Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 300: Vòng thi thứ nhất bắt đầu

Đứng ở trên khán đài dành cho khách quý, Pháp Mã nhìn lên quảng trưởng đang sôi sục, một lát sau khẽ cười nói: "Hiện tại, mời tất cả những người tham gia tiến vào vị trí của mình".

Giờ phút này, âm thanh sôi trào trong quảng trường khiến cho mọi người ngay cả tiếng chim hót cũng khó có thể nghe được, thế nhưng tuy Pháp Mã chỉ là cười khẽ nhưng âm thanh lại vang vọng đến bên tai mỗi người. Bởi vậy mới có thể thấy được,vị lão nhân trông như cây khô này, thực lực bất phàm như thế nào.

Nghe Pháp Mã nói,trên hàng khách quý, nhất thời đứng dậy không ít luyện dược sư. Những luyện dược sư này phần lớn chính là do những thế lực lớn bồi dưỡng ra hoặc là lôi kéo về.Bởi sau lưng có thế lực duy trì và ủng hộ nên cấp bậc của những luyện dược sư này, xét về tổng thể,cao hơn so với những luyện dược sư tự do.

Đài cao hơn so với quảng trường là mấy chục thước, với độ cao như vậy, những người chỉ có thực lực đấu sư tự nhiên là không dám trực tiếp nhảy xuống. Cho nên tại hai bên đài có cầu thang đi xuống phía dưới quảng trường. Lúc này bọn họ đang chậm rãi theo thứ tự đi xuống trong ánh mắt chăm chú nhìn của vô số người.

"A! A! Liễu Linh, Tiểu Nhi, Nham Kiêu. Các ngươi cũng nên tự mình đến vị trí đi. Bởi vì ba người các ngươi trong thí nghiệm đạt thành tích kiệt xuất nên vị trí tại nơi đây chính là tâm điểm chú ý của mọi người." Pháp Mã chỉ ngón tay về phí trung tâm quảng trường ở dưới. Tại nơi đó có đến mười mấy cáí thạch bàn cực đại. Mấy cái thạch bàn này không chỉ có bề mặt lớn hơn so với những cái khác mà chiều cao cũng cao hơn không ít. Đứng trên đó quả thật là giống tình huống hạc giữa bầy gà, quả nhiên là vị trí đặc thù,chính là tâm điểm chú ý của toàn trường.

Theo hướng mà Pháp Mã chỉ, ba người nhìn vị trí đặc thù của mình mà biểu tình có chút bất đồng. Liễu Linh trong sự kinh ngạc còn hàm chứa sự hưng phấn. Tiểu công chúa thì lại có một chút của sự mong chờ muốn thử. Tiêu Viêm thì có chút sửng sốt, nhưng lại thoáng cau mày khó chịu, bản thân hắn vốn không thích loại tình huống này.

Pháp Mã chậm rãi liếc mắt qua gương mặt của ba người, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Viêm, như đoán được suy nghĩ của hắn, ôn hoà cười nói: "Người trẻ tuổi, khiêm tốn tự nhiên là chuyện tốt, bất quá có một số việc không thể khiêm nhường. Ngươi một khi đã tới tham gia đại hội là có mong muốn đạt được thành tích tốt. Mà đã có thành tích tốt, hơn nữa từ hơn hai nghìn người mà nổi bật thì chắc chắn sẽ bại lộ ra thôi. Đến sớm hay đến muộn có điểm khác nhau sao? Tuổi trẻ chính là thời điểm mà có thể mặc kệ mọi chuyện để có cuồng vọng. Ngày sau nhớ lại sẽ cảm thấy thú vị a…" Pháp Mã cười nói.

"Pháp Mã hội trưởng nói rất đúng…" cười khổ gật đầu, Tiêu Viêm cũng không tại vấn đề này nói thêm điều gì nữa.

"A!A! Các vị, đi xuống thôi…" Pháp Ma cười cười…

"Hai vị,ta đi trước một bước."

