Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 412: Khiêu chiến

Tiếng động lớn làm oanh náo cả quảng trường, bóng đen từ từ xuất hiện, nhất thời cả quảng trường rơi vào trong im lặng. Mặt trời lên cao, nhưng đến khi mùi huyết tinh bắt đầu tràn vào trong mũi mọi người, một vài kẻ thực lực yếu kém lại thấy trong người lành lạnh!

"Chỉ sợ kẻ này mới vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, một thân huyết khí như thế so với những kẻ bên trong Hắc Giác Vực có lẽ còn nồng đậm hơn nhiều!" Nhìn bóng người bên trong sân đấu, hồng y nữ tử khẽ nhíu mày thấp giọng nói.

"Quả nhiên là trở về kịp!" khuôn mặt Bạch Sơn vốn luôn giữ được vẻ cười nhạt nhưng khi nhìn thấy bóng ảnh kia cũng không khỏi thoáng âm trầm một chút. Tại ngoại viện của Già Nam học Viện, người hắn e ngại nhất không phải là tiểu yêu nữ áo hồng kia, cũng không phải là Huân Nhi với thực lực khó lường, mà chính là nam tử mang đầy mùi huyết tinh trước mặt hắn.

Trong hai năm trở lại đây, tính cả trong tối và ngoài sáng, Bạch Sơn cùng Ngô Hạo cũng đã giao thủ với nhau không dưới mười lần...thế nhưng đáng tiếc rằng hắn vẫn chưa lần nào chiếm được thắng lợi trước Ngô Hạo, một kẻ mang đầy hơi thở gϊếŧ chóc, thật sự là rất đáng sợ! Bạch Sơn có thể đoán được, nếu để cho người này có đủ thời gian phát triển, chỉ sợ thành tựu sau này của hắn sẽ vô cùng khủng bố. Trong mấy năm nay, trong vô số lần Già Nam Học Viện va chạm cùng người trong Hắc Giác Vực, nam tử này vẫn đều đều đi trên con đường đẫm máu, bước qua vô số thi thể, hoàn toàn triệt để đem tiềm lực của mình kích hoạt đến tận cùng trong những trận chiến đấu sinh tử, từng bước từ một gã đội viên chấp pháp đội bình thường để rồi đi đến trình độ như bây giờ!

Trong Chấp Pháp đội, người ta truyền danh hắn là: "Huyết Tu La", hung danh mà hắn đã lấy vô số thi thể và máu để đổi lấy.

"Mùi huyết tinh thật nồng đậm!...Ai! Tên điên Ngô Thiên kia thật sự là muốn đào tạo Ngô Hạo trở thành một kẻ lấy việc gϊếŧ người làm mục đích sống sao?" Một gã lão nhân mặc áo vàng nhạt ngồi giữa quảng trường nhíu mày nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì Ngô hạo cũng bị sát khí nồng đậm của mình làm mất đi lý trí."

"Ta nghĩ không phải vậy đâu! Tên Ngô Thiên kia tuy tính tình có phần quái gở, nhưng đối xử với Ngô Hạo vẫn rất tận tâm, lần này cho phép hắn đến cuộc thi tuyển của Nội Viện, điều này có nghĩa là hắn cũng muốn cho Ngô Hạo tạm thời rời khỏi Chấp Pháp đội. Ở Nội Viện, nơi mà quái tài tụ tập, ắt hẳn sẽ có người áp chế được tính tình của Ngô Hạo." Phó viện trưởng suy nghĩ một lát, chậm rãi nói.

"Ngay cả viện trưởng lúc trước cũng từng nói qua, chỉ cần cho Ngô Hạo thời gian 10 năm, nếu đến khi đó, hắn vẫn còn chưa bị huyết khí ăn mòn lý trí, vậy thì e rằng thực lực của hắn sẽ đạt đến một trình độ rất khủng bố." Người được xưng là Hỏa lão đầu cũng khẽ gật đầu đồng ý nói.

