 tán cây, 2 chân nàng kẹp chặt mông hắn, ©ôи ŧɧịt̠ hắn nhúc nhích chọn đúng lỗ rồi đâm vào 1 cú thật mạnh… Nàng rú lên

"aaaa… to quá… chết khϊếp mất rồi… ôi ȶᏂασ thϊếp mạnh nữa lên… ôi đừng ngoáy mà, thϊếp ra mất…"

Tiêu Viêm phang bạch bạch vào cái l*и khít rịt của mỹ nhân, nó khít chả kém của Nhã Phi hay Medusa, nàng kẹp chặt mông hắn bằng cặp đùi thon mịn, làm ©ôи ŧɧịt̠ hắn xẻ đôi, xé toạc, giang rộng cái l*и ướt nhẹp của nàng. Núʍ ѵú cứng của nàng đâm vào ngực mạnh nhọn nhọn ngứa ngứa kí©ɧ ŧɧí©ɧ đê mê… Hắn đáp:

"ôi l*и nàng tự co bóp làm ©ôи ŧɧịt̠ ta đã quá…"

Huân Nhi nút mạnh lưỡi của Tiêu Viêm, hai cái lưỡi tham lam liếʍ mυ'ŧ nước miếng của nhau chóc chóc xụp xoạp dâʍ ɖu͙©, mồ hôi nàng chảy xuống khe ngực sâu hoắm làm nó bóng lưỡng dưới ánh mặt trời.

Côи ŧɧịt̠ đen thui của Tiêu Viêm hoàn toàn tương phản với cái mông trắng như ngó sen của Huân Nhi. Nàng kẹp mông Tiêu Viêm mạnh hơn ép chàng đâm vào thật sâu, động vào cổ tử ©υиɠ của nàng.

Phạch phạch phạch, gã hung hăng ȶᏂασ l*и người thiếu nữ xinh đẹp vυ' bự kia, tay gã bấu mạnh mông của Huân Nhi, ©ôи ŧɧịt̠ ra vào như máy, những tiếng rên dâʍ ɖu͙© nữa đi, đυ. chết thϊếp đi Tiêu lang làm hắn đυ. càng hăng:

Ta cũng phải phang nát l*и nàng, nàng mãi mãi là của ta Huân Nhi…

Huân Nhi hét lên:

– Dạ dạ, thϊếp là của chàng, ȶᏂασ nát l*и thϊếp đi… thϊếp yêu chàng, cho thϊếp sinh con cho chàng đi Tiêu lang… ôi…

Môi lưỡi lại nút chặt nhau, mông ©ôи ŧɧịt̠, va vào nhau chát chúa, những tiếng bạch bạch vang lên không ngớt, đôi trai gái chẳng quan tâm đến cái gì ở bên cạnh mà chỉ hăm hở ȶᏂασ nhau… Mái tóc Huân Nhi phủ lên trên tóc Tiêu Viêm, ánh sáng chiếu lên gương mặt đẹp như khắc tạc làm Tiêu Viêm say đắm… Hắn bú mạnh 1 núʍ ѵú của nàng trong lúc cảm nhận l*и nàng xiết cực mạnh…

Huân Nhi cảm nhận đầu ©ôи ŧɧịt̠ chàng nở to, nàng kẹp mông gã thật chặt rồi 1 – 2 – 3 đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ liên tiếp phụt mạnh vào tử ©υиɠ mềm yếu của nàng, thụ thai cho nàng, làm nàng sướиɠ ngất… Huân Nhi khuỵu xuống đất cầm ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm cho vào miệng mυ'ŧ… Cả hai đang chuẩn bị lấy lại sức cho vòng ȶᏂασ thứ 2…



Tiêu Viêm đúng là quá khỏe về khoản tìиɧ ɖu͙©, anh hùng quả có sức mạnh kinh người, được Huân Nhi miệt mài bú ɭϊếʍ, thằng em của hắn đã bắt đầu ngóc dậy, cái lưỡi tham lam của mỹ nữ liếʍ từng tấc ©ôи ŧɧịt̠ của vị môn chủ tình lang của nàng.

Lưỡi Huân Nhi liếʍ mạnh khe ©ôи ŧɧịt̠ để vắt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại cho vào dạ dày thèm khát của mình, nàng vốn cũng có máu da^ʍ trong người nên 1 ©ôи ŧɧịt̠ to cứng ngoại cỡ thế này tất nhiên không thể bỏ qua được.

