Ngược Về Thời Minh

Chương 133-2: Đàn Ông Thật Khổ (tt)

Dương Lăng nhớ đến chuyện Mạc phu nhân trêu ghẹo mình lần trước, trái tim không kìm được đập nhanh hơn, thầm nghĩ: “Không phải là Mạc Thanh Hà muốn dùng mỹ nhân kế với mình chứ? Nhưng hôm nay hắn đã hoàn toàn yên tâm về mình, quả thực không cần mình cắm giúp cho hắn một cái sừng to tướng như thế. Hắn là thái giám, vợ lại xuất thân là danh kỹ hàng đầu, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ coi vợ như một món đồ trang trí nên mới không tôn trọng vợ như vậy?”

Mạc phu nhân thấy y đang ngẩn ngơ bèn khẽ đưa tay gạt nhẹ mấy sợi tóc vương trên trán, dáng vẻ thật sự là quyến rũ động lòng người đến cực điểm. Bàn tay thon đưa lên, ống tay áo xanh biếc trượt xuống để lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần.

Thấy Dương Lăng nhìn mình, Mạc phu nhân đung đưa lúng liếng ánh mắt, cười tươi:

- Đại nhân, hãy vào nhà ngồi đi! Trà này lão gia quý lắm đấy, nói là cái gì mà cực phẩm trong cực phẩm, bủn xỉn đến nỗi thường ngày không hề cho tiện thϊếp uống thử. Hôm nay may được nhờ phúc của đại nhân.

Vừa nói thị vừa cất bước khoan thai đi thẳng tới. Đang đứng ở cửa, Dương Lăng cảm thấy một làn hương thơm cao nhã ập thẳng vào trong mũi nên vội lùi lại hai bước, đành xoay người ngồi trở lại ghế.

Mạc phu nhân đi tới bên cạnh y, nhẹ nhàng rót hai chén trà. Lẳng lặng liếc thấy Dương Lăng đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tựa như một vị lão tăng nhập định, khóe miệng thị hơi nhếch lên, một nụ cười quyến rũ mà tà dị thoáng qua rồi chợt tắt. Thị yểu điệu nâng chén, hai tay dâng lên:

- Đại nhân, xin hãy nếm thử trà này xem mùi vị thế nào?

Thấy chén trà đã được đưa tới trước ngực mình, Dương Lăng đành phải dùng hai tay đón lấy. Y nhất thời không đoán được tâm tư của Mạc Thanh Hà, tuy biết đối phương chưa chắc và cũng không cần thiết phải hạ độc hại mình nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng, chỉ khẽ nhấp một ngụm nhỏ ra vẻ như đang thưởng thức.

Cặp mắt lãng đãng tràn ngập ý xuân của Mạc phu nhân cứ nhìn chằm chằm vào y, dường như đang chờ y bình phẩm, ngụm trà này lại chẳng thể nhổ ra, còn có thể ngậm đến lúc nào đây? Dương Lăng đành phải bấm bụng liều nuốt xuống. Trong bụng cũng không phát sinh cảm giác gì khó chịu, y mới thấy yên tâm.

Mạc phu nhân thấy vậy cũng nâng chén lên, nhưng đôi mắt hút hồn lại vẫn nhìn Dương Lăng không chớp, cặp môi hồng khẽ hé ra nhấp một ngụm trà rồi dịu dàng cười nói:

- Quả nhiên là trà ngon, chỉ là mùi vị này… cũng không có gì đặc biệt cả, đúng không Đại nhân?

Thị vừa mới cười, vẻ quyến rũ liền lan tỏa khắp nơi. Nụ cười này thật sự là lẳиɠ ɭơ đến thấu tâm can, tựa như có thể câu hồn hút phách; lại kết hợp với giọng nói trong trẻo yêu kiều mang theo một chút vẻ dịu dàng kia, thật càng có vẻ ngọt ngào vô hạn.

