Sáng sớm, công thần công khanh, vương hầu quan tướng đã tập trung vào hoàng cung. Các cung điện chính đã được chuẩn bị bánh pháo, chữ Song Hỷ (囍) đỏ thếp vàng, nến to, thảm đỏ trải dài trên sân rồng (ngự lộ).
Đội Trung Hoà Thiều nhạc(1) được bố trí trước điện Thái Hoà còn bệ đỏ rực của dàn đại nhạc được bố trí bên trong điện Thái Hoà. Đội nghi trượng rước dâu được sắp xếp bên ngoài Ngọ môn, trong đó có một chiếc kiệu lễ hoàng hậu, hai chiếc kiệu lễ hoàng phi. Trong ba chiếc kiệu ấy chỉ có chiếc kiệu của hoàng hậu phủ màn bằng gấm màu vàng đỏ, phía trên dùng kim tuyến thêu phượng hoàng.
Đội "nữ nhạc"(2) được bố trí riêng đằng sau cung Càn Thanh và trước điện Giao Thái. Tại điện Thái Hoà, đám vương công đại thần đủ tư cách góp mặt đang hớn hở đứng trên thềm rồng và trong đình viện. Hồng Lư Quan của bộ Lễ và Dương Lăng với vai trò là Chính và Phó sứ giả đứng ở hàng đầu. Dương Lăng thấy hai bên đều là nữ quyến của quan lại ngoài triều, ai nấy đều vận lễ phục Cáo mệnh, y liếc trộm vài cái, lại không tìm thấy Ấu Nương trong tầm mắt.
Khoảnh khắc sau, hoàng đế Chính Đức giá lâm điện Thái Hoà, văn võ bá quan, công khanh Cáo mệnh lập tức đồng loạt rào rào quỳ xuống thực hiện "ba quỳ chín lạy" chúc mừng hoàng thượng. Trông khí sắc của Chính Đức hôm nay cũng rất tốt, y mỉm cười ngồi lên ngai vàng, bảo văn võ bá quan đứng dậy. Thượng thư bộ Lễ mới nhậm chức Vương Hoa tay ôm sắc vàng, ấn vàng, bước ra chính giữa đại điện cao giọng tuyên đọc lễ sắc phong, ấn phong cho Hoàng Hậu và Hoàng Phi của Hoàng Đế. Hồng Lư Quan và Dương Lăng tiếp nhận Tiết, sắc, ấn xong liền tiến thẳng ra Ngọ môn đi nghênh đón hoàng hậu.
Hôm nay hoàng đế Chính Đức cảm thấy thân dưới vẫn không thật thoải mái, song đã không còn có cảm giác tưng tức nữa. Nghe lời chỉ dẫn của Dương Lăng, lại gạt đi tâm sự con trai, cho nên hôm nay ngồi trên điện nhìn thấy trong cung náo nhiệt như vậy, trong lòng y cũng hết sức hưng phấn.
Chính Đức hoàn toàn không cảm giác được hôm nay y mới là chú rể, ngồi bên trên ngó đám người lúc nhúc mà vui mừng khôn tả. Lão Vương Nhạc với vẻ vui mừng tràn ngập khuôn mặt già nua ngó thấy cũng sắp đến giờ, vội lập cập bước đến trước mặt Chính Đức, khom người thưa:
- Hoàng thượng, đã đến giờ rồi, mời hoàng thượng khởi giá đến cung Càn Thanh chờ Hoàng hậu nương nương yết kiến.
Chính Đức "ờ" một tiếng, mỉm cười đứng dậy. Y vừa định trở về cung Càn Thanh, chợt liếc mắt trông thấy trong đám Cáo mệnh phu nhân ấy có một bóng người quen thuộc. Y đứng trên thềm rồng nên nhìn thấy rõ, không khỏi mừng rỡ chỉ vào đám người kêu lên:
- Ấu... Dương phu nhân, mau gọi Dương phu nhân lên đây gặp trẫm.
Đám phu nhân nọ đều là Cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, nhị phẩm, đầu đội đầy châu ngọc, khăn choàng bào rộng, song phẩm hàm càng cao thì màu sắc của những khăn choàng đó càng nhạt. Hàn Ấu Nương và một vị tam phẩm Cáo mệnh phu nhân đứng ở sau cùng, tuổi lại nhỏ nhất, ăn vận lại tươi sáng nhất, cho nên phía trên chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.
Hoàng Đế đột nhiên dừng chân chỉ vào đám vợ quan kêu ầm lên, lập tức kinh động văn võ bá quan đang ân cần hỏi han lẫn nhau. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía đám nữ quyến đó, cùng thấy một người con gái xinh đẹp vận trang phục Cáo mệnh tam phẩm bước nhanh về phía trước, quỳ dưới bậc thềm, thưa:
- Thần thϊếp Dương Hàn Thị tham kiến Hoàng Thượng.