Nàng cho ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng mυ'ŧ sộp soạp, hai tay xoa khắp cặp mông chắc nịch, cơ bắp của người tình, miệng nàng u u ơ ơ khi gã bắt đầu nắc vào miệng nàng, cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ đang cứng nóng trong miệng nàng liền nhả ©ôи ŧɧịt̠ ra và dịu dàng dụ dỗ:

"Đút vào thϊếp nữa đi, ©ôи ŧɧịt̠ gì mà to thế… yêu quá cơ… ôi…"

Tiêu Viêm phi thân lên 1 cành cây cao, to vững chắc, hắn bắt nàng nằm nghiêng, 1 tay bám lên cành cây, còn hắn kéo cao đùi phải của nàng lên rồi chậm rãi đút ©ôи ŧɧịt̠ vào cái lỗ hồng hào ướt nhẹp của Huân Nhi.

Nàng hoảng sợ nhìn xuống dưới, trời cao quá té xuống thì chắc nát người, ban đầu nàng dùng 2 tay cố ôm chặt vào cành cây, nhưng khi ©ôи ŧɧịt̠ tình lang đã đút vào trong l*и thì máu da^ʍ làm nàng quên cả nguy hiểm, nàng cố gồng người hẩy mông ra sau mỗi lần ©ôи ŧɧịt̠ người tình nắc mạnh tới, những tiếng bạch bạch và nước da^ʍ chảy rỉ từ trên cây xuống đất chóc chóc thật da^ʍ ô.

Tay của mỹ nữ hết tự xoa vυ' mình lại xoa xoa hộŧ ɭε mình cho tăng thêm độ nứиɠ, ©ôи ŧɧịt̠ lao vào như vũ bão, dù cơ l*и bóp mạnh cố ngăn ©ôи ŧɧịt̠ nguy hiểm xé đôi mình ra nhưng càng làm vậy ©ôи ŧɧịt̠ lại càng hăng hái lao vào như điên.

Nó tông vào tử ©υиɠ nàng làm cho Huân Nhi rên la rất to:

– TᏂασ thϊếp mạnh nữa đi Tiêu lang ơi, sao chàng ȶᏂασ giỏi thế. Ối ối, mạnh lên đi, nhanh nữa lên, thϊếp sắp ra rồi lang quân ơi…

Tiếng rên dâʍ ɖu͙© quá lớn làm chim muông phải sợ hãi bay đi né tránh, còn độ mạnh của những cú dập của Tiêu Viêm khiến cành cây lắc lư tưởng như có thể gãy bất cứ lúc nào, lúc này l*и của Huân Nhi co siết mạnh do vừa sướиɠ l*и vừa sợ cây gãy sẽ ngã chết.

Mồ hôi nàng túa ra càng lúc càng nhiều càng tô điểm làn da trắng ngần, mịn màng như tạc của đại mỹ nhân.

Tiếng bạch bạch vang lên lúc cái l*и bỗng siết mạnh vì bàn tay đang bám vào cành cây bị tuột làm ngực nàng rơi xuống va vào cành cây cái bốp.

Nàng á đau 1 tiếng và cũng làm cái l*и siết cực mạnh vào ©ôи ŧɧịt̠, đã quá, Tiêu Viêm phải công nhận đυ. trên cây đã ©ôи ŧɧịt̠ thật, nữ nhân sợ hãi nên l*и có những lúc siết rất mạnh, như muốn bóp nát ©ôи ŧɧịt̠ hắn ra…

Lúc này Huân Nhi đã ra 2 lần nàng xụi lơ không bám nổi cành cây nữa, Tiêu Viêm bèn ôm nàng lên, để nàng ôm cứng lấy hắn, 2 đùi nàng kẹp chặt mông hắn, đôi tay vòng qua cổ hắn, 2 cái lưỡi liếʍ mυ'ŧ mạnh nhau trong lúc hắn dùng tay bợ cặp mông căng mịn của nàng nâng lên nâng xuống để đại long thương đâm tuốt tuồn tuột lút cán vào cái l*и đỏ hoe vì bị ȶᏂασ quá mạnh của Huân Nhi…

Huân Nhi trải qua những cơn sướиɠ bất tận, và nàng vẫn không muốn dừng đυ., nàng nút mạnh lưỡi người tình, bắt đầu tự hẩy mông lên xuống, nàng phải thừa nhận người tình quá khỏe, đứng trên cành cây bồng 1 nữ nhân mà vẫn đυ. bạch bạch nát l*и người ta mà chẳng thấy mệt gì cả.

