Ngược Về Thời Minh

Chương 120: Thần tài phương tây

Liễu Bưu cười nói:

- Đại nhân! Trong Cẩm Y vệ có trên hai mươi thiên hộ, đại khái ti chức cũng biết một ít. Nếu nói bất đắc chí nhất thì có hai người, một người là vị Ngô thiên hộ này, người còn lại chính là vị Thiên hộ người Sắc Mục tên Vu Vĩnh cả ngày gác cổng Trấn phủ ty đó.

Ngô Kiệt không phải là thân tín của Trương chỉ huy sứ và Mâu trấn phủ sứ cho nên luôn luôn bị gạt qua một bên. Nếu đại nhân trọng dụng ông ta, nhất định ông ta sẽ trung thành với đại nhân.

Hơn nữa... theo ty chức thấy, chúng ta xung đột cùng Đông xưởng chủ yếu bởi vì chúng ta có quyền quản chế Đông xưởng, lại đoạt quyền giám sát thuế của bọn họ; đây là nguồn tiền bạc lớn nhất của đối phương nên sẽ không thể tránh khỏi phát sinh xung đột với họ.

Nhưng Cẩm Y vệ lại khác! Cẩm Y vệ theo chế độ quân quản, được triều đình trích bạc ra nuôi, xưa nay bọn họ hết sức hợp tác với Đông xưởng là bởi Đông xưởng có quyền giám sát thuế, tiền lắm của nhiều, hứa hẹn rất nhiều lợi ích cho Cẩm Y vệ. Chỉ cần chúng ta có thể thu thập thành công những gã Thuế giám được cử từ ty Lễ Giám đến mọi nơi, khiến bọn họ nghe theo lệnh của đại nhân thì khi đó muốn chia rẽ xưởng vệ cũng không khó.

Do đó, cho dù Ngô thiên hộ trung thành với Cẩm Y vệ, đại nhân cũng không cần lo lắng. Nếu như Trương chỉ huy sứ biết chúng ta không hề có ý làm khó ông ta, có lẽ ông ta sẽ thoát ly khỏi Phạm công công mà giao hảo với đại nhân đó.

Dương Lăng nghe xong liền bừng hiểu. Mối quan hệ giữa Cẩm Y vệ và Đông xưởng được kết dính bởi tiền bạc, ta có thể đánh một phe và lôi kéo một phe. Chỉ cần mình khống chế được các viên quan Thuế giám các nơi, nắm chắc con đường tiền bạc này, đồng thời hứa hẹn lợi ích nhất định cho Cẩm Y vệ thì ít ra cũng có thể khiến cho Cẩm Y vệ giữ vị trí trung lập.

Dương Lăng vui mừng bảo:

- Được! Ngày mai ta sẽ xin Hoàng Thượng hạ chỉ điều Ngô thiên hộ qua Nội xưởng. Ngoài ra còn có huyện thừa Hoàng lão của trạm Kê Minh, ông ấy có ơn tri ngộ với ta. Huynh đệ và Nhất Thanh đều là cao thủ xông phong hãm trận, song hai người bọn họ lại thạo xử lý tin tức tình báo và quản lý nội chính hơn. Phải có bốn người các vị, cái Nội xưởng này của ta mới có thể đứng vững được.

Y đang nói đến đây chợt lão quản gia từ ngoài cửa ló đầu vào, vẻ mặt cổ quái thưa:

- Lão gia! Ngoài cửa có vị... có vị đại nhân của Cẩm Y vệ muốn cầu kiến người ạ.

Dương Lăng ngẩn ra, buột miệng hỏi:

- Có phải là vị đại nhân đó họ Tiền không?

Lão quản gia cười bồi đáp:

- Vị đại nhân đó nói hắn họ Vu, có điều diện mạo của ông ta không giống chúng ta, là người Sắc Mục.

Người Sắc Mục! Vu Vĩnh? Vừa mới nhắc đến gã, không ngờ gã đã xuất hiện rồi. Gã đến đây làm gì nhỉ? Dương Lăng nhìn Liễu Bưu với vẻ hồ nghi. Liễu Bưu cũng không xác định được ý đồ của Vu Vĩnh, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đại nhân! Bởi vì vị Thiên hộ Vu Vĩnh này là người Sắc Mục, cho nên ở trong Cẩm Y vệ mọi việc của ông ta đều không được như ý. Nghe nói ba người con gái của ông ấy đều là mỹ nhân dị quốc tóc vàng mắt xanh. Trưởng nữ gả cho cháu của Vương Nhạc công công làm vợ, do nể mặt Vương công công nên Trương chỉ huy sứ mới cho ông ta một chức quan nhàn tản có lộc không quyền. Ty chức đoán không phải do Trương chỉ huy phái ông ta đến. Có điều người này chỉ biết so đo chút lợi nhỏ, tuy ở trong quân song lại giống như con buôn, không có tài cán gì. Đại nhân hãy cứ thử thăm dò ý tứ của ông ta rồi tìm cớ đuổi đi là xong.