Liễu Linh lên tiếng, hướng Tiêu Viêm hai người cười to nói. Chợt điểm nhẹ chân nhảy lên bậc đài, nhìn liếc xuống quảng trường khổng lồ bên dưới, rồi trong tiếng hô kinh ngạc của vố số khách quý, thân hình trực tiếp nhảy xuống.

Thân thể rất nhanh rơi xuống, khi sắp chạm đất, từ hai chân phóng ra hai đạo khí trụ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Mượn đấu khí trụ tá lực, bản thân hắn không hề có một chút hao tổn nào, hạ xuống quảng trường. Sau đó, trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người trên quảng trường, mỉm cười nhảy lên vị trí trung tâm của quảng trường.

" Người này thật đúng là màu mè. Chẳng qua tưởng rằng chỉ có hắn có thể nhay a". Nhìn thấy một màn biểu diễn của Liễu Linh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Tiểu công chúa bĩu môi, thân thể mềm mại tung lên, trực tiếp loé ra đài cao. Thân thể giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng rơi xuống. Vừa phiêu diêu nhẹ nhàng vừa tao nhã hạ xuống, tư thế quả thật xinh đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm.

"Hô, Hô…"

Tiểu công chúa biểu diễn một chiêu quá hay, không thể nghi ngờ là so với Liễu Linh lúc trước càng thêm động lòng người. Hơn nữa nàng lại là tiểu cô nương đáng yêu thật càng gây chấn động. Lần này không chỉ phía khách quý mà ngay cả phía người xem cũng cất tiếng hô đinh tai nhức óc…

"A! Gia lão nhân! Không nghĩ tới ngươi ngay cả thân pháp "Phi Nhứ" của chính mình cũng truyền dạy cho tiểu cô nương đó. Ta trước kia có nói quá, thân pháp đấu kỹ của ngươi quả thực rất thích hợp cho nữ nhân a". Nhìn Tiểu công chúa thân hình như không có trọng lực, nhẹ nhàng rơi xuống, Pháp Mã không khỏi quay đầu nhìn Gia lão gia cười nói.

"Thân pháp đấu kỹ này tiểu nha đầu mới chỉ học được vẻ bề ngoài. Chỉ được cái đẹp mắt, nếu là lúc đối địch chỉ có thể là bia ngắm cho địch nhân thôi." Gia lão lắc đầu cười. Song mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ ra hỷ ý. Rõ ràng đối với biểu hiện của Tiểu công chúa là rất hài lòng.

"Hắc. Tiểu tử kia, ngươi cũng trực tiếp nhảy xuống đi. Ngay cả biểu hiện ban đầu này cũng không thể bại bởi bọn họ a…". Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Gia lão, Hải Ba Đông không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, hướng Tiêu Viêm thúc giục.

"…Ta còn đi xuống thôi.". Cảm thị được mấy ánh mắt hội tụ trên thân mình, Tiêu Viêm lắc đầu, xoay người muốn theo hướng cầu thang đi xuống.Đột nhiên Hải Ba Đông vung mạnh tay lên, một cỗ kình khí vô hình phát động, đem thân hình vốn không được phòng bị của Tiêu Viêm ném ra ngoài đài.

"Ha!Ha! Ngươi đừng làm cho ta mất mặt. Đi xuống đi…"

"Ta… Ngươi.. lão hỗn đản…" Trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, Tiêu Viêm bàn tay cấp tốc hoa lên, vừa mới mắng được một câu,thân thể đã rất nhanh rơi xuống quảng trường.

Bên tai tiếng gió vang lên ù ù. Bởi vì Hải Ba Đông mạnh mẽ đẩy hắn dời đi nên thân thể hắn rơi xuống theo tư thế chổng ngược. Nghe tiếng gió kịch liệt vang lên bên tai, Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài, hai tay không nhúc nhích, tuỳ ý để thân thể thẳng tắp lao xuống.

