Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 406: Khó bề phân biệt (2)

Tiêu Viêm tiến lại ôm Huân Nhi vào lòng, hỏi.

"Hai năm vừa qua, ta nhớ ngươi lắm".

"Ta cũng nhớ Tiêu Viêm ca ca lắm, 2 năm rồi ca ca đã quá vất vả". Huân Nhi đáp lời, ôm chặt lấy Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm cúi đầu, say đắm nhìn khóe miệng kiều mỵ gần trong tấc gang. Nụ cười khuynh quốc khuynh thành này, chỉ ở trước mặt hắn mới phô bày toàn bộ, chỉ ở trước mặt hắn mới thể hiện tất cả sự hoàn mỹ và mê hoặc động lòng người đến thế.

Mê đắm nhìn sững vào khuôn mặt nàng, ánh mắt Tiêu Viêm không tự chủ được đã bắt đầu nóng rực lên, đôi bàn tay đang siết chặt đáy lưng ong của Huân Nhi cũng không tự chủ được mà dần chuyển động, len lõi qua lớp xiêm y rồi chạm vào làn da trắng mịn như ngọc của nàng.

Cảm nhận được bàn tay Tiêu Viêm đang vân vê mò mẫm, hai má Huân Nhi nhất thời nóng ran. Khóe mắt ôn nhu như hồ thu giờ đây đã lãng đãng một màn sương mỏng.

Yết hầu Tiêu Viêm khẽ cuộn, miệng khô khốc thở gấp. Lửa dục trong lòng bừng bừng thiêu đốt, hai tròng mắt hắn du͙© vọиɠ đã phủ mờ.

Như cảm nhận được những biến hóa từ cơ thể của Tiêu Viêm, gương mặt Huân Nhi càng thêm thẹn thùng đỏ lựng. Dưới bàn tay thô ráp đang mò loạn của Tiêu Viêm nàng không khỏi thất thố mà thốt lên một tiếng "ưm" rất nhỏ.

Tiếng rêи ɾỉ cực nhỏ kia không ngờ lại như ma âm, khiến cho trái tim Tiêu Viêm nảy lên bình bịch. Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, đột ngột siết chặt lấy nàng rồi áp miệng mình lên bờ môi nhỏ nhắn của Huân Nhi.

Hai cánh môi chạm nhau, mềm mại mà ướŧ áŧ cực độ, khiến toàn thân cả hai chợt nóng như rang như thiêu…

Cả người Huân Nhi chợt như bị đóng băng. Trong chớp mắt, cả linh hồn lẫn thể xác Tiêu Viêm bỗng giống đang bị bao phủ trong một ngọn lửa du͙© vọиɠ mãnh liệt. Thừa dịp Huân Nhi đang cứng đờ bèn mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vào miệng nàng, tựa một gã cường đạo hung hăng đánh phá bốn phía.

Tương tự thế, Huân Nhi cũng bị hành động lớn mật này của Tiêu Viêm làm cho nhũn người ra. Đến khi chiếc lưỡi như linh xà Tiêu Viêm tiến hẳn vào thì nàng mới có chút phản kháng yếu ớt theo bản năng. Nhưng giờ phút này nàng dường như vô lực, đôi tay có thể xuyên thủng hư không lúc trước giờ đây đã bỏ nàng đi đâu mất, hoàn toàn chẳng hề tồn tại.

Dục hỏa trong lòng Tiêu Viêm càng thiêu đốt dữ dội hơn. Bàn tay hắn đang quấn quanh eo thon của Huân Nhi cũng không tự chủ được bò lên chậm rãi nhẹ nhàng. Sau một lúc thám hiểm chán chê, rốt cuộc nó đã chạm vào một địa phương mềm mại khiến lòng người nhộn nhạo và dừng hẳn lại nơi ấy.

Địa phương phong mãn của Huân Nhi càng giống như một loại chất xúc tác làm bùng phát dục hỏa trong lòng Tiêu Viêm. Hai tay hắn lặng lẽ cởi bỏ y phục của nàng tức thì một tòa thiên nhiên lộng lẫy và trắng như tuyết liền lộ ra.

Huân Nhi vô cùng xấu hổ, nàng chỉ còn biết nhắm tịt mắt lại để xem như không thấy gì cả vậy.