Dương Lăng gật đầu:

- Ừm! Huynh đệ hãy đến phòng khách đối diện chờ ta đã, đợi ta thăm dò được ý đồ của ông ta rồi tính tiếp.

Quả thực Vu Vĩnh mạo muội đến nhà Dương Lăng là vì muốn nương nhờ y. Trong Cẩm Y vệ gã vẫn luôn là "đồ trang trí" có chức không quyền, bị người ta cười thầm gọi là “Thiên hộ gác cổng” nên trong lòng vẫn luôn không thoải mái.

Hôm nay gã nghe nói Dương Lăng sắp thiết lập phủ nha, nhậm chức xưởng đốc Nội xưởng. Thế là sau khi cân nhắc trù tính một phen, gã cảm thấy nếu như nương nhờ Dương Lăng và được trọng dụng, chỉ cần Nội xưởng đứng vững, gã sẽ trở thành công thần, hô mưa có mưa, gọi gió có gió. Nếu như Nội xưởng địch không lại Đông xưởng và sụp đổ, gã cũng có chỗ dựa vững chắc là Nội tướng(*) Vương Nhạc, tối thiểu cũng sẽ không bị liên luỵ gì. Loại mua bán một vốn bốn lời như vậy thật là một cơ hội hiếm có.

(*: Nhắc lại Nội tướng là người cầm đầu toàn bộ hoạn quan)

Phàm đã kính Phật, đương nhiên phải đốt một bó nhang trước, còn bây giờ muốn thể hiện thành ý của bản thân, đương nhiên cũng phải chọn khi tiền đồ Dương Lăng còn chưa rõ ràng. Nếu như đợi đến lúc người ta phát đạt rồi, chỉ sợ dù có đưa con gái đến nhận họ nhận hàng thì cũng chỉ có thể được làm đại thủ lĩnh gác cổng của Nội xưởng mà thôi. Dựa trên nguyên tắc làm ăn thấy được thì phải chịu bỏ vốn liếng, Vu thiên hộ không chờ được đã vội vã đến nhà Dương Lăng.

Hai mỹ nhân Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai nghe nha hoàn báo lại có khách đến, hơn nữa còn là người Sắc Mục tóc vàng mắt xanh thì cảm thấy phát hoảng. Lão gia vừa mới về nhà liền đã liên tiếp gặp gỡ hai người khách, chẳng lẽ Hoàng Thượng lại giao cho y công việc gì bắt y phải xa nhà hay sao?

Tiểu hoàng đế này đêm tân hôn không lo động phòng mà lại chạy đi đốt pháo hoa rồi phê duyệt tấu chương, trước giờ làm chuyện đều không hề tính toán; nếu không thì y cũng không ban hôn xong rồi lại bảo lão gia hầu y đốt đèn đốt pháo, hại chúng ta gối chiếc phòng không. Đáng ghét! Hoàng Thượng lại bị động kinh rồi à? Hai cô con gái oán hận trong lòng, hoàn toàn quên sạch lòng cảm kích vô hạn với Chính Đức khi vừa nhận được thánh chỉ hôm qua.

Gặp mặt Dương Lăng, Vu Vĩnh chỉ hỏi han vài câu liền đi thẳng vào vấn đề, nói rằng muốn gia nhập Nội xưởng. Dương Lăng thấy vậy cũng không khỏi âm thầm lắc đầu: "Làm gì có chuyện vừa gặp mặt, chưa thăm dò rõ nội tình của đối phương mà đã huỵch toẹt ra như vậy nhỉ? Tốt xấu gì gã cũng đã lăn lộn trong Cẩm Y vệ nhiều năm như vậy rồi, không ngờ kinh nghiệm quan trường còn non hơn cả mình! Quả nhiên người này không dùng được.”

Mặt lạnh như tiền, Dương Lăng thờ ơ đáp:

- Dương mỗ đa tạ sự thưởng thức của Vu đại nhân! Không phải Dương mỗ muốn cự tuyệt đại nhân, nhưng thật sự Dương mỗ không đành làm lỡ tiền đồ của đại nhân đâu! Vu đại nhân! Hiện tại ngài đường đường là thiên hộ trong Cẩm Y vệ, mà Nội xưởng này của ta, cần người không người, cần tiền không tiền, nào có tiền đồ gì?

