Thẩm Tu không chớp mắt một cái, đi vào quán cơm, sau khi vừa mới thảo luận chuyện thiệp mời, đổi được một tấm thẻ khách quý từ chỗ Hải Thanh đại sư, đủ cho hắn tiêu xài một đoạn thời gian. Sinh hoạt đơn giản vốn là một thói quen tốt, nhưng mà khi đi ra ngoài, cuộc sống nghèo đói khẳng định không thể thoải mái bằng khi giàu có, đương nhiên không tính đến việc có ai đó muốn đi thể nghiệm và quan sát cuộc sống của những người nghèo khổ, Thẩm Tu không tìm được đường để thẳng thắn kiếm được tiền, còn không có lý do đi tìm? Hắn gọi không ít đồ ăn, phân lượng tinh xảo, một người một quỷ ăn uống còn tốt hơn là ở trong Bạch tháp, khó được là, quán cơm này còn có cả đồ ăn của quỷ tộc.
Thầm Tu rất ít khi nhìn thấy bộ dáng ăn uống của quỷ tộc, cùng lắm là nhìn chúng nó ăn thúy quả, mà không hiểu lắm, trên thực tế, quỷ giới có thật nhiều mỹ thực, mà Lục Chiến vừa ăn uống nhã nhặn vừa nhanh chóng.
“Ngươi thích ăn cái này?” Hắn gắp một miếng thức ăn trên đĩa. Bên trong cái đĩa trắng, trưng bày bảy tám viên thuốc tròn tròn, nhìn qua hình như là trộn lẫn mấy loại rau củ quả với nhau, thêm ít bột mì viên thành viên tròn tròn, ngửi ngửi lại có mùi vị thịt, thật sự rất kỳ quái, ở cạnh đĩa còn để một tấm giấy, trên đó viết “Người không ăn được.”
Nhưng hắn thấy đối phương ăn rất ngon lành…
Thẩm Tu liền cho vào miệng.
Lục Chiến cả kinh đứng dậy khỏi bàn ăn, động tác kịch liệt đến mức cơ hồ muốn đánh đổ toàn bộ thức ăn trên bàn, trong nháy mắt, nó đi tới bên cạnh chủ nhân, chuẩn bị làm cú thúc để chủ nhân nôn ra, “Chủ nhân, loại thực vật này đối với nhân loại là chất kịch độc, chủ nhân không thể ăn!”
“… Cư nhiên thật sự là thực vật?” Thẩm Tu nhai nhai, mùi vị không quá ngon, chỉ là có người ngồi đối diện hắn ăn rất ngon lành, bản thân hắn không nhịn được mà nếm nếm thôi, hắn trực tiếp nuốt đồ ăn vào trong bụng.
Lục Chiến vén tay áo lên, chuẩn bị ra tay cưỡng ép, tên nhân tộc này chẳng biết vì sao sẽ làm chuyện như vậy, thế nhưng nó không thể trơ mắt nhìn, trước đây nó bị bỏ rơi thì tạm bỏ qua, nhưng chủ nhân không thể tùy ý chà đạp thân thể.
Ngự quỷ cũng sẽ biết phản kháng!
Thẩm Tu phát hiện ngồi đối diện hắn không phải bạn bè đã nhận thức lâu, hoặc bạn bè thân quen, bất đắc dĩ đứng lên, ấn đối phương xuống ghế, hơi hơi hoạt động thân thể, biểu thị chính mình hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, khẽ cười nói “Tính kháng độc của ta cũng tàm tạm, loại thực vật này đối với ta cũng không có vấn để gì.”
Lục Chiến còn muốn nói gì đó, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu như…
Thẩm Tu quyết đoán nhét một viên thuốc vào trong miệng đối phương.
Bằng phương thức dùng tay cầm lên.
