Đấu Phá Thương Khung (Sắc)

Chương 62: Đánh

Rời khỏi phách mại tràng, Tiêu Viêm đi lòng vòng một hồi, mới từ một chỗ vắng người, lặng lẽ tiến vào một cái ngõ nhỏ.

Đem áo choàng trên người gỡ xuống, Tiêu Viêm thấp giọng oán giận nói:" Lão sư, ngươi thiếu chút nữa làm ta bại lộ."

" Hắc hắc, ngươi không phải trong lòng cũng muốn thế hay sao." Từ trong giới chỉ, vang lên tiếng cười trêu tức của Dược Lão.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiêu Viêm trong lòng thật có điểm xin lỗi phụ thân, hai lần đi đấu giá đan dược, đều là gián tiếp qua mặt phụ thân, vứt đi áo choàng cầm trong tay, nhẹ giọng nhủ:" Về sau có thời gian tìm Tiêu gia hợp tác một chút, coi như là cấp phụ thân một chút bồi thường a."

Ôm trong tay dược tài, Tiêu Viêm đều nhét vào trong ngực, sau đó cẩn thận rời khỏi ngõ nhỏ, một đường chạy vội về Tiêu gia.

Bởi vì Tiêu Chiến mọi người còn chưa trở về, cho nên gia tộc có chút vắng vẻ, thủ vệ tại cửa nhìn thấy vị tiểu thiếu gia thanh danh đại chấn này, không dám có chút ngăn trở, mở một nụ cười lấy lòng, tùy ý hắn vội vàng vọt vào.

Gấp gáp chạy về phòng mình, Tiêu Viêm ở trong lòng tài liệu giống như bảo bối, thật cẩn thận lấy ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Toàn thân khô vàng, năm phiến lá cây tựa như hắc mặc bình thường, chính là mặc diệp liên, năm phiến lá cây đại biểu tuổi của nó, cứ mười năm lớn thêm một mảnh.

Xà tiên quả là một loại quả hình tròn màu xanh biếc, cỡ chừng nữa nắm tay, để tại mũi, có thể ngửi được một vị ngọt, loại quả này sinh trưởng cạnh sào huyệt của ngũ giai xà hình ma thú, khó lấy được, bởi vì xà thuần âm, cho nên loại quả này cũng có thiên hướng âm hàn, lúc luyện dược thường dùng để trung hoà liệt tính dược vật.

Tụ linh thảo, cùng thảo diệp bình thường không có gì khác nhau, chỉ có điều tại đầu ngọn, có huỳnh quang nhàn nhạt, huỳnh quang càng đậm, đại biểu trong đó sở ẩn chứa năng lượng thuần tịnh càng hùng hậu.

Hai cấp thủy thuộc tính ma hạch toàn một màu lam, đặt lên bàn toả khí nhàn nhạt, làm mặt bàn ướt đẫm, có thể thấy được trong đó ẩn chứa thủy thuộc tính năng lượng có bao nhiêu phong hậu.

Ánh mắt tinh tế đảo qua các loại tài liệu, Tiêu Viêm cấp bách thấp giọng nói:" Lão sư, tài liệu đã có đủ, có thể luyện chế chưa?"

" Gấp cái gì, dược tài ở đây sẽ không chạy, trong lúc luyện dược không thể bị quấy rầy, hiện tại sắc trời còn sớm, vạn nhất bị người không cẩn thận quấy rất, lãng phí tài liệu là chuyện nhỏ, đem ta bại lộ thì làm sao bây giờ?" Trong giới chỉ, Dược Lão không tức giận nói:" Để tối nay hãy luyện chế."

Nghe vậy, Tiêu Viêm buồn bực lắc lắc đầu, hít một hơi, đem tài liệu cẩn thận thu vào cất trong ngăn tủ, sau đó nằm ở trên giường đợi màn đêm buông xuống.

Tiêu Viêm nằm ở trên giường cũng được nửa giờ, cửa phòng" Bang" một tiếng bị người thô bạo đá khai.

Đôi chân dài gợi cảm đi vào phòng, Tiêu Ngọc ánh mắt trong phòng hoàn nhìn một vòng, sau đó nhìn Tiêu Viêm bị bừng tỉnh, hừ lạnh nói:" Tiểu thiếu gia, ngươi ăn cơm còn phải đợi người tới thỉnh à?"

