Dưới tình huống bản thân có năng lực, nhưng từ chối yêu cầu của người xấu, hiên ngang lẫm liệt bảo vệ tôn nghiêm, sau đó để đối phương ghi hận trong lòng, lạnh lùng ra đòn sát thủ hãm hại, có muốn hối hận cũng không kịp, thề muốn báo thù… Cần gì chứ, Thẩm Tu tương đối nghiêng về lựa chọn đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước, nếu nó đã lỡ mọc rễ nảy mầm, muốn tránh cũng không được, tìm bên kia rồi chấm dứt là xong việc, tùy ý gây sự cũng giống như tùy chỗ đi vệ sinh, cũng không nên.
Tỷ như Hỏa Diễm dung sơn, chính là một nơi thích hợp với những âm mưu tính kế, vô cùng thích hợp để đánh nhau bác sát.
1, không có người ngoài – – cũng không ai dám tới gần.
2, không có dã quỷ – – bị hung ma ăn.
Thông qua thời gian đã được gia tộc liên hệ với người của tổ chức Thánh Minh hẹn ước xong xuôi, Thẩm Tu phi thường lộ liễu ban bố thông cáo trong tộc, đem địa phương hắn sắp tới, cùng với chuyện được ủy thác cần phải làm, đều viết vô cùng rõ ràng, ngữ khí thành khẩn, tình cảm chân thành, văn vẻ như châu như ngọc, khí thế rầm rộ, tạo nên một tấm gương Ngự Quỷ sư ưu tú, có can đảm hy sinh, đồng thời cũng kể ra tên của ngự quỷ thuộc tính lục sinh bị gia tộc tuyển chọn, trắng trợn tán dương một phen, nói Lục Chiến hiểu lý lẽ, có đảm đương, chủ động phối hợp với chủ nhân, hoàn toàn không có phản kháng… Thông cáo này cũng giống như thông cáo kia, phân phát đến các ngõ lớn ngõ nhỏ, hắn cảm thấy được, mọi người chắc chắn sẽ để ý theo dõi sự tình tiếp diễn phía sau.
“Đứa nhỏ Thẩm Tu này, thật không tệ,” Nhị thường lão vuốt vuốt ria mép, tán dương.
Đại trưởng lão trầm mặc nửa ngày, thở dài “Có thể bình an trở về là tốt rồi.”
Thẩm Vinh “…” Hắn chỉ muốn vì Thẩm Tử Hằng thiếu gia thắp một cây nến, động ai không động, đi động người kia.
Trong ánh mắt chờ đợi cùng sùng kính của mọi người, người hi sinh Lục Chiến cùng chủ nhân của nó bước chân lên đường đi đến Hỏa Diễm dung sơn.
Bởi vì đi bộ, mặc dù thể lực của hai người cũng không tệ, thế nhưng thời gian tiêu hao không hề ngắn, cũng may lúc trước địa điểm Hỏa Diễm dung sơn được tổ chức Thánh Minh phát ra thông cáo, liền trở nên vô cùng nổi danh, thậm chí ở bên cạnh chân núi còn có người nhanh chóng bố trí địa điểm ngắm cảnh, biển dẫn đường cũng rất rõ ràng, một ít Ngự Quỷ sư thích nơi này cũng thường ghé qua huấn luyện can đảm của ngự quỷ, càng đến gần ngọn núi kia, càng có thể cảm nhận được khí tức nồng nặc mạnh mẽ của Hung ma, trên thực tế, Ngự Quỷ sư chỉ cần đi trước ngự quỷ một bước thôi thì mỗi bước đi cũng như nhũn ra.
Lúc Thẩm Tu phong trần mệt mỏi chạy đến dưới chân núi, liền thấy cờ xí của tổ chức Thánh Minh đã đón gió lay động, mặt cờ thuần trắng với viền vàng xung quanh bốn phía, giống với màu của trường bào hai người đang đứng phía dưới cờ, xa xa nhìn lại… Giống như họ đến đây để đầu hàng. Hắn không hiểu nổi cái tổ chức kia đến cùng là muốn làm gì, thế nhưng ba năm trước đã từng giao thủ qua một lần, đối phương xuất hiện người tài ba tầng tầng lớp lớp, vô cùng khó đối phó, cho nên Thẩm Tu lấy lại tinh thần, thận trọng tới gần.