Ánh nắng chiếu lên đôi tình nhân hăng say ȶᏂασ nhau chẳng thèm để ý đến hoàn cảnh xung quanh, tiếng rên aaaaaaa… của Huân Nhi và những tiếng gầm gừ… đã ©ôи ŧɧịt̠ quá… l*и bót quá… của Tiêu Viêm làm cánh rừng trở nên ồn ã, dâʍ ɖu͙©.

Mỗi lần ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm đâm lút cán là Huân Nhi lại tê tái vì nó đâm trúng cổ tử ©υиɠ của nàng, nàng ngất lịm đi vì sướиɠ trong lúc tay Tiêu Viêm vẫn nâng mông nàng lên xuống để ©ôи ŧɧịt̠ đâm mạnh vào l*и những nhát đau thấm thịt…

Rồi gã bỗng thấy nhói đau ở đít, gã chỉ dùng 1 tay bợ mông Huân Nhi rồi đưa ra sau đánh vào mông 1 phát, 1 con kiến chết tiệt cắn mông gã…

Huân Nhi tỉnh giấc vì tự dưng cảm thấy mình bị nghiêng, nàng mở mắt thấy cả người chúi xuống, nhìn lại thì lúc này Tiêu Viêm chỉ dùng 1 tay nâng mông nàng lên xuống…

– Ối ối… sướиɠ l*и quá… ôm chặt thϊếp đi, thϊếp sợ ngã… ôi… thϊếp ra mất rồi… aaaaaaa…

Viên ngọc phi thủy khảm trên chiếc dây chuyền trên cổ nàng sáng lấp lánh lúc nàng hét to aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… sướиɠ l*и quá… bắn mạnh vào thϊếp đi… Tiêu Viêm yêu dấu ơi…

Tiêu Viêm không chịu nổi cái l*и bót khít kia nên bắn phụt mạnh mẽ vào l*и của Tiêu Huân Nhi, nàng tê tái gục đầu lên vai gã, thở dốc vì mệt và thỏa mãn, sau đó Tiêu Viêm còn dùng tay móc móc đít của Huân Nhi. Nàng ư a đánh bốp vào tay gã:

– Cái gì đấy… đừng sờ chỗ đấy… bẩn lắm…

Tiêu Viêm nói:

– Cho ta chơi lỗ ấy nhé…

Huân Nhi tát nhẹ vào má tình lang:

– Trời ơi… môn chủ gì mà da^ʍ khϊếp, ȶᏂασ người ta 2 lần nát hết rồi còn đòi chơi cái lỗ vừa nhỏ vừa bẩn ấy, thôi đi ©ôи ŧɧịt̠ chàng như cây thương ấy nhét vào cúc hoa thϊếp chắc thϊếp chết. Thôi để lúc khác thϊếp cho

Tiêu Viêm cười nói:

– Ta có da^ʍ gì đâu, tại nàng đẹp mà da^ʍ quá, lại ăn mặc lòi vυ' thế kia ai mà không hϊếp cho được…

Huân Nhi gạt lọn tóc đẫm mồ hôi đang phủ lên mắt mình, nàng cười rất da^ʍ:

– Hứ, không ngờ chàng da^ʍ tặc như vậy.

Tiêu Viêm vỗ đét vào cặp mông đàn hồi của nàng bảo:

– Thế mỹ nhân nào bị đυ. lại liên tục nói chơi chết thϊếp đi… hả… ha ha ha…

Huân Nhi ngượng chín người vì biểu hiện dâʍ đãиɠ lúc bị ȶᏂασ sướиɠ nên nàng lảng đi:

– Thôi mình ȶᏂασ gần 1 canh giờ rồi, thϊếp thấy ta nên về kẻo người ta lại nghi ngờ…

Tiêu Viêm gật đầu nói:

– Nàng nói phải, nhưng nàng ngon quá… ta còn muốn ăn nữa…

Huân Nhi chết khϊếp với độ da^ʍ của Tiêu Viêm, nàng ngẫm nghĩ rồi cười da^ʍ đáp:

– Thϊếp nghĩ ra cách rồi, vừa thỏa mãn chàng lại vừa có thể trở về được…

Tiêu Viêm liền hỏi:

– Cách gì?

Huân Nhi bóp ©ôи ŧɧịt̠ chàng nói:

– Từ từ bồng thϊếp xuống đã, ôi chơi trên cao thế này sướиɠ nhưng sợ quá chàng ơi…

Lúc hắn phi thân bồng nàng xuống đất làm nàng run lên, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn phụt ra ngoài làm nàng ngượng quá mặt đỏ bừng bừng…

Tiêu Viêm hỏi: "hôm nay nàng thấy ta thế nào?"