Dương Lăng cũng không thể không thừa nhận nữ nhân này thật đúng là một vưu vật bậc nhất trên đời. Trong số các cô gái mà y từng gặp, có lẽ chỉ có Mã Liên Nhi khi lớn thêm một chút, phong vận thành thục thêm một chút là có thể so được với thị. Còn những cô gái khác đẹp thì có đẹp, nhưng lại căn bản không thể so được với cái vẻ quyến rũ trời sinh tỏa ra từ tận trong xương tủy kia.

Dương Lăng cười khan, đáp:

- Đúng vậy, trà này… thực ra…

Mạc phu nhân khom người xuống, thân hình càng lúc càng sáp đến gần Dương Lăng, cặp mắt câu hồn cứ nhìn chăm chăm vào y, khẽ cất tiếng:

- Thực ra trà này đích thực có một phong vị đặc biệt riêng, chỉ là cách uống của đại nhân không đúng. Đại nhân có muốn biết trà này cần phải uống như thế nào không?

Dương Lăng hơi thẳng người ra phía sau, đáp:

- Hiểu biết của Dương mỗ về loại trà này có hạn, mong Mạc phu nhân hãy chỉ giáo cho!

Mạc phu nhân nghe xong bèn lộ một nụ cười quỷ dị, vừa nâng chén trà lên miệng vừa nói:

- Sở dĩ trà này khác với trà thường, đó là bởi nó phải uống như thế này này!

Dứt lời, thị ngậm một ngụm trà trong chiếc miệng nhỏ xinh, đặt chén trà xuống, chậm rãi xoay eo thon, đột ngột ngồi ngay vào lòng Dương Lăng, tay phải ôm lấy cổ y, bờ môi tươi tắn động lòng người ghé sát tới môi y.

Dương Lăng sợ đến giật nảy người. Nhưng cặp mông căng tròn mềm mại đã ngồi xuống đùi y, trước mắt y lại là một cặp nhũ phong đầy đặn cao vυ't, nếu muốn đẩy ra thì phải đẩy vào đâu đây? Y chỉ đành vội vàng quay đầu né tránh:

- Mạc phu nhân, xin hãy tự trọng!

Tuy nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp quyến rũ nhưng lại quá đê tiện. Nếu không phải Dương Lăng còn chưa biết được rốt cuộc Mạc Thanh Hà có phạm tội ác tày trời gì hay không nên chưa tiện trở mặt, lúc này y sớm đã phất tay áo đứng dậy, đẩy thị ra rồi.

Mạc phu nhân cũng không miễn cưỡng, thị tự nuốt ngụm trà, kế đó vòng nốt tay trái qua ôm lấy cổ Dương Lăng, giọng yêu kiều:

- Dương đại nhân! Ngài đang lo rằng khinh nhờn vợ của quan cấp dưới sẽ bị người ta tố cáo hay sao?

Thị thở ra một hơi buồn bã, hai hàng lông mi dài trĩu xuống, nói tiếp:

- Đại nhân! Ngài còn không biết lão gia… lão gia muốn ta đến hầu hạ đại nhân là có ý gì sao?

Thị đưa mắt liếc nhìn Dương Lăng, dáng vẻ nhu mì quyến rũ:

- Tiện thϊếp vốn là nữ tử ở chốn trăng hoa, ngoài chút nhan sắc này ra thì chẳng còn sở trường gì khác. Lão gia… lão gia cưới tiện thϊếp về chẳng qua chỉ là cho có mà thôi, nào có từng coi tiện thϊếp như người vợ bao giờ! Ông ấy thành tâm muốn thân cận với đại nhân nên mới muốn tiện thϊếp đến hầu hạ ngài, tuyệt đối không dám có ý đồ gì bất lợi với ngài đâu.

