Ngược Về Thời Minh

Chương 337-2: Mời đại thần (2)

Năm Hoằng Trị mười một, Hoằng Trị Hoàng Đế tin một bề thái giám Lý Quảng, lúc ấy Cốc Đại Dụng liền đầu nhập vào Lý Quảng, ở Đông xưởng tính tìm một công việc tốt.

Lý Quảng bên cạnh bản lĩnh không có, chính là biết luyện đan cầu phúc, cũng mời đến rất nhiều lũ giả thần giả thánh các nơi mê hoặc Hoàng đế, trở thành đệ nhất sủng thần của Thiên Tử. Khi đó văn võ thăng quan đều phải nhờ hơi thở của gã, Lý Quảng thu lấy hối lộ, khẩu vị cũng cực lớn, đến nỗi hiện tại trong quan trường kinh sư nếu có người nhận hối lộ quá nhiều, người đưa hối trở về gặp thân hữu sẽ thở dài: - Khẩu vị của người này so với Lý Quảng còn lớn hơn!

Câu nói này đến nay vẫn không suy, hơn nữa gần đây càng thêm có xu thế lưu hành, bình thường quan viên đi qua quý phủ Lưu Cẩn đều vẻ mặt cười khổ nói lên những lời này với người khác.

Hoằng Trị Hoàng Đế làm người rộng lượng, hành vi phạm tội của Lý Quảng sau khi bại lộ. Hoằng Trị vẫn chưa nghiêm trị những tăng nhân đạo sĩ này, mà là đưa bọn họ ra khỏi kinh thành, không thể tưởng được bọn họ lại cũng không chạy đâu xa, tụ tập hết đến Bá Châu, chỉ trong thời gian mười năm, hình thành thanh thế lớn như vậy.

Dương Lăng nhìn Hắc Diêu Tử, cười nói: - Lũ hòa thượng đạo sĩ này, vốn là ở kinh sư lừa gạt Hoàng thượng và vương công đại thần địa phương. Kiến thức rộng rãi, đa dạng, phong phú, cũng khó trách nhiều dân chúng, thậm chí rất nhiều thân sĩ nhân vật nổi tiếng như vậy, đều bị bọn chúng lừa gạt, khó được chính là, Miêu huynh lại có thể nhìn rõ quỷ kế của bọn chúng.

Hắc Diêu Tử mặt đỏ lên, chi chi ngô ngô mà nói: - Quốc công gia. Hôm nay mời ngài đi ra ngoài, cũng không phải là vì khiến ngài nhìn một cái tình hình Bá Châu, tùy tiện đi trên đường một chút, cũng không thấy được gì.

Lại nói tiếp, chúng ta làm sơn tặc cùng Phật đạo bọn họ hai nhà là nước giếng không phạm nước sông. Bọn họ dùng miệng kiếm tiền, chúng ta dùng đao kiếm tiền, đúng là Bát Tiên quá hải, mỗi người mỗi kiểu. Đại ca cũng đừng nói Nhị ca, tất cả đều là một đường hàng, tâm đều đen giống nhau. Hơn nữa chúng ta mặc dù không tin trò ảo thuật của bọn họ, nhưng cũng không nhận thức sâu như vậy.

Ta hiểu biết đối với kỹ xảo của mấy tên hòa thượng đạo sĩ gạt người này như vậy, kỳ thật chính là chuyện của hai tháng nay. Ta ở miếu Long Vương, còn có mấy tên ăn mày ở đàng kia, trong đó có một tên cũng vừa tới, lúc tới bản thân bị trọng thương. Giống như là bị người đánh, khi đó ta mới từ trong lao đi ra, cõng mẹ già chạy trốn tới chỗ ấy, thấy gã đáng thương, có miếng ăn liền cho gã một chút, sau lại biến thành hảo huynh đệ.

Có một lần ban đêm ta nghe được gã nói nói mớ, cuồng hô loạn hô muốn gϊếŧ người, bị ta lay tỉnh lại, sau lại hỏi một phen, gã từng chịu áp bức, mới nói thật với ta. Hoá ra gã chính là một vị tục gia hộ pháp bên người của bốn vị Phật gia mới vừa đi qua kia. Bởi vì biết kỹ xảo gạt người của bọn họ, vì thế hăng hái phản kháng, kết quả bị đám tay chân đánh thành trọng thương, ném vào sông Cự Mã cho cá ăn.

Người này cũng là mạng lớn, bị ném xuống nước lạnh, đã tỉnh lại, không ngờ cứ như vậy trốn thoát, gã có tâm báo thù, lại sợ bị người nhận ra bộ dáng, liền tự mình dùng viên ngói rạch mặt, tránh vào Long Ngũ miếu làm tên ăn mày, chuyện những người đó giả mạo cao tăng hai cửa Phật đạo lừa tiền lừa tình này, ta chính là nghe gã nói đó.