"Ha ha! Xem ra cuộc thi tuyển năm nay có vài mầm móng rất có tiềm lực a!" Phó viện trưởng cười tủm tỉm nói: "Bạch Sơn, Ngô Hạo, còn có Tiêu viêm kia xuất thế ngang trời, biểu hiện xem ra so với mấy tên của năm trước còn mạnh hơn vài bậc!"

"Ngươi chẳng lẽ cũng quên tiểu nha đầu làm người ta đau đầu của ngươi sao? ta hỏi, bên trong Ngoại Viện, có được mấy kẻ không sợ danh tiếng của nàng? " Lão nhân sát bên trợn mắt hỏi.

Phó viện trưởng nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ một tiếng, chuyển mắt về hướng hồng y thiếu nữ đang đứng tựa vào lan can, ánh mắt có chút vô thần nói: "Đối với thiên phú của nàng, quả thực ta cũng rất hài lòng và tự hào, vốn định tìm một tiểu tử thật tốt để gả chồng nối dõi tông đường...nhưng ai biết đâu nàng lại lãnh cảm đối với nam nhân cơ chứ!"

Nghe được hắn nói, ba vị lão giả chung quanh không khỏi bật cười, mém té khỏi ghế.

" Mấy tên Bạch Sơn, Ngô Hạo, Lục Mục thậm chí Tiêu Viêm cũng đều là những thiên tài xuất chúng, đợi sau khi cuộc thi chấm dứt, dựa theo quy củ chúng sẽ đi vào nội viện, lúc đó sẽ có khảo hạch đặc thù. Như vậy chúng sẽ phải ở cạnh nhau một thời gian, ta nghĩ hẳn cũng sẽ xuất hiện một ít rung động đi!" Lão nhân bên cạnh phó viện trưởng cười tủm tỉm an ủi. Mà Hổ Gia cũng chính là tên tự của Hồng Y thiếu nữ kia.

"Thiên phú của Bạch Sơn đúng là không tồi, thế nhưng tâm tính lại không được tốt cho lắm, Ngô Hạo thì chỉ để tâm vào chiến đấu, ngoại trừ việc có cảm giác đối với Huân Nhi, mấy năm nay cũng chưa từng thấy hắn tỏ ra rung động trước bất kỳ nữ tử nào khác...Luc Mục ư! Sở thích của hắn cũng không phải là kiểu nữ nhân như Hổ Gia, còn Tiêu Viêm thì càng không thể, có được cô bé tài sắc vẹn toàn như Huân Nhi như vậy lẽ nào lại đối với những nữ hài tử khác cảm thấy hứng thú??" Phó viện trưởng nhắc đến cũng phải lắc đầu cười khổ.

Ba vị lão giả nghe vậy cũng chỉ có thể tỏ ra lực bất tong tâm mà thôi.

Thở dài một tiếng, phó việc trưởng đem chuyện này bỏ qua một bên, đem tầm mắt chuyển về hướng bên trong sân đấu.

Trong sân, sau khi Ngô Hạo xuất hiện, trọng tài thoáng chần chờ một chút, sau đó cũng cho trận đấu bắt đầu.

Tiếng "bắt đầu" vừa ra, Đối thủ của Ngô Hạo ngay lập tức lùi về phía sau mấy chục bước, đấu khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển hình thành bên ngoài thân thể một màng đấu khí, nắm thật chặt vũ khí trong tay, ngay cả chớp mắt cũng không hề, nhìn chăm chăm Ngô Hạo đang đứng yên bất động phía trước.

Thấy như vậy, nhưng những đệ tử chung quanh khán đài cũng không hề phát ra những tiếng cười nhạo. Phải biết, thanh danh của Ngô Hạo trong mấy năm nay cũng không hề thua kém so với Huân Nhi cùng Hổ Gia, ngược lại hai từ Ngô Hạo lại có lực trấn áp lớn hơn nhiều so với họ.

