Nha môn Phúc Kiến Bố chính sứ bận rộn, Bố chính Sứ ti, Án Sát lại ti, Tri phủ nha môn, tổng binh phủ tất cả tiến vào, Dương Lăng cũng coi nơi này như nơi làm việc. Bên cạnh là hai gian phòng khách, nhóm phụ tá sư gia tụ tập dưới một mái nhà, các loại công văn đưa đến không dám chậm trễ.
Kiếm đầy đủ lương thảo, quân nhu. Điều tế đầy đủ con thuyền, la, dân phu. Nơi bị giặc Oa cướp bóc phải trấn an dân chúng, cứu tế gạo; thuế phú chỉ có thể thu ở những nơi không chịu binh tai và gia đình giàu có.
Trong bản bộ tham mưu dịch trạm và hai xưởng vệ bí mật dò xét như nước chảy, không ngừng đưa tới quân tình, động thái các nơi. Từng quan viên một, trước thư án đều chất đống công văn, ai nấy cẩn trọng, thay đổi tác phong lề mề qua loa trước kia. Quan lại trẻ mới được đề bạt làm việc lại nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.
Ai dám không ra sức làm việc? Mùi máu tanh trên đường Phúc Châu còn chưa tan. Vị Dương tổng đốc thoạt nhìn hòa nhã, không ngờ lại quyết đoán như vậy, hơn một ngàn cái đầu người, dù có gϊếŧ một ngàn con gà, tay cũng mềm chân cũng nhũn ra, thế mà hắn chỉ ra lệnh một tiếng, tất cả đều như cỏ vào lò mổ.
Thủ đoạn máu tanh lập tức khuất phục quan viên toàn tỉnh, Bố chính sứ nha môn, hai lá cờ "Khâm sai Tổng đốc đại thần", "Uy Võ Tướng quân Dương" rất có hiệu quả. Các quan viên tới yết kiến nhìn thấy cờ này, có ai không ngừng thở, cẩn thận hơn thường ngày.
Toàn cảnh Phúc Kiến đang dần thay đổi.
Thư phòng của Dương Lăng ở hậu viện, trước thư phòng là hành lang gấp khúc, bên cạnh là hồ nước giả sơn. Đã vài ngày không trời mưa, thời tiết oi bức. Mặc dù ở bên cạnh ao cũng không thấy mát mẻ. Dương Lăng mặc đồ nhẹ nhàng, cửa thư phòng mở rộng, một tay phe phẩy cây quạt, một bên nghe tổng binh báo cáo quân tình.
- Cơ bản là như vậy, Cung Bản Hạo tự cầm giữ sáu thuyền có nhiều đại pháo, hơn nữa hắn vốn có thuyền, dã tâm lớn muốn bành trướng. Thoạt nhìn hắn cũng biết là người dị tộc, chỉ có thể ở trên đất liền Đại Minh cướp bóc. Không được người Hán ủng hộ, cho nên bộ hạ của Cung Bản Hạo mặc dù cướp bóc khắp nơi, nhưng bản thân hắn đã bắt đầu ở trên biển tìm kiếm điểm dừng chân.
Hà Bính Văn hạ thấp người nói.
Tự khi được Dương Lăng cứu, hắn liền xem Dương Lăng như ân nhân cứu mạng. Hơn nữa hai người xưa đâu bằng nay, Dương Lăng có quan tước, địa vị vượt xa hắn. Hắn giờ có mặc sư tử bổ phục, làm thống lĩnh thuỷ bộ quan binh Phúc Kiến, nhưng đối với Dương Lăng càng thêm cung kính.
Dương Lăng biết hắn là quân nhân chính quy, Mẫn Văn Kiến kia không thể so với, khuyên vài lần thấy hắn vẫn chấp lễ cung kính. Dương Lăng cũng không ở cưỡng cầu.
- Một đoạn này hải vực, bọn họ muốn đặt chân. Có thể đi chỗ nào đây? Bắc là Điếu Ngư Chư đảo, nam là Malacca, đông là Di châu, trung gian chỉ có Bành Hồ, nếu để cho hắn đứng vững, muốn thảo phạt không phải trắc trở sao, Phúc Kiến Thủy sư đang lúc chỉnh đốn, còn lại mấy chi Thủy sư nhất thời lại không rút ra được. Ôi....
Hà tổng binh kỳ quái nói: - Đại nhân, bành hồ rất gần lục địa, Điếu Ngư Chư đảo lại có Bạch Tiểu Thảo chiếm cứ, Malacca hiện tại có Tây Dương hải tặc, nếu muốn lấy, Cung Bản Hạo tám chín phần mười phải giành Di Châu. Hiện tại mạt tướng lo lắng vệ sở quan binh không hết sức lâm chiến, ta thấy tiền sảnh các quan viên tuy rằng bận rộn. Nhưng đại nhân đối với cuộc chiến Phúc Kiến dường như có chút.... Có chút....
