Ngược Về Thời Minh

Chương 244-3: Chính Đức không thể đại đăng khoa (p3)

Chính Đức ngẩng đầu, kêu: - Khởi cư quan, thư ký quan! Hai người vốn ở gần, nghe Hoàng thượng triệu tập, liền cùng thái giám ôm quân bài lớn nhất ruổi ngựa tới, Chính Đức dương dương tự đắc mà nói: - Nhớ kỹ, hôm nay trẫm chính miệng cho phép, ngày khác Dương Lăng ái khanh ở chiến trường có thể tùy ý làm, tướng ở bên ngoài mà không phụng quân mệnh, trẫm không trị tội!

Khởi cư quan cúi người xác nhận, Dương Lăng không biết nên khóc hay cười: - Hoàng thượng, thần chỉ nói ra tâm tình của kẻ làm tướng soái, chứ không có xin Hoàng thượng quyền to như vậy.

Chính Đức cười nói:

- Trẫm hiểu, chỉ có điều chiến sự trọng đại, chẳng lẽ không phải Uy Võ Tướng quân ngươi thay trẫm xuất binh? Quyền lợi cho ngươi, không phải biểu lộ trẫm quân thần một lòng, phối hợp tâm ý sao?

Dương Lăng nghe xong không khỏi bật cười lắc đầu, lúc này Hoàng đế đã gần kinh thành, trước sau tuy chỉ có ba dặm, thành trì nguy nga trước mắt, ven đường cây cỏ nở rộ, rất nhiều gia đình giàu có, cung nữ, tú sĩ đạp cỏ tìm hương, thấy gần ngàn tên binh sĩ phóng ngựa chạy tới, không khỏi nghỉ chân dừng xem.

Dân chúng chỉ biết ngoai ô có binh biên quan tứ trấn điều đến chỗ này diễn võ, Đại tướng quân Chu Thọ, tướng quân Dương Lăng cầm binh chứ không biết Chu Thọ chính là đương kim Hoàng thượng. Chính Đức nhìn dân chúng ven đường, vui sướиɠ hết nhìn đông lại nhìn tây, nói với Dương Lăng: - Trẫm thấy dân chúng cũng rất vui vẻ, nếu mặc long bào, đỉnh đầu đội lọng vọng, dọc đoạn đường này cũng chỉ có thể thấy đỉnh đầu quỳ bái và mấy cái mông, thật sự không thú vị.

Dương Lăng phì cười, Chính Đức cũng cười nói: - Hiện tại vẫn còn sớm, trẫm thay quần áo theo ngươi hồi phủ. Gặp Tiên nhi.

Mấy ngày nay, Chính Đức mỗi lần gặp Đường Nhất Tiên đều có cảm giác nàng đối đãi mình, từ giọng điệu, ánh mắt hoàn toàn khác trước, có khi lộ ra dịu dàng chưa bao giờ thấy, có khi lại như thoáng chút suy tư nặng nề, nhưng ý vị nữ nhân càng thêm đậm đà khiến Chính Đức thần hồn điên đảo, hắn cũng cảm nhận được ám hiệu của Đường Nhất Tiên. Cảm giác ngọt ngào và khoái hoạt này thật quá kỳ diệu.

Chính Đức nói xong, ánh mắt nhìn qua dân chúng trên đường, đột nhiên thân mình chấn động, dây cương căng thẳng, ghìm ngựa đứng lại nơi đó. Hoàng thượng dừng ngựa, các tướng sĩ cùng đều ghìm ngựa đình cương, nhất thời đội ngũ ngàn người nghiêm nghị không một tiếng động.

Dương Lăng nhìn qua, lập tức cũng giật mình. Đường Nhất Tiên, Hàn Ấu Nương, Mã Liên Nhi và một đám mỹ nhân xinh đẹp đang đứng ở ven đường, Dương Lăng không khỏi âm thầm kêu khổ, cả nhà đều nhận ra Chính Đức, duy chỉ có Đường Nhất Tiên không thân phận thật của hắn, vốn mấy ngày nay thấy hai người tình đầu ý hợp. Đang chuẩn bị tìm cơ hội nói ra thân phận của Chính Đức, ai ngờ...

Đường Nhất Tiên nhìn từ từ bạch mã lên Chính Đức, nón bạc giáp bạc thắt lưng đeo trường đao. Sắc mặt nhìn không giống như giận, một trận gió thổi qua mũ soái của Chính Đức khiến chùm dây đỏ phất phơ, hắn cũng không khỏi giật mình tỉnh lại, quay đầu có chút cầu xin nhìn Dương Lăng.

