Kiều Tứ Hải được điều về phòng thủ thành Đức Châu thấy đại pháo không có cách nào bắn được nỏ sàn đang được bọn hưởng mã đạo dùng lừa kéo xe ngựa di chuyển đến dưới thành, không đợi La Sĩ Quyền phân phó, lập tức gầm rú kêu người khênh nỏ sàn gác thành đẩy lên giữa đầu thành, chuẩn bị dùng nỏ sàn chiến nỏ sàn.
"Ong", một luồng sóng chấn động xẹt qua tai mọi người, âm thanh vang dội, tiếng người hô ngựa hí chấn động màng nhĩ, lại giống như máy bay chiến đấu nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu.
Dương Lăng cảm thấy tai ngứa ngáy, sau một lát mới nghe tiếng nói của Kiều Tứ Hải từ đầu thành truyền đến:
- Bọn họ phóng ra "đạp quyết tiễn", tập trung cây lăn đá lăn, dầu hỏa vôi, bọn chúng sắp mạnh mẽ tấn công thành rồi.
Dương Lăng vừa nghe "Đạp quyết tiễn" lập tức hiểu. Thời điểm ở trong biên quân Đại Đồng hắn dù chưa từng thấy “Đạp quyết tiễn”, nhưng cũng từng nghe người ta nói tới. Đạp Quyết tiễn chính là dùng nỏ sàn ghim đoản mâu trên tường thành, để người công thành leo lên thành, giống như thang mây cơ động. La chỉ huy ghé sát vào tường thành nhìn thăm dò một chút, chỉ thấy năm đoản mâu thẳng tắp cắm vào hốc tường, dù là đoản mâu, phần đuôi vẫn rung động kịch liệt, phát ra thanh âm vù vù.
Y chỉ nhìn rồi lập tức rụt đầu về. Binh lính bên cạnh vội dựng thẳng thuẫn để chắn. Quả nhiên, trong quân Lưu Lục có người nhìn thấy, đốc đốc vài tiếng, trên mặt thuẫn đã bị trúng mấy mũi tên bắn lén.
Đừng tưởng rằng bức tường gạch xanh này lợi mâu bắn không vào, không chỉ chất lượng gạch tốt, hơn nữa xây bằng đất dính, kháng thổ càng nhiều.
Năm đó cự phú Thẩm Vạn Tam trợ giúp Thái tổ xây dựng Nam Kinh, hai người tự sai người của mình xây một đoạn tường thành phía sau. Chu Nguyên Chương tiến đến kiểm nghiệm, lệnh sĩ tốt cầm thiết chùy đập bể tường thành, một búa vừa đập, tường thành do mình phụ trách xây dựng đã bị đánh sụp. Mà bức tường thành do Thẩm Vạn Tam dùng trọng kim mướn người, đích thân giám sát xây dựng ba chùy đánh mà không sụp. Chu Nguyên Chương giận giữ, chém người giám sát xây dựng, kinh thành như thế, nơi khác không cần nghĩ cũng biết.
Đương nhiên loại gạch này bị đập vỡ chỉ vỡ ở bề mặt, sẽ không tạo thành cả bức tường thành bị sụp đổ, đầu tiên gạch này chính là một khối rất lớn, hơn nữa tường thành rất dầy, chiều rộng hơn mười trượng, cho dù người dùng mười con trâu kéo cũng không đổ, huống chi còn có kháng thổ rất dày nặng, càng thêm rắn chắc.
Chỉ có điều mặt tường dù cứng rắn như nào, từng đoản mâu này cắm vào nửa thước cũng đã cố định như bàn thạch, chỉ cần xếp thành hàng với độ dốc nhất định vọt tới tường thành, tựa như đáp từng bậc thang trên tường thành, đừng nói leo lên, đám hưởng mã đạo nghiêng người đứng dưới tường chạy cũng chạy lên được.
La Sĩ Quyền đỡ nón trụ, cười lạnh nói:
- Ý tưởng kỳ lạ! Bản quan có thể cho phép đám tặc tử các ngươi đắc thủ hay sao? Đến đây nào, cứ đâm đoản mâu vào, ta sẽ ném đập gãy mâu, nện ngã bọn chúng.
