Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 32: Vụ án thứ ba: Hạ độc như thế nào

Nghiêm Vân Khải nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười, “À, Niệm Chi biết?”

Ninh Vô Tâm suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Ta chữa bệnh đã nhiều năm, đã từng gặp phải một loại bệnh kỳ quái. Người mắc bệnh này thường bị truyền từ đời tổ tiên, nam chiếm đa số. Mặc dù triệu chứng không hoàn toàn giống nhau, nhưng mà có chung một đặc điểm chính là không thể phân biệt được chính xác màu sắc.”

Nói xong, y dừng một chút, “Chu Lan chắc hẳn là do mắc bệnh này, mới không thể phân biệt được màu sắc quần áo nên phải làm ký hiệu trên đó, sợ mình mặc sai?”

Nghiêm Vân Khải cau mày.

Loại bệnh này, trước đây hắn cũng từng nghe nói qua, nhưng người mắc phải không nhiều lắm, cho nên vừa rồi mới không nghĩ tới.

Nhưng mà, coi như hắn không thể phân biệt được màu sắc, cái này có quan hệ gì tới vụ án?

Nghiêm Vân Khải nói: “Chu Lan là người ở Ngự thiện phòng, nếu hắn có chứng mù màu, chỉ sợ người ở đó đã biết.”

Ninh Vô Tâm vội vàng nói. ‘Nói như vậy, hau là chúng ta đii Ngự thiện phòng xem một chút.”

Hai người vội vàng đi về phía Ngự thiện phòng.

Lúc này đã đến thời gian Ngự thiện phòng chuẩn bị bữa trưa, rất bận rộn.

Nghiêm Vân Khải không có cách nào gọi tất cả tới hỏi, liền bắt lấy mấy phó chủ quán thái giám đến hỏi.

“Chu Lan ở Ngự thiện phòng tám tháng, các ngươi có phát hiện ra hắn có vấn đề về màu sắc không?”

Mấy tên thái giám trố mắt nhìn nhau, cùng đáp, “Khải bẩm vương gia, chưa từng.”

Một tên thái giám nhưng lại như có điều suy nghĩ, không nói lời nào.

Ninh Vô Tâm nhìn vị thái giám phó tổng quản đó, “Vị công công này có phải nhớ ra chuyện gì đúng không?”

Thái giám vội vàng cúi đầu đáp, “vừa nghe Vương gia nói như vậy, ngược lại tiểu nhân thực sự nhớ đến một chuyện. Có một lần ta kêu Chu Lan cầm một cái bát màu đỏ đưa cho ra, hắn do dự một lúc, đầu đầy mồ hôi, cuối cùng được người khác nhắc nhở mới đưa một cái cho ta.”

Một thái giám khác lộ ra biểu tình bừng tỉnh, “Ta cũng nghĩ đến một chuyện, có một lần Hoàng thượng thiết tiệc, muốn khăn trải bàn màu vàng, nhưng mà Chu Lan lại cầm khăn màu hồng, bị ta nhắc một câu, mới vội vàng đi đổi.”

Ninh Vô Tâm kỳ quái nói, “Nếu có chứng mù màu, tại sao hắn không chịu nói?”

Một thái giám khác nói, “Vương gia có nhiều chỗ không biết. Chuyện trong Ngự thiện phòng đều là chuyện tốt. Thường xuyên có thể thấy mặt chủ tử, ban thưởng cũng nhiều, sống cũng thoải mái nhẹ nhàng, bên ngoài không biết bao nhiêu người muốn vào. Nếu như có người biết hắn có chứng đó, nói không chừng sẽ có người mất hứng, mượn lý do này đuổi hắn ra ngoài.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu.

Vì tiền đồ, giấu đi bệnh của mình, ngược lại cũng rất hợp lý.

Nhưng mà, còn một vấn đề.

Cái này có quan hệ gì với vụ án của Liễu Chiêu nghi?

Nghiêm Vân Khải nói, “Các vị công công, vụ án của Liễu Chiêu nghi hôm qua, Chu Lan múc thang dược từ nồi lớn ra, trình tự này hắn không có vấn đề gì. Bước kế tiếp, là chính hắn thêm đường. Cái này ta muốn hỏi một chút, đường để ở chỗ nào?”

Một thái giám nói, “Khẩu vị của các vị nương nương trong các cung khác nhau, bọn thái giám đều biết rất rõ ràng. Những gia vị thường dùng đều đạt trên một cái giá nhỏ, có chỗ cố định. Chai có chứa đường, mọi người đều biết, là màu xanh, so với những chai khác còn lớn hơn một chút.”

Nghiêm Vân Khải hơi kinh ngạc, “Hóa ra là dựa vào màu sắc và độ lớn nhỏ của chai để biết bên trong là gia vị gì sao?”

Hắn cúi đầu, bắt đầu trầm tư.

Cái này, chính là mấu chốt.

Mấy người đều đưa mắt nhìn nhau.

Ninh Vô Tâm cũng hoài nghi, “Coi như buổi sáng hôm đó có người đổi đường trong bình xanh thành thạch tín, cũng không đúng a. Những thái giám khác chỉ sợ cũng dùng đường trong bình xanh, những tẫn phi khác cũng đâu xảy ra chuyện gì.”

Nghiêm Vân Khải trầm tư một lúc, hỏi, “Sáng sớm hôm qua, là ai phân phó Chu Lan đưa thang dược đến chỗ Liễu Chiêu nghi?”

Một công công nói, “Mỗi sáng sớm đều có hai phó tổng quản làm nhiệm vụ, để ý tới những chuyện này. Ta đi lấy ghi chép nhày hôm qua tới xem một chút.”

Nói xong, hắn chạy đi.

