-Thần không hiểu nông nghiệp, liền chiêu một những người thợ lành nghề tiến hành nghiên cứu, các công cụ máy móc của nghề tơ lụa từ khâu nuôi tằm, ươm tơ đến kéo dệt đều có cải tiến. Lựa chọn giống tằm, phòng bệnh cho tằm, trồng nhiều lá dâu, công nghệ nuôi tằm, phương pháp và công cụ kết kén ươm tơ đều cải tiến, quy định từng bước chỉ dạy cho dân chúng. Còn về cây dâu, chúng thần đang lựa chọn giống cây để tiến hành cải tiến, để có nhiều lá mà cây thấp, hái được nhiều lá mà ít tốn công.
Chính Đức Hoàng Đế gật đầu, mỉm cười nói: -Rất tốt, vậy thì Hàng Châu còng vấn đề gì cần triều đình giải quyết không? Hôm nay trẫm đến Hàng Châu, vừa lúc giải quyết luôn.
Nghiêm Tung thẳng người mà dựng thẳng mi, nói:
-Nói đến vấn đề thì thật ra có một vấn đề, thần đang muốn thượng tấu cụ thể, xin chỉ thị của Hoàng thượng. Hoàng thượng, nghề tạo giấy của Đại Minh hiện nay vô cùng phát đạt, lấy trấn Thạch Đường Duyên Sơn Giang Tây làm ví dụ, ở đó có hộ làm giấy không dưới ba mươi hộ, nhân công các hộ không dưới một, hai ngàn người, sản lượng kinh người.
-Bây giờ chưng nấu bột giấy đa phần là dùng đá vôi, cung cấp được chất lượng bột giấy, các phường giấy đều giã nát nguyên liệu bằng cối sức nước, nâng cao hiệu quả, các trang giấy sản lượng cao vừa thấp đều vận chuyển từ ven sông xuống, giá thành lại thấp. Giấy nhiều thì xưởng in ấn cũng theo đó mà thịnh vượng, thành thôn Hàng Châu hiện nay có rất nhiều công nhân khắc chữ.
-Giá tiền khắc chữ, một lá hai bản, giá công mỗi bản là một tiền năm phân, in ấn chữ rời ba phân bạc khắc một trăm chữ, do giá tiền khắc chữ rẻ, do đó sách in ra rất nhiều, văn nhân tư nhân bỏ vốn in ấn cũng tăng lên.
-Vốn dĩ đây là chuyện tốt, có điều bây giờ sách mà hiệu sách xuất bản không chỉ là Thập tam kinh, Thập thất sử, cho đến tùng thư, biệt tập, đạo tạng, từ khúc vân vân. Do cửa hàng ở Hàng Châu đông đúc, tin tức truyền bá không tiện, bây giờ có người chuyên xuất bản các quyển sổ nhỏ về tin tức tình hình của các ngành các nghề, trang giấy thô ráp, in ấn đơn sơ, chỉ vì đáp ứng như cầu nhất thời thôi.
-Có khi để chào mời người mua, còn kẹp thêm một số tin tức lạ xảy ra gần đây mà ít người biết, các chuyện trên phố thậm chí là chuyện trong thanh lâu. Đây là chuyện mới xảy ra, triều đình không có luật pháp liên quan để khống chế, thần chỉ dẫn quản lý cố gắng hết sức, đang muốn tâu lên Hoàng thượng, hành vi này có cấm hay không? Quản lý thế nào?
Dương Lăng khe khẽ mỉm cười, nghề chế giấy xúc tiến nghề khắc chữ, nghề khắc chữ xúc tiến nghề in ấn, mà yêu cầu của hoạt động thương nghiệp lại xúc tiến hai ngành nghề khác nhau liên hệ với nhau, từ đó sinh ra nghề báo.