Dương Lăng ngồi ở đầu thành cũng không phải là ngắm phong cảnh, vẻ thản nhiên này dĩ nhiên là để đám quân coi giữ địa phương xem đấy. Hắn miệng thì cười nói, nhưng hai mắt vẫn quan sát đặc điểm công thủ và thế tiến thoái của đám hưởng mã đạo ngoài thành, càng chú ý quan sát La Sĩ Quyền. Xem y chỉ huy, điều hành, trù tính như nào, quan sát lực phán đoán lực cơ biến của y cùng với năng lực chiến đấu, trình độ phục tùng, sĩ khí quân tâm và tố chất hiệp đồng tác chiến của binh lính.
Hắn ở đây đang xem cuộc chiến, không chỉ là xem địch, hơn nữa còn quan sát bên mình. Hắn vừa mới đến Đức Châu, còn chưa biết người biết ta. Chiến trường, là thời điểm khó che giấu ưu khuyết điểm của bản thân nhất, cho nên cũng khiến hắn nhanh chóng tìm hiểu được hết thảy. Trước mắt, hắn rất hài lòng với La Sĩ Quyền.
La Sĩ Quyền không phải loại bề ngoài như hung thần ác sát trong lòng thì nhát gạt, vừa ra chiến đã sợ, mà là chiến thần rất biết khích lệ sĩ tốt, cũng không phải là tham tướng thích hợp công thích hợp thủ, mà là lão tướng có kinh nghiệm chiến trận phong phú. Y giống như một viên chỉ huy theo nghĩa hiện đại, điều hành an bài vô cùng nhuần nhuyễn, tâm tư rất kín đáo, rất nhiều chi tiết đều suy tính chu đáo.
Danh tướng ai cũng có sở trường riêng, có người giỏi về tấn công, có người thiện thủ, có người thiện chính hợp, có người thiện kỳ chiến. La Sĩ Quyền này hiển nhiên là thiện thủ. Dương Lăng rất hài lòng với người này. Có người này thủ Đức Châu, chỉ cần trên dưới toàn quân như một, để cho y điều hành thuận buồm xuôi gió, chỉ huy dễ sai khiến, thì trọng châu Đức Châu có thể được bảo vệ. Hiện tại, mình cuối cùng có thể yên tâm triển khai kế hoạch tiêu diệt phỉ Sơn Đông rồi.
Một kế không thành, người của Lưu Lục bắt đầu thay đổi phương pháp công thành. Y cho người trang bị dây cung nỏ sàn, một lần bắn hơn mười mũi tên, phát ra giống như bão tố, mũi tên rời cung, nhảy tới, lực sát thương kinh người.
Nhờ vào lực sát thương lớn của nỏ sàn và nhóm kỵ thủ không ngừng bắn tên áp chế, hơn mười chiếc thang công thành đã bắt đầu di chuyển áp sát vào bên trái tường thành. Thang công thành rất ít sử dụng phân tán, như vậy rất dễ bị người thủ thành tiêu diệt từng bộ phận. Một khi sử dụng, ít nhất phải tập trung hơn mười cái thang ở một chỗ, vừa công vừa thủ đấy, không ngừng bắn tên về phía nhau. Còn là lấy mạng người để lấp vào, như vậy một phương công thành trả giá bằng thương vong rất lớn, tuy nhiên đây lại là phương pháp xử lý công thành mau lẹ nhất.
La Chỉ huy điều hành, Kiều Tham tướng mang người vọt tới phía thang công thành. Cùng lúc đó, đám hưởng mã đạo bên kia lại có hơn mười cáp mô xa kéo hào kiều bắc qua sông đào bảo vệ thành tiến về phía tường thành.
Cáp mô xa đẩy về phía trước, không khác với chiến xa công thành mà người Thát Đát sử dụng khi tấn công Kê Minh Dịch, nó cùng dùng da trâu bọc để chắn mưa tên, đám hưởng mã đạo tránh ở phía dưới. Phi câu cầm trong tay, chuẩn bị vượt qua chiến hào ép leo lên. Đầu thành lập tức lấy hỏa súng, hỏa tiễn ngăn cản lại, đồng thời quan binh tập kết đến nơi này, chuẩn bị chiến đấu.