Huyết bào khẽ lay động, một đôi mắt tràn ngập sát ý giống như ánh mắt khát máu của bầy sói trên thảo nguyên, ánh mắt không có chút tình cảm đó làm cho đối thủ hiện tại của hắn cảm thấy run sợ, lòng bàn tay ướt đẫm.

"Không bỏ cuộc?!" Âm thanh khàn khàn từ phía trong huyết bào chậm rãi vang lên.

Nghe như vậy, kẻ được gọi là Nham trình, đối thủ của Ngô Hạo sắc mặt liền trở nên khó coi, cắn chặt răng, nặn từng chữ nói: "Cứ việc động thủ, ta cuối cùng là muốn xem thử Huyết Tu La mạnh mẽ đến cỡ nào!"

Vừa dứt lời, Nham Trình có vẻ như sợ phải tiếp tục đối diện Ngô Hạo, nghĩ đến dù gì thì trước sau gì cũng mất, hai chân liển đạp thẳng, thân thể vọt lên phía trước, hướng phía Ngô Hạo mà trùng kích, vũ khí sắc bén trong tay xé rách không khí đâm tới

Nhìn thấy một kích bùng nổ của Nham Trình, huyết ảnh cũng không hề nhúc nhích, nhưng khi công kích sắp đến gần thân thể hắn, thân hình đột nhiên tiêu thất.

Một kích thất bại, đồng tử Nham Trình co lại, vũ khí trong tay không chút chậm trễ vòng ra phía sau đâm ngược.

" Đinh" Mũi kiếm được chế tạo từ tinh cương va chạm với nhau, trọng kiếm đỏ như máu dễ dàng đem công kích của Nham Trình gạt đi.

Từ âm thanh vọng lại, có thể phán đoán sức nặng của thanh trọng kiếm này cũng là không vừa chút nào.

Hai kiếm chạm nhau, liền phân biệt được hơn thua, trường kiếm trong tay Nham trình vụt bay ra khỏi tay, hổ khẩu tươm đầy máu tươi.

Chỉ mới một hiệp giao tranh, ngay lập tức cũ khí bị đánh bay, tràng cảnh như vậy làm cho Tiêu Viêm đứng trên khán đài cũng cảm thấy kinh ngạc, dù gì Nham Trình cũng là Đấu sư năm tinh a.

Khuôn mặt Nham Trình hiện lên vẻ khϊếp sợ, bàn chân cấp tốc lui ra phía sau, nhưng chỉ mới bước được mười bước, liền cảm thấy sau lưng hàn khí dập dờn lạnh lẻo, quay lại thì đã thấy trên cổ một cảm giác rờn rợn tràn đến làm cho thân hình Nham trình trở nên cứng ngắc.

Chỉ cần hai hiệp, Nham Trình với thực lực Đấu Sư năm tinh đã phải chấp nhận thua cuộc, kết quả như vậy làm cho cả quảng trường trở nên huyên náo, mặc dù mọi người không ôm hy vọng Nham Trình có thể đánh bại Ngô Hạo, thế nhưng chỉ với hai hiệp đấu, hắn đã bị đối phương đem kiếm kề cổ.

Sắc mặt Tiêu Viêm hiện lên nét ngưng trọng nhìn Ngô Hạo đang cầm huyết sắc trọng kiếm đứng phía sau Nham Trình nói: "Tốc độ thật nhanh"

"Ngô Hạo am hiểu nhất cũng chính là tốc độ, hơn nữa hắn còn tu luyện một loại đấu kỹ thân pháp cao cấp Huyền giai: "Ảnh Huyết Thiểm", lúc trước hắn vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau Nham Trình chính là nhờ vào loại thân pháp này, hơn nữa lực lượng của hắn cũng rất mạnh, từ việc hắn có thể cầm trên tay Huyết trọng kiếm múa may một cách nhẹ nhàng thì ta cũng có thể đoán được." Huân nhi đem một vài tin tức về Ngô Hạo nói ra, nàng cũng là có phần lo lắng vạn nhất Tiêu Viêm gặp phải Ngô Hạo mà chịu thiệt vì khuyết thiếu tin tức.