Vu Vĩnh sớm đã biết được thanh danh của mình vốn không tốt, không mấy người coi trọng mình, da mặt gã đã được trui rèn từ lâu. Nghe xong gã không hề nản chí, đang muốn biểu hiện lòng trung thành thêm một phen thì Dương Lăng đã ngắt lời:

- Vu đại nhân! Nội xưởng rất nghèo túng, không so được với Cẩm Y vệ có trạm dịch địa phương để cung cấp thêm chi dụng. Ta đang tính thu mua vài cửa hàng ngựa xe từ dân gian để đảm nhận công việc thu thập tình báo và thông tin, học theo Đông Thi (1) làm trò cười cho thiên hạ. Ngài đến gia nhập Nội xưởng nào có tiền đồ gì?!

Nghe xong, Vu Vĩnh không khỏi ngạc nhiên rồi lập tức tiu nghỉu nói:

- Đại nhân không cần khách khí nữa. Than ôi! Thì ra Dương đại nhân cũng đã nghĩ đến biện pháp này rồi. Vu mỗ biết Hoàng Thượng không phát bạc cho đại nhân, nên đã vắt óc nghĩ ra kế sách này, định hiến cho đại nhân để biểu lộ thành ý. Giờ thì... thôi vậy.

Nói rồi gã chán nản chắp tay cáo từ. Dương Lăng nghe thế rất lấy làm kỳ lạ, vội cản lại hỏi:

- Sao? Vu đại nhân cũng nghĩ đến ý tưởng mở cửa hàng ngựa xe rồi ư?

Vu Vĩnh lắc đầu thở dài:

- Vu mỗ biết những người đọc sách các ngài đều xem thường thương nhân, tưởng ngài chưa hẳn sẽ nghĩ ra được chủ ý đưa buôn bán vào chính trị. Mỗ tưởng rằng chỉ có mình mình mới nghĩ ra được nước cờ độc đáo này thôi, nào ngờ đại nhân đã... Thật hổ thẹn!

Trong lòng Dương Lăng thầm máy động, y bèn bảo:

- Xin Vu đại nhân cứ trình bày ý tưởng của ngài, hai chúng ta cùng kiểm chứng một chút đi! Nếu như ngài và ta ý kiến tương đồng, chỉ cần đại nhân thật sự coi trọng Dương mỗ, Dương mỗ nguyện sẽ làm việc cùng đại nhân.

Vu Vĩnh nghe vậy mừng rỡ hỏi lại:

- Lời của Dương đại nhân là thật ư? Ha ha, vậy ta xin thẳng thắn nói hết. Vừa rồi đại nhân có kể qua loa, nói cái gì mà cửa hàng ngựa xe nghèo kiết, có phải là sợ tin tức bị lộ sẽ đưa đến sự kiêng kị của xưởng vệ không?

Dừng một chút, gã hớn hở nói tiếp:

- Hạ quan một lòng chân thành với đại nhân, đại nhân hẳn sẽ không cần dối gạt ta nữa chứ? Đây là một ý tưởng tự thân sinh lợi, một vốn bốn lời tuyệt diệu, nhưng đám người của Đông xưởng và Cẩm Y vệ chỉ biết bóc lột đó lại không nghĩ ra.

Mở cờ trong bụng, Vu Vĩnh giải thích rõ:

- Đại nhân! Cửa hàng ngựa xe do dân gian trăm họ lập nên nhiều lắm chỉ là để kiếm miếng ăn qua nhày. Còn nếu do đại nhân mở ra thì với quyền thế của Nội xưởng, chắc chắn đi khắp nơi không hề gặp trở ngại gì, nhất định sẽ tiền vô như nước. Ngày nay Đại Minh sản vật phong phú, cái còn thiếu là cái gì? Đó chính là phương tiện vận chuyển.

Đại nhân cũng thấy đó, Đại Minh đất đai phì nhiêu, giao thông vô cùng tiện lợi, đường từ hai kinh (chỉ kinh sư và kinh đô) thông đi khắp mọi nơi, vận chuyển người hay vật đều không thành vấn đề; dọc theo bờ Nam, Bắc Vận Hà, bao nhiêu thành trì đã mọc trên những vùng đất hoang vu? Thanh Giang, Tế Ninh, Lâm Thanh, Thiên Tân, Hà Tây, có nơi nào không hưng vượng nhờ đường vận chuyển sông nước?