Cổng chính bởi vì có tám khẩu đại pháo uy hϊếp, đám hưởng mã đạo chỉ công kích hai bên, rất ít dám khiêu chiến chính diện, tận đến khi bọn chúng từ phía xa dựng lên hai máy ném đá loại nhỏ đơn giản, từng vật có độc được đốt cháy ném lên đầu thành, quấy cho đầu thành tràn ngập sương khói, mới có một xe công thành đáp vào mái lầu, đám hưởng mã đạo đẩy xe lập tức reo hò lao đến, có người khác khiêng hào kiều chạy từ bên cạnh lên trước.
“Rầm rầm…”, đại pháo phun lửa lên, tám khẩu đại pháo bắn hai đợt, từ xa vài máy ném đá bị bắn vỡ tung, người khiêng hào kiều dưới thành bị mưa tên bắn chết non nửa, người còn lại trốn dưới hào kiều để tránh né mưa tên, hào kiều được đáp lên rãnh mương. Xe công thành, cây gỗ cỡ lớn đυ.ng cửa thành, đám liều mạng rú gào đánh tới.
Trong lòng bọn họ, quan binh chỉ duy nhất dựa vào thành cao hào sâu để thủ, chỉ cần đυ.ng mở cửa thành, quan binh sẽ mất sạch dũng khí, trở thành con thỏ để mặc chúng chém gϊếŧ. Đức Châu là thành lớn, bên trong có nhiều gia đình giàu có, nhiều tài vật và nhiều phụ nữ đẹp. Hơn nữa Lưu đại soái nói, đánh hạ được Đức Châu, là có cơ hội có được thiên hạ. Mỗi người họ đều có cơ hội làm tướng quân, dù sao đã là mệnh ti tiện rồi, vì sao không ra sức đánh cược một lần.
Đám hưởng mã đạo gầm rú, đυ.ng cây gỗ lớn vào cửa thành, từng tiếng trầm đυ.c nặng nề, chấn động ngay cả đầu thành cũng cảm nhận được. Một Bách hộ giơ yêu đao hô lớn:
- Mau, chuẩn bị thiết đυ.ng mộc, đuốc đuôi én.
Trên đầu thành bày đặt thiết đυ.ng mộc, thân gỗ đầu sắt, đầu sắt do sáu mũi sắt tạo thành, từng mũi sắt dài hơn một thước, tựa như sáu đinh sắt Lang Nha. Đám quan binh ném thiết đυ.ng mộc xuống dưới, đập trúng đỉnh xe công thành, đinh sắt thô to sắc bén đâm rách đỉnh xe, ngay sau đó thiết đυ.ng mộc đập lên, xé mở một lỗ hổng lớn.
Lập tức đuốc đuôi én được ném xuống dưới, tạt dầu hỏa xuống dưới, xe công thành biến thành ngọn lửa lớn, ngay cả dưới xe cũng bị thấm dầu bén lửa, không có tác dụng che chắn nữa, đám hưởng mã đạo phụ trách đẩy xe công thành lập tức liều mạng bỏ chạy trở về cho dù đã có nhân mã bên mình không ngừng bắn tên yểm hộ. Quan binh trên đầu thành không ngừng bắn tên truy đuổi, đã ghim những tên hưởng mã đạo ôm giấc mộng làm tướng quân dưới đất.
Dương Lăng đứng ở trên cổng thành, thấy vũ khí công thành nhiều loại phong phú này, so sánh với khí giới tấn công phòng thủ chính quy trong quân, bề ngoài thì tàm tạm nhưng tác dụng cũng không hề thua kém, không khỏi tràn đầy cảm xúc.
Hắn thở dài, nói với Ngũ Hán Siêu:
- Ta từng nghe nói, người phạm tội dù không phải là thiên tài, nhưng tài trí tuyệt đối không hề tầm thường đấy. Ở phương diện khác, họ nhất định mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Câu nói đó rất đúng, trong đám hưởng mã đạo thật sự là có người tài.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Tiểu Ái nhìn thấy nhiều loại khí cụ công thành như thế, đôi mặt đẹp mở to nhìn thích thú. Nghe Dương Lăng nói vậy lập tức tán thành:
- Vâng, đại nhân nói đúng, trong đám hưởng mã đạo có không ít thở thủ công giỏi.