Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 192: Dò xét

Trong thông đạo tối đen, Tiêu Viêm ôm chặt Thanh Lân trong lòng, hai người dựa vào độ dốc của thông đạo, không ngừng trượt xuống. Trên bàn tay nhỏ bé của Thanh Lân cầm một miếng nguyệt quang thạch, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ đó, khiến cho Tiêu Viêm có thể phân biệt rõ ràng phía trước có chướng ngại hay không?

Không xa phía sau hai người, hơn mười đạo thân ảnh theo sát.

Thân thể trượt xuống thêm một lúc, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua hai bên vách động, sau một lúc, có chút ngạc nhiên phát hiện, cái thông đạo này cực kì bóng loáng, cơ hồ không có một hòn đá nào gồ ghề từ trong nhô ra, nhìn qua như bị một cột năng lượng hình trụ cực kì khổng lồ ấn lõm sâu vào.

Sau gần hai ba phút trượt xuống, Tiêu Viêm đã nhìn thấy đáy thông đạo, lập tức bàn chân hơi co lại, sau một lát, một tiếng động nhỏ vang lên, thân thể đã rơi xuống, dáng người hơi khom làm giảm đi phần nào lực phản chấn.

Sau khi hạ xuống, Tiêu Viêm đem Thanh Lân trong lòng thả ra, kéo nàng đi về phía trước vài bước, ánh mắt đảo qua phương hướng phía trước, quả nhiên là phát hiện mười thông đạo tối đen như mực.

Lắc đầu, Tiêu Viêm hướng về phía Thanh Lân cười hỏi:"Ngươi thử cảm ứng một chút đi, chứ nếu đi lần lượt từng cái, không có mất vài ngày chắc không thể đi hết được."

"Ân". Nhè nhẹ gật đầu, bàn tay nhỏ của Thanh Lân lôi kéo Tiêu Viêm, con ngươi hơi chớp chớp, chỉ thấy chúng quanh đồng tử màu bích lục, ba cái điểm nhỏ màu xanh biếc lặng yên hiện ra.

Bởi vì trong thông đạo tối om om,nên cho dù là Tiêu Viêm cũng không nhận ra biến hóa trong đôi mắt của Thanh Lân.

Thanh Lân chậm rãi nhắm con ngươi lại cảm ứng hơi thở trong thông đạo, xung quanh đang yên tĩnh đột nhiên vang lên vài tiếng động, Tiêu Viêm biết là đám người Tiêu Đỉnh đã xuống tới nơi.

Hơi quay đầu, giơ tay làm kí hiệu hàm ý cho nhóm người Tiêu Đỉnh chớ có lên tiếng, rồi chỉ tay về phía Thanh Lân đang nhắm chặt mắt.

Nhìn động tác của Tiêu Viêm, Tiêu Đỉnh gật đầu, cũng làm thế với mọi người xung quanh, khiến một vài người thanh âm định phát ra cũng nén nuốt xuống.

Cầm sợi dây trong tay nắm chặt, Tiêu Đỉnh cùng với các thành viên của Mạc Thiết dong binh đoàn binh đoàn chậm rãi rút ra vũ khí sau đó nhẹ nhàng đứng xung quanh Thanh Lân, ánh mắt không ngừng đảo qua xung quanh.

Thời gian trầm mặc chỉ là trong giây lát, Thanh Lân rốt cuộc cũng mở đôi mắt màu bích lục ra, bàn tay chỉ vào một thông đạo bên trái, nhe giọng nói:"Thiếu gia. Mặc dù có mấy thông đạo khác cũng lưu lại một ít hơi thở, nhưng mà trong thông đạo này lại nồng đậm nhất, xem ra trong nửa năm trước người đó đã ở trong này lâu nhất."

Nghe vậy, Tiêu Viêm ánh mắt quét về cái thông đạo tối đen kia. Cái thông đạo rõ ràng rất dài, ánh mắt nhìn lâu cũng chỉ thấy một mảng đen kịt dày đặc. Nhìn tình huống này, Tiêu Viêm không khỏi hơi nhíu mày.

Quay đầu đi, Tiêu Viêm cùng Tiêu Đỉnh liếc mắt nhìn nhau một cái. Thở nhẹ một hơi, vừa muốn dẫn đầu đi vào thì bị Tiêu Đỉnh đột nhiên ngăn cản.

"Chờ đã…"Tiêu Đỉnh đối với Tiêu Viêm hơi lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn lại một đại hán thân hình cường tráng nói:"Hán Mỗ. Ngươi thử vào dò xét thông đạo này xem có cái gì đặc biệt không?"