- Hả? Thần sắc Dương Lăng bắt đầu ngưng trọng, hỏi: - Người này bây giờ còn đang miếu Long Vương? Như thế nào không mang theo gã tới gặp ta, bổn quốc công chẳng lẽ còn không thể thay gã giải oan?

Miêu Cương mặt lộ vẻ khó xử nói: - Tối hôm qua hai vị sai gia cùng ta đi đón mẹ già, ta tới trong miếu từng lặng lẽ nói với gã rằng quen biết một vị quý nhân, có lẽ khả năng giúp đỡ gã giải oan, gã nghe xong nhưng chỉ là lắc đầu cười thảm, phút cuối cùng còn dặn đi dặn lại bảo ta không cần tiết lộ thân phận của gã, chỉ nói cho dù là quan to trong triều cũng không có thể thay gã giải oan, ta lúc ấy sợ hai vị quan sai ở bên ngoài sốt ruột chờ, liền tiện miệng đáp ứng, hôm nay ngẫm lại, một mình gã có thể có biện pháp nào báo thù chứ? Cho nên... Vẫn là nói với ngươi.

Dương Lăng suy nghĩ một chút nói: - Đi, lập tức dẫn ta đi gặp gã, nếu là sau đó gã ngẫm lại vẫn không yên tâm, ý định tránh ta, vậy thì phiền toái rồi.

Bá Châu Thành xây dựng theo sông Cự Mã, miếu Long Vương ngay tại trên bến tàu sông Cự Mã.

Sông Cự Mã từng là biên giới Tống Liêu năm xưa, nông không chạy được thuyền, sâu đủ để ngăn ngựa, mới có tên như vậy. Kỳ thật nơi này nước sông vẫn có thể đi thuyền đấy, chỉ có điều vào mùa xuân hạ nhiều nước mới có thể đi thuyền đáy bằng, thuyền lớn đúng là đi không được.

Mặt khác quan dịch trạm đường bộ cũng theo sông mà xây dựng, cho nên bến tàu này vẫn còn náo nhiệt, ngoài thủy lộ bến tàu, là nơi tập trung vận chuyển khách hàng đường bộ. Đám phu bến tàu xây dựng tại đây, có nhà ở đơn sơ, dược liệu vải vóc, lương thực bán dạo, nhà kho tạm, nối tiếp nhau san sát;

Nơi này chính là địa khu dân nghèo Bá Châu rồi, đám dân nghèo cũng chia bang kết phái, do hơn ba mươi đại ca lớn nhỏ dựa theo thế lực của mình mà phân chia phạm vi, đương nhiên thu phí bảo hộ gì đó còn chưa tới phiên bọn họ, mục đích tranh giành địa bàn chỉ là tranh thủ chút cơ hội bán sức cho khách thương.

Bọn họ khiêng hàng hóa, lên pha xuống pha, thì không có khả năng đoạt địa bàn của người khác, nếu không sẽ gây thành một trận "Đánh bến tàu" bằng binh khí mà đổ máu. Các đại ca bến tàu biết võ thiện đánh, phân chia khu vực. Trước mắt thế lực lớn nhất bến tàu là tám đại ca được xưng bát đại La Hán, những người một thân công phu giống như Miêu Cương, nếu là tay chân đầy đủ, nói không chừng còn có thể ở bên cạnh bọn họ lăn lộn làm tay đánh đấm, nhưng thành tàn phế cũng chỉ có thể ăn xin bên đường thôi.

Bước sang năm mới rồi, tới khu dân nghèo bên Bá Châu Thành này, lại không thấy được không khí lễ mừng năm mới gì đó. Trên bến tàu cu li còn đang vận chuyển hàng hóa, một đám làm rất cao hứng phấn chấn, bọn họ không sợ bỏ ra sức lực, có việc để hoạt động mới có cơm ăn, hàng hóa càng nhiều càng nặng, bọn họ càng vui vẻ.

Thùng dầu ăn đồng nặng đến hơn hai trăm cân, hai người bọn họ một tổ, dùng dây thừng vắt trên vai. Khó khăn kéo tới hướng nhà kho, sơn da dâu là nguyên liệu chủ yếu để chế tác nến, phần lớn thường dùng sọt trúc được hồ giấy dai đóng gói, mỗi cái sọt cũng có đến 200 cân, hai khuân vác dùng đòn gánh mang, trong miệng hô ký hiệu "Hải a ơ", mỗi bước nhất lảo đảo mà đi.

Đây mới thực là thế giới thuộc về người nghèo, những dân chúng cùng khổ vô sản không nghề nghiệp này, những người dân bình thường sinh hoạt tại tầng dưới chót nhất xã hội này, phần lớn là nông dân phá sản mất đất, vì cuộc sống bức bách mà xa xứ để làm cu li, ở vùng hoang vu bên bờ sông này mà dựng lên túp lều để sống tạm.