Bị âm thanh đến đột ngột chấn bật dậy, Tiêu Viêm chằm chằm nhìn Tiêu Ngọc song chưởng đang ôm bộ ngực đầy đặn tới nửa ngày, sau lưng đổ mồ hôi lạnh:" Mẹ nó, mẹ nó, hoàn hảo vừa rồi không để cho lão sư luyện dược, nữ nhân ngu ngốc này..."

Nhớ tới hậu quả nếu luyện dược bị phá, Tiêu Viêm run sợ nuốt một ngụm nước miếng, nhìn ánh mắt Tiêu Ngọc, trong lòng phẫn nộ từ từ dâng lên.

Khóe miệng co lại, Tiêu Viêm chậm rãi hút một ngụm lãnh khí, sợ hãi trong lòng, tại khoảnh khắc chuyển thành nổi giận:" Ngu ngốc nữ nhân, ngươi là không hiểu lễ phép à? Ngươi vào phòng sẽ không gõ cửa à? Ngươi cái ngu ngốc nữ nhân, ngu ngốc nữ nhân! Ngươi thực có hay không được giáo dưỡng a?"

Ngây ngốc nhìn Tiêu Viêm trước mặt mình lần đầu tiên lộ ra bộ dáng tức giận khó coi, Tiêu Ngọc cũng là có chút tức cười, chẳng qua đương nghe được Tiêu Viêm mắng mấy câu, mặt cũng là đanh lại, khẽ cắn môi, mại động cặp chân dài gợi cảm, thẳng hướng Tiêu Viêm vọt tới:" Tiểu hỗn đản, ta đá cửa của ngươi thì đã làm sao? Về sau ta mỗi ngày đều đá của ngươi!"

Nhìn Tiêu Ngọc cắn răng lao tới, muốn cấp cho mình giáo huấn, Tiêu Viêm cũng là xanh mặt, bàn tay nâng lên chợt nắm chặt:" Hấp chưởng!"

Hấp lực mạnh mẽ, từ trong lòng bàn tay Tiêu Viêm bạo dũng mà ra, Tiêu Ngọc vừa mới vọt tới bên giường, nhất thời không để ý, cũng trực tiếp bị hấp lực Tiêu Viêm bạo dũng ném lên giường.

Sau khi tiến nhập đệ cửu đoạn đấu khí, Tiêu Viêm hấp chưởng làm ra hấp lực, tựa hồ là mạnh mẽ hơn rất nhiều, ít nhất trước kia, muốn hấp động sức nặng một người, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy.

Trong lòng cũng là thoáng có chút kinh ngạc, chẳng qua lúc này cỗ kinh ngạc liền bị cơn hứng tình che mất, Tiêu Viêm thân mình vừa lật, đem cặp chân dài gợi cảm của Tiêu Ngọc chận xuống, hung hăng lèn thân mình vào giữa banh nó ra, thân thể vừa hạ, song chưởng rất nhanh chế trụ hai tay Tiêu Ngọc.

Bị Tiêu Viêm lấy một cái tư thế như thế đè ở dưới, Tiêu Ngọc đầu có chút phát ngượng, chỉ một lúc sau, trên mặt đã có một lớp phấn hồng mê người, kịch liệt giãy dụa, cắn răng tức giận mắng:" Tiểu hỗn đản, cút ngay! ......uhm.....uhm"

Vừa kêu lên được 1 tiếng thì cái miệng Tiêu Ngọc đã bị Tiêu Viêm dùng miệng bịt lấy hôn lấy hôn để. Cái lưỡi Tiêu Viêm tham lam đâm sâu vào trong miệng Tiêu Ngọc liếʍ cái lưỡi mềm mại, thơm tho của Tiêu Ngọc.

"Ngọc tỷ à, đệ lại muốn ôn lại bài học ở sau núi đó nha" Tiêu Viêm vừa nói vừa đưa 2 tay xuống xoa bóp cặρ √υ' sừng trâu của Tiêu Ngọc.

"Hứ, tưởng ngon lắm hóa ra chỉ là 1 tên vô dụng mà thôi, hôm nay mà nhà người còn vô dụng như thế nữa, ta thề sẽ cắt thằng nhỏ của ngươi xuống nấu canh ăn" Tiêu Ngọc lườm nguýt rất đanh đá.