Dương Lăng cười nói: - Có chút không chút để ý phải không? Ha hả. Không phải bản quan không nóng nảy, mà là Phúc Kiến không gấp được. Trước mắt vệ sở quan dù đã khôi phục tinh thần. Nhưng chưa có hiệu quả vững vàng, ta cũng không hy vọng xa vời bọn họ có thể lập tức toàn thắng, chỉ cần có thể khống chế được chiến cuộc, thay đổi nghiêng về một phía, vậy là đủ rồi.
Cho giặc Oa một chút ảo tưởng thắng lợi, hấp dẫn bọn họ, ngược lại có lợi cho chúng ta toàn diệt giặc Oa, làm một mẻ, khoẻ suốt đời. Tuy nhiên hiện tại Cung Bản Hạo có sáu chiến hạm kiểu mới, hơn nữa bọn họ vốn có thuyền, muốn lấy di châu cũng không khó, đây là chuyện bản quan lo lắng nhất.
Nhìn Hà Bính Văn, hắn trầm trọng nói: - Di châu với đại lục vô cùng trọng yếu, bây giờ đã vậy, tương lai cũng thế, Hà đại nhân không thể coi như không quan trọng. Những thứ khác không nói, riêng giặc Oa, ở Đông Doanh Quốc xa xôi còn có thể vượt biển đến vùng duyên hải tập kích quấy rối, nếu để cho những cường đạo này chiếm được địa phương ở gần, Phúc Kiến sớm chiều tai họa.
Hà Bính Văn chỉ suy nghĩ chiến cuộc trước mắt, không có nghĩ xa như vậy, nghe Dương Lăng nói, ngẫm lại giặc Oa nếu khổ tâm chiếm di châu, có một đại bản doanh đi tới đi lui, đối với Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết Giang quả thực chính là một mãnh hổ có thể xông lên cắn người bất cứ lúc nào.
Dương Lăng nói: - Thân là quan chỉ huy, phải chú ý được mất, Hà Tướng quân thân là tổng binh một tỉnh, cần có ánh mắt lâu dài.... Ừ.... Di châu, không thể để giặc Oa đoạt được, nhưng Thủy sư phương bắc....
Hắn đột nhiên đứng dậy, quả quyết nói: - Hoàng thượng đã hạ chỉ đồng ý trú binh Lưu Cầu, ta vốn định đợi Sơn Đông, Giang Tô quét sạch giặc Oa xong mới điều động quan binh, hiện giờ xem ra thời gian không chờ đợi ta rồi, nhất định phải lập tức trú binh Lưu Cầu, tạo áp lực cho Tuyết Miêu, Hải Cẩu Tử, cho bọn hắn sớm ngày nhận triều đình chiêu an, Thủy sư mới có thể mau chóng xuôi nam.
Hắn đi đến trước bàn viết một bức quân lệnh, yêu cầu Bạch Trọng Tán hợp với Sơn Đông, Giang Tô Đô Chỉ Huy Sứ lập tức điều động một chi hai vạn quân đội, do Thủy sư hộ tống tới Lưu Cầu đóng quân. Dương Lăng viết xong, đóng dấu tùy thân, sau đó lấy xi phong ấn, sai người lập tức giao phó cho quân dịch trạm.
Xử lý xong việc này, Dương Lăng nói với Hà Bính Văn: - Hiện tại quân đội điều chỉnh và ổn định là việc chính, dù sao khôi phục quân tâm cũng không phải một sớm một chiều, quân lệnh khắc nghiệt còn có thưởng phạt phân minh, bất luận chi nào thắng lợi. Cho dù là thắng nhỏ, tổng binh phủ cũng phải ca ngợi, thông cáo toàn quân, đồng thời quan địa phương đề cao đãi ngộ quân chiến thắng. Những quân lính kia trong lòng vẫn có tâm huyết, so sánh ra, điều động quân tâm sĩ khí cũng dễ dàng hơn."
- Vâng! Hà Bính Văn cũng cười nói: - Đại nhân là nho tướng trời sinh, mạt tướng nghe nói đại nhân đang chỉ huy mấy vạn đại quân. Điều tướng dùng mưu, đánh cho Bá Nhan Mãnh Khả luôn ngang ngược càn rỡ cũng phải chuồn, không thể tưởng được đối với việc quân đội, chấn hưng sĩ khí cũng có thủ đoạn độc đáo. Nếu không có đại nhân ở ngã tư phố trảm ngàn người, thủ đoạn sắc bén chấn nhϊếp tinh thần đúng là không được.
Miêu Thiên tổng suất lĩnh ngàn người ở Phúc Kiến không người trợ giúp, đến nỗi toàn quân cùng tận, các chiến đội khác nghe nói tin tức này rất phẫn uất đau buồn oán giận, có dấu hiệu tiêu cực trốn tránh trận chiến.
Tin đại nhân chém tổng cộng một ngàn một trăm hai mươi năm người truyền ra. Sĩ khí quân tâm đại chấn, bọn họ hiện tại trên đầu quấn lụa trắng, 'Thề sống chết', giống như kẻ điên không muốn sống, hiện tại giặc Oa vừa gặp phải quan đầu quấn lụa trắng thì đau đầu gần chết.