Xưởng Vệ dâng kết quả điều tra lên, Chính Đức Hoàng đế lập tức hạ chiếu: Liêu Vương chèn ép hương lý, ức hϊếp dân chúng, chống lại pháp luật, gϊếŧ người, đúng là tội ác tày trời, ra lệnh lột tước làm thứ dân, con trai trưởng của ông ta sẽ kế nhiệm Vương tước.
Quyết định này thật nhanh gọn, dứt khoát, quả nhiên dấy lên nỗi kinh hoàng.
Một vị Thân vương hoàng tộc bị lột bỏ tước vị, người khác có gì không dám chứ?
Dương Lăng vốn nghĩ còn có kẻ không thức thời, tiếp tục khuyên ngăn lấy hoàng trang làm ví dụ, bèn tấu mời Hoàng thượng thoái hoàng trang. Hoàng thượng nghe theo yêu cầu cải cách, tác dụng làm gương này tất lập tức phá hủy sự bố trí công kích của người phản đối, không ngờ nửa đường gϊếŧ Trình Giảo Kim, Liêu Vương không chịu nổi cô đơn nhảy ra, chẳng những gϊếŧ bừa hơn mấy chục dân lành, còn ngông cuồng nói Vương hầu không cần phục tùng chế độ mới, lần này đã thành con gà được nuôi trong chuồng, đám Vương hầu đó không ai dám lấy hoàng trang làm cái cớ nữa.
Mặc dù như thế, hoàng trang vẫn phải trả đất, Dương Đình Hòa dâng tấu lên triều, liệt kê từng lý do sinh ra hoàng trang hoàng điếm, thỉnh cầu Hoàng đế hủy bỏ hoàng trang hoàng điếm, giải tán quản sự hoàng trang hoàng điếm, dùng chính luật pháp làm gương. Chính Đức Hoàng đế lập tức đồng ý, hạ chiếu thi hành.
Ngay sau đó, một số phiên vương bắt đầu dâng tấu lên Hoàng thượng bày tỏ sự ủng hộ chính sách mới. Thục Vương phủ hoàn thành việc điều tra điền trang trước tiên, toàn bộ chuyển giao cho Hộ bộ quản lý. Ninh Vương càng coi trọng hơn, phái trung quan vào kinh, mang danh sách điền trang vương điếm ra, còn hiến hai trăm ngàn lượng bạc ròng, ủng hộ triều đình tiêu diệt thổ phỉ, Chính Đức mừng rỡ, lập tức biểu dương hai vị phiên vương này.
Đến lúc này, cải cách chính sách mới đã là xu thế tất yếu, ai còn có ý kiến thì chỉ có bị đập nát, cũng không ai ngăn cản được.
Ninh Vương phái người vào kinh, trong lòng Dương Lăng thầm cảnh giác, hắn lập tức sai người theo dõi chặt trung quan trong phủ Ninh Vương, chú ý nhất cử nhất động của gã, kết giao với ai, có mục đích gì. Ninh Vương rất biết làm trò, nếu không phải nắm trước được sơ hở thì cho đến giờ, tất cả hành động của gã, ai dám nói gã muốn tạo phản?
Khi hoàng đế đang cần tôn thất ủng hộ cải cách, gã lại xuất hiện như thế, cho dù thế nào, bây giờ không phải lúc có hành động nào với hắn, chủ động xuất kích chính là tự vùi lấp bất nghĩa. Hiện giờ không những không thể đối phó gã, mà còn phải ca ngợi thêm. Dương Lăng cũng chỉ có thể âm thầm đề phòng, gặp chiêu phá chiêu.
Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn bắt đầu hướng về Sơn Tây nhìn thì bình yên, hướng về núi Trung Điều. Nơi đó có một kẻ điên chí hướng rất lớn, còn có một nương tử cố chấp quật cường.