Lục Chiến nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của chủ nhân khẽ xẹt qua môi của mình, đưa đồ ăn vào trong miệng nó, nam nhân dĩ nhiên tự ra tay bón đồ ăn cho nó! Vẫn là trong khoảng cách gần như vậy, một tay đề lại bờ vai của mình, đôi mắt thâm thúy còn nhìn về phía nó.
Hình như bị nghẹn thì phải? Thẩm Tu có chút lo lắng, nhìn qua tên quỷ tộc cao đẳng này hình như vẫn không nhúc nhích…
“Không ăn?” Hắn sờ sờ bụng của ngự quỷ, chẳng lẽ nó ăn no rồi.
Lục Chiến liền vội vàng nhai rồi ăn viên thuốc, nhưng nó không nỡ nuốt ngay, liền vừa nhìn nam nhân, vừa chậm chạp thưởng thức, viên thuốc này so với những viên thuốc khác ngon hơn nhiều lắm!
Chủ nhân còn sờ sờ bụng nó…
Thẩm Tu không có ý gì khác, chỉ là hơi hơi quan tâm tên ngự quỷ trên danh nghĩa ngồi ở trước mặt hắn này, lúc hắn thu thập tư liệu, đồng thời cũng nhận được không ít tri thức liên quan đến ngự quỷ, hai người vẫn dùng gương mặt lạnh như băng mà nhìn nhau, ăn cơm cũng không có tư vị… Chính là vì sao hắn cảm thấy cơ bụng của đối phương đột nhiên căng thẳng, hình dáng rõ ràng, mang theo lực lượng giàu có?
Lục Chiến âm thầm quan sát đến sắc mặt của nam nhân, thận trọng phỏng đoán, đối phương đã thỏa mãn với mức thịt này chưa… Những bộ vị khác cũng có thể để chủ nhân xác định một chút, nó thường xuyên rèn luyện.
Thẩm Tu thấy quỷ tộc ngồi trên ghế tựa hồ xê dịch cái mông, tưởng nó muốn đi, liền gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, không cẩn thận bỏ lỡ một ánh mắt mang theo sự thất vọng.
…Lần sau sẽ có cơ hội, Lục Chiến trong lòng thầm nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ người mới trên Không Đảo không hiểu đến cùng đã xảy ra chuyện trọng đại gì, mà bộ phận cao tầng của ba tòa Bạch tháp đã tỗ chức vài cuộc gặp mặt, sau khi gặp mặt, hơn phân nửa số người vẫn còn cảm thấy cần phải quan sát thêm một nữa, tổ chức Thánh Minh làm việc gian trá, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa vô căn cứ có Quỷ Vương, ai biết bọn họ muốn làm gì!
Bây giờ tùy tiện làm việc, để người ta nắm được nhược điểm hoặc kẽ hở, hiển nhiên không phải là cách làm quen thuộc của bọn họ.
Hải Thanh cuối cùng châm chước một, hai, cân nhắc đến việc Thẩm Tu khẳng định sẽ quay lại, liền phái người đã từng cùng tổ đội với hắn: Tắc Văn đi qua đó, tốt xấu gì cũng là cấp sáu, đi một chuyến xem như là nể tình; bên phía hiệp hội Thuật Sĩ vẫn là Thanh Ngải, hiển nhiên là Thuật Sĩ bọn họ đối với chuyện của quỷ giới không quá chú ý, bọn họ vốn không cần ngự quỷ, tỏ vẻ một chút là tốt rồi, chủ yếu là muốn nhìn tổ chức Thanh Minh đến tột cùng có dự định âm thầm làm cái trò gì một chút; liên minh Đấu Linh càng thẳng thắn hơn, một là bọn họ không cần ngự quỷ, hai cũng không cần nghiên cứu pháp thuật để trói buộc quỷ tộc, cho nên đứng ở một bên nhìn xem trò vui là được rồi, hàng ngũ của Quỷ Vương, từ trước đến giờ vốn chẳng có nhiều liên quan đến bọn họ, điều khiến người đứng đầu liên minh quan tâm chính là hướng đi của cái tổ chức Thánh Minh kia.
