Chính Đức nghe xong lời của Triệu Giản Chi, không khỏi giật mình, y vội nhìn về phía Dương Lăng, gương mặt hắn cũng hơi biến sắc. Phiên Vương Phượng Tử Long Tôn các vùng, cậy đặc quyền mà lộng hành làm chuyện bất hợp pháp chắc chắn là có, không thể trông cậy vào từng người trong số họ tuân theo luật pháp, làm người như Thục Hiền Vương.
Bất kỳ thời đại nào, xã hội nào cũng đều phải ngầm đồng ý sự tồn tại của một vùng đất xám, nhưng lộ liễu phát ngôn bừa bãi chống lại chính sách mới của triều đình như thế này, đánh chết hơn mười dân thường vô tội, đó không còn là chuyện nhỏ nữa. Nếu hôm nay dễ dàng tha thứ cho hành động của vị Thân vương này thì những Phiên vương khác sẽ học theo, trên làm dưới theo. Cải cách vừa có chút khởi sắc đã vì chuyện này mà dần bại hoại, cuối cùng không thể thực thi quyết không thể nào.
Sắc mặt của Dương Lăng chìm xuống, xử lý một vị Thân vương không phải chuyện hắn làm chủ được. Dương Lăng lặng lẽ đưa mắt nhìn Chính Đức Hoàng đế đầy thâm ý. Trước bao nhiêu con mắt dõi theo, hắn không có cách nào bàn bạc thêm với Chính Đức. Bây giờ, Hoàng đế phải đứng ra nói những lời nên nói, làm những điều nên làm, không thể chuyện gì mình cũng gánh vác thay cho Hoàng đế được. Nhưng xử lý một Thân vương không phải là chuyện nhỏ, y có thể quyết định được sao?
Những quan viên phản đối cải cách đó nhìn sắc mặt, thầm đắc ý: không phải ngươi muốn cải cách sao? Không phải ngươi muốn dẹp sạch thôn tính thổ địa, làm trong sạch đội ngũ lại trị, thay đổi chế độ thuế phú sao? Được! Một người là hậu duệ Khổng thánh gương tốt muôn đời, một người là hoàng thân quốc thích, con cháu của lão Chu gia, ngươi hãy xử lý đi!
Kinh Châu còn có tên là Giang Lăng, nơi này vốn phong Thái tổ đệ thập nhị tử Tương Vương Chu Bách, Kiến Văn đế tước phiên đã tìm một lý do, nói cung điện ông ta xây dựng đã vượt quá quy mô của Vương gia, phái Cẩm Y Vệ đến tra hỏi, trong nỗi hoảng sợ, Chu Bách đã dẫn cả nhà lớn bé chạy tới núi Khê Nga – Quan Nam tự thiêu tỏ ý chống cự.
Nhất mạch Bách Vương đã tuyệt, Yến Vương Tĩnh Nan giành được đất nước, Liêu Vương cũng từng tung lực. Chu Lệ đã làm Hoàng đế, đã đem Thập ngũ đệ Liêu Vương Chu Thực từ vùng đất lạnh giá Quảng Ninh Liêu Đông di phiên tới Kinh Châu, Hồ Bắc, nhất mạch Liêu Vương đã dừng lại ở Kinh Châu.
Chính Đức không có ấn tượng gì với vị Vương gia này, tuy nhiên biết đó là một vị hoàng thúc, y chần chừ một lát mới nói:
- Sự việc liên quan đến Thân vương? Chuyển hồ sơ tới Tông Nhân Phủ, trẫm phải xem qua tội trạng của ông ta, sau khi hiểu rõ tình hình mới định đoạt.
Triệu Giản Chi dương dương đắc ý, chắp tay đáp:
- Thần tuân chỉ.
Chính Đức Hoàng đế vội vàng xử lý xong công sự, tuyên bố tan triều. Dương Lăng dừng bước, cho đến khi quần thần lui ra khỏi cung điện, trên kim điện yên tĩnh chỉ còn lại hai người, Chính Đức mới lên tiếng:
- Dương khanh, bọn họ mang Diễn Thánh Công ra, là muốn dùng danh để dọa trẫm, mang Liêu Vương ra, là dùng tình để dọa trẫm.