"Chàng chơi như chưa bao giờ được chơi vậy"

Tiêu Viêm cười ha ha, ©ôи ŧɧịt̠ lại ngẩng cao cứng ngắc làm Huân Nhi ngượng chín người lại sướиɠ vì biết lại sắp được sướиɠ nữa. Nàng cười nói:

– Mau mặc đồ vào, chàng nhớ đừng mặc nội khố nhé…

Dù chả hiểu nàng có ý gì nhưng Tiêu Viêm vẫn làm theo lời của Huân Nhi, nàng cũng không bận nội khố, sau khi mặc đồ vào nàng bảo Tiêu Viêm lên ngựa trước, sau đó nàng leo lên bàn đạp, Tiêu Viêm nâng mông nàng, giúp nàng ngồi lên ngựa.

Huân Nhi nhón mông, vén váy lên, sau đó dùng 2 tay banh rộng lỗ l*и ra rồi quay ra nhìn Tiêu Viêm dâʍ ɖu͙©.

Hắn hiếu ý liền kéo tà áo qua 1 bên, móc ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi quần, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng như cái cọc thép làm Huân Nhi xoa sục liên tục vì mê mẩn, nàng lê mông chọn đúng lỗ rồi ngồi xuống… Ui cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ chui vào lần thứ 3 sao còn đã hơn lần thứ 1 nữa.

– Đã quá thiên a… ối… ối… chàng thấy cách này của… ối… bóρ ѵú thϊếp làm gì… ối đừng kéo áo thϊếp ra, mò tay vào yếm thϊếp mà bóp đi, ôi sướиɠ l*и, sướиɠ vυ' quá…

Huân Nhi dâʍ ɖu͙© liếʍ môi trong lúc cái mông liên tục lên xuống bạch bạch, để ©ôи ŧɧịt̠ ma sát vào thành l*и bóp mạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ những bộ phận nhạy cảm nɧu͙© ɖu͙© nhất trong l*и của mỹ nhân. Con ngựa đi chầm chậm nhưng vẫn xóc lên xóc xuống làm ©ôи ŧɧịt̠ nhiều lúc đâm xiên, ngoáy lung tung làm Huân Nhi rên á á á sướиɠ quá chàng ơi…

Đôi tay Tiêu Viêm vò bóp như muốn bóp nát cặp nhũ hoa căng tròn của mỹ nữ ngực siêu bự Huân Nhi… Tiêu Viêm và Huân Nhi đã trở trên ngựa vẫn không ngừng phạch phạch phạch, đυ. nhau điên dại.

Trong lúc đó, ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm vẫn liên tục ra vào trong l*и của Huân Nhi, nàng hẩy mông lúc dữ dội lúc dịu dàng để ©ôи ŧɧịt̠ ngoáy đều trong l*и mình, 2 vυ' được Tiêu Viêm chăm sóc tận tình, xoa bóp, sờ nắn, cấu véo… đủ hết… Lúc này Tiêu Viêm đang búng búng 2 đầu nhũ làm nàng nổi cả da gà xuất khí đầy ©ôи ŧɧịt̠ hắn, dính bết lên yên ngựa.

Tiêu Viêm công nhận vυ' nàng to quá, như 2 quả dưa hấu ấy, hắn nắc ngược lên như điên trong lúc tiếng ngựa phi đang tới gần, những cú thúc mạnh lút cán, đâm vào âʍ đa͙σ êm ái của Huân Nhi.

Ngựa đi đều đều như hòa nhịp với ©ôи ŧɧịt̠ đang thúc những cú mạnh mẽ lút cán vào l*и của mỹ nhân dâʍ đãиɠ, Huân Nhi kiễng chân trên bàn đạp những lúc quá thốn vì ©ôи ŧɧịt̠ đi vào quá sâu, nó làm nàng phải cắn môi đến bật máu, cái vυ' thì bị gã tình lang da^ʍ dê kéo ra khỏi hẳn chiếc yếm để gã bóp thuận tay hơn.