Sự ra đời ngành báo mới này lại thúc đẩy sự hoàn thiện luật pháp. Kinh tế ảnh hưởng chính trị, luật pháp và văn hóa. Sự hoàn thiện chính trị, luật pháp và văn hóa trái lại tiếp tục thúc đẩy sự phát triển của kinh tế, đan xen liên hoàn với nhau, không ngừng sản sinh, mà theo sự phát triển của nó, lại xuất hiện ngành nghề mới nào đây?
Đây gọi là thủ đoạn nước ấm luộc ếch này, lý luận Kim Tự Tháp nhân văn, cuối cùng đã chính mắt nhìn thấy hiệu quả kỳ diệu của nó rồi. Nếu bản thân mình thoát khỏi thực tế, một lòng nóng vội muốn tiến hành đại nhảy vọt, thì sẽ tận mắt nhìn thấy ngày nào đó của tất cả những thứ này hay không?
Dương Lăng nghĩ đến đây đột nhiên nhớ tới một người, chính là Vương Mãng bị ghi vào thi từ thóa mạ vạn năm. Vương Mãng kia chắc cũng không phải người được xuyên qua chứ? Vương Mãng vừa lên ngôi vua thì đã phân chia ruộng đất cho dân, hủy bỏ buôn bán nô ɭệ, chính phủ khống chế nấu sắt và đúc tiền, phòng ngừa phú thương thao túng thị trường, thành lập ngân hàng quốc gia, dân chúng nghèo khổ có thể xin quốc gia cho vay, ngăn cản việc cho vay nặng lãi, từ Hoàng đế đến bá quan đều thực hiện chế độ tiền lương di động, Vương Mãng nghiêm khắc thực hiện trừng phạt tham quan, thành lập chế độ tố cáo.
Chia ruộng đất, nói đến nhân quyền, thật không biết một người xuất thân trong một gia tộc quý tộc hiển hách xuất hiện chín vị Hầu gia, năm vị Đại Tư Mã làm sao mà có được suy nghĩ như vậy, kết quả thì sao chứ?
Chính Đức vừa định nói nếu dân chúng xuất bản không chút trật tự, tổn hại phong hóa, vậy thì cứ cấm là được, đột nhiên liếc mắt thấy nụ cười bên môi Dương Lăng, trong lòng không khỏi lật ngược lại: -Lẽ nào Dương Khanh có kiến giải độc đáo nào?
Y lại nghĩ đến suy nghĩ vừa rồi của mình, thân làm kẻ bề trên thì bất cứ lúc nào cũng phải để ý, cẩn thật tỉ mỉ, đặc biệt là trị quốc nắm quyền tuyệt đối không được qua loa sơ suất, Chính Đức trở nên thận trọng, y cẩn thận suy nghĩ thật lâu, mới khẽ gật đầu nói: -Ừm, trẫm biết rồi. Nếu dân chúng vì nhu cầu thương nghiệp mà xúc tiến những thứ này, thì luôn có giá trị tồn tại của nó, không thể luôn cấm đoán vì nhỏ bỏ lớn được, quan phủ có thể ra mặt khai thông.
-Như vậy đi, nếu những việc này tổn hại phong hóa, xúc phạm luật pháp, thì quản chế bằng các phương thức cấm, phạt, trừng trị vân vân; những chuyện dân tình dân tục bình thường, chuyện trong thôn xóm, thì có thể đăng lên. Khanh quay về có thể thượng tấu lại tình hình chi tiết, có kiến nghị thì đồng thời tấu lên, sau khi hồi kinh trẫm triệu tập quan viên nghiên cứu thảo luận, định ra luật pháp liên quan để trói buộc là được.
-Dạ. Nghiêm Tung nghiêng mông, chắp tay nói.
Chính Đức gật đầu mỉm cười nói: -Tốt. Trẫm phải ở lại Hàng Châu mấy ngày, đã đến nơi thánh địa thiên đường này thì phải đi tham quan khắp nơi, động Long Hổ, vườn trà Long Tỉnh, núi dâu ruộng lúa trẫm đều phải đi tham quan. Ba ngày này, trước hết trẫm thưởng thức phong cảnh Hàng Châu, Tây Hồ, chùa Linh Ẩn, suối Hồ Bào, tháp Lục Hòa sông Tiền Đường, trẫm đã nghe danh từ lâu rồi.
