Ngay sau khi tất cả đã tiến vào quảng trường, Hổ Kiền quét mắt một vòng, cao giọng hỏi:
"Các ngưoi hiểu quy tắc trận đấu chứ?"
Nghe câu hỏi của Hổ Kiền, tất cả học viên bên trong trường đấu nhất thời chỉnh tề ứng thanh hô:
"Hiểu!"
Hổ Kiền bàn tay chậm rãi giơ lên, trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, từ từ nói:
"Tốt, nếu tất cả đều hiểu được, vậy ta tuyên bố: Vòng đấu loại cuối cùng chọn lựa vào nội viện. Bắt đầu!"
Ầm!
Theo Hổ Kiền bàn tay hạ xuống, trường đâu vốn đang im lặng bỗng ầm 1 tiếng, mấy chục đạo đấu khí không đồng nhất về màu sắc trong giây lát bộc phát khiến người ta hoa cả mắt. Theo từng đạo từng đạo âm thanh trầm đυ.c truyền ra, bóng người ở giữa sân nhanh chóng bay đi. Đại đa số mọi người đều thối lui bay về bên cạnh quảng trường, bởi vì bọn họ đều hiểu tại đây nếu đứng ở giữa sân thì sẽ trở thành địch nhân của tát cả mọi người và sẽ bị âm thầm loại ra khỏi tràng chiến.
Trên khán đài đã bắt đầu bùng nổ, từng đạo từng đạo âm thanh kích động, chói tai vang tận mây xanh, và cũng có rất nhiều người hét đến vỡ cả cổ họng để trợ uy cho những người dự thi. Trường hợp đại đối chiến khổng lồ này, so với những trận đầu lần lượt, tuần hoàn đơn thuần thì càng có thêm nhiều tính kích động.
"Haha, chủ ý của phó viện trưởng cũng không phải tồi, tuy rằng không phải là tuyệt đối công bằng nhưng trong tình huống phải phòng bị trường hợp âm thầm hạ thủ sẽ dễ dàng bồi dưỡng được tâm lý cẩn thận cho từng người. Hơn nữa liên thủ với nhau cũng sẽ dần hiểu được kỹ năng chiến đấu theo nhóm. Ý kiến này quả không tồi."
Nhìn tràng hỗn chiến bên trong, ở vị trí trung tâm bên trên khán đài, một lão nhân ngồi bên cạnh Hổ Kiền cười nói.
"Ta cũng là do xem những trận đấu trước đây đến phát chán, vì vậy muốn thay đổi cách thức thi đấu một chút thôi. Hiện giờ xem ra quả không tồi chút nào. Song có một ít đệ tử thường ngày ít giao tiếp, xung quanh đều là địch nhân, khó tin có người lại ở sau lưng hỗ trợ kia xem ra phải nỗ lực không ít." Hổ Kiền cười tủm tỉm nói 1 tiếng, ánh mắt nhìn về phía tràng hỗn chiến.
Lúc nãy bên trong trường đấu, từng người đấu nhau. Nhưng rõ ràng rất nhiều người sợ bị người khác âm thầm hạ thủ ở sau lưng cho nên cùng người khác giao thủ, cũng chỉ vừa chạm vừa lui về phía sau mà không dám đấu lâu. Ánh mắt không ngừng nhìn về bốn phía, nếu lâm vào phạm vi công kích của người khác sẽ làm bọn họ có tâm lý tựa như chim sợ cành yếu, hoặc mau chóng rút lui hoặc là công kích đối phương.
Nhưng mà tuy rằng bên trong trận đấu đang vô cùng hỗn loạn nhưng khi đã có liên tiếp bảy, tám người bị luân phiên công kích đến hộc máu mà văng ra ngoài trường đấu thì đã có một số người thông minh hơn. Trong tràng đấu, có một vài người ngày thường biết nhau liền vội vàng nói tốt để mượn sức. Những người còn lại chỉ còn biết lui về sau để tìm kiếm những người cũng đơn độc như mình. Tuy rằng là loại tổ hợp tạm thời này có độ tín nhiệm không cao lắm nhưng dù sao đó cũng là biện pháp duy nhất bây giờ!
Nắm trong tay trọng thước, Tiêu Viêm cùng Huân nhi đứng bên cạnh nhau trên quảng trường. Kim sắc đấu khí cùng thanh sắc đấu khí từ trong cơ thể thẩm thấu ra phát ra hai cỗ khí tức hùng hồn đem hai người bao lấy. Khi bị hai cỗ khí tức hùng hồn này chấn nhϊếp, người tham gia thi đấu cũng không dám tùy ý xông qua bên này.
Lúc này hai người cũng không xông vào bên trong trường hỗn chiến, họ biết trường hỗn chiến này cũng sẽ kéo dài không lâu lắm. Ngay khi mấy người Bạch Sơn liên thủ lại thì trường hỗ chiến sẽ lâm vào tình trạng chỉ còn mấy kẻ mạnh tồn tại, sự hỗn loạn sẽ bớt đi rất nhiều, và đó mới là lúc hai người bọn họ phải chiến đấu thật sự.