Dương Lăng im lặng một lát, chợt nói: - Nhất tiên có thể thích một Giáo Úy nhỏ chứ không phải thích trang phục trên người hắn, Giáo Úy này có là tướng quân hay là Hoàng đế thì quan hệ gì? Sớm muộn gì cũng phải nói, Hoàng thượng tự nói rõ với Tiên nhi đi.

Chính Đức nghe xong chậm rãi quay lại, Đường Nhất Tiên lặng lẽ nhìn Chính Đức trong trang phục áo giáp anh khí bừng bừng, trong ánh mắt bỗng nhiên lộ ra một chút dịu dàng, Chính Đức bừng lên dũng khí, thúc ngựa đi tới bên Đường Nhất Tiên. Gương mặt thật sự nghiêm túc nói: - Tiên nhi, ta... Ta chính là....

Ý cười trong mắt Đường Nhất Tiên chợt lóe: - Ngươi là ai?

Chính Đức cắn chặt răng, lớn tiếng nói: - Ta chính là... Đại Minh Hoàng đế Chu Hậu Chiếu!

Hắn nói xong, vừa thoải mái vừa lo lắng, Nhất Tiên liệu có giận mình đã gạt nàng?

Đường Nhất Tiên duyên dáng hạ bái, nói: - Dân nữ Đường Nhất Tiên tham kiến ngã hoàng vạn tuế.

Trong lòng Chính Đức hoảng hốt, duỗi ra tay, chỉ thấy Đường Nhất Tiên chưa phụng chỉ dụ đã chậm rãi đứng dậy, hạ giọng nói: - Trong lòng Nhất Tiên vẫn hy vọng... Ngài là Hoàng Giáo Úy, cùng ta... Cùng ta hoàn thành nửa cuối "Sát Biên Nhạc".

Trong lòng Chính Đức mừng như điên, lớn tiếng nói: - Ta chính là Tiểu Hoàng, ở trước mặt muội ta vĩnh viễn chỉ là Tiểu Hoàng, là Tiểu Hoàng thích muội chứ không phải Đại Minh thiên tử.

Hắn vươn tay ra, ánh mắt nóng cháy nhìn Đường Nhất Tiên, kiên định nói: - Lên ngựa..

Hàn Ấu Nương và Tuyết Lý Mai mỉm cười đẩy nàng, Đường Nhất Tiên do dự một chút, đưa bàn tay nhỏ bé ra. Chính Đức nắm chặt, kéo nàng lên lưng ngựa, bả vai của hắn còn rất non nớt, nhưng mặc ngân giáp lại có vài phần khí thế của Đại tướng quân, điềm tĩnh và ung dung.

Hắn phóng tầm mắt nhìn quanh, bỗng nhiên thúc ngựa. Tuấn mã tung bốn vó, nhẹ nhàng chạy về phía trước.

Xuân phong quất vào mặt, trong lòng thư sướиɠ dị thường. Bọn thị vệ nhanh chóng tránh sang hai bên, tạo ra một con đường, kỵ sĩ phía sau cũng đồng loạt thúc ngựa, đồng bộ chạy về phía trước, vây một ngựa hai người ở giữa.

- Nơi này chưa bao giờ tới sao? Phía trước... Chính là Ngọ môn Chính Đức ôm eo Đường Nhất Tiên, chậm rãi tới trước Ngọ môn, bọn thị vệ dừng ở phía sau.

Đường Nhất Tiên nhìn cửa cung màu đỏ thắm, thành cung màu vàng đồ sộ, hạ giọng nói: - Ừ, cửa cung đóng rồi.

Chính Đức nói: - Cửa chính rất ít khi mở, bình thường chỉ có ba loại người có thể từ cửa này vào hoàng cung.

Đường Nhất Tiên tò mò nói: - Người nào?

Chính Đức nói lỡ miệng, bất giác thầm hối hận, đành phải kiên trì đến cùng thấp giọng nói: - Một là Hoàng đế, chỉ có Hoàng đế xuất nhập cung đình phải đi cửa chính Ngọ môn. Một... Là Hoàng hậu, nàng... khi lần đầu tiên nhập cung, còn lại là... Ba người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn. Thám Hoa đứng đầu thi đình các năm.

- Ah... Đường Nhất Tiên nói: - Thủ vệ đang nhìn, chúng ta quay về đi.

Chính Đức nghe nàng thở dài, đột nhiên trong lòng nóng lên, bàn tay để bên hông nàng căng thẳng: - Ta dẫn muội đi xem!

Chính Đức đi vào Ngọ môn, ngang nhiên quát: - Mở cửa cung!