Thế nhưng lần này ra tay, lại là một gã Đấu Linh cấp năm, mặc dù đã đến hàng trung cấp, nhưng tuổi tác lại nhỏ hơn rất nhiều so với các bậc tiền bối trong liên minh, liên minh Đấu Linh vẫn còn hơi hơi để ý mặt mũi một chút, cũng tuyên bố ra bên ngoài, ít nhất cũng không thể để phái Ngự Quỷ sư cùng với hiệp hội Thuật Sĩ qua mặt!
Thẩm Tu cũng không để ý có bao nhiêu người sẽ đi, hắn cũng không có suy nghĩ đặc biệt tự mình hành động, con đường nào mà không dùng đến để đi, không cần thiết lén lén lút lút đi đường nhỏ, hắn cùng với mấy người mà Không Đảo phái ra, mỗi người trong tay đều có thiệp mời, dựa theo quy định, một tấm thiệp mời chỉ có thể dùng cho một người, Thẩm Tu liền dùng danh nghĩa cá nhân để đi, không có giấu giấu diếm diếm, cùng lắm là chịu đựng ánh mắt chăm chú của ba người còn lại.
Trong đó có một ánh mắt thân mật, hai ánh mắt chán ghét.
Tắc Văn không để ý đến tên Ngự Quỷ sư mới đến nho nhỏ này, không biết đối phương gặp được cái vận cứt chó gì, nhặt được một thi thể vứt trong thùng rác ở ven đường, lấy được một tấm thiệp mời? Không có thực lực, đi tới đâu cũng kém người ta một bậc, gã cảm thấy nhìn qua thì Thẩm Tu cũng không mạnh, mà một Ngự Quỷ sư có kinh nghiệm phong phú, đối với những người cùng nhành nghề cũng có một ít mắt lực, tên nam tử này điều khiển ngự quỷ tựa hồ cũng không khá cho lắm, nhìn toàn diện hoàn toàn không giống một Ngự Quỷ sư mạnh mẽ giả heo ăn lão hổ!
Cùng lắm là con ngự quỷ trong tay hắn mạnh hơn một chút, Tắc Văn lại liếc nhìn con quỷ tộc mới mà mấy ngày trước gã bắt được, thân thể cường tráng, tính cách thô bạo, tồn tại bên trong đám quý tộc cũng vô cùng tàn bạo huyết tinh, đa phần quỷ thôn đều không dung nạp, thường xuyên du đãng ở bên ngoài, ham muốn bắt gϊếŧ đồng tộc… Một con quỷ tốt mà ưu tú, lại bị gã bắt được! Hắn so sánh với quỷ tộc cao đẳng mặt không có chút cảm xúc đứng ở phía sau lưng tên nam nhân kia, tâm tình sung sướиɠ một chút, trực tiếp bỏ qua Thẩm Tu.
Thanh Ngải bất động thanh sắc, đánh giá tên Ngự Quỷ sư mới đến kia, luôn cảm thấy cái bộ dạng trầm ổn, lạnh nhạt của đối phương khiến người ta rất khó chịu, nhìn thấy tiền bối không hành lễ liền tính, cùng nhau đi, cũng không nhìn thấy đối phương bưng trà rót nước, đi theo làm tùy tùng hầu hạ một chút nào, một điểm lễ phép cũng không có! Người này chẳng lẽ cho rằng có thể ôm cái đùi lớn nhất là Hải Thanh đại sư, là có thể diễu võ dương oai trước mặt người khác?
Thuật Sĩ là một sự tồn tại để người ta ngưỡng vọng, đến lúc đó, tên mới này sẽ biết, nếu như đối phương vẫn còn kịp tìm hắn khóc cầu cứu viện.
