Hắn nhớ tới lời của Hồng nương tử đã nói, xúc động nói:
- Đàn ông sợ đi sai đường, phụ nữ sợ lấy nhầm chồng. Đây là đại sự cả đời, sao không cẩn thận được chứ? Đàn ông đi sai đường còn có thể đi lại. Phụ nữ lấy nhầm chồng thì cả đời bị nhầm. Dương Lăng đối với chuyện đại sự cả đời của điện hạ nào dám làm qua loa? Nhưng ….
Hắn bất đắc dĩ nói:
- Dương Lăng không biết nên làm thế nào giúp điện hạ chọn được một vị Phò mã vừa ý. Thần luôn không sao quan tâm tới chuyện “Chư Vương Quán”, thực sự là vì không thấy như vậy có thể chọn ra được một vi hôn phu khiến Công chúa hài lòng. Chọn ra một Phò mã như vậy như là chơi đánh bạc. Dương Lăng chính là muốn quan tâm tới chỗ đó. Đối với canh bạc này hoặc thu hoặc thắng, cũng không thể giành thêm được lợi thế.
Tiếng thở hổn hển của Công chúa Vĩnh Phúc vang lên:
- Phò mã, từ xưa đến giờ là tuyển chọn như vậy, có gì không ổn?
Hai tay Dương Lăng nhất quán, không còn cách nào khác nói:
- Từ xưa như vậy là đúng sao? Thần thì ngày ngày ở đây có thể làm được gì chứ? Chọn người không ngoại trừ ba kiểu, một là tướng mạo, hai là tài học, ba là phẩm chất. Mặc dù chọn ra được một thiếu niên phong thần như ngọc, tướng mạo tuấn tú thích hợp làm vị hôn phu sao?
Ngay cả một người đàn ông chọn vợ, trước tiên vẫn là chữ đức, huống hồ là phụ nữ. Tướng mạo đẹp, không có đức hạnh lỗ mãng, thần điều tra qua hồ sơ hoàng gia trước đây, tuyển chọn Phò mã như vậy không ít chút nào, chỉ là bị quy tắc của hoàng gia đè nặng. Không dám ngạo mạn đắc ý mà thôi. Nói lý ra trộm hương cắp ngọc cũng không ít, trong đó phần lớn là sợ hoàng gia không dám tiếp nhận nữ nhân. Là … là chuyện đồng bóng đồng tính.
Công chúa Vĩnh Phúc nghe xong mà nóng bừng mặt lên. Nàng ở thâm cung, nào biết bên ngoài đáng ghê tởm. Công chúa sống trong Thập Vương phủ, một năm trôi qua cùng Phò mã chẳng khác gì Ngưu Lang Chức Nữ. Nhưng Phò mã gia không dám động nữ sắc, bị người ta bắt được thì phải làm sao? Bố vợ Hoàng đế gϊếŧ chết con rể cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Phò mã gia chỉ có thiếu niên, lại xinh đẹp như hoa, cộng thêm Đại Minh vốn là còn có nam phong, làm chuyện đồng tính, thậm chí con gái ở thân phận nữ nhân, có gì là ly kỳ. Bạn thân đồng tính cùng nằm ngủ chung, Hoàng đế ngươi cũng quản không nổi chứ. Công chúa Vĩnh Phúc tưởng tượng nếu phu quân của mình là nữ trang, đóng giả phụ nữ tới lấy lòng một người đàn ông, trong lòng không khỏi muốn ói. Nàng quay đầu đi chỗ khác, bộ ngực căng tròn phập phồng, cắn chặt môi không nói.
Dương Lăng lại nói:
- Hơn nữa tài học, đây là Công chúa tuyển Phò mã, không phải là triều đình tuyển Trạng nguyên. Mặc dù tìm được một đại tài tử thân cao tám đấu, đại tài tử và vị phu quân tốt cũng chẳng có quan hệ gì với nhau, càng không phải là bảo đảm của vợ chồng ân ái.
Còn có phẩm chất, còn nhớ trước đây triều đình có một vị Công chúa tuyển Phò mã là vị Hiếu Liêm. Phẩm chất của người đó cao thượng, chí nhân chí hiếu, không bất kính với ai. Kết quả là vừa ở cùng với Công chúa đã bực bội thay quần áo cũ, rời khỏi Phò mã phủ trở về nhà ở. Đó là một ý chí trượng phu và khí độ của người đàn ông sao? Thật ra hắn rất chí hiếu, lão mẫu chết bệnh, hắn liền tuyệt thực với người mẹ đã mất, hiếu đạo vô cùng nhuần nhuyễn. Đó là đạo làm chồng, là đạo làm cha sao?
Tuyển phu quân, tướng mạo, tài học, nhân phẩm cố nhiên là quan trọng, lại không phải là gấp nhất. Hiện giờ để thần vì điện hạ mà tuyển Phò mã, lại chỉ có thể bắt tay vào từ những phương diện này. Công chúa, người bảo thần phải làm thế nào?