Lúc này, ở hồ Thanh Hải xa mấy ngàn dặm, Bá Nhan Mãnh Khả cũng đang ngắm nhìn phương xa, nhìn về thảo nguyên phương bắc. Nơi đó có Hoa Đương mà y hận không thể ăn thịt uống máu, còn có một vị Hoàng hậu ngày đêm mong nhớ.
Hồ Thanh Hải là thủ phủ của địa bàn Ngõa Lạt, hơn nữa hiện giờ thế lực của Bá Nhan tổn thất hơn phân nửa, chính là lúc đuổi cùng gϊếŧ tận, tiêu diệt hoàn toàn cái đinh trong mắt, họ sẽ không để tuột mất thời cơ. Thám mã truyền tin về, Ngõa Lạt và Hỏa Si đang tập kết binh mã, xem ra chuẩn bị xuôi xuống phía nam.
Nước và cây cỏ ở hồ Thanh Hải dồi dào tươi tốt quả không sai, tuy nhiên quá nhiều bộ tộc phản đối y, không có địa lợi nhân hòa, cộng với thảo nguyên nơi đây dù sao cũng có hạn, đường sống có thể di chuyển được không lớn, sẽ rất khó đối phó với liên quân Ngõa Lạt và Hỏa Si. Đồng thời các nước Tây Vực cũng nóng lòng muốn thử. Biên giới Đại Minh bị phong tỏa, dường như cũng có vẻ khởi động xuất binh, cục diện hiện tại quả là tứ bề khốn đốn.
Đám Pháp vương, Phật sống của Thanh Hải đã trở về, dưới lời hiệu triệu của họ, các bộ tộc vốn xé lẻ đã bắt đầu liên minh lại, chuẩn bị chống lại tên cường địch Bá Nhan, Thanh Hải không còn trụ nổi nữa.
Lại là hoàng hôn mênh mông, đám mục dân nhốt dê bò lại, mùi thịt và tiếng ca bắt đầu phiêu đãng.
Doanh trướng của Gia Tư Bố giờ đã đổi thành doanh trướng Đại Hãn của Bá Nhan Mãnh Khả, trong trướng tập trung các tướng lĩnh thân tín của y và các thủ lĩnh bộ tộc, trường án được bày ra, thảm đỏ rải xuống đất, mọi người ngồi vây quanh trong đại trướng, ở giữa có một chậu lửa to, trên khung sắt treo mấy con dê nướng vàng chảy mỡ, mọi người bưng bát to uống rượu, mồm ăn nhồm nhoàm thịt dê, hưởng thụ đồ ăn ngon của tối nay.
Trong những người này có thuộc hạ của Gia Tư Bố đầu hàng tới, còn có một số bộ lạc vốn trung thành với gia tộc Mãn Đô Hải, khom lưng trước tình thế, không những không cúi đầu. Bá Nhan Mãnh Khả biết bọn họ chưa chắc đều một lòng một dạ, nhưng giờ y phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể lợi dụng được, đành tạm thời khoan nhượng cho sự tồn tại của họ.
Mãn Đô Hải Hoàng hậu lại mất tích, đương nhiên, thuyết pháp đối ngoại bà căn bản chưa từng xuất hiện. Người phụ nữ vận mệnh làm nhiều điều sai trái này đã chủ định là người thừa trong trận đấu quyền lực. Bà là bậc tiền bối của Bá Nhan, chẳng sao cả, bà lớn hơn Bá Nhan hơn ba mươi tuổi, cũng chẳng sao, nhưng người phụ nữ này quá hùng mạnh, chỉ cần bà tồn tại, anh hùng dũng mãnh vô địch như Bá Nhan Mãnh Khả cũng không còn là duy nhất trên thảo nguyên.
Người chịu cúi đầu nghe lệnh với bà quá nhiều, cho dù bà tuyệt đối không gây bất lợi cho Bá Nhan, nhưng anh hùng như Bá Nhan sẽ không dễ khoan nhượng cho trường hợp có thể dễ dàng đoạt lấy quyền lực của mình, đến nỗi y có bất kỳ quyết định trọng đại nào đều phải được sự cho phép của người phụ nữ này, đó là một sự nhục nhã.