Thẩm Tử Hằng rất nhanh liền phát hiện mục tiêu của gã, nam nhân tên gọi Thẩm Tu kia, cùng với ngự quỷ Lục Chiến đi phía sau hắn, mặt không hề đổi sắc, Thẩm Tử Hằng hơi cong cong khóe môi, cảm thấy vui mừng, thứ thuộc về mình, chung quy trốn không thoát, nhưng đáng tiếc rằng gã không có thời gian để hưởng thụ một quỷ tộc cường hãn như vậy, một chút nữa thôi đã phải mang nó ra hiến tế.(N/A: Có mà mang nhà ngươi ra hiến tế a -_-)
Thẩm Tu nhìn Thẩm Tử Hằng một cái, ánh mắt lướt qua gã, dừng lại trên người một gã nam tử khác, người này híp mắt, đồng dạng cũng mang ánh mắt đánh giá hắn “Các hạ là?”
“Gọi ta là Tần Nhất.” Gã nam tử kia thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía quỷ tộc toàn thân mang hơi thở lẫm liệt, thân hình đối phương cao gầy thẳng tắp, thể trạng cân xứng rắn chắc, cùng với đôi mắt lạnh lùng, nhìn qua đã biết là hàng thượng đẳng, gã liếʍ liếʍ khóe môi, tiện thể nói chuyện với Ngự Quỷ sư đáng thương “Ngự quỷ của ngươi rất tốt.”
Hơi nóng bốc lên từ nền đất, Thẩm Tu đem hòn đá nhỏ sắc bén dưới chân đá văng ra, xung quanh đây ngoại trừ núi nham thạch liên miên trùng điệp, thì toàn những loại đá nhỏ giống như bị nướng này, trong lúc chiến đấu, dẫm lên sẽ không tốt, chờ tới lúc hắn đi đến một địa hình trống trải bằng phẳng, mới nói chuyện với ngự quỷ sau lưng “Lục Chiến…”
Lục Chiến dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt lên.
Thẩm Tu “…” Hắn chỉ muốn đối phương lùi về phía sau vài bước.
Thẩm Tử Hằng còn chưa kịp nói câu gì, liền bị động tác cực kì nhanh chóng của Lục Chiến hù cho hoảng sợ, ngự quỷ của gã bị gia tộc thu về, hiện tại hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ, phải dựa toàn bộ vào phản ứng đúng lúc của Tần Nhất đang đứng bên cạnh, mới có thể ngăn cản Lục Chiến trong chốc lát.
Tần Nhất cũng không có ngự quỷ, đến khi gã ra tay, Thẩm Tử Hằng mới phát hiện, nguyên lai đối phương là Đấu Linh.
Không giống với Ngự Quỷ sư, người làm nghề Đấu Linh tương đối hiếm gặp, nhân số cũng không nhiều, dù sao cường độ thân thể của con người có hạn, thiên phú có hạn, tiềm lực có hạn, muốn trở thành người hoàn toàn dựa vào cận chiến, phải trải qua quá trình tôi luyện vô cùng gian khổ, cũng không phải ai cũng có khả năng thành công, cái này cũng giống như việc Ngự Quỷ sư cần thiết hợp phối với một quỷ tộc, chỉ có điều, Ngự Quỷ sư có ngoại lực hỗ trợ áp chế quỷ tộc, cho nên thoải mái hơn một chút.
“Tần đại ca, ngươi là Đấu Linh, thật sự làm cho tiểu đệ cảm thấy kinh hãi.” Thẩm Tử Hằng yên lòng, vén vạt áo lên liền chạy về phía Thẩm Tu đứng phía sau, thừa dịp thời gian lúc đồng bọn chế trụ ngự quỷ, bắt Ngự Quỷ sư là có thể đặt vững chiến cuộc.