Bên trên, vô số tiếng thét to làm rung động khán đài. Bên trong trường đấu, tuyển thủ bị đánh văng ra ngoài không ngừng. Mà lúc này người ghi chép trận đấu đã sớm xuất hiện ở xung quanh, đã nhanh chóng ghi tên những tuyển thủ vẫn còn ở trong trường đấu vào sổ.
Theo thời gian, tiếng la hét cũng chậm rãi trôi qua. Ở giữa sân, sự hỗn loạn cũng bắt đầu có xu thế chậm lại. Có bài học của những người bị văng ra khỏi đài sớm, một ít người đơn độc cũng đã biết cách tìm kiếm đồng bạn. Lúc này hỗn chiến đã giảm đi rất nhiều, càng ngày càng nhiều người rồi những nhóm người tạo thành tiểu đoàn đội.
Theo những người đơn độc hỗn chiến chuyển thành đoàn đội chiến, Tiêu Viêm cùng Huân nhi cũng không thẻ bảo trì được trạng thái đơn độc. Ngay khi một đội bốn người vây công hai người không được, ngược lại bị đánh văng ra ngoài, Tiêu Viêm cũng liền từ bỏ cử chỉ yên lạng theo dõi. Bàn tay nắm chặt huyền trọng thước đạp mạnh về phía trước. Thanh săc đấu khí mạnh mẽ phát ra như thủy triều, lấy thực lực đại đấu sư quét qua toàn trường!
Không lâu sau khi Tiên Viêm phát ra khí tức của Đại đấu sư, bên trong hỗn loạn, năm cỗ khí tức đồng dạng cũng bạo ngược bộc phát mà phân biệt chiếm cứ 4 phía của quảng trường.
Ánh mắt Tiêu Viêm nương theo những cỗ khí tức bùng nổ đó hướng đến. Hắn thấy có ba cỗ là của Bạch Sơn, Ngô Hạo, Hổ Gia, còn lại là của hai nam tử mà hắn chưa từng gặp qua. Phía sau hai nam tử là bốn tên thực lực không thấp, trừ bỏ Bạch Sơn ba người, đây cũng là một nhánh đoàn đôi có thực lực cực mạnh.
Lúc này bên trong trận đấu, thực lực các đoàn đội cũng đã được biểu hiện ra. Trong đó, hiển nhiên đoàn đôi của Bạch Sơn, Ngô Hạo cùng Hổ Gia là ba đội mạnh nhất. Mà trong ba người này thì đoàn đội của Ngô Hạo là có khí thế sắc bén nhất. Trừ bọn họ còn có hai đoàn đội khác của hai vị đại đấu sư lúc trước.
Tình về đoàn đội thì năm phương đoàn đội này là thuộc dạng tối cường trong trường đấu. Ngoài năm phương thế lực này ra còn có một số đoàn đội chỉ có hai người thậm chí là chỉ có một người. Mà hai người Tiêu Viêm, Huân nhi chính là thuộc loại đoàn đội chỉ có hai người kia. Song tuy rằng chỉ có hai người, số lượng thua xa đoàn đội kia nhưng không một ai dám xem thường cái đội ngũ chỉ có hai người này. Bởi vì 2 người này là Tiêu Viêm cùng Huân nhi.
Trong hai người, tùy tiện là ai cũng có thể bằng thực lực mà chen vào đứng ở một trong năm vị trí đầu. Mà hiện giờ, hai người liên hợp nên cho dù mạnh như Bạch Sơn, Ngô Hạo, Hổ Gia đoàn đội cũng coi họ là đại địch cảm bước mình.
"Tiêu Viêm ca ca, bây giờ đánh được chưa?"
Nhìn giữa sân đã phân biệt rõ ràng phạm vi, Huân nhi nghiêng đầu cười nói.
"Chờ chút nữa. Hiện tại trong trường đấu ít nhất còn có ba mươi người, trong đó còn có cường giả như Bạch Sơn, Ngô Hạo. Chúng ta nếu mà không thi triển con bài cuối cùng chỉ sợ là không thể thắng toàn bộ. Cho nên giờ chỉ có thể chờ bọn họ tiêu hao lẫn nhau. Bạch Sơn, Ngô Hạo bọn họ có lẽ là cũng muốn đem chúng ta loại ra ngoài, nhưng lại lo lắng bị người ngoài ra tay đánh sau lưng, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không sợ bị công kích."
Tiêu Viêm đưa Huyền trọng thước trong tay lên ngang bả vai, cười nói.
Huân Nhi mỉm cười gật đầu, bàn tay khẽ đưa lên, kim quang chói mắt lúc ẩn lúc hiện. Kim quang ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, cho dù là Tiêu Viêm ở cạnh bên cũng thấy có chút chói mắt.