“Xin chào, ta gọi An Nghĩa.” Tên trẻ tuổi Đấu Linh kia tiến tới góp mặt, chủ động chào hỏi, y đang chuẩn bị làm động tác ôm trực tiếp, đây là phương thức Đấu Linh dùng để làm quen người khác, có thể rút ngắn khoảng cách, không ngờ vừa mới nâng tay lên, đang định làm hành động, liền bị một luồng ánh mắt làm cho trực tiếp đóng băng tại chỗ.
…Lạnh quá!
An Nghĩa cẩn thận quan sát bốn phía, ngoại trừ một Ngự Quỷ sư trước mắt, cùng với ngự quỷ của hắn, hai vị khác căn bản là hờ hững đi một bên, hoàn toàn không có ý tử muốn đổ tội. Đầu tiên là y để con quỷ tộc kia sang một bên, ngự quỷ của Ngự Quỷ sư, sẽ không tự ý hành động, nhưng cũng không nhìn chằm chằm nam nhân ngay trước mắt mình!
Thầm Tu cũng không, đồng hành mà thôi, hắn thân mật đáp lại, nói “Xin chào, gọi ta Thẩm Tu là được.”
“Ta từng nghe nói về ngươi, người mới đến, ngày thứ nhất liền hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp, ngươi còn muốn ngay sau đó có thể được đi làm nhiệm vụ trung cấp, rồi nhiệm vụ cao cấp, khôn nghĩ tới lại xui xẻo nhận được thiệp mời.” An Nghĩa bộ dáng thân thiết, y nhìn người chuẩn, cho nên cảm thấy người đó tốt liền lập tức kết giao, cũng không nhăn nhăn nhó nhó.
Ai chưa từng gặp qua mấy loại người cực phẩm đâu, chuyện đó cũng là xác suất rất nhỏ. Người mới có tiềm lực, kẻ ngu si mới dùng mặt lạnh đối đáp… Đương nhiên là ngoại trừ hai cái người tầm mắt quá cao kia.
“Ngươi cảm thấy chuyện này rất xui xẻo.” Thẩm Tu có hứng thú hỏi lại.
“Đúng vậy, ngươi không biết sao, những người kia ở sau lưng thảo luận rằng ngươi khẳng định là đắc tội người nào, bị nhét cho một tấm thiệp mời, quỷ giới có rất nhiều nguy hiểm, có rất nhiều trường hợp một đi không trở lại!” An Nghĩa nói chuyện rất thực tế, nhìn nhìn trường bào trên người Thẩm Tu, mặt trên có in dấu hiệu của Ngự Quỷ sư, tựa hồ là mới được cấp cho không lâu, chẳng qua là cấp một mà thôi, tội nghiệp, cũng không đủ một chiêu của quỷ tộc cao đẳng.
Y lại nhìn sang tên ngự quỷ kia, đối phương sắc mặt bình tĩnh nhìn thẳng vể phía trước, bộ dáng hoàn toàn không có nhìn sang bên này… An Nghĩa sờ sờ trán, nói với Thẩm Tu “May mà ngự quỷ của ngươi đủ mạnh, bất quá mặc dù như vậy, người mới đi vào khu vực trung tâm của quỷ giới, cũng cửu tử nhất sinh.”
Thẩm Tu khẽ gật đầu, “Xác thực, người mới đi qua đó, khả năng sống sót không lớn.”
“…Quả nhiên là có nỗi niềm khó nói a, không có chuyện gì, ta không hỏi nhiều, sau này ngươi có yêu cầu giúp đỡ cứ nói thẳng với ta là được.” An Nghĩa thấy nam nhân thẳng thắn thừa nhận, liền vỗ ngực một cái để biểu thị, nói, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, nhìn qua bộ dáng của đối phương cũng không có đặc biệt sợ hãi, “Ngươi không sợ sao?”
“Không sợ.” Thẩm Tu khẽ nhếch miệng cười.
Nha, thật là một Ngự Quỷ sư kỳ quái, cư nhiên không sợ chết!