Công chúa Vĩnh Phúc hoang mang lo sợ nói:
- Vậy …. Theo ý của Quốc công, Phò mã này có nên tuyển không?
Dương Lăng im lặng hồi lâu, mới khẽ lắc đầu, nói:
- Không cần tuyển, Phò mã là phu quân của Công chúa, có thể ân ái vợ chồng hay không còn phải xem Phò mã có thích Công chúa hay không? Công chúa có thích Phò mã hay không? Nếu cả hai người yêu thương nhau, đó là vợ chồng ân ái, nhưng Công chúa có cơ hội đi làm quen với họ, biết ai hợp ý với mình, còn trái tim mình thì sao? Không có cơ hội! Mãi cho tới đêm động phòng hoa trúc Công chúa mới biết được tướng mạo của Phò mã gia. Về phần hắn ta có hợp ý với mình hay không, đó đã là chuyện sau khi thành thân rồi.
Công chúa Vĩnh Phúc từ trước đến giờ không cảm thấy phụ nữ “tam môi lục chứng” tuyển phu quân. Đêm động phòng mới gặp phu quân có gì kỳ lạ đâu. Dù sao chuyện này là bản thân nàng tự hiểu mà cũng chứng kiến nhiều, mọi người đều làm như vậy. Nói như vậy, hiểu như vậy thì rất ít người nghĩ nó có hợp hay không. Lúc này, Dương Lăng vừa nói, nàng mới cảm thấy như vậy thì thật là hoang mang.
Công chúa xuất giá, lại khó quay đầu lại. Dù thực sự chọn được một người có tướng mạo, tài học, phẩm đức đều là xuất chúng. Tính tình của hắn ta có phù hợp với mình hay không? Giữa vợ chồng quan trọng nhất là cái tình. Nếu tính cách không hợp, thì tình còn có ý nghĩa gì? Dùng cả cuộc đời mình để đánh một canh bạc mà không biết kết cục thế nào ….
Nghĩ tới đây, trong lòng Công chúa Vĩnh Phúc liền bật lên nói:
- Vậy … bổn Công chúa nên làm thế nào? Dương đại nhân, ngươi … ngươi túc trí mưu cao, ngươi nhất định là có cách đúng không?
Dưới sự kinh hoảng, nàng xưng hô theo thói quen. Dương Lăng thấy nàng sợ hãi mặt trắng bệch ra, trong lòng cũng thấy mềm nhũn. Nhưng hắn có thể giúp được cũng chỉ có hạn, chỉ có thể trấn án:
- Chế độ hoàng gia, Dương Lăng không dám tự ý thay đổi. Nhưng … tính tình của điện hạ Dương Lăng ít nhiều cũng hiểu. Ngay mai lân tuyển, Dương Lăng nhất định sẽ tận tâm tận lực, tranh thủ tuyển ra … người để Công chúa hài lòng.
Công chúa Vĩnh Phúc có chút buồn bã. Nàng liếc mắt nhìn Dương Lăng một cái, bỗng quay người đi, kìm nén cảm xúc, dùng giọng nói cứng nhắc nói:
- Vậy …. Cả đời bổn Công chúa đều nhờ cậy vào Uy Quốc công rồi.
Dương Lăng cũng không biết phải nói gì. Hắn cũng không kiêu ngạo, ngông cuồng nhảy vào thách chiến với đỉnh cao của xã hội lễ giáo Đại Minh. Vi phạm hoặc tự ý sửa chế độ hoàng gia để Công chúa Vĩnh Phúc chọn được người đàn ông vừa ý.
- Nếu cầu xin Hoàng thượng mở lời vàng ….
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu:
- Không được, chuyện khác Hoàng thượng định đoạt được. Việc chọn Phò mã, hoàng Thái hậu còn có quyền hơn là Hoàng thượng. Bà sẽ cho phép người trong thiên hạ xem hoàng gia là trò cười sao? Để Công chúa xuất đầu lộ diện chọn Phò mã của mình sao? Dù Thái hậu đồng ý, với tính cách của Vĩnh Phúc cũng không thể làm được.
Dương Lăng lắc đầu, chỉ thở dài nói:
- Dương Lăng tuân mệnh. Điện hạ, Dương Lăng cáo từ.
Công chúa Vĩnh Phúc quay lưng gật đầu với hắn, hai hàng nước mắt từ từ lăn xuống:
- Quốc công đi thong thả. Vĩnh Phúc không tiễn.
Dương Lăng thi lễ, lặng lẽ lùi ra sau hai bước, liếc cái cuối cùng về phía nàng Công chúa Đại Minh đầy sủng ái. Lưng nàng vẫn xinh đẹp, nhưng lúc này lại đầy đau thương và bất lực. Trong lòng Dương Lăng cũng không vui, duy chỉ biết khẽ thở dài, im lặng đi ra khỏi đại điện.