Nghiêm Tung đã chuẩn bị xong việc này từ sớm, chỉ cúi người thi lễ nói: -Dạ, thần quay về sẽ chuẩn bị một chút.
Chính Đức khoát tay chặn lại nói: -Mấy việc thăm nom nông nghiệp như động Lão Hổ, vườn trà Long Tỉnh và núi dâu ruộng lúa thì khanh sắp xếp, việc du sơn ngoạn thủy thì không cần, tùy tùng như mây sẽ mất đi thú vui du ngoạn dân dã, trẫm tự mình cải trang du hành, cùng vui với dân.
Nghiêm Tung vừa nghe thì bị hù nhảy dựng, vội nói: -Hoàng thượng, vạn vạn lần không được. Thần không dám giấu Hoàng thượng, nhân khẩu Hàng Châu, thêm vào thương nhân kinh thương nội ngoại, các nước, các nơi nhiều như mây, do đó mấy việc như bọn vô lại trộm cắp lừa gạt nhiều lần phát sinh, lại nghiêm trị không dứt, thần vì thế mà rất đau đầu. Hoàng thượng thân phận tôn quý, sao có thể khinh suất mà du ngoạn dân gian?
Chuyện này ở thành Bắc Kinh cũng hay có, phàm là đô thị phồn hoa thì chuyện này luô ùn ùn không ngớt, âm u luôn xuất hiện theo ánh sáng, mảnh đất phì nhiêu nhất cũng dễ dàng xảy ra họa côn trùng nhất. Chính Đức không cho là đúng cười nói: -Chỉ là bọn trộm cướp thì sợ cái gì? Tuy trẫm nói là cải trang đi tuần, nhưng bên cạnh luôn có thị vệ Đại nội đi theo. Hơn nữa nơi mà trẫm đến đều là nơi phồn hoa náo nhiệt, vô lại du côn cũng có điều cố kỵ.
Nghiêm Tung bất đắc dĩ, chỉ đành âm thầm quyết định thông báo tất cả nha môn trị an Thông phán, Tuần kiểm, dân tráng tăng cường quản lý, để tránh quấy nhiễu Hoàng thượng du ngoạn thôi.
Nhìn theo bóng lưng Nghiêm Tung rời đi, Chính Đức Hoàng đế khẽ gật đầu, nói với Dương Lăng: -Dương khanh, người này rất giỏi giang, có thể trọng dụng.
-Dạ, Hoàng thượng rất có mắt nhìn người! Dương Lăng cười rất tiêu sái.
Lo lắng và kiêng kỵ đối với Nghiêm Tung năm đó bây giờ đã tan thành mây khói trong lòng Dương Lăng. Hắn không hề lo lắng một khi địa vị Nghiêm Tung đủ cao thì sẽ thế nào. Nghiêm Tung không thay đổi, trong hiểu biết của hắn, người này vẫn không háo nữ sắc nhưng lại tham quyền lực, nhưng cuộc đời ai mà không có điều theo đuổi chứ? Những danh thần thiên cổ lẽ nào đều là ẩn sĩ sơn dã hờ hững với danh lợi sao?
Dã tâm của con người luôn thay đổi theo sự khuếch trương quyền lực và hoàn cảnh xung quanh. Bây giờ đã không giống với ngày xưa nữa, một quân vương khác, một triều đình khác, một Đại Minh khác, một Đại Minh xảy ra thay đổi lớn từng ngày từng tháng cũng tạo ra một Nghiêm Tung khác!
Càng quan trọng hơn là sự tự tin, nếu tự tin có thể vững vàng khống chế một con Thiên lý mã, vậy thì tại sao không để cho y ngày đi ngàn dặm chứ?