Đúng như Tiêu Viêm nói, tuy rằng Bạch Sơn ba người đem bọn họ làm đối thủ lớn nhất nhưng cũng ko dám ra tay lúc này. Ba bên liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi bất chợt đem mấy đoàn đội khác yếu hơn đuổi ra ngoài, chỉ có đem những đoàn đội này đuổi đi hoặc thâu tóm những đoàn đội này thì bọn họ mới có thế triển khai trận chiến cuối cùng.
Dưới sự xua đuổi của những đoàn đội mạnh, thì trừ Tiêu Viêm cùng Huân nhi ra, nhửng tiểu đoàn đội khác sau khi chạm trán đều hoàn toàn tan rã. Chỉ có một số may mắn là thoát được, còn lại đa số đều bị mạnh mẽ đuổi ra khỏi trường đấu.
Nhìn những tuyển thủ bị đuổi đi đang chạy về bốn phía, Tiên Viêm thoáng trầm ngâm, chợt chăm chú nhìn họ, mạnh mẽ bước tứng bước, trầm giọng quát:
"Người nào không có đội ngũ, nếu là không muốn bị mất thứ tự, có thể đến bên này!"
Nghe được Tiêm Viêm nói, những tuyển thủ cùng đường nhất thời mừng rỡ mà quay mắt nhìn về phía ba đoàn đội cực mạnh kia. Cho dù là 2 đoàn đội cực mạnh có Đại đấu sư tọa trấn cũng không dám giữ bọn họ lại nên hiện giờ nhìn thấy Tiêu Viêm xuất đầu, bọn họ giống như là chết đuối vớ được cọc vội vàng hướng Tiêu Viêm cùng Huân nhi chạy tới.
Tiêu Viêm nói một tiếng này, trực tiếp thu được bảy tên tuyển thủ cuối cùng ở giữa sân về dưới trướng, nhất thời tiểu đội chỉ có hai người bành trướng lên đủ để so sánh cùng với đám người Bạch Sơn. Đương nhiên là chỉ so sánh về số người mà thôi, còn xét về thực lực thì những người trong đoàn đội của Bạch Sơn rõ ràng là hơn những người vừa chạy đến dưới trướng Tiêu Viêm.
Đương nhiên Tiêm Viêm cũng chẳng vọng tưởng nghĩ tới việc dựa vào mấy người này để đánh bại đám người Bach Sơn mà hắn chỉ cần những người này có thể tiêu hao một chút nhân thủ của đối phương là được rồi.
Hành động lần này của Tiêu Viêm tuy là thu được lòng người nhưng đã làm cho ba đoạn đội cực mạnh vô cùng bất mãn. Nhất là Bạch Sơn, hắn không nghĩ hành động của mình lại làm lợi cho người khác, hơn nữa hắn lại cực kỳ chán ghét Tiêu Viêm, bởi vậy lập tức sắc mặt hắn trở nên thâm trầm, bàn tay vung lên, bên cạnh có tám gã tuyển thủ thực lực không kém đi theo hắn, chậm rã đi về hướng Tiêu Viêm, xem bộ dáng này, rõ ràng là muốn trực tiếp hướng Tiêu Viêm tuyên chiến.
"Xuy.."
Nhìn thấy đám người Bạch Sơn mang theo vẻ mặt thâm trầm đi đến, Tiêu Viêm khẽ nhướng mi mày, trong tay trọng thước trượt xuống bả vai, khẽ cười lạnh:
"Thế nào? Nhịn không được ư?"
Bên cạnh Huân Nhi cũng lạnh lẽo liếc nhìn đám người Bạch Sơn. Kim sắc đấu khí lượn lờ quanh thân thể càng thêm nồng đậm. Nàng đã sẵn sàng chiến đấu.
"Đi, bốn người đem đám người phía sau Tiêu Viêm đuổi ra khỏi trường đấu, bốn người còn lại đem Huân nhi học muội ngăn lại, còn Tiêu Viêm để ta đối phó."
Bạch Sơn bàn tay nhoáng lên một cái, một thanh ngân sắc trường thương lóe lên rồi xuất hiện. Toàn thân trường thương có hào quang nhàn nhạt lưu chuyển, nhìn qua đã biết là vũ khí có khảm ma hạch. Còn hắn thì nhàn nhạt phân phó.
Nghe được lệnh của Bach Sơn, tám người phía sau nhất thời phân tán, phân công mà đi.
"Huân nhi, chuẩn bị chiến đấu nào"
Nhìn đám người Bạch Sơn theo thế hình quạt mà đến, Tiêu Viêm nghiêng đầu cười nói.
"Được"
Huân nhi khẽ gật đầu, kim quang lươn lờ xung quanh, cực kỳ mê người.
Ngay khi đám người Bạch Sơn bắt đầu triển khai tấn công Tiêu Viêm cũng là lúc Ngô Hạo cùng Hổ Gia triển khai tấn công, bắt đầu đuổi hai đoàn đội còn lại ra khỏi trường đấu.
Trận hỗn chiến khiến lòng người kích động ở giữa sân rốt cục cũng đã chính thức bắt đầu!
Giờ phút này, trên khán đàn, tiếng hò hét chói tai trợ uy tựa như tiếng sấm vang vọng!
Hết chap 415