Mạc phu nhân vừa nói, vừa không ngừng cọ sát đôi mông căng tròn đầy đặn vào thân thể Dương Lăng. Tuy người thị rất nhẹ nhưng đôi mông mỹ miều đang ngồi trên đùi Dương Lăng dường như lại nặng đến lạ thường, từ đùi y không ngừng truyền lên cái cảm giác mềm mại mà đầy vẻ đàn hồi ở những nơi được cọ sát.

Nếu không phải cặp mông đầy đặn kia cách chỗ yếu hại còn xa và nếu không phải Dương Lăng đang ngồi khép đùi thì e rằng lúc này y đã phải lâm vào cảnh xấu hổ rồi.

Không thể nhẫn nhịn được nữa, Dương Lăng vươn người đứng dậy đẩy thị ra khỏi lòng, lạnh lùng nói:

- Xin phu nhân hãy tự trọng! Phu nhân là vợ yêu của Mạc đại nhân, Dương mỗ sao có thể làm những chuyện như thế này được? Cáo từ!

Dương Lăng chẳng phải là kẻ ngốc. Nếu Mạc công công không làm chuyện gì xấu thì lôi kéo được hắn đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu phải dùng phương thức hưởng thụ thê tử của hắn để thể hiện ý liên minh, cho dù không có điều kiêng kị gì về mặt đạo đức thì ít nhất cũng sẽ bị người ta nắm lấy điểm yếu; sau này khó tránh khỏi sẽ bị Mạc công công đem ra uy hϊếp. Hơn nữa, trong nhà y còn có ba vị vợ đẹp thϊếp xinh nên y vẫn chưa đến mức đói khát phải ăn vụng bừa bãi bên ngoài như thế này.

Lấy vẻ quyến rũ vô ngần của mình làm vũ khí, trước giờ Mạc phu nhân chưa từng gặp phải chuyện gì bất lợi, hoàn toàn không hề có người đàn ông nào có thể kháng cự được sự quyến rũ của thị cả. Hiện giờ Mạc Thanh Hà đã ngầm tỏ ý bảo thị hãy lên giường với Dương Lăng, nhất định là hắn sớm đã thăm dò kỹ càng về Dương Lăng rồi, y không phải là loại quan viên tham tiền háo sắc mới là lạ. Nhưng tại sao… y lại vẫn cứ giả bộ cự tuyệt mình như thế cơ chứ?

Mạc phu nhân hơi bất ngờ, đồng thời cũng nảy lòng háo thắng. Thị chợt bước tới chắn trước cửa, cười yêu kiều:

- Đại nhân là sủng thần của Hoàng thượng, là tổng đốc Nội xưởng, một tay che trời thì còn sợ cái gì chứ? Thϊếp muốn cùng ngài nam hoan nữ ái triền miên một đêm, đó tuy cũng là một cách biểu hiện thành ý của lão gia nhà thϊếp với đại nhân nhưng thực ra thϊếp… thϊếp cũng…

Thị cắn chặt môi, liếc nhìn Dương Lăng với vẻ thẹn thùng vô hạn, khuôn mặt ửng hồng:

- Một công tử trẻ tuổi anh tuấn bất phàm, phong lưu tiêu sái như đại nhân đây, tiện thϊếp mới lần đầu nhìn thấy đã thầm ghi tạc vào lòng rồi. Đại nhân… ngài hãy thành toàn cho nô gia đi…

Vừa nói Mạc phu nhân vừa nhẹ nhàng đưa tay lên tháo nút, chiếc váy lụa màu xanh tựa như một bóng chim hồng lướt đi trên mặt nước, dán sát vào tấm thân mỹ miều vô hạn của thị trượt xuống dưới. Không ngờ trên người thị chẳng còn mảnh vải nào khác cả.