Trên quảng trường, vô số đạo ánh mắt nhìn khoảng cách của hắn với mặt đất càng ngày càng gần. Nhưng Tiêu Viêm vẫn như cũ không hề có chút phản ứng. Một vài cô gái nhát gan đã vội dùng hai tay che mắt, sợ nhìn thấy một cảnh máu tanh sắp diễn ra.

Ngay lúc mọi người còn đang trợn tròn mắt nhìn, nghĩ tới cảnh một tên nhìn có vẻ có chút bản lãnh nhưng vừa xuất trận đã biến thành đống thịt vụn. Bỗng nhiên, hai tay vốn bất động của Tiêu Viêm đột nhiên chuyển động, nhằm mặt sàn quảng trường đánh tới. Một cỗ kình khí hung hãn bạo dũng bắn ra, hung hắn nện lên bề mặt tảng đá cứng rắn, nhất thời một vết nứt hiện ra trên mặt đá rồi từ từ lan rộng.

Mượn phản lực đẩy ngược lại, tốc độ rơi xuống của Tiêu Viêm trở nên chậm rãi nhiều. Thân hình trong không trung giống như một chiếc đinh ốc không ngừng xoay tròn, càng ngày càng nhanh dần. Tại mỗi khi khí lưu như sắp biến mất thì bàn tay Tiêu Viêm đều tuỳ ý nắm được, mượn lực kình khí tạo nên khí lưu quanh thân khiến cho thân thể cân bằng, triệt tiêu lực hạ xuống. Trong ánh mắt tất cả mọi người xung quanh quảng trường đều không khỏi toát ra nét kinh dị.

"Sách sách. Thật tinh diệu. Thao túng khí lưu trong tay. Tuổi trẻ như vậy mà có thể không dùng hai cánh di động trong không trung, đến ngay cả một số đấu vương cường giả cũng không làm được chuyện này a!". Nhìn một màn biểu hiện vừa rồi, Gia lão cùng với Pháp Mã trên khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, than thở nói.

"Hắc! Người này thật đúng là luôn làm ra những điều không tưởng. Vốn tưởng hắn sẽ sử dụng phi hành đấu kỹ, không nghĩ tới hắn còn có chiêu thức này…" Hải Ba Đông đồng dạng hiện lên vẻ kinh ngạc. Mặc dù hắn biết tình huống này Tiêu Viêm có thể không cần dùng đến phi hành đấu kỹ,nhưng hiện tại biểu hiện hạ xuống của hắn. Không thể nghi ngờ đã làm cho nhiều người thất kinh.

Thân thể dưới ánh mắt kinh ngạc, há hốc mồm của mấy ngàn thí sinh tham gia thi đấu nhanh chóng tới vị trí trung ương, tốc độ xoay tròn từ từ giảm bớt, cước điểm nhẹ hư không, thân hình lăng không quay cuồng sau đó giống như chiếc bình lộn ngược, do nắm tay chống đỡ an ổn hạ xuống. Vỗ nhẹ trên bàn tay đầy bụi, Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn những người đến xem đông nghịt không thấy cuối…

"Ba, ba…"

"Rất xuất sắc!"

"Hảo dạng!"

Không khí thoáng có chút an tĩnh rồi sau đó như vỡ oà bởi những tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai vang vọng cả trường. Đại hội còn chưa chính thức bắt đầu nhưng những người tuổi trẻ này đã khiến mọi người đại khai nhãn giới.

Một màn biểu hiện quá hoàn mỹ, không biết bao nhiêu cô gái đắm đuối nhìn vào một thân hắc bào thanh niên luyện dược sư.

Trên hàng khách quý.Nhã Phi nâng tay, gò má ửng hồng, đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm vào vị trí trung tâm cao nhất ở quảng trường, nơi một thanh niên đang tiếp nhận hàng vạn ánh mắt nhìn vào. Nụ cười hiện trên khuôn mặt động lòng người,hơi thất thần, một tia sáng kì dị loé lên: " Tiểu giá hoả này thực sự không còn là một thiếu niên non nớt trước đây nữa rồi…"

"Thật đúng là có bản lãnh, khó trách thái gia gia lại sủng ái hắn như vậy…" Nhìn thanh niên đang an tĩnh đứng thừa nhận những lời hoan hô, Yêu Dạ thấp giọng lẩm bẩm nói.