Dương Lăng chắp tay nói:
- Hoàng thượng anh minh!
Chính Đức phẩy tay áo, giả vờ cả giận nói:
- Anh minh cái gì, trẫm hỏi khanh phải làm sao đây?
Dương Lăng vẫn chắp tay đáp:
- Trước tiên khám tội, nếu tội trạng là thật, xử trí thế nào chính là ý của hoàng thượng.
Chính Đức do dự một lúc, nói:
- Ông ta dù sao cũng là hoàng thúc của trẫm, nếu trẫm cởi tội cho ông ta thì sao?
Dương Lăng thản nhiên đáp:
- Vậy cũng không có gì, hủy bỏ chế độ cải cách mới, tất cả khôi phục chế độ cũ, tệ nạn như cũ, dân chúng nổi dậy như cũ là được.
Chính Đức Hoàng đế trợn mắt hỏi:
- Trẫm chẳng phải đang bàn bạc với khanh sao? Khanh nghĩ trẫm nên làm thế nào?
Dương Lăng cười nói:
- Thần là Quốc công, dựa vào uy danh của bệ hạ, thần có thể xử phạt Diễn Thánh Công, chỉ thế thôi.
Chính Đức giật giật lông mi, cười khan nói:
- Trẫm hiểu rồi. Khanh chỉ có thể xử phạt Diễn Thánh công, vậy thì tên Liêu Vương này phải chờ trẫm ra tay?
Dương Lăng lại chắp tay:
- Hoàng thượng anh minh!
Chính Đức hừ hai tiếng, nói tiếp:
- Đả hổ thân huynh đệ! Khanh một tên, trẫm một tên, mau về làm việc đi!
Hoàng thượng đi được hai bước, đột nhiên dừng bước, kỳ quái hỏi:
- À, chân khanh sao thế?
Nhớ tới giây phút tươi đẹp vừa đau vừa sung sướиɠ của đêm động phòng, Dương Lăng cười gượng đáp:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, hai ngày trước cưỡi ngựa, không cẩn thận bị đạp phải.
Chính Đức Hoàng đế bĩu môi, vênh mặt lên, vẻ mặt kiêu ngạo tỏ vẻ ‘thuật cưỡi ngựa của ta mạnh hơn ngươi’, dương dương tự đắc bước đi.
Một vị là Liêu Vương, một vị là Diễn Thánh Công.
Một người là dựa vào quan hệ, một người là dựa vào danh vọng, đều là nhân vật cực khó dây dưa, bất cứ sự xử lý không tốt nào cũng đều dẫn tới một loạt những hậu quả khó xử lý. Thế nhưng không xử lý hai người này thì giống như hai chướng ngại vật, chuyện cải cách rất khó tiến hành.
Sau khi Chính Đức hồi cung lập tức lệnh cho Xưởng Vệ điều tra việc phạm pháp cụ thể của Liêu Vương, Dương Lăng cũng ở trong nhà sốt ruột chờ đợi tình hình ở Sơn Đông. Lúc này, thư hồi âm của Thái An học chính Trương Đa Khí và tấu chương của Diễn Thánh Công đã ở trên đường tới kinh thành.
Dương Đình Hòa thờ ơ lạnh nhạt ở trên triều cũng nhìn ra được, đây là một chiêu cuối cùng của phe phản đối. Hai vị Vương gia này, Quốc công cũng đều không dễ dây vào, buộc tội họ ở trên triều đường, cho dù thành công hay không, trước tiên đã là đắc tội với hai thế lực lớn, nếu không phải bị ép tới đường cùng, họ cũng không dùng thủ đoạn ấy, do đó giờ chỉ cần giải quyết thành công hai chuyện này thì lực cản trên triều cơ bản không tồn tại.