Tiêu Viêm cũng nhanh chóng lột bỏ y phục, rồi bò lên đè Huân Nhi xuống và bắt đầu bú lên cặp đào tiên trinh nguyên kia.

"Ơ, Tiêu Viêm ca ca làm vầy thì ngượng quá, nhưng mà sao thoải mái quá. Thích quá", Huân Nhi nghĩ thầm.

"Cặρ √υ' của Huân Nhi đẹp quá, so với Nhã Phi tỷ tỷ, Vân Chi tỷ tỷ, hay Yêu Dạ công chúa và Nạp lan Yên Nhiên đúng là chỉ có đẹp hơn chứ không thua", Tiêu Viêm vừa bú, vừa bóρ ѵú huân Nhi vừa nghĩ.

Trong khi Tiêu Viêm thể hiện sự từng trải, điêu luyện của mình thì ngược lại Huân Nhi chỉ biết thể hiện sự non nớt, e thẹn mà thôi. Với nàng cái gì cũng mới mẻ, thích thú.

Sau khi bú ʍúŧ cặρ √υ' tươi non mơn mởn, Tiêu Viêm tiếp tục dùng lưỡi liếʍ lên từng cm da thịt nõn nà của Huân Nhi. Hắn liếʍ từ vυ' lên cổ, từ cổ lên mặt, mũi, miệng, rồi lại qua tai và dừng ở đó.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như điên dại, Huân Nhi rêи ɾỉ không ngừng, mắt thì nhắm tịt lại vì ... xấu hổ.

Hôn hít trên đầu đã, Tiêu Viêm lại hôn dần qua đôi tay, rồi hôn xuống rốn của Huân Nhi làm cho Huân Nhi vừa nhột vừa sướиɠ mà cười lên khúc khích.

Rồi Tiêu Viêm bỏ qua trung khu mà hôn dần qua đùi, xuống cẳng chân và hôn lên từng ngón chân của Huân Nhi, hắn phục vụ nàng như một nữ hoàng vậy, làm suy nghĩ của Huân Nhi cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.

Hôn từ chân, Tiêu Viêm lại hôn ngược lên trên, và lần này hắn dừng lại ở khu rừng đen nhánh ngay giữa hai chân ấy.

"Áh, đừng mà Tiêu Viêm ca ca", Huân Nhi khẽ rên lên.

Tiêu viêm biết rõ cô nàng chỉ kêu theo bản năng vậy thôi, nên hắn không hề dừng lại. Hắn dùng lưỡi quét mạnh từ dưới lên trên qua khu rừng đó làm Huân Nhi tê dại, miệng nàng chỉ còn biết phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa.

Thế là Tiêu Viêm nằm dưới và bắt đầu sử dụng Thiên Giai Đấu Kĩ của hắn, đã lưỡi thần công và bắt đầu tấn công vào cái l*и trinh nguyên mơn mởn của đại mỹ nhân 18 tuổi, cái tuổi mà sự tươi ngon, sung mãn tuyệt vời nhất của người con gái, cái tuổi mà bất kì thằng đàn ông nào dù 13, 15 tuổi hay 6 chục hay 7 chục tuổi khi muốn làʍ t̠ìиɦ đều nghĩ đến đầu tiên.

Lưỡi Tiêu Viêm đi đến đâu, Huân Nhi thấy cơ thể mình sướиɠ tê đến đấy. Cô cũng chả có kinh nghiệm gì, nên chỉ biết nằm ngửa ra mà hưởng thụ sự sung sướиɠ mà thôi.

"Tiêu Viêm ca ca ơi, sao mà thích quá. Nữa đi Tiêu Viêm ca ca ơi, liếʍ sâu vào người muội đi", Huân Nhi khuyến khích.

Nước nôi ra nhiều đến mức suýt chút nữa là Tiêu Viêm sặc cả dâʍ ŧᏂủy̠. Và hắn vẫn miệt mài bú ʍúŧ làm Huân Nhi hét lên ngày một lớn, 2 tay hắn đưa lên bóp cặρ √υ' nữ thần của Huân Nhi.

Ở bên ngoài hành lang, Nhược Lâʍ đa͙σ Sư núp nghe lén nãy giờ thì đã cho hẳn tay vào vạch vυ' ra mà tự sờ, ngón giữa của tay còn lại thì đã cho hẳn vào l*и mà móc, mà ngoáy.