Dân chúng bình thường mà mở cửa hàng ngựa xe, thường là không đi được xa, chẳng có bao nhiêu động lực, còn bị quan phủ bóc lột dọc đường và khống chế nên không thể phát triển mạnh được. Song nếu là Nội xưởng mở ra, vậy thì lại khác. Nói ví dụ, Hồ Nam Hồ Bắc dư thừa chì trắng, một gánh (50kg) hai lạng bạc, vận chuyển đến Quảng Đông có thể bán được sáu lạng mỗi gánh, giá cao gấp ba lần; nếu còn được cho phép vận chuyển từ bản địa ra hải ngoại, mỗi gánh chì trắng có thể tinh luyện và lấy ra được mười tám lạng bạc trắng, gấp chín lần; vận chuyển phần chì trắng đã trải qua tinh luyện về Quảng Đông, mỗi gánh còn có thể thu được sáu lạng bạc trắng. Như vậy, một gánh chì trắng đi một vòng, sẽ lời ròng được chừng tám lạng bạc (*). Với năng lực của Nội xưởng, một chuyến buôn nào chỉ ngàn gánh vạn gánh? Đó là biết bao nhiêu bạc chứ? Nếu dựa vào năng lực của Nội xưởng để mời chuyên gia tinh luyện từ hải ngoại về, tự mình tinh luyện lấy, lợi nhuận đó còn phải gấp mấy lần.

(* Ba_Van: Nguyên văn là thế. Mình cũng chả hiểu Nguyệt Quan tính toán làm sao mà thành ra lời tám lạng!!!)

Vu Vĩnh nói hăng đến độ nước bọt văng tứ tung, Dương Lăng nghe mà há mồm trợn mắt. Vu Vĩnh tưởng mình đã nói trúng tâm sự của y, không khỏi đắc ý cười nói:

- Đây mới chỉ là một điều mà thôi! Chúng ta còn có thể mang lương thảo đến biên ải, đưa muối ăn về Hoài Dương, bán vải vóc cho vùng Ngô Việt, đem trà vào Thục Xuyên, chuyển đồ sứ tới Giang Hoài… Vào Nam ra Bắc, đầy ắp các loại ngựa xe. Ngựa xe đi đến nơi nào là sẽ có một dòng sông bạc chảy qua nơi đó.

Vả lại mở cửa hàng ngựa xe, chở hàng chở khách, đi đường bọn họ phải ăn phải uống phải ngủ phải nghỉ chứ gì? Vậy tửu lâu khách sạn không cần thiết sao? Chúng ta có thể tự xây cất khách điếm dọc đường, tránh để “nước tốt chảy vô ruộng người”. Dọc đường bọn họ cần tìm kỹ nữ, cần đánh bạc chứ gì? Vậy thanh lâu sòng bạc chúng ta cũng đừng bỏ qua. Có tất cả những thứ tửu sắc tài vận này, muốn thu thập tin tức tình báo kiểu gì mà không được? Ha ha ha... Đại nhân, đây thật đúng là diệu kế đấy, không biết suy nghĩ của Vu mỗ có giống với tâm ý của đại nhân không?

Dương Lăng lau nước bọt dính đầy mặt, lắp bắp:

- Ơ... Ta đúng là đang nghĩ như vậy đấy, không ngờ anh hùng sở kiến lược đồng, Vu huynh quả là... quả là thương nhân thiên tài!

Vốn Vu Vĩnh không cho nghề buôn là hổ thẹn nên được Dương Lăng khen ngợi, gã lấy làm vui sướиɠ trong lòng, không khỏi cười lớn:

- Đó là lẽ đương nhiên! Hạ quan xuất thân từ gia tộc bá tước Phùng Y Cống Phú Nhĩ Tư Thái Bá Cách, nghe bà nội ta nói tổ tiên nhà ta đều là những vị thiên tài về kinh doanh đó!

Dương Lăng vừa nắm chặt tay gã, vừa mừng rỡ nói:

- Ngày mai nhân tiện bản quan có việc vào cung, nhất định sẽ xin Hoàng Thượng điều đại nhân gia nhập Nội xưởng. Có được Phùng... Y... Cống... Vu Vĩnh đại nhân, quả thực là may mắn của Nội xưởng!

(1) nguyên văn "Đông Thi hiệu tần", dựa tích nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi khi đau bụng thường hay nhăn mặt, nhưng sự nhăn mặt đó càng làm cho nàng thêm hấp dẫn. Cùng xóm có cô Đông Thi, thấy vậy cũng bắt chước ôm bụng nhăn mặt, nhưng càng nhăn thì mặt càng thêm xấu xí. Do đó có điển tích "Đông Thi hiệu tần", nghĩa là Đông Thi bắt chước nhăn mặt.