Chuyện trên thảo nguyên phương bắc y đã biết, bộ tộc bị Hoa Đương tiêu diệt, nữ nhân yêu thương trở thành đồ chơi trên giường của Hoa Đương, khiến Bá Nhan Mãnh Khả nhục nhã và đau đớn. Thế nhưng tin tức được thuộc hạ bị y đánh tan đưa tới.
Hơn một vạn binh sĩ hoàn thành nhiệm vụ dương đông kích tây đã chạy về thảo nguyên trong đêm tối, mục đích là mau chóng bù đắp thực lực phòng vệ của bộ tộc trước khi các bộ lạc nghe được tin tức chính xác rằng y xuất binh, từ đó xuống tay với bộ tộc của y, nhưng họ vẫn đã đến muộn, không những bộ tộc của mình bị Hoa Đương chiếm hữu toàn bộ, mà con hồ ly già nham hiểm đó còn sắp xếp đại binh ở trong doanh trướng bộ tộc của mình, thực hiện một cuộc phục kích hoàn mỹ với đám binh lính mệt mỏi vừa quay về của y.
Thế lực của y ở phương bắc đã tan tành mây khói, nhưng nếu muốn đứng lên lần nữa, y không thể làm con rùa rụt cổ, phải mau trở về, gϊếŧ chết Hoa Đương, uy danh của y sẽ được xây dựng lại, y vẫn có hy vọng trở thành vua của thảo nguyên.
Tin tức truyền về thảo nguyên phương bắc đã bị y phong tỏa. Chỉ có mấy tướng lĩnh thân tín nhất của y biết được tình hình cụ thể, y không thể nói thẳng toàn bộ sự việc cho đám thuộc hạ biết, nếu không sẽ có một số bộ tộc từ chối theo y trở về thảo nguyên phương bắc đã mất đi đó để liều mạng. Chỉ có dẫn họ về, đưa đến chiến trường, để họ buộc phải chiến đấu vì sinh tồn.
Bá Nhan Mãnh Khả dùng bàn tay lớn bóng nhẫy cầm một chiếc đùi dê béo ngậy nặng khoảng ba cân, vừa nuốt thịt dê luộc thơm ngon, vừa bê bát rượu lớn lên uống. Xem ra, giờ y rất thoải mái, nhưng ánh mắt của y lại liên tục lướt qua mặt đám thuộc hạ, như thể đang quan sát nét mặt và hành động của họ.
Mọi người ăn ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ phừng phừng, sáu nữ tì ở giữa múa hát, nhìn mọi người ăn uống say sưa. Bá Nhan Mãnh Khả đón lấy khăn tay từ người hầu, xoa xoa tay, sau đó bưng một chén rượu lớn, chậm rãi đứng lên.
Trong doanh trướng đã dần bớt huyên náo, có người phất tay, đám vũ nữ dừng nhảy múa và ca hát, khom người lui ra. Nhạc công cũng ôm nhạc khí lui ra ngoài. Bá Nhan Mãnh Khả nhìn lướt qua một lượt với ánh mắt nghiêm nghị, cao giọng nói:
- Hồ Thanh Hải rất đẹp, nguồn nước và đồng cỏ ở đây cũng rất phong phú, nhưng đây không phải nơi chúng ta có thể ở lâu, bầy lang sói đang rình rập nơi này từ bốn phía, có ý định tấn công chúng ta.
Hồ Thanh Hải nhỏ bé không nuôi nổi hùng ưng trên thảo nguyên, trời đất rộng lớn của chúng ta ở phương bắc, nơi đó có thảo nguyên rộng hơn, chúng ta có thể đứng trên đó, biến nó thành bãi cỏ chăn nuôi của chúng ta. Nhưng trước tiên chúng ta phải mài sắc dao đối phó với ác lang, vì thế chúng ta phải quay về. Tiêu diệt tất cả kẻ thù phản đối chúng ta ở phương bắc.