Bờ vai thon gọn mịn màng kia, bầu ngực đầy đặn rung rinh kia, cái eo thon không đầy một vòng ôm kia, cặp đùi trắng nõn thon dài thẳng tắp được khép chặt lại không để lộ ra khe hở nào ở giữa kia, còn cả chiếc gót ngọc đẹp đẽ kia nữa…

Trên tấm thân nõn nà mà mịn màng ấy nổi bật lên những đường cong nhấp nhô lên xuống chết người. Tuy thân thể thị đang trần trụi nhưng vẫn tràn ngập nét phong tình, tự nhiên cởi mở, cặp mắt như mọng nước đang nhìn Dương Lăng với những tình cảm chứa chan, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười yêu kiều quyến rũ còn phảng phất mang theo một ít vẻ lẳиɠ ɭơ…

Đằng sau một cái lỗ xuyên tường bí mật đang có một đôi mắt chăm chú quan sát thân thể hoàn mỹ không chút tì vết nào của thị. Ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, đó chính là đôi mắt của Mạc Thanh Hà.

Một phụ nữ đẹp xiết bao, thật đúng là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hóa! Hơi thở của hắn dần trở nên dồn dập. Hắn rất muốn xách thương lên ngựa đích thân xông pha chiến trường nhưng lại không làm được, do đó hắn mới rất thích nhìn lén phu nhân của mình gian díu với người khác, và đây đã dần trở thành sở thích lớn nhất của hắn.

Khi nhìn người khác hoan hảo với Tiểu Lâu, hắn có thể tưởng tượng mình chính là kẻ đó, hắn có thể nhìn thấy cảnh xuân sắc vô biên khi người phụ nữ lẳиɠ ɭơ đến tận xương tủy kia uyển chuyển rêи ɾỉ dưới thân thể mình, lập tức… hắn sẽ lại có thể nhìn thấy, hắn sẽ có thể cảm nhận niềm vui sướиɠ khi làm đàn ông.

Bởi vì hắn tin rằng tuyệt đối không có chính nhân quân tử nào có thể kháng cự được thân thể và dung nhan tuyệt thế của vị đệ nhất danh kỹ chốn Giang Nam. Loại quan viên áo mũ chỉnh tề như Bố chánh sứ đã không kháng cự được, loại quan viên tự xưng thanh liêm không yêu tiền tài như Án sát sứ cũng không kháng cự được thì loại quan viên mà nhà đã có ba thê thϊếp, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện buôn lậu kiếm tiền như Dương Lăng lại có thể kháng cự được sao?

Lúc này Dương Lăng đã ý thức được rằng đây là một cái bẫy, một cái bẫy rất lớn! Y không biết rốt cuộc Mạc Thanh Hà có ý đồ gì? Rõ ràng mình đã nhận tiền hối lộ của hắn, tại sao hắn còn vội vàng dâng thê tử lên cho mình chứ?

Những đứa trẻ đã biến mất một cách kỳ quái kia, tên hào phú Lý Quý đất Giang Nam đột nhiên quật khởi kia, còn cả ánh mắt yêu thương sủng ái đầy vẻ chân thành của Mạc Thanh Hà khi nhìn Mạc phu nhân lúc y vừa mới đến Mạc phủ kia nữa… Bao nhiêu bức tranh thoáng qua trong óc y, nhắc nhở y rằng chắc chắn có một âm mưu to lớn trong chuyện này.

Nên làm thế nào đây? Cự tuyệt với vẻ đầy chính nghĩa, sau đó phất tay áo rời đi? Như thế hình tượng tham quan mà mình tốn công tạo dựng còn có thể khiến Mạc Thanh Hà tin tưởng được không?

Xuôi thuyền theo nước mà tiếp nhận thị? Thị vốn là nữ tử chốn trăng hoa, cũng chẳng có cái gì gọi là trinh thao danh tiết; một vưu vật tuyệt thế như vậy quả thực là có một mị lực khiến người ta không cách nào khác cự nổi. Nhưng cho dù không suy nghĩ đến cảm giác của các vị phu nhân nhà mình, chẳng lẽ từ nay mình lại phải trở thành con rối cho Mạc Thanh Hà thả sức giật dây hay sao?