Trong triều, tam phẩm Cáo mệnh trẻ tuổi như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn là họ Dương, lập tức có mấy vị đại nhân đã đoán ra thân phận của nàng. Cho dù những vị quan văn này có thái độ đối với Dương Lăng như thế nào, phần lớn đều có cảm tình đối với người con gái dám xông vào pháp trường cứu chồng này.
Chính Đức cười lớn nói:
- Đứng lên, đứng lên, việc trẫm chính miệng ban hôn, nếu không phải vì thấy phu nhân, suýt nữa đã quên rồi. Vương Nhạc, lập tức sai Ty lễ giám ban chỉ cho phủ Uy Vũ bá, khâm thưởng Ngọc... ớ... tên thì chốc nữa khanh hỏi Dương phu nhân một chút là được. Khâm thưởng hai người con gái này làm vợ của Dương Lăng. Hôm nay ngày đại hôn của trẫm, trẫm cũng cho khanh hưởng lây chút không khí vui, tấn phong cả hai cô làm Thất phẩm Cáo mệnh.
Ban thưởng tước lộc có thể dựa theo công lao, cũng có thể dựa vào thánh quyến, cho dù bên cạnh có người không phục cũng không nói được gì. Nhưng Vương Nhạc nhìn thấy sắc mặt một số đại thần có vẻ không vui, bèn hỏi khẽ:
- Hoàng Thượng, hai người thϊếp thất (vợ nhỏ) cũng phong Cáo Mệnh, hình như...
Chính Đức bực bội đáp:
- Không phải là mới phong thất phẩm thôi à? Dương Lăng sắp đảm nhiệm Xưởng đốc Nội tập sự xưởng rồi, khanh nói thϊếp thất của y có nên phong thất phẩm Cáo mệnh không?
Chính Đức nói xong phất tay áo ngang nhiên bỏ đi, Vương Nhạc đứng ngây ra đó, há mồm trợn mắt: “Cái gì? Nội tập sự xưởng? Tây xưởng mới mở lại vài ngày mà, sao lại muốn mở thêm... Nội xưởng?". Nhất thời Vương Nhạc cũng cuống lên, không truy cứu tiếp chuyện phong Cáo mệnh cho thϊếp thất nữa, vội vã gọi một tên tiểu thái giám tới sai đi hỏi Dương Hàn Thị tên họ của hai người thϊếp, còn mình thì đuổi theo Chính Đức.
Lúc nãy hai người nói nhỏ, đa số quan viên bên dưới không nghe thấy, chỉ nghe được Hoàng Đế khâm thưởng vợ nhỏ cho Dương Lăng, còn ban thưởng phong hiệu Cáo mệnh cho hai cô, trong lòng không khỏi vừa đố kỵ vừa hâm mộ. Xem thánh quyến người ta như vậy, mình sao thể so được, thật đúng là quân nịnh thần!
Đám Cáo mệnh phu nhân nhìn thấy Hoàng Đế đi rồi thì lại thở phào một hơi. Cho dù chó mèo nhà họ Dương có được phong quan tấn chức cũng không liên quan đến bọn họ. Lão già ở nhà vốn đã sủng ái đám tiểu hồ ly tinh, nếu một ngày nào đó Hoàng Thượng cao hứng rồi phong thưởng cho toàn bộ bọn chúng, có thân phận Cáo mệnh phu nhân rồi, mình sau này há không phải sẽ càng không trị được chúng ư?
Dương Lăng và Hồng Lư Quan mang sắc vàng, ấn vàng đặt trong "Long đình"(3), hai người cưỡi hai con ngựa cao lớn thắt lụa đỏ hoa đỏ dẫn đội nghi trượng, cổ nhạc, quan viên rước dâu, thái giám, cung nữ và thị vệ ra khỏi Ngọ môn, kết hợp với nghi trượng của Hoàng Hậu, khiêng hàng đống lễ vật, cả đoàn người ngựa với đủ màu sắc sặc sỡ nối dài hàng dặm. Chuyện nhà thiên tử quả nhiên có khí thế khác thường.
Dân chúng kinh sư sớm đã chen chúc đứng chật ních dọc hai bên đường, còn có mấy trăm người dân và trẻ con nối đuôi đi theo. Đội nghi trượng hoành tráng vừa đến trước phủ của Hạ đại nhân, Hạ Nho đã mặt mày rạng rỡ dẫn một đám già trẻ ra ngoài nghênh đón. Hồng Lư Quan xuống ngựa cao giọng tuyên đọc thánh chiếu, sau đó mỉm cười đỡ đương kim quốc trượng dậy. Trước cổng phủ đệ lập tức “tiếng pháo nổ vang giòn khắp phố, cổ nhạc kia inh ỏi khắp trời".