Vừa xoa nắn cặρ √υ' căng tròn, vừa lắc nhẹ cái khối thịt cồm cộm giữa cặp giò tuyệt hảo của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm vừa đáp: "hôm bữa thứ nhất là lần đầu, phê quá và ta chưa có kinh nghiệm, hơn nữa giữa rừng nên ta cũng sợ bị người khác phát hiện nên vậy thôi. Hôm nay trong phòng rồi, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết thế nào là thực lực của bổn thiếu gia, hehe"

"Để xem ngươi có bản lĩnh đó không, hay là lại cho ta 1 bữa canh ngon", Tiêu Ngọc ngoa ngoắt nói.

Tiêu Viêm không hôn môi bữa, cúi xuống hôn cổ Tiêu Ngọc. Từng chút từng chút một liếʍ láp từng centimet trên bờ cổ trắng ngần của Tiêu Ngọc.

"Ái ..... da, xem ra đã lưỡi công phu của nhà người cũng không tệ nha".

Hôn hết cổ, Tiêu Viêm lại đưa lưỡi lên liếʍ vào vành tai của Tiêu Ngọc, làm tiêu ngọc tê quá rêи ɾỉ không ngừng.

Thấy Tiêu Ngọc đã phê rồi, Tiêu Viên đưa tay xuống dưới, từ từ kéo cái áo của Tiêu Ngọc qua hẳn đầu rồi ném qua 1 bên. Cặp tuyết hoa lộ ra ngồn ngộn dưới mắt Tiêu Viêm là hắn không thể kiểm chế được. Dù rằng bữa trước đã sờ bóp rồi, nhưng tư thế khó khăn và thời gian gấp gáp nên xem như nó chưa làm Tiêu Viêm thõa mãn. Hắn cúi xuống 1 bên vυ' mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để ti bên trái, còn tay phải thì xoa bóp quả bưởi còn lại.

Mυ'ŧ chán Tiêu Viêm lại đổi bên mυ'ŧ nốt quả bưởi còn lại, sau đó Tiêu Viêm dừng mυ'ŧ và lấy lưỡi đá đầu ti hồng hào xinh đẹp mà lúc này đã cương cứng của Tiêu Ngọc.

Chăm sóc cặp ti hồng xong, Tiêu Viêm lại bò xuống, lột váy và tất cả những gì còn vướng bận bên dưới ném qua 1 bên. Lúc này Tiêu Viêm nằm yên và bắt đầu dòm ngó. Quả nhiên có thời gian thưởng thức vẫn thú vị hơn làm hùng hục như hôm bữa.

"Ngươi, ngươi ... nhìn cái gì" Tiêu Ngọc ngượng ngùng hỏi.

"Nhìn cái l*и xinh đẹp của Biểu tỷ chứ nhìn cái gì"

"Biểu tỷ đúng là có 1 cái l*и xinh đẹp à nha. Đệ thích nhất là bộ lông rậm rạp đã được tỉa tót gọn gàng của tỷ đó nha, để đệ thưởng thức nó thử cái nha." Tiêu Viêm châm chọc.

"không cho,....... ứh", tiêu ngọc giả hờn dỗi nói.

Tiêu ngọc chưa dứt lời thì Tiêu Viêm đã rúc cái đầu của mình vào liếʍ lấy liếʍ để, làm Tiêu Ngọc phải rên lên.

"Á, ngươi biết làm lắm, ta thích, mạnh lên Viêm đệ ơi, liếʍ sâu vào bên trong đi".

Bú ɭϊếʍ 1 lúc, Tiêu viêm mới lên tiếng "Ái chà, nước l*и của Ngọc tỷ sao mà ngon thế. Mà sao ra lênh láng luôn rồi vậy? Nứиɠ lắm rồi à".

"Nứиɠ cái đầu mày, mày nghĩ mày đè chị mày ra bú vậy mà không nứиɠ được hả?"

Biết Tiêu Ngọc nứиɠ lắm rồi, Tiêu Viêm không bú nữa mà ngồi dậy. Nhanh chóng lột đồ ra và cầm ©ôи ŧɧịt̠ hùng dũng của mình (dù còn hơi nhỏ vì chưa phát dục hết) đập đập lên mu l*и của Tiêu Ngọc. Đầu khấc của Tiêu Viêm cứ lướt qua lướt lại cửa mình của Tiêu Ngọc nhưng thủy chung chưa chịu cho vào.