Thân thể lười biếng ngồi trên chiếc ghế mềm một cách thoải mái, Nạp Lan Yên Nhiên mặc một chiếc váy xanh nhạt rộng, bao trùm lên những đường nét gợi cảm, làm cho không ít những ánh mắt từ phía sau lén lút nhìn trộm. Lúc này nàng cũng đang đem ánh mắt nhìn chăm chú Tiêu Viêm đứng dưới quảng trường. Quan sát Tiêu Viêm dưới những tiếng hoan hô vang dậy nhưng bộ dạng vẫn lạnh nhạt, trên mặt nàng thoáng có nét cười nhu hoà. Có lẽ trong lòng nàng coi sư phụ như thần nên đối với loại khí chất tương đồng cũng có vài phần hảo cảm.

Mộc Thần híp cặp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm trên sân, sau một lúc lâu, nghiêng đầu hướng Mộc Chiến nói: "Hắn chính là tiểu tử mà ngươi đã nói sao?"

"Ân. Người này dám cùng Nhã Phi thân cận, ngày hôm qua nếu không có Nạp Lan Yên Nhiên ngăn cản, chắc chắn đã khiến hắn đẹp mặt!" Mộc Chiến hung tợn nói.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên mu bàn tay kia, Mộc Thần hơi lắc đầu, chậm rãi nói: "Sau này không nên trêu chọc hắn, nếu như ngươi thực sự thích Nhã Phi có thể dùng thủ đoạn bình thường theo đuổi. Nhưng với tên tiểu tử Nham Kiêu thì ngươi không nên đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nói không chừng nếu thật sự động thủ thì ngươi cũng không phải đối thủ của hắn."

"Nhưng…" Nghe vậy, Mộc Chiến quýnh lên, vừa muốn nói tiếp nhưng nhìn lại khuôn mặt Mộc Thần,đầu vội rụt lại, bất đắc dĩ phải chấp thuận…

An tĩnh đứng trên mặt của thạch bàn, Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua, phát hiện trên bàn dược tài đã xắp xếp chỉnh tề, trước mặt có một tờ giấy mỏng. Mặt khác, trên bàn vẫn khảm một ngọc kính toả ra thanh hồng quang mang yếu ớt.

Thuận tay cầm tờ giấy mỏng lên, ánh mắt quét qua, có chút ngạc nhiên khi phát hiện trong đó là một phương thuốc của một nhị phẩm đan dược. Nhưng cái khiến cho Tiêu Viêm ngạc nhiên chính là trong phương thuốc này chỉ ghi các loại dược liệu một cách rất tuỳ ý, quy cách và hình thức hoàn toàn không phù hợp với phương thuốc chế tạo chính thống.

Như đã nói qua, phương thuốc chính thống cần phải sử dụng linh hồn lực lượng duyệt qua, như vậy mới khiến người đọc trong thời gian ngắn nhất nắm bắt được phương pháp luyện chế và không cần chú ý đến bất cứ vấn đề gì. Nhưng trong tờ giấy này chỉ nói đại khái về phương pháp luyện chế, không hề có ghi chi tiết đầy đủ các loại. Điều này khiến luyện dược sư cần phải tự mình nắm chắc phương thức luyện dược. Điều này không nghi ngờ là làm cho tỷ lệ thất bại khi luyện dược tăng lên rất lớn.

Nhưng điều khiến Tiêu Viêm hoàn toàn không nói được gì chính là, dược liệu bày trên bàn này rõ ràng chỉ đủ để tiến hành luyện chế hai lần mà thôi. Nói cách khác là chỉ được thất bại một lần, nếu như tiêu tốn hết dược tài mà vẫn không điều chế được đan dược thì có nghĩa là đã thất bại, kết quả là bị loại.