Phải làm thế nào mới không dẫn đến sự hoài nghi của đối phương, đồng thời vẫn có thể an toàn thoát thân đây? Thân thể yêu kiều quyến rũ của Mạc phu nhân đã tới gần, trông thật hấp dẫn vô cùng. Khuôn mặt thị nở một nụ cười ngọt ngào tự tin khiến người ta say đắm, cánh tay đã giang rộng tự lúc nào…

Đột nhiên, Dương Lăng chợt nảy ra một kế. Khuôn mặt tỏ ra vô cùng đau khổ, y xoay người lại vỗ mạnh lên bàn khiến cốc đĩa lung lay kêu vang không ngớt, sau đó nghiêm giọng quát to:

- Đứng lại! Đừng có tới đây!

Mạc phu nhân vạn vạn lần không ngờ được Dương Lăng lại có hành động như vậy. Thị cũng từng gặp những vị quan có tiếng thanh liêm hơn y nhiều rồi. Như vị ngự sử Giang Nam kia, một lão già tuổi quá lục tuần, dáng vẻ đạo mạo như một chính nhân quân tử, nhưng vừa thấy tấm thân trần trụi của thị rồi cũng chẳng giống như một con chó đực mà nhào tới sao?

Y… Y thật sự đứng đắn như vậy sao? Không phải lão gia đã từng điều tra về y rồi sao? Y tham tiền háo sắc, còn xưng huynh gọi đệ với một gã vẽ xuân cung đồ, y thật sự là chính nhân quân tử được sao?

Thị ngạc nhiên đứng lại, buột miệng hỏi:

- Đại nhân, ngài... ngài không thích ta? Chẳng lẽ Tiểu Lâu không xứng được quyến luyến với ngài một phen hay sao chứ?

Dương Lăng đau khổ chau mày lại, chậm rãi ngoảnh đầu đi, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười nhăn nhó:

- Ta có một thị tì xinh đẹp theo hầu bên cạnh. Có phải phu nhân cho rằng giữa ta và cô ấy có điều gian díu gì, phải không?

Mạc phu nhân không biết vì sao y lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, không kìm được ngạc nhiên há hốc miệng. Một mỹ nhân đang lõa thể mà khuôn mặt lại như thế, nhìn thật là vừa cổ quái vừa tức cười.

Thị hơi ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu đáp:

- Tiện thϊếp đã gặp vị cô nương đó mấy lần. Cô ấy... gáy thẳng eo ngay, lông mày tụ mà không tan, còn cả tư thái khi bước đi nữa... Tiểu Lâu nhìn người đã nhiều, vị cô nương đó hẳn vẫn còn nguyên tấm thân xử nữ.

Nói đến đây thị chợt bụm miệng cười, yêu kiều cất tiếng:

- Đại nhân đã có ba phòng thê thϊếp rồi mà còn sợ phải nạp thêm một phòng nữa sao? Cớ gì không tiếp nhận luôn vị cô nương ấy? Tư sắc của cô ta quả thực không tồi.

Dương Lăng đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười ha hả một tràng dài. Tràng cười này không phải là giả mà là thật sự phát ra từ nội tâm: “Thật đúng là trời giúp ta rồi. Vốn còn tưởng Mạc phu nhân đã hiểu lầm giữa ta và Văn Tâm có gì nhơ nhuốc, ta không tránh khỏi phải mất công miệng lưỡi một phen. Nhưng giờ thị đã nhận ra Văn Tâm vẫn còn là xử nữ, như vậy lý do mà ta bịa ra sẽ càng đáng tin hơn rồi.”

Tràng cười như bị thần kinh của Dương Lăng khiến Mạc phu nhân ngẩn người, lắp bắp hỏi:

- Đại nhân… Đại nhân cười cái gì vậy?