"Ân." Nghe vậy, tên đại hán tên là Hán Mỗ gật đầu, đạp bước tiến đến phía trước thông đạo, sau đó nằm sấp xuống, hai tay cắm sâu vào trong mặt cát.

"Đây là?" Nhìn cử động kì dị của Hán Mỗ, Tiêu Viêm không khỏi kinh ngạc.

"Thuộc tính của Hán Mỗ là một loại hình biến dị của đất, cho nên ở trong sa mạc, hắn có thể mượn hạt cát cảm ứng được hơi thở của người khác ẩn giấu." Tiêu Đỉnh giải thích nói.

"Ở trong địa phương chưa biết rõ này, chúng ta hết thảy đều phải cẩn thận. Chạy lung tung không phải là một hành động sáng suốt."

"Aa. Mạc Thiết dong binh đoàn kì nhân không ngờ nhiều như vậy. Đoàn đội như thế hợp tác, rõ ràng so với ta một thân một mình thì tốt hơn nhiều." Tiêu Viêm cười cười, có chút cảm thán nói.

"Một ít kĩ xảo bảo vệ tính mạng thôi mà." Tiêu Đỉnh tùy ý lắc đầu, nhìn đại hán đã chấm dứt dò xét hỏi:"Thế nào?"

"Không dò xét ra…" Hán Mỗ cau mày lắc đầy nói:"Ta dò xét được trong khoảng cách năm trăm thước, vẫn không phát hiện hơi thở nào khác, nhưng khi ta chuẩn bị tiếp tục dò xét, lại phát hiện càng vào sâu, năng lượng thổ thuộc tính hoàn toàn biến mất, thay vào đó là năng lượng hỏa thuộc tính vô cùng mạnh. Trong hoàn cảnh đó, dò xét của ta đã không còn có nửa điểm tác dụng."

"Thổ thuộc tính năng lượng biến mất?" Nghe vậy, Tiêu Viêm cùng Tư Địch cùng đều cả kinh. Nơi này vốn là ở sâu trong sa mạc, lẽ ra phải là nơi có thổ thuộc tính năng lượng nồng đậm nhất chứ, thế nào lại hoàn toàn biến mất được?

"Xem ra có chút cổ quái a" Tiêu Viêm nhẹ giọng thì thào một câu. Trong thông đạo đen kịt lại xuất hiện một cổ hỏa diễm nóng rực, chứng tỏ khả năng xuất hiện dị hỏa là rất cao. Đối với Tiêu Viêm đang đau khổ một mực tìm kiếm dị hỏa mà nói, không nghi ngờ gì là một tin tức vô cùng tốt.

Nhìn bộ dáng Tiêu Viêm, Tiêu Đỉnh lắc đầu, đang muốn khuyên hắn làm việc cẩn thận, cũng chỉ đành nuốt xuống.

" Đi thôi. Nếu phát hiện có vấn đề gì, ta đề nghị lui lại lại trước, sau đó bàn bạc kĩ hơn. Dù sao chúng ta đã biết địa điểm nơi này rồi, chỉ cần có chút thời gian, hẳn là có thể đạt được mục tiêu." Tiêu Đỉnh trầm giọng nói.

Tiêu Viêm cười cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên huyền trọng xích trên lưng, kéo Thanh Lân lại sau lưng, sau đó dẫn đầu đi vào thông đạo tối tăm này.

Đi vào trong thông đạo đó, Tiêu Viêm có cảm giác lạnh cả người, liếʍ liếʍ môi, con mắt híp lại đảo qua thông đạo, ngón tay lấy một viên hồi khí đan trong nạp giới ra nhét vào trong miệng. Loại hành động này cơ hồ là quán tính của Tiêu Viêm trước khi làm bất kì chuyện gì. Dù sao, nói không chừng vào một lúc nào đó, đấu khí lại chính là điểm quyết định đến sinh tử.

"Nhớ kĩ, cách mỗi năm mươi thước, liền đặt trên vách động một miếng nguyệt quang thạch…" Nghe Tiêu Đỉnh nhẹ giọng phân phó các thành viên của Mạc Thiết dong binh đoàn ở phía sau, Tiêu Viêm trong lòng không nín được cảm phục, đại cả mình làm việc đúng là cả giọt nước cũng không lọt, bất kì một điểm nhỏ nào, cũng được hắn nắm chắc trong tay.

Hơn mười bóng người mượn ánh sáng của nguyệt quang thạch chậm rãi hành tẩu trong thông đạo tối om om. Bởi vì không rõ tột cùng sẽ có chuyện gì xảy ra nên tất cả mọi người đều đồng thời bảo trì trầm mặc một đường đi tới, từ bỏ tiếng cước bộ sàn sạt, cơ hồ hoàn toàn yên tĩnh.