Đám quân tướng lực lưỡng khiêng liễn phượng của Hoàng Hậu, khiêng kiệu lễ và Long đình vào tiền viện, rồi lại do thái giám, cung nữ khiêng đến trước "Tú lâu" (lầu hoa) ở hậu viện. Giám chánh Mạc Đạo Duy của Khâm thiên giám lúi cúi chạy trước đoàn người vung tay múa chân chỉ đạo thái giám đặt kiệu đúng theo hướng may mắn.
Lập tức có thủ lĩnh thái giám dẫn cung nữ bưng lễ phục, khăng choàng và mũ phượng của Hoàng Hậu vào trong hầu hạ Hoàng Hậu thay y phục. Mắt thấy con gái mình đã "vượt long môn", trở thành Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, Hạ Nho cười tươi như hoa, nắm tay Hồng Lư Quan và Dương Lăng cảm ơn không ngớt.
Chỉ một lát sau, Hoàng Hậu nương nương đã mặc xong khăn choàng mũ phượng, khoan thai bước theo bốn cung nữ ra khỏi Tú lâu, quỳ gối tiếp nhận sắc vàng, ấn vàng. Hoàng Hậu đầu đội mũ phượng, không dùng vải đỏ trùm đầu, bọn quan viên đi theo ai nấy đều kiễng chân hòng xem mặt mũi vị Hoàng Hậu nương nương này.
Vị hoàng hậu này tuổi trạc mười lăm mười sáu, diện mạo thanh tú đoan trang, rèm châu trên mũ phượng rủ xuống càng làm tăng thêm mấy phần ý vị. Có điều tuy da nàng trắng ngần như ngọc, nhưng trên khuôn mặt hai gò má lại đỏ rực nổi bật, trông hết sức buồn cười. Hạt châu trên mũ rủ xuống hai chòm tóc mai, hàng mi cong vυ't, thoạt nhìn trông giống như một ma-nơ-canh không có sức sống.
Dương Lăng trông thấy vô cùng thất vọng. Người con gái này tuy nhìn không thấy khuyết điểm, nhưng lại thiếu thứ cá tính thu hút người ta. Nhất là cái khí chất điềm đạm nho nhã ấy, hoàng thượng Chính Đức sẽ thích sao?
Y đâu thể ngờ vị Hoàng Hậu này đã xin không biết bao nhiêu bậc cao nhân chỉ bảo cho cách trang điểm này. Đêm qua vị Hoàng Hậu này lại còn tắm rửa cả đêm, khiến mấy nha đầu nhóm lửa sắp mệt gãy lưng rồi.
Cả cơ thể của hoàng hậu nương nương được dùng bột đậu xanh và phấn thơm xát lên tạo nên lớp mặt nạ, tiếp đó lại dùng mật ong và cánh hoa giã ra thành bột để rửa, cuối cùng bôi một lớp mỡ dê và hương liệu thơm; thoa phấn sáp lên mặt, kẻ chân mày, đánh nền mắt, tô mày đen, quết môi đỏ. Cho dù là cô nàng Hàn Ấu Nương bé bỏng, sau một hồi trang điểm như vầy, thoạt nhìn cũng nhất định sẽ giống búp bê bằng sứ, y có thể nhận ra được hay không cũng thật khó nói.
Dương Lăng không dám nhìn lâu. Chờ Hồng Lư Quan tuyên đọc thánh chỉ xong, y vội vàng trao sắc vàng ngọc vàng, sứ giả rước dâu nghênh đón Hoàng Hậu lên kiệu khởi giá. Đến khi đội ngũ khổng lồ rời Hạ phủ trở về Ngọ môn hoàng cung, qua cổng Thái Hoà thẳng tiến đến cung Càn Thanh, sáu vị Cáo mệnh phu nhân bước lên nghênh đón loan giá của Hoàng Hậu, Dương Lăng mới nhìn thấy Ấu Nương. Chỉ thấy Ấu Nương vận trang phục Cáo mệnh đỏ thẫm thêu công vàng, dịu dàng đoan trang, cực kỳ xinh đẹp, khiến Dương Lăng vừa thấy mắt liền sáng rỡ.
Trông thấy ánh mắt thưởng thức của tướng công, lòng Hàn Ấu Nương vui phơi phới, nàng thực đã không làm mất mặt tướng công. Lần này vào cung nàng được Cao Văn Tâm, Ngọc Nhi và Tuyết Nhi tận tình giúp đỡ trang điểm. Nàng vểnh môi mỉm cười, đang định đưa mắt với tướng công, chợt thấy các bà cô Cáo mệnh già ai nấy trang nghiêm cặp mắt nhìn thẳng, mặt mày nghiêm túc, không khỏi trộm le lưỡi, vội bắt chước ưỡn ngực, bước kiểu "nhất bộ tam diêu"(4) đi theo sau phượng liễn về cung Khôn Ninh. Trông thấy vậy, Dương Lăng bật cười phì.