"Quả nhiên không hổ là đại hội tám năm mới tổ chức một lần a. Khó khăn quả là lớn a…" Nắm tờ giấy mỏng trong tay, Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu. Quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện rất nhiều luyện dược sư trên khuôn mặt đều có chút bất đắc dĩ. Nghiêng đầu nhìn Tiểu công chúa cùng Liễu Linh, thấy hai người bọn họ bình tĩnh hơn người khác nhiều.Hiện tại khẽ cau mày cẩn thận đọc những ghi chép trên tờ giấy, có thể đã hiểu được một chút vấn đề về dược tài.

Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Viêm chính mình cũng bắt đầu chú mục đọc những ghi chép trên giấy. Loại khảo hạch kỳ quái này hắn chưa bao giờ thử qua, bởi vậy trong lòng cũng có chút không yên.

Khi Tiêu Viêm thu hồi ánh mắt thì cũng là lúc Liễu Lình quay sang nhìn hắn. Khi thấy được nét cười khổ còn hiện trên mặt hắn, không khỏi cúi đầu cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói "Hừ! Đề luyện dược tài xuất sắc chính là như thế. Ta đã sớm nói qua, đại hội khảo hạch hoàn toàn không giống với tỷ thí bình thường. Kế tiếp ta muốn xem ngươi mất mặt trước Yên Nhiên… …"

Tiếp nhận sự truyền thụ hết mình trực tiếp từ Cổ Hà, Liễu Linh đối với đại hội lần này có cực kỳ tự tin. Bởi vậy hắn muốn giành chức quán quân, khi đó sẽ có đủ tư cách theo đuổi nữ thần trong lòng, Nạp Lan Yên Nhiên…

Trên quảng trường cực lớn, tất cả thí sinh tham dự thi đấu đang cầm giấy, cẩn thận đọc sau đó các loại vẻ mặt hiện ra, nhất thời cả trường lạnh ngắt như tờ…

Không khí an tĩnh kéo dài gần năm phút, chợt một âm thanh thanh thuý vang vọng trên quảng trường. Tiếng chuông báo hiệu.

Khi tiếng chuông vang lên, tất cả các thí sinh đều không hẹn mà cùng buông vật đang cầm trong tay xuống, sau đó vung tay lên, chỉ một thoáng hơn ngàn lô đỉnh màu sắc và hình thái khác nhau đột ngột xuất hiện trên các bàn đá.

Theo tiếng chuông vang lên, đôi mắt vốn khép hờ của Pháp Mã cũng mở ra. Ánh mắt đảo qua bên dưới, một thanh âm nhẹ nhàng, vang vọng đến tai mỗi cá nhân: "Như vậy là các ngươi cũng đã nhận biết được những thứ trên bàn. Đây chính là vòng khảo hạch thứ nhất. Theo đó, các ngươi cần tự mình theo phương thuốc không đầy đủ đó mà luyện chế ra thành phẩm đan dược. Các ngươi có hai lần cơ hội. Sau hai lần đan dược chưa luyện chế thành công thì ngọc kính trên bàn đá của các ngươi sẽ tự động phát ra hồng quang. Hồng quang chớp động chính là lúc các ngươi đi ra khỏi khu vực thi đấu…"

"Tại trên vách tường đối diện có một đồng hồ cát lớn, đó chính là thời gian của khảo hạch. Khi cát trong đồng hồ đổ xuống hết vẫn chưa luyện chế được đan dược cũng đồng dạng là thất bại".

"Các ngươi đã rõ ràng chưa?" Pháp Mã mỉm cười hỏi.

"Rõ!" Phía dưới quảng trường âm thanh như sấm rền vang lên.

"Đã như vậy, vòng khảo hạch thứ nhất hiện tại: Bắt đầu!"

Chậm rãi giơ tay lên, Pháp Mã mỉm cười, đột nhiên hạ xuống. Giờ khắc này, trên quảng trường hơn một ngàn đoá hoả diễm đột nhiên hiện ra. Một tràng cảnh đồ sộ xuất hiện làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào!

Hết chap 300