Nàng quay đầu lại nhìn gã bằng ánh mắt mơ màng, đĩ thõa, cả 2 lại quấn vào nhau trong 1 cái hôn đắm đuối, môi lưỡi nút nhau chùn chụt, rồi bỗng phụt phụt phụt dòng tinh nóng rực lại thêm 1 lần nữa bắn phụt vào trong l*и của Huân Nhi, nàng ngoáy mông sàng hông để tϊиɧ ɖϊ©h͙ phụt lung tung khắp l*и, đem lại cho nàng kɧoáı ©ảʍ khôn tả, mồ hôi bết trên trán và tóc nàng khiến nàng trông rũ rượi, nhưng sắc đẹp kiều diễm ấy vẫn rực sáng trong ánh nắng và nụ cười thỏa mãn nhìn người tình thổ lộ yêu thương:

"Thϊếp yêu chàng lắm rồi… thay giờ mình đừng về nữa, chàng dẫn thϊếp đi thật xa, đâu cũng được, thϊếp sẽ làm nương tử của chàng, sẽ sinh con cho chàng, còn chàng chỉ cần ȶᏂασ thϊếp mỗi ngày là đủ, hihi… thϊếp có mang theo ít của cải đủ cho 2 ta sống cả đời…"

Gã ấp úng nói:

– Có người tới rồi, để khi khác hẵng nói…

Huân Nhi lúc này mới để ý tiếng động, nàng hoảng sợ nhấc mông lên để rút ©ôи ŧɧịt̠ ra thì Tiêu Viêm giữ lại nói:

– Cứ để thế, trong l*и nàng ấm và tuyệt quá, họ không phát hiện đâu, nàng tin ta đi…

Hắn gạt những làn tóc rối bê bết mồ hôi trên trán người đẹp, tay bóp nắn cặρ √υ' cho nó méo móp rồi chà xát chúng vào nhau cho nàng rên aaaa… hừ hừ… thôi đi chàng… mau kéo áo yếm lên cho thϊếp…

Gã cười dâʍ ɖu͙© kéo yếm lên che lại cặρ √υ' tròn căng đỏ hồng bởi đôi tay thô ráp của gã, nàng rất muốn kéo ©ôи ŧɧịt̠ dâʍ ɖu͙© ra khỏi l*и vì dù nó đã mềm nhũn sau khi bắn xong vẫn còn to và nằm trong l*и nàng, ướt nhẹp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠. Ngồi trên yên ngựa rất xóc, nãy đυ. nhau lúc không có ai ở gần, nàng thấy thế càng thêm hứng khoái giờ có nhiều người tới làm nàng ngượng muốn độn thổ, đặc biệt nàng càng ngượng thì l*и càng bóp ép mạnh làm…

Thanh âm xé gió bén nhọn càng lúc mãnh liệt, sau một lúc, điểm đen càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt có thể thấy.

Ánh mắt xuyên thấu qua khe hở của những lá cây, trên khuôn mặt của Tiêu Viêm tràn đầy khϊếp sợ, các điểm đen đều không phải là người mà là mười con ma thú toàn thân đen kịt, trên đầu có một chiếc sừng bạc lớn đầy những đường văn kì dị, thâm chí còn mơ hồ có thanh âm phong lôi từ đó truyền ra, sau lưng ma thú là bốn đôi cánh cực lớn, cánh vừa động, cuồng phong từ trên cao ập xuống đem rừng rậm bốn phía ép ngã xuống.

Đối với con ma thú kì lạ này, Tiêu Viêm chưa từng gặp hay nghe qua, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì hắn từ trên người ma thú cảm nhân được một cỗ khí tức cực kì hung hãn, hiển nhiên, ma thú này không phải là phi hành ma thú dùng cho vận chuyển bình thường mà là loại phi hành ma thú chiến đấu.

Phi hành ma thú vốn đã thưa thớt, chiến đấu phi hành ma thú lại càng cực kì hiếm thấy, trừ khi chỉ có những thế lực cực kì khổng lồ mới đủ tài lực nuôi dưỡng đám gia hoả này.

Ánh mắt từ những cái cánh rộng lớn cuối cùng lại dừng trên những cái lưng rộng lớn của chúng, Tiêu Viêm lại một lần nữa ngẩn ra vì mỗi một đầu tứ dực độc giác thú, trên lưng đều có một đạo nhân ảnh.

Những người này thân đều mặc một bộ tử hắc bào, ánh mắt không đổi, sắc bén lăng lệ như đao mang, làm người ta cảm thấy một tia hàn ý. Tiêu Viêm có chút hoảng sợ khi phát hiên mười đạo nhân ảnh này, cơ hồ mỗi cỗ khí tức đều như một cái đầm sâu không đáy. Loại tình huống này Tiêu Viêm chỉ cảm ứng thấy trên người trưởng lão trong viện mới có được.