"Tốc độ cùng lực lượng đều là không tồi, chẳng phải cũng giống ta sao?" hai mi Tiêu Viêm nhướng lên, liếc mắt nhìn huyết trọng kiếm trong tay Ngô Hạo một cái, lại tiếp tục nhìn thoáng qua Huyền Trọng Xích sau lưng, hai người đều dùng vũ khí hạng nặng giống nhau, nếu là hai người cùng nhau chiến đấu, chỉ sợ đây sẽ là một trận đấu mạo hiểm: "tốc độ đo tốc độ, lực lượng đè lực lượng ".

"Người kia, xem ra so với Bạch Sơn, đối thủ này còn muốn khó chơi hơn nhiều, sau này phải càng cẩn thận với kẻ này a!"

"Không hổ là Già Nam Học Viện, cường giả trẻ tuổi ùn ùn nổi lên, nếu ta không có trải qua hai năm khổ tu, xem ra cũng thật khó khăn để vượt qua mấy tên gia hỏa biếи ŧɦái này." Tiêu Viêm sợ hãi than, tại thời điểm lịch lãm ở Gia Mã Đế Quốc, trong lứa trẻ, ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên mượn sức Vân Lam Tông, có thể cùng hắn đánh ngang sức, ngoài ra hắn cũng rất ít gặp đối thủ, nhưng mà lúc này mới đến Già Nam Học Viện không được vài ngày, đối thủ ngang tài lại lần lượt xuất hiện, điều này không khỏi làm cho Tiêu Viêm có chút cảm thán, nơi này quả thật là nơi thiên tài tụ tập!

Bên trong đấu trường, tại thời điểm Ngô Hạo đem trọng kiếm đặt tại trên cổ đối thủ, một người trọng tài ngay lập tức hô trận đấu kết thúc, trong cuộc thi tuyển, có thể bị thương, nhưng mà lại không hy vọng thấy tình cảnh tử vong, cho nên, trận đấu có quy định, cũng không thể tại thời điểm đối phương không còn sức phản kháng hạ sát thủ, bằng không sẽ chịu phạt nặng, nhưng mà quy định này những người khác có lẽ tuân thủ, nhưng đối với Ngô Hạo, lại chỉ là thuận tay, vậy cho nên, trọng tài cũng không dám chậm trễ, sợ kêu chậm chỉ một giây, thì huyết trọng kiếm kia lại nhộm đỏ một lần nữa.

Nghe được tiếng la của trọng tài, huyết sắc trọng kiếm trong tay Ngô Hạo khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi thu hồi, mà theo trọng kiếm rời khỏi cổ, Nham Trình kia toàn thân giống như hư thoát rồi thỏng thượt xuống, không ngừng thở phì phò.

Không để ý đến Nham Trình, Ngô Hạo huyết bào hơi run run, đôi ngươi đạm mạc chậm rãi di động xuống khán đài, cuối cùng dừng lại tại vị trí Hoàng giai-Năm II.

Dưới vô só luồng ánh mắt *** mói của toàn trường, huyết sắc trọng kiếm trong tay hắn nâng lên, cuối cùng chỉ hướng Tiêu Viêm,thanh âm khàn khàn đạm mạc vang vọng lên.

"Ngươi chính là Tiêu Viêm?"

"Có dám xuống đây chiến với ta một trận?"

Thanh âm đạm mạc, khàn khàn làm cho toàn bộ khán đài ngẩn ra, ngay lập tức vô số luồng ánh đồng thời chuyển hướng hắc bào thanh niên đang đứng cách đó không xa!!!!

Hết chap 412