Nhưng mà sát khí của Dương Lăng quá nặng, mỗi lần làm chuyện gì đều là gió tanh mưa máu, ông ta rất sợ huyết khí phương cương của Dương Lăng, hay hành động theo cảm tính, làm hỏng chuyện. Triều đình cải cách là chuyện có lợi cho giang sơn xã tắc, có lợi cho lê dân bách tính, cũng phù hợp với quan niệm chính trị của ông, ông quả thực không muốn nhìn thấy chuyện tốt như thế lại chết yểu giữa đường, vậy nên sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng quyết định tới nhà thăm Dương Lăng.
Đây đã là hai ngày sau, Dương Đình Hòa ngoại trừ trước đây phụng hoàng mệnh đến nhà thăm một lần ra thì chưa bao giờ tới Dương phủ. Dương Lăng đang chơi đùa với con trai ở bên cạnh lò sưởi, chợt nghe nói ông ta tới, Dương Lăng vô cùng kinh ngạc, hắn vội cởϊ áσ, thay khinh bào, giao con lại cho Vân Tâm, sau đó vội tới trung đường gặp khách.
Dương Đình Hòa hàn huyên mấy câu, liền nói thẳng ý đồ đến đây, ý tứ rất đơn giản: hai nhân vật lớn này nhất định phải xử lý, kể cả hoàng thượng không muốn, cũng phải nỗ lực khuyên giải, phải khuyên Hoàng thượng hạ quyết tâm trừng phạt.
Tuy nhiên cách trừng phạt phải có sự khác biệt, vụ Liêu Vương nếu là thật, nhất định phải nghiêm trị, khi đang ở đầu gió, phải trừng phạt gấp đôi mới thu được hiệu quả. Còn Diễn Thánh Công thì phải uyển chuyển hơn, tránh lỡ miệng để người đời đàm tiếu.
Ý kiến của ông ta không hẹn mà rất hợp ý của Dương Lăng. Dương Lăng thực ra cũng không phải nhất định cần dùng đại sát đại phạt để uy hϊếp lòng người, chỉ là chuyện hắn gặp phải trước đây thực sự là thiên hạ đều căm ghét, không nghiêm trị bằng trọng hình không đủ dẹp nỗi căm phẫn của dân chúng, còn cải cách là một chuyện lâu dài, phải cho phép một số người có ý kiến bất đồng, hoặc dần thay đổi quan niệm, không thể dùng dao bức người phải phải tán đồng. Chỉ cần phục tùng, ý kiến cá nhân theo hắn đi.
Thế nhưng Dương Lăng lại có một trực giác đối với việc xử lý Liêu Vương và Diễn Thánh Công, một người cứng rắn, một người nhu hiền, không có nguyên nhân trật tự rõ ràng. Dương Đình Hòa phân tích thấu đáo hơn: Liêu Vương tội nặng, Diễn Thánh Công tội nhẹ, đây là điểm thứ nhất; Liêu Vương là hoàng thân, Diễn Thánh Công là ngoại thần, hoàng thân khinh xử còn ngoại thần trọng xử, dễ khiến người đời đàm tiếu, đây là điểm thứ hai; Điểm thứ ba chính là tâm lý căm thù giàu có, ái mộ danh tiếng.
Diễn Thánh Công cũng không nghèo, nhưng Khổng gia quá nổi tiếng, mọi người đều chú ý tới tên tuổi của ông ta, mà không để mắt tới danh lợi của ông ta, còn Liêu Vương thì ai cũng biết lão ta giàu có, trừng phạt lão ta chỉ sẽ ai nấy vỗ tay khen hay, còn nói Hoàng thượng đại nghĩa diệt thân, nghiêm luật.
Về phần Khổng gia, người trong thiên hạ dù sao đều là những vị quan đọc sách của Khổng lão phu tử, làm nhà ông mặt xám mày tro thì mặt mũi mọi người đều rất khó coi. Danh khí của Khổng Thánh quá lớn, các triều đại xưa đều rất hậu đãi hậu nhân của ông, cho nên xử phạt thì phải chú ý mức độ, phải suy xét đến thể diện của những người đọc sách trong thiên hạ.