Trong lòng Nghiêm Vân Khải có chút kích động.

Hắn nhẹ nhàng nói với Ninh Vô Tâm, “Người phân phó Chu Lan này, hiềm nghi rất ca. Nếu như hắn biết Chu Lan có chứng mù màu, nhất định chính là hung thủ hạ độc Liễu Chiêu nghi. Trong lòng ta, đã nghĩ ra ít nhất hai biện pháp có thể khiến cho hắn làm được chuyện này.”

Hắn bóp bóp cổ tay Ninh Vô Tâm, “Án này, đã có điểm đột phá.”

Ninh Vô Tam cũng cao hứng, cười nói, “Nói như vậy, đầu của thảo dân không chừng có thể giữ được, Thật đúng là đáng mừng.”

Nghiêm Vân Khải lập tức trả lời, “Vốn bảo ngươi phải có chút lòng tin với ra. Bây giờ giữ được đầu của ngươi, ngươi chờ để báo đáp ta thật tốt đi.”

Mặt Ninh Vô Tâm ửng hồng, che miệng không dám cười ra tiếng.

Mấy tên thái giám đứng phía dưới cúi đầu không dám lên tiếng, đối với hành động liếc mắt đưa tình của hai người coi như không nghe không thấy.

Không lâu sau, thái giám kia cầm một quyển sổ đi vào, lập tức trình lên cho Nghiêm Vân Khải.

Ninh Vô Tâm nhận lấy, lật nhìn một chút, nói khẽ bên tai Nghiêm Vân Khải tên của hai người.

Tim Nghiêm Vân Khải đập nhanh.

Tên một người trong đó, đã từng xuất hiện trong vụ án của Minh phi.

Nếu nói là trùng hợp, vậy cũng quá khéo.

Người này, cho đến bây giờ chính là người có hiềm nghi lớn nhất, khả năng gây án quá lớn.

Hôm nay, vụ án của Liễu Chiêu nghi đã có manh mối.

Vụ án của Cầm phi cũng là từ Ngự thiện phòng mới có chuyện.

Tại sao không tiếp tục hạ thủ luôn từ lúc đó chứ?

Nghiêm Vân Khải suy nghĩ một chút, hỏi, “Ngự thiện phòng các người làm cháo gì? Tại sao khiến cho Cầm phi nương nương kêu ngấy?”

Đúng lúc như vậy, Cầm phi kêu ngấy mới đem cháo nhường cho Thường Phong, đây là thứ mà hắn khó hiểu nhất.

Rất rõ ràng, ý đồ của cả vụ án, một là gϊếŧ con cháu của hoàng đế, hai là hãm hại Cầm phi, khiến cho thế lực của Hoàng đế phân liệt.

Cho nên, Cầm phi không thể chết, bởi vì hung thủ muốn giá họa cho nàng.

Nếu nàng ăn cháo, vậy không phải sẽ không đạt được mục đích sao?

Gϊếŧ Thường Phong, là khiến cho sự chú ý của tất cả mọi người chuyển tới trên người Cầm phi, để cho mọi người tạm thời cho là có người muốn gϊếŧ hại con cháu hoàng đế, càng làm cho Liễu Chiêu nghi không dám nói ra chuyện mình đang mang thai.

Như vậy, hung thủ mới có thể dưới tình huống không có ai chú ý gϊếŧ Liễu Chiêu nghi.

Một tên thái giám nói, “Vương gia có điều không biết. Nhà mẹ đẻ của Cầm phi nương nương, ở phương diện ăn uống nổi danh là rất coi trọng. Mũi và đầu lưỡi của Cầm phi nương nương linh hoạt đến tất cả Ngự trù trong Ngự thiện phòng của chúng ta đều sợ, cũng chỉ có ngự trù Tần Uy mới có thể làm được món khiến nương nương hài lòng.”

Nghiêm Vân Khải bừng tỉn đại ngộ, “Thì ra là như vậy. Như vậy, chỉ cần ở lúc có người không chú ý, cho thêm vào trong một chút dầu mỡ, chỉ sợ Cầm phi có thể cảm giác được.”

Nhưng mà, coi như là như vậy, cũng không thể hạ độc trong Ngự thiện phòng a?

Thường Phong nhất định đã thử qua rằng không có độc mới rời đi Ngự thiện phòng.

Nói cách khác, độc là bị hạ trên đường Thường Phong trở về?

Còn có một vấn đề khác.

Coi như Cầm phi kén ă, vạn nhất ngày hôm đó nàng rất đói bụng, mặc kệ mùi vị ra sao đều ăn thì thế nào?

Vậy không phải nàng sẽ chết?

Hung thủ đó chịu mạo hiểm như vậy?

Nếu như mình là hung thủ, muốn Cầm phi không chết mà tùy thị của bàng phải chết, mình nên làm như thế nào đây?

Nghiêm Vân Khải suy tư hồi lâu, đột nhiên hỏi, “Bình thường quan hệ của Thường Phong với các ngươi như thế nào?”

Một thái giám nói, “Khởi bẩm Vương gia, Thường Phong làm người không tệ, quan hệ của chúng ta đều rất tốt. Có mấy người có quan hệ rất tốt với hắn, còn thường xuyên đưa hắn đồ ăn.”

Nói xong, hắn nói mấy cái tên.

Nghiêm Vân Khải vừa nghe, trong lòng lập tức kích động.

Lại có người kia!

Hắn còn thường xuyên đưa Thường Phong đồ ăn!

Hắn đã nói mà, phụ trách ăn uống của Cầm phi nghiêm mật như vậy, làm sao có biện pháp hạ độc được nàng!

Hóa ra, vụ án của Cầm phi chính là như vậy!