Dương Lăng cười lạnh một tiếng, khóe miệng hơi co giật (vì nén cười), sau đó mới buồn bã giải thích:

- Phu nhân tưởng ta không muốn sao? Đại trượng phu ai mà chẳng muốn tam thê tứ thϊếp, con cháu đầy nhà? Ôi, Mạc phu nhân…

Y ra vẻ “tham lam” liếc nhìn tấm thân mê người của Mạc phu nhân, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn xuống chỗ hấp dẫn quá độ bên dưới, rồi vội vàng rời ánh mắt đi, ngẩn ngơ nhìn về ô cửa sổ nói tiếp:

- Hôm nay ta và phu nhân đã đứng với nhau ở đây thế này, quyết sẽ không bao giờ kể chuyện giữa chúng ta với người khác, do đó chuyện xấu này của ta cũng chẳng ngại nói cho phu nhân nghe. Phu nhân tưởng ta muốn nạp thϊếp sao? Nếu không phải là Hoàng thượng ban hôn, ta sao chịu để bọn họ qua cửa chứ? Phu nhân có biết tại sao ta vì thê tử mà dám kháng chỉ không? Đó là vì ta có lỗi với cô ấy, cô ấy gả cho ta đã được hơn một năm nhưng vẫn còn nguyên tấm thân xử nữ vậy mà cô ấy chẳng hề oán hận ta chút nào. Sao ta có thể không yêu không thương cô ấy chứ?

Mạc phu nhân cả kinh trợn tròn mắt, đưa tay chỉ về phía y, lắp bắp:

- Ngài… Ngài… Thân thể ngài có tật kín…

Thị vừa nói vừa lùi lại, đột ngột nhặt chiếc váy dưới đất lên khoác vào người.

Một phụ nữ giống như thị, lại trải qua những chuyện như thế, căn bản không sợ bị nam nhân nhìn thấy tấm thân lõα ɭồ của mình, thậm chí là hy vọng được nhìn thấy dáng vẻ thần hồn điên đảo của nam nhân khi nhìn vào tấm thân ấy. Nhưng thị lại không muốn để cho một nam nhân không phải là đàn ông thực thụ nhìn ngắm mình.

Dương Lăng gật gật đầu đầy vẻ đau đớn, u sầu đáp:

- Phải! Cô nữ tì mà ta mang theo bên người đó vốn là con gái của Cao thái y bị chém khi tiên đế băng hà. Ta đã cứu cô ấy, mang theo cô ấy bên người chỉ vì muốn cô chữa giúp ta khỏi cái bệnh không tiện nói ra kia, nhưng… đến bây giờ vẫn chưa tiến triển chút nào. Ta… Ta…

Nói tới đây y chợt xoay người lao qua bên cạnh Mạc phu nhân, dáng vẻ hổ thẹn hoang mang chạy trốn ra khỏi đại sảnh.

Mạc phu nhân nắm chặt chiếc váy trên người, ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, một hồi lâu sau mới chợt khom người ôm bụng cười vang. Thị cười đến nỗi chảy cả nước mắt, không biết là đang cười Dương Lăng hay là cười chính bản thân mình.

Mạc công công đứng phía sau lỗ bí mật trên bức tường đang chờ xem kịch hay cũng ngây dại cả người. Thảo nào… thì ra là thế…, đáng thương, thật là đáng thương! Mình là một thái giám hàng thật giá thật, lẽ nào y lại không phải?

Là người chung cảnh ngộ, rốt cuộc Mạc công công đã hiểu được vì sao Xưởng đốc Nội xưởng vừa mới nhậm chức đã bắt đầu vừa nhận hối lộ vừa đi buôn lậu, liều mạng kiếm tiền như thế rồi.

Đúng thế, loại đàn ông không hoàn chỉnh như chúng ta thì ngoài việc nắm lấy tiền bạc, ngoài việc dùng tiền bạc để chứng tỏ mình là một kẻ có thể khiến người ta phải tôn kính ra thì còn có thể làm được gì khác nữa?

Đằng sau bức tường, hắn không kìm được cũng bật cười. Ban đầu là cười khe khẽ, sau đó cất tiếng cười rộ, tiếng cười pha lẫn nước mắt…