Rồi Tiêu Viêm ngồi dậy trên người của Huân Nhi, hắn móc ©ôи ŧɧịt̠ to đùng ra đưa vào mặt của Huân Nhi.

"Nàng bú cho ta đi", Tiêu Viêm đề nghị.

"Eo ôi, cái này sao nó to thế", Huân Nhi nghĩ.

"Ghê quá, có sao không chàng?" Huân Nhi ngây thơ hỏi.

"Thế lúc nãy ta bú nàng, nàng có thấy sướиɠ không?" Tiêu Viêm hỏi lại.

"... sướиɠ lắm", Huân Nhi trả lời.

"Thế thì nàng làm cho ta sướиɠ lại đi", Tiêu Viêm da^ʍ dê.

"Thế là Huân Nhi không hỏi nữa, chiếc miệng trinh nguyên của nàng há to và lần đầu tiên trong đời ngậm vào đó một ©ôи ŧɧịt̠ của đàn ông.

Nhìn nữ thần tuyệt sắc đang bú ©ôи ŧɧịt̠ mình bên dưới, Tiêu Viêm thấy mình còn sướиɠ hơn các bậc đấu đế trong lịch sử, họ suốt ngày chém gϊếŧ chứ sự nghiệp cᏂị©Ꮒ chắc gì đã bằng hắn. Nhất là cái diễm phúc được đệ nhất nữ thần ngàn năm có một như Huân Nhi bú ©ôи ŧɧịt̠ thì đúng là mấy ai có.

Thấy Huân Nhi khó khăn mυ'ŧ mυ'ŧ c̠ôи ŧɧịt̠, Tiêu Viêm cũng buồn cười. Hắn liền rút c̠ôи ŧɧịt̠ đó ra và đưa dần xuống dưới đưa khẩu đại bác vào đúng bệ pháo. Hắn cầm ©ôи ŧɧịt̠ vuốt lên vuốt xuống qua giữa khe l*и của Huân Nhi để cô nàng quen dần với ©ôи ŧɧịt̠ đó, và cũng để da^ʍ thuỷ ra nhiều hơn giúp lát nữa màn phá trinh sẽ nhẹ nhàng hơn.

Nằm bên dưới, Huân Nhi dù nứиɠ và cũng biết rằng sẽ rất đau nhưng cũng không biết phải làm sao. Nàng vừa hồi hộp, vừa lo sợ, lại vừa mong chờ, vừa thấp thỏm và ngắm nhìn Tiêu Viêm đầy trìu mến.

Thấy Huân Nhi đã sẵn sàng, Tiêu Viêm bắt đầu ấn đầu khấc nhẹ nhàng vào động đào tiên, đi vào chỉ được chút xíu thì vướng một tấm màn chắn mà thằng đàn ông nào cũng mơ ước được đâm thủng càng nhiều càng tốt.

Tiêu Viêm lại rút nhẹ ra, rồi lại đưa vào sâu hơn 1 chút nữa. Bên dưới Huân Nhi khẽ rên vì bắt đầu thấy hơi đau. Hắn cứ làm vậy 1 lúc thì đầu khắc vào được 1 nửa, và cảm thấy bắt đầu không thể tiến thêm được nữa.

"Thϊếp chịu được, chàng cứ ... Ấy thẳng đi chàng", Huân Nhi mạnh mẽ nói.

Thế là Tiêu Viêm rút ra hết cỡ, rồi vận sức đâm vào thật sâu trong người Huân Nhi. Huân Nhi tất nhiên có thể dùng đấu khí truyền xuống l*и để làm giảm cơn đau, nhưng nàng lại muốn nhớ mãi giây phút này, giây phút nàng và Tiêu Viêm, người đầu tiên và duy nhất nàng yêu thuộc về nhau mãi mãi.

"Á, Á, chàng ơi, thϊếp yêu chàng"

"Ta cũng yêu nàng", Tiêu Viêm cắm yên ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Huân Nhi rồi cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Huân Nhi. Trên khoé mắt của Huân Nhi khẽ tràn ra vài giọt nước mắt, những giọt nước mắt hạnh phúc. :emoji_heart_eyes:

Còn tiếp