Dương Lăng mỉm cười liếc mắt nhìn bóng lưng Nghiêm Tung rời đi, tất cả mọi thứ của kiếp trước chỉ có thể làm tham khảo, chứ không thể làm một thước đo để cân nhắc tất cả mọi thứ trong lịch sử. Dương Lăng, chân chính bước vào thế giới này, thế giới này, chân chính thay đổi bởi vì hắn, nó sẽ không khôi phục tất cả mọi thứ trong ký ức Dương Lăng một lần nữa.
Tương lai, người đến từ tương lai năm trăm năm sau Dương Lăng cũng không thể nào phỏng đoán được tương lai
Ngày thứ hai, Chính Đức và Đường Nhất Tiên, chư vị công chúa cùng nhau du ngoạn Hàng Châu, trạm thứ nhất dĩ nhiên là Tây Hồ nổi danh đã lâu. Đại đội nhân mã còn chưa đến cửa thì Đại giáo chủ Lạp Mã Lý Áo và Hầu tước Lạp Mông Đức liền hưng phấn mà chạy đến. Hóa ra bọn họ đã chọn được địa điểm xây dựng Trú Thương Cục, đồng thời cũng chỉnh sửa xong hợp đồng cho việc mậu dịch của hai nước, nhao nhao chạy đến thỉnh cầu Hoàng đế bệ hạ ký tên.
Dương Lăng tỉ mỉ xem xét điều kiện một lần, lại bảo người phiên dịch nhìn kỹ một lần. Điều kiện được viết bằng hai tiếng Trung và Bồ, những sứ giả này vẫn rất quy củ, các điều kiện theo nề nếp cũ, hoàn toàn không chút không ổn. Chính Đức Hoàng đế cũng là người tính tình sảng khoái, lập tức đóng dấu ký tên, đồng thời viết thư cho Bắc Kinh, lệnh cho Nội các lập tức ban bố thiên hạ.
Đại giáo chủ Lạp Mã Lý Áo xin Chính Đức Hoàng đế đích thân ký tên đóng dấu vào văn hàm chính phủ, lập tức kích động mà cáo từ rời đi. Họ phải xây dựng Trú Thương Cục và Đại giáo đường, phòng kho, y xá và trường học phụ thuộc ở Dương Bá Đầu, di cư đến đây ít nhất một trăm hộ gia đình, từ nay chiếm cứ một vị trí nhỏ nhoi trên con thuyền dẫn dắt thế giới đón gió phá sóng chạy về phía tương lai này.
Dương Bá Đầu, hơn hai trăm năm trước, người Hồi A Lão Đinh đã xây dựng chùa Phụng Hoàng ở đây, trở thành một trong bốn ngôi chùa cổ của đạo Hồi ở Trung Quốc, xem ra Đại giáo chủ Lạp Mã Lý Á muốn phát triển việc tranh đoạt giáo dân ở đây.
Ông ta thậm chí muốn xin ý của Giáo hoàng, đích thân đến nơi thiên đường nhân gian này đảm nhiệm chức Đại giáo chủ Hồng Y của Giáo hội ở phương đông. Ông ta hưng phấn rời đi rồi, Bá tước Ba Mông Đức đỏ mắt đứng bên cạnh, ông ta không thể nào vứt bỏ lãnh địa của mình mà chạy đến phương đông xa xôi như vậy, điều này khiến ông ta rất ghen tị với sự may mắn của Đại giáo chủ Lạp Mã Lý Áo.
Có điều ông ta cũng mua một mảnh đất ở đây, ông ta chuẩn bị quay về thuyết phục huynh đệ cùng tộc lụn bại kia dẫn theo hai đứa cháu trai anh tuấn và ba đứa cháu gái xinh đẹp đến địa phương trù phú xinh đẹp nhất, hơn nữa dồi dào sức sống này định cư, tin rằng gia tộc của ông ta sẽ có thể vì thế mà trổ hết tài năng trong quần thể quý tộc. Đúng đúng, nói theo cách của người phương đông, chính là hạc giữa bầy gà!