Thị Vệ Thống lĩnh nhận ra đương kim Hoàng đế, nghe vậy không dám chậm trễ, cửa cung ầm ầm mở ra, tòa điện Thái Hòa cùng lầu đài các vũ cũng theo hai cánh cửa mà chậm rãi hiện ra trước mắt.

Chính Đức thúc ngựa, nói: - Giá! Ngựa nhẹ nhàng phóng qua cửa cung. Đường Nhất Tiên luống cuống. Vội nói:

- Làm cái gì vậy? Mau cho ta xuống, như vậy không tốt.

Chính Đức không để ý, Bạch Mã dọc theo con đường tới thẳng trước Thái Hòa môn mới dừng lại. Tất cả thị vệ, thái giám, cung nữ đều quỳ xuống ngay tại chỗ.

Chính Đức dương dương tự đắc nói: - Tiên nhi, muội xem, Đông sương này là nơi sắc phong nội các, tra xét chỉ dụ. Tây sương là nơi bàn việc công, bên trong còn có phòng ăn. Sau Thái Hòa điện là Trung Hòa điện, Bảo Hòa điện, tổng cộng ba đại điện. Bên kia là là Thể Nhân các, Hoằng Nghĩa các, cùng với Ngân, Bì, Đoạn, Y, Từ, Trà và Tư khố...

Hắn bùi ngùi thở dài nói: - Tiên nhi, đây là nơi ta đã sống mười sáu năm.

Đường Nhất Tiên dựa vào lòng hắn si ngốc thở dài: - Tráng lệ... Nhưng... Ta không thích nơi này, Tiểu Hoàng. Ta không muốn ở đây, ta... Có phải rất càn quấy?

Chính Đức mừng rỡ cười nói: - Làm sao có thể? Ha ha ha..., ta cũng không thích ở đây, nào! Chúng ta đi, trong thiên hạ, Hoàng đế không có cơ hội đại đăng khoa, nhưng vẫn phải có tiểu đăng khoa (lấy vợ) chứ?

Ta muốn dùng kiệu tám người khiêng, ở trong kinh, Báo Phòng chính là nhà của ta và muội. Chừng hai năm nữa. Ta muốn ở đại đồng xây dựng một phòng ở. Đưa cha mẹ nuôi của muội tới đó, chúng ta cũng tới đó ở. Còn hoàng cung....

Chính Đức giơ tay chỉ vào đám người đang quỳ nói:

- Người trong thiên hạ ai cũng coi nơi này là bảo bối, chỉ có ta và muội thấy nó không đáng một đồng! Hoàng cung lưu lại cho bọn họ, ngoài cung mới là nhà của ta và muội! Chờ chúng ta có con, nếu nó không thích, ta cũng không ủy nó tới chỗ quỷ quái này.

Đường Nhất Tiên đỏ mặt, xấu hổ gắt: - Ai muốn cùng ngươi sinh...! Mặt dày, nghĩ tai lại không biết đau....

Chính Đức cười ha ha, hai chân thúc ngựa, chạy thẳng tới cửa cung.

Bên ngoài cửa cung, là một không gian xanh thẳm, bồng bềnh những đóa mây trắng...

Trương Văn Miện lau mồ hôi, chắp tay nói:

- Lưu công.

Lưu Cẩn bước trong kiệu ra: - Vội vã như vậy, tìm chúng ta xuất cung có chuyện gì quan trọng?

Trương Văn Miện muốn nói lại thôi, theo sau Lưu Cẩn vào đại sảnh mới vội vàng nói: - Học sinh phụng mệnh Lưu công, sửa sang lại đám Ti Lễ Giám Vương Nhạc, phát hiện có món đồ này, tin rằng muốn điều Dương Lăng ra khỏi kinh đã không còn khó rồi.

Lưu Cẩn vừa mới ngồi xuống, nghe vậy hai mắt sáng ngời: - Cái gì vậy?

Trương Văn Miện thần bí cười, lấy trong tay áo ra một vật: - Lưu công mời xem.

Lưu Cẩn vội vàng mở ra, nhìn kỹ thêm một lần, lão văn hóa không cao, biết không nhiều chữ nên phải đọc lâu mới rõ, Lưu Cẩn xem hết, nhíu chân mày nói: - Thục vương? Là thật?

Trương Văn Miện nói: - Quản là thật hay giả, cho dù không có căn cứ, trình lên cũng bị Lưu công để ý, chỉ cần Lưu công khéo đưa đẩy, sự tình phiên vương ngay cả Hoàng thượng cũng không dám phái quan viên đi làm, trừ ngự tiền đệ nhất tâm phúc Dương Lăng, còn có thể chọn người thứ hai sao?

Lưu Cẩn vừa nghe, ngửa mặt lên trời cười to...