Thẩm Tu ngược lại là không dự đoán được còn có thể nhìn thấy một tên Đấu Linh, đối phương cũng không yếu, thế nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Lục Chiến… Nếu như hắn chỉ huy mà nói. Tùy tiện đánh gãy loại hình chiến đấu trong khoảng cách gần này sẽ khiến đối phương dễ dàng ngộ thương, bất quá có một câu nói gọi là thuận theo tự nhiên, cho nên Thẩm Tu trong tình huống tuyệt đối hiểu biết thiên phú chiến đấu của ngự quỷ nhà mình, quyết định thật nhanh nói với quỷ tộc kia “Thỉnh tùy ý phát huy.”
Tùy ý… Lục Chiến lần đầu tiên nghe thấy có Ngự Quỷ sư cứ như vậy mà sai khiến quỷ tộc, dù sao có vòng tay điều khiển quỷ tác dụng đến khế ước, trong tình huống bình thường, ngự quỷ bị điều động sẽ bị ép nghe theo mệnh lệnh của Ngự Quỷ sư, cái gọi là đại hội hợp phối, bất quá chỉ là một lớp màn che mang danh nghĩa đường hoàng mà thôi, dù như thế nào đi nữa tuyển xong cũng đều làm nô ɭệ cho người ta. Thế nhưng coi như vậy, cũng không có ai dám hạ lệnh cho ngự quỷ loại mệnh lệnh có tính chủ động nhất định này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nói không chừng nhỡ ngự quỷ này vô cùng khó chịu với chủ nhân hiện tại? Nói không chừng nhỡ ngự quỷ này có suy nghĩ phản loạn mà vui vẻ thực thi?
Nói không chừng ngự quỷ này thực thông minh biết chế tạo thương tổn ngoài ý muốn cùng với tử vong đâu!
Lục Chiến ánh mắt trầm xuống, đáy mắt xẹt qua vài tia sáng ám ám không dễ bị phát hiện, quỷ tộc bị nô dịch không có bất cứ tôn nghiêm cùng địa vị nào, mà nhân loại kia, mới vừa nói với nó một câu có chữ “Thỉnh.”
Thẩm Tu thấy quỷ tộc kia có thể thoải mái chiến đấu tay chân, liền nhấc mắt nhìn thanh niên đã chạy đến trước mặt mình, đối phương tươi cười nói với hắn “Sợ đến mức không chạy được?”
Thẩm Tử Hằng vung tay cầm con dao ngắn, giống như dao găm, là vũ khí thông dụng của Ngự Quỷ sư, sức mạnh của bọn họ nhỏ, cho nên điều yêu thích loại vũ khí nhẹ nhàng một chút, có thể mang theo bất cứ lúc nào, ánh mắt Thẩm Tử Hằng tự nhiên mà yên tĩnh, không có bất cứ do dự hay căng thẳng nào khi gϊếŧ người, trên mặt còn mang vài phần bình tĩnh cùng tự tin, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy.
Gã nghĩ, thân là người của dòng chính chủ mạch, từ nhỏ đã được tỉ mỉ bồi dưỡng, năng lực tự vệ nhất lưu không nói, liền tính đối chiến với đồng nhân, cũng khó có thể bị thua, có những người thân thể yếu đuối, tuyệt đối không phải một Ngự Quỷ sư hợp lệ, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, đừng tưởng rằng gã bị gia tộc cướp đoạt ngự quỷ liền thành phế vật, Thẩm Tu nên vì bản thân hắn khinh địch mà trả giá thật lớn!N/A: Giải thích một chút đoạn:
Tỷ như Hỏa Diễm dung sơn, chính là một nơi thích hợp với những âm mưu tính kế, vô cùng thích hợp để đánh nhau bác sát.
1, không có người ngoài – – cũng không ai dám tới gần. (ý là Hỏa Diễm dung sơn là một nơi nguy hiểm, sẽ không có ai vô tội mon men tới gần => sẽ không có ai mon men chứng kiến toàn bộ cảnh anh Tu làm người xấu.)
2, không có dã quỷ – – bị hung ma ăn. (đại ý đoạn này ta nghĩ là những đứa nào không có ngự quỷ *tỷ như Thẩm Tử Hằng* sẽ làm mồi cho hung ma đó).