Trong đại trướng yên tĩnh, mọi người đều đang nghe y nói.
Bá Nhan Mãnh Khả ưỡn thắt lưng, ánh mắt kiên nghị, trang trọng nói:
- Gia Tư Bố dẫn các ngươi ra ngoài, đưa các ngươi tới đây làm kẻ nhu nhược. Ta muốn dẫn các ngươi về, các ngươi đều là những chiến sĩ anh dũng, rời khỏi lưng ngựa và chiến đao, vinh quang và của cải của các ngươi từ đâu mà có?
Y nhìn quanh một vòng, cất cao giọng:
- Trường Sinh Thiên khí lực lý, đại phúc ấm hộ trợ lý. Ta ra lệnh cho các ngươi, dũng sĩ của ta hãy trở về thảo nguyên của chúng ta, gϊếŧ chết kẻ địch của chúng ta, chiếm đoạt nữ nhân và dê bò của họ!
“Trường sinh thiên khí lực lý, đại phúc ấm hộ trợ lý”, đây là chiếu mệnh của Hoàng đế, chiếu mệnh của Đại Nguyên Hoàng đế, tương đương với câu “Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết” mà người Hán thường nói, câu đầu tiên trong thánh chỉ mà người Hán nghe nhiều thành thuộc chính là do Chu Nguyên Chương viết ra sau khi lập quốc.
Câu trong thánh chỉ Nguyên đình này dịch thành văn ngôn của người Hán là Thượng thiên quyến mệnh, sau khi Đại Minh lập quốc chuẩn bị chọn dùng cái này, Chu Nguyên Chương cho rằng không đủ khiêm tốn, ông trời dựa vào cái gì chỉ chiếu cố mình ngươi? Tự mình đa tình mà thôi, cuối cùng còn không phải bị lão tử đuổi về thảo nguyên chăn dê sao?
Ông ta bèn đổi thành phụng thiên thừa vận, tuân theo ý chỉ của ông trời, gánh vác sứ mệnh ông trời ban cho, vì thế mới thống trị thiên hạ, cung kính như vậy, ông trời không dùng ông ta thì còn dùng ai? Mà với Khả Hãn trên thảo nguyên, mở rộng đất đai vẫn là cách thức chiếu mệnh của triều đình Đại Nguyên, Bá Nhan Mãnh Khả là hậu duệ gia tộc hoàng kim, là Khả Hãn trên thảo nguyên, tự cho mình là triều đình Bắc Nguyên, y đương nhiên có thể hạ mệnh lệnh như vậy.
Bá Nhan Mãnh Khả chiếu mệnh một lát, tướng lĩnh thân tín của y và đầu lĩnh bộ thuộc lập tức quỳ lạy tiếp chỉ, các thủ lĩnh của các nước chư hầu vừa tới phục tùng đang ngơ ngác nhìn nhau, cũng đành cúi đầu nghe lệnh. Bá Nhan Mãnh Khả đánh mắt, lướt qua một tia hào quang sắc như đao run sợ mãnh liệt, nếu Hoa Đương giờ đứng trước mặt Bá Nhan, cùng với ánh mắt sắc bén của y, một ánh đao như dải lụa xẹt qua bầu trời, chém xuống đầu y.
- Mọi người về chuẩn bị sớm đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta nhổ trại quay về phương bắc!
Bá Nhan Mãnh Khả thu lại hung quang trong mắt, thản nhiên hạ mệnh lệnh cuối cùng.
Kinh sư đã chuẩn bị chiêng trống rùm beng, Uy Quốc phủ công đèn đuốc sáng trưng. Dương Lăng cũng sắp khởi binh tới Sơn Tây, bắt đầu chiến dịch thứ hai tiêu diệt Bạch Y quân!