Thẩm Tu tiếp tục đi về phía trước, không giải thích thêm, người mới đương nhiên dễ dàng chết, thế nhưng trên thế giới này cũng đâu phải chỉ có cái nghề Ngự Quỷ sư mà thôi.
Lục Chiến cụp mắt, đi theo phía sau nam nhân, trầm mặc không nói, chủ nhân vẫn không muốn in tưởng nó, loại cảm giác không được tín nhiệm và dựa dẫm, mỗi một con ngự quỷ cũng đều không cảm thấy vinh hạnh.
“Nhìn hai người kia, đáng ghét như nhau!” Tắc Văn vừa đi ở phía trước, vừa quay đầu hừ với Thanh Ngải một câu, vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn về phía sau.
Thanh Ngải nhún vai một cái, sắc mặt bất đắc dĩ, “An Nghĩa thực lực rất tốt, một trên Đấu Linh cấp năm nói chuyện với một tên Ngự Quỷ sư cấp một, chỉ có thể nói liên minh Đấu Linh đều là một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Tắc Văn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ một phen, vẫn là đối với tấm thiệp mời đỏ thẫm trong lòng ngực của Thẩm Tu canh cánh trong lòng, gã nghi ngờ, nói “Ngươi nói người kia đến cùng là lai lịch như thế nào, mặc dù nói chúng ta không phải quá coi trọng lần Quỷ vương đăng cơ này, không hiểu hắn dùng cái mánh lới gì, dao động người khác, ba tòa Bạch tháp mỗi người chỉ có được một tấm thiệp mời, hắn dựa vào cái mà một mình hắn cũng có được một tấm?!”
Thanh Ngải khoát tay áo một cái, ở bên trong Không Đảo, Thuật Sĩ cấp hai với một Ngự Quỷ sư cấp sáu chếnh lệch không lớn, cho nên giữa hai người cũng không tỏ vẻ khách sáo “Số may mà thôi, nói không chừng tấm thiệp mời kia cũng không phải hàng thật, chúng ta đi tham gia đại điển đăng cơ, sau khi điều tra rõ ràng tình huống liền rời đi, đến lúc đó cũng đừng quan tâm hắn sống hay chết.”
“… Cũng đúng.” Tắc Văn gật gật đầu, không đáng vỉ một nhân vật nhỏ mà bận tâm, thực lực của tên nam nhân kia xác thực chỉ là một Ngự Quỷ sư cấp một mà thôi, xác suất cất giấu đòn sát thủ cũng không lớn, cơ chế đo lường bên trong Bạch tháp vô cùng hoàn thiện, không tồn tại thủ đoạn gian lận để nâng cao hoặc hạ thấp cấp bậc của mình.
An Nghĩa ngậm một cây cỏ dại, bước chân không chậm, cũng bởi vì con đường này dễ đi, trong lòng cũng không cảm thấy quá mức sợ hãi, y nói với nam nhân đang đi ở bên cạnh, cách y khoảng một mét “Ngươi và quỷ tộc của ngươi là ký kết thỏa thuận bình đẳng sao?”
“?” Thẩm Tu vội vàng nhớ lại một chút, đó là một loại thỏa thuận đã từng tồn tại rất lâu trước kia, là pháp thuật điều khiển quỷ danh xứng với thực.
Hỗ trợ bình đẳng, cùng nhau được lợi, đây mới là tôn chỉ chủ yếu của ngự quỷ, nhưng đáng tiếc, hiện tại đã bị phá hoại hầu như không còn.
“Đúng vậy.” Hắn mang sắc mặt bình tĩnh đáp lại.
“Chẳng trách… Ta thấy ngươi hình như không bao giờ sử dụng vòng điều khiển quỷ tộc.” An Nghĩa bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Ừm.” Thẩm Tu híp mắt một cái, bộ dáng coi như đó là chuyện đương nhiên.