Lúc này đại lễ mới chính thức bắt đầu. Dương Lăng và một đám quan viên của bộ Lễ và phủ Nội vụ lẽo đẽo theo sau hoàng thượng đến cung Khôn Ninh bái đường thành thân, đến Thái miếu bái tế liệt tổ liệt tông, đến tẩm cung của Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu yết kiến hai vị trưởng bối, rồi lại đến Ngọ môn tiếp kiến hai vị Hoàng phi. Bận rộn từ lúc canh tư đến lúc mặt trời đã lên cao ba con sào, lưng y đã mệt mỏi rã rời.
Chính Đức cũng đã mệt đến sắp phát điên. Niềm cao hứng hăng hái khi mới bắt đầu lễ cưới đã hoàn toàn mất sạch. Nhìn ba "bà vợ" không có chút sinh khí, trông như những con búp bê bằng sứ, Chính Đức lại càng không còn chút hứng thú. Dề dà mãi mới đến tiết mục Hoàng Hậu dẫn hai vị Hoàng phi làm lễ bái kiến phu quân trong cung Càn Thanh, Chính Đức vội vội vàng vàng tuyên bố kết thúc lễ đại hôn, bảo Hoàng Hậu, Hoàng phi đi đến hậu cung ra mắt dòng họ hoàng thất, còn mình thì ba chân bốn cẳng chạy đến điện Thái Hoà, thưởng tiệc khoản đãi văn võ bá quan và công thần công khanh đến chúc mừng.
Dương Lăng đã đói đến hoa mắt, nhưng mà bá quan đã ngồi vào chỗ, vị quan chủ trì là y còn phải đứng ở góc điện bận rộn chỉ huy mời ngồi, dâng đồ ăn lên. Dương Lăng thật sự đã không chịu nổi nữa, trong lúc bận rộn y chạy đến trước một cái bàn, chụp lấy một cái bánh hỷ xếp hình hoa văn gì đó mà y không hiểu ý nghĩa, quấn mấy miếng thịt rồi trở về đứng ở góc điện len lén ăn.
Dương Lăng vừa ăn lót bụng vừa quan sát chung quanh, đột nhiên nhìn thấy ở một góc khác của đại điện đặt mỗi một bàn rượu, ngồi trước bàn là vị Trương thiên sư trẻ tuổi, chếch bên chỉ có vị tiểu đạo đồng xinh xắn ngồi cùng. Tiểu đạo đồng ngồi ở đó vừa vặn đối diện với y, đang nhìn y ăn vụng đồ ăn một cách thú vị.
Quai hàm Dương Lăng đang nhai lên nhai xuống, bộ dạng đó quả thật có chút xấu hổ, y không khỏi hơi lúng túng bèn trừng mắt với tiểu đạo đồng. Tiểu đạo đồng đó lại không hề sợ hãi, hai hàng lông mày xinh xắn nhướng lên, trừng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó gắp đồ ăn cho vào miệng với vẻ đắc ý.
Dương Lăng thấy vẻ trẻ con của gã thì không khỏi khẽ bật cười. Y quay đầu không để ý đến tiểu đạo đồng đó nữa, nhân lúc người khác không để ý lại vội vã cắn một miếng thịt.
Trong lúc vô tình Trương Phù Bảo bắt gặp y đang đứng ở góc đối diện, mặc dù đã bị huynh trưởng khiển trách nên không dám phô trương đạo thuật lung tung để tránh rước hoạ vào thân, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hứng thú với gã tướng quân tướng mạo cổ quái, dường như đã đoạt xá (mượn xác hoan hồn) này. Lúc nãy trông thấy y cười cợt, Trương Phù Bảo cho rằng y không thèm để ý đến mình, thế là không khỏi tức tối nên trừng mắt lại với y.
Lúc đó Thành quốc công cũng cười khà khà bước tới, kêu cháu ngoại cùng mình đi kính rượu Hoàng Thượng. Trương Phù Bảo cũng đứng dậy, đi theo anh về phía nhà vua. Thành quốc công đang trò chuyện cùng Chính Đức, một cung nữ áo xanh bỗng vội vã bước vào điện, chạy đến quỳ xuống trước ngự án.
Trong đại điện đang có Hoàng Thượng, tuy rằng rất đông văn võ bá quan đang tụ tập song bọn họ ăn uống lại hết sức nho nhã. Đột nhiên có một cung nữ chạy thẳng đến trước mặt vua, dưới điện lập tức tĩnh lặng, không ít người nhìn về phía Hoàng Đế.
Chỉ thấy cung nữ đó nói mấy câu gì đó, hoàng đế Chính Đức