Mười đầu tứ dực độc giác thú cánh vừa động, cuối cùng dừng lại ở phía trên khe núi, từng đạo ánh mắt quét về phía thanh y thiếu nữ trên bãi cỏ.

" Ha ha, Huân Nhi tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được người.". Dẫn đầu một đầu tứ dực độc giác thú chậm rãi hạ xuống, đang ngồi trên lưng ma thú một vị nam tử hướng Huân Nhi cười nói.

Vị nam tử này tuổi cũng không lớn, tựa hồ chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi năm tuổi, bộ dáng cực kì tuấn tú, sợ rằng chỉ có Lâm Tu Nhai mới có thể so sánh, một thân hắc bào, khí chất so với Lâm Tu Nhai có phần hơn, tối trọng yếu là, vị nam tử này tựa hồ là đầu lĩnh của đám người kia, bởi vì chín người còn lại đều đứng ở phía sau, thứ tự như vậy cũng có thể thể hiện cấp bậc chênh lệch.

" Ta là Hắc Yên Quân tân Phó thống lĩnh, Linh Tuyền, phụng lệnh tộc trưởng đại nhân đem tiểu thư hồi tộc! ", nam tử tự xưng Linh Tuyền, đứng trên tứ dực độc giác thú cung kính ôm quyền hướng Huân Nhi nói.

" Ta nói rồi, ta sẽ tự trở về, các ngươi cần gì phải ngàn dặm xa xôi tới đón!", đám người Linh Tuyền đột nhiên tới làm sắc mặt Huân Nhi dần lạnh xuống, ngay cả nói chuyện cũng có một tia hàn ý.

" Tộc trưởng đại nhân phân phó, thuộc hạ cũng chỉ có thể lĩnh mệnh ", Linh Tuyền khẽ cười, vừa muốn nói gì đó, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, hướng về sau lưng Huân Nhi, trầm giọng quát: " Người là ai?".

Tiếng quát của Linh Tuyền vừa hạ xuống, trên lưng tứ dực độc giác thú, chín nhân ảnh sắc mặt chợt lạnh, thân hình run lên, cơ hồ như thiểm điện đồng thời tiến lên kéo Tiêu Viêm bật ra đất.

" Dừng tay! ", Huân Nhi lớn tiếng quát.

Theo tiếng quát của Huân Nhi, đám nhân ảnh dừng tấn công Tiêu Viêm trong bộ dạng quần áo hơi có chút hỗn độn.

" Tiêu Viêm, ngươi không sao chứ? ", nhìn thấy Tiêu Viêm hô hấp có chút dồn dập, Huân Nhi quýnh lên, theo thói quen muốn hô lên, lập tực chợt tỉnh lại ra vẻ bình thản hỏi.

Nhìn thấy biến hoá của Huân Nhi, Tiêu Viêm cau mày nói: " Sao lại thế này?".

Từ phía sau Tiêu Viêm, chín đạo nhân ảnh lại đồng loạt thoát ra, cuối cùng đáp phía sau Linh Tuyền, ánh mắt sắc nhọn như đao, tập trung nhìn Tiêu Viêm.

" Ngươi? ", nhìn vẻ mặt biến hoá của Huân Nhi, Linh Tuyền đôi mắt híp lại nhìn về thân ảnh Tiêu Viêm, nhìn thấy khuôn mặt này thoáng ngẩn người, ngón tay nhẹ nhàng gõ trán, bỗng cười nói: " Nếu ta không lầm thì vị này hẳn từng là Tiêu gia phế vật, Tiêu Viêm thiếu gia đúng không? Ta đã xem qua bức hoạ của ngươi ".

" Ngươi là ai? ", Tiêu Viêm trầm giọng hỏi.

" Hắc Yên Quân phó thống lĩnh, Linh Tuyền, bất quá nói cũng vô dụng, lấy ngươi hoặc là Tiêu gia cũng chưa có tư cách để biết ", Linh Tuyền cười nói, thanh âm tràn đầy sự khinh thị, tin tức Tiêu gia thiếu chút nữa bị diệt môn, hắn đã sớm nghe nói qua, Tiêu gia hiện giờ đã hoàn toàn xuống dốc, đâu còn hào quang năm đó nữa?.

Nghe được lời nói đầy khinh thường của Linh Tuyền với Tiêu Gia, sắc mặt Tiêu Viêm dần trở nên âm lãnh, bàn tay chậm rãi nắm lấy chuôi Huyền Trọng Xích.

Hết chap 578