Thỏa thuận bình đẳng không cần dùng vòng điều khiển quỷ tộc để cưỡng chế chấp hành, cái viên hoàn này chẳng qua chỉ một công năng duy nhất là được dùng để thuận tiện liên hệ và cảm ứng lẫn nhau mà thôi, hắn cảm thấy vận may ngày hôm nay rất tốt, nhanh như vậy liền tìm được một cái cớ để giải thích vì sao viên hoàn điều khiển quỷ tộc mất đi hiệu lực. Lúc thường không ai để ý, thế nhưng lúc chấp hành nhiệm vụ hoặc ra ngoài thám hiểm, nếu như muốn ra lệnh cho ngự quỷ, trong tình huống bình thường, toàn bộ quá trình Ngự Quỷ sư đều phải sử dụng vòng điều khiển quỷ, để đảm bảo mệnh lệnh của bọn họ đạt được mức độ chuẩn xác.
Đã lâu rồi hắn cũng đâu để ý đến vòng điều khiển quỷ tộc trên cổ tay…
“Nhìn thật giống như đồ đôi tình nhân!” An Nghĩa đùa giỡn “Kễ cả một vết nứt ở một bên cũng đều giống nhau như đúc!”
Hắn có thể tán dương nhóm Đấu Linh quan sát tỉ mỉ sao?!
Thẩm Tu “… Phải không.”
Đương nhiên, đó là dấu vết bị hư hại, một cái vòng điều khiển quỷ xuất hiện vết rạn nứt dẫn đến mất hiệu lực, cái còn lại cũng sẽ xuất hiện hoa văn tương tự, đây chính là thiết kế theo một đôi a.
Lục Chiến nghe vậy không khỏi hơi nao nao, sắc mặt bình tĩnh cúi đầu nhìn vòng điểu khiển quỷ tộc trên tay mình một chút, sau đó âm thầm dùng khóe mắt liếc nhìn cổ tay của chủ nhân, quả nhiên là giống nhau như đúc, độ to nhỏ cũng không khác nhau, nó thoáng ngoắc ngoắc khóe môi, cúi gằm đầu, che kín con mắt vừa mới xẹt qua vài phần sung sướиɠ.
Nguyên lai cái này gọi là đồ đôi tình nhân!
Dọc theo đường đi, bốn người một quỷ, hữu kinh vô hiểm, tình cờ gặp một quỷ thôn cường hãn, cũng phải đưa thiệp mời ra, sau đó rời đi trong ánh mắt căm hận của đám quỷ tộc kia. Tắc Văn và Thanh Ngải có chút sốt sắng, mặc dù bộ dáng vẫn thẳng lưng cùng sắc mặt lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng lo lắng, chỉ lo cứ như vậy đánh nhau, bọn họ ít người không phải đối thủ của họ, lo lắng cũng là bình thường. An Nghĩa ngược lại lại không có nhiều cảm giác, đối với Đấu Linh mà nói, chiến đấu là một loại bản năng, bọn họ vốn là trưởng thành từ những trận chiến diễn ra không ngừng.
Thẩm Tu không chú ý quá nhiều, thái độ của hắn đối với quỷ tộc tương đối ôn hòa, đối phương cũng không thèm để ý đến một tên Ngự Quỷ sư cấp một. Thế nhưng Thẩm Tu phát hiện, bắt đầu đi được nửa đường, tên quỷ tộc cao đẳng đi phía sau hắn kia, liền bắt đầu bảo vệ chặt chẽ cái vòng điều khiển quỷ tộc trên cổ tay… Là không muốn để đồng tôc biết chuyện mình là ngự quỷ?
Thế nhưng thỉnh thoảng lại giơ tay lên trước mắt nhìn nhìn, tỉ mỉ quan sát, buổi tối lúc nghỉ ngơi, trước khi ngủ còn cố ý sờ sờ, có một chút tro bụi cũng đều cẩn thận lau chùi sạch sẽ… Thẩm Tu cũng phải cho rằng cái vòng điều khiển quỷ tộc bị hỏng kia là bảo bối được truyền thừa trong gia tộc.