Trong thông đạo tối đen như mực, tựa hồ không có khái niệm về thời gian, mọi người có chút cứng nhắc đi về phái trước, mà thông đạo cũng tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối cùng, thủy chung không nhìn thấy ánh sáng. Loại tình cảnh này tựu giống như là đang đi đến tâm của quả đất vậy.

Xâm nhập càng lúc càng sâu, Tiêu Viêm đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo bao quanh lúc đầu đã tiêu tán, thay vào đó là một cổ khí nóng nhàn nhạt.

Cảm nhận được biến hóa này, Tiêu Viêm cước bộ dừng lại, quay đầu nhìn đám người Tiêu Đỉnh, thấy nét kinh dị trên mặt bọn họ,khẽ khẽ liếʍ miệng, thấp giọng nói: "Hóa ra không phải thổ nguyên tố năng lượng biến mất mà là do hỏa thuộc tính năng lượng quá đậm đặc, áp chế thổ thuộc tính năng lượng khiến Hán Mỗ khó có thể phát hiện ra …"

"Lúc này mới vừa tiến vào hỏa thuộc tính đã đậm đặc như vậy, nếu tiếp tục đi xuống thì còn kinh khủng đến thế nào? Chẳng lẽ phía dưới thật sự tồn tại dị hỏa sao?" Tiêu Đỉnh có chút khϊếp sợ nói.

Tiêu Viêm mím môi, nhãn đồng bốc lên khát vọng. Dị hỏa a, từ sau khi tu luyện Phần quyết, đó là thứ kì vật của thiên địa hắn mong muốn nhất. Bây giờ nó xuất hiện trước mặt, loại cảm xúc hạnh phúc bất thình lình này cơ hồ làm Tiêu Viêm kích động đến mức thân thể phát run run…

" Đi thôi, tiếp tục đi xuống. Chư vị, nếu không thể chịu được hỏa thuộc tính thì nên dừng cước bộ lại, nếu không,cứ tiếp tục đi xuống, sợ rằng cơ thể sẽ tự bốc cháy …" Tiêu Viêm hít sâu một hơi, quay đầu trịnh trọng nói.

"Ân". Nhìn thần sắc Tiêu Viêm chăm chú, mọi người không dám chậm trễ vội vã gật đầu.

"Thanh Lân, nếu thấy không chịu được, phải nói cho ta ngay, biết không?" Tiêu Viêm đối với Thanh Lân trầm giọng nói.

"Ân." Ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân, tựa hồ cũng không vì hỏa thuộc tính nóng rực xung quanh mà có dị trạng gì.

Phân phó thỏa đáng, Tiêu Viêm nắm tay thật chặt, sau đó bước đi nhanh vào sâu trong thông đạo.

Càng đi vào sâu, hỏa thuộc tính càng lúc càng nồng đậm, có mấy dong binh thực lực kém đã bắt đầu không chịu được bất đắc dĩ phải thoái lui.

Mặc dù có người lùi bước, nhưng hành trình vẫn cứ tiếp tục. Cuối cùng chỉ còn Tiêu Viêm, Tiêu Đỉnh cùng Thanh Lân là tiếp tục đi xuống, những người khác không chịu được hỏa thuộc tính năng lượng quá mạnh bạo, toàn bộ đã phải rút lui.

Càng lúc sắc mặt Tiêu Viêm càng ngưng trọng, nhưng ngoài vẻ ngưng trọng, vẫn mơ hồ có một vẻ mừng rỡ như điên, bởi vì hắn cảm giác thấy lộ tuyến vận hành của Phần quyết trong cơ thể,mặc dù hắn không sử dụng nhưng đã tự động kéo theo Tử hỏa đấu khí, bắt đầu cấp tốc lưu hành. Chuyện này từ khi hắn bắt đầu tu luyện đến giờ chưa khi nào xảy ra.

"Sắp tới rồi." Sau khi chuyển qua một đoạn rẽ, không xa cuối thông đạo đã xuất hiện quang mang màu đỏ. Thân thể Tiêu Viêm kích động rùng mình một cái, lau vội mồ hôi trên khuôn mặt, thanh âm khàn khàn khô khốc nói.

Lộ trình cuối cùng, ba người tốc độ càng thêm nhanh, vội vàng xuyên qua lộ trình ngắn ngủi này,đi tới cuối thông đạo…

Đứng ở cuối thông đạo,thần sắc ba người rung động nhìn thế giới hỏa hồng trước mặt.

Hết chap 192