"Ngươi tính chọc ta nứиɠ chết à, tên hổn đản". Tức tối vị bị Tiêu Viêm trêu, Tiêu Ngọc chửi và sau đó chưa để Tiêu Viêm kịp phản ứng Tiêu Ngọc đã chồm lên, đẩy Tiêu Viêm nằm xuống giường, sau đó lựa thế dập mông xuống thật mạnh cho ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm chút tút vào sâu trong thâm cung bí sử của mình.

Bất ngờ trước phản ứng nhanh, mạnh, dứt khoát của Tiêu Ngọc làm Tiêu Viêm thấy đầy sướиɠ khoái. Nằm im hưởng thụ và đưa 2 tay lên nhào nặn cặρ √υ' đa nhún nhảy điên cuồng trước người Tiêu Ngọc, còn Tiêu Ngọc thì không ngừng nâng lên hạ xuống phần hạ thể để ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Viêm được ra vào nhanh nhất có thể.

Tiêu Ngọc vừa nhún, vừa lựa thế để ©ôи ŧɧịt̠ của Tiêu Viêm đâm sâu vào những vùng trống vắng trong người Tiêu Ngọc, miệng thì không ngừng rêи ɾỉ những âm thanh đầy dâʍ ɖu͙©.

Được khoảng 5 phút, Tiêu Viêm chịu hết nổi bật lên. "Nãy giờ tỉ hϊếp da^ʍ ta hơi lâu rồi nha, giờ tới lượt ta"

Tiêu Viêm đẩy Tiêu Ngọc nằm ngửa ra giường, quỳ gối dập liên hồi kỳ trận vào trong cái l*и non tơ, rập rạp của Tiêu Ngọc. Tiêu viêm vừa dập, vừa lắc mông liên tục để ©ôи ŧɧịt̠ đâm sâu, tiếp xúc vào hết các thành l*и bên trong người Tiêu Ngọc làm tiêu Ngọc mê ly rên lớn tiếng.

Một lúc Tiêu Viêm lại cúi đầu xuống vừa ngậm ti, vừa đυ. Tiêu Ngọc.

"Thích quá Tiêu đệ ơi, ta không ngờ ngươi còn mới mà thiên phú lại cao như vậy", Tiêu Ngọc cất tiếng ca ngợi Tiêu Viêm.

Dập thêm 1 lúc thật lâu, Tiêu Viêm rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, kéo nghiêng nhẹ nhàng Tiêu Ngọc qua 1 bên rồi vỗ nhè nhẹ.

Tiêu Ngọc hiểu ý, lập úp người xuống. Cặp mông chổng vυ't lên tạo thành tư thế Doggy chuẩn mực.

Từ phía sau, 2 tay nắm chặt eo của Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm lựa thế đâm lút cán từ phía sau tới làm Tiêu Ngọc chới với đập đầu vào thành giường. Miệng kêu "hự,.... hự".

Tiêm Viêm dập liên tục, miệng không ngừng rên "aaaaaaaa, aaaaaaaa, ........, aaaaaa, chơi ngươi cho chết này, cho chừa cái tội vào phòng ta mà không gõ cửa"

"Sướиɠ quá Tiêu đệ ơi, ta sướиɠgggggggggggg"

Ngay khi Tiêu Ngọc rên lên vì sướиɠ, Tiêu Viêm cũng gồng cứng người, bắn tinh xối cả vào sâu bên trong l*и của Tiêu Ngọc.

1 phút sau, Tiêu Ngọc vẫn còn đang bồng bềnh với cảm giác sướиɠ khoái vừa nhận được. Mông vẫn còn chổng về phía sau còn mắt thì nhắm nghiền thì "Bốp"

Tiêu Viêm đã mặc đồ xong, vỗ mông Tiêu Ngọc thận mạnh. "Ngươi gọi ra ăn cơm rồi giờ còn nằm đây à?" Xong rồi nhanh chân chạy chẳng ra khỏi phòng.

"Tên hổn đản, ta gϊếŧ ngươi", Tiêu Ngọc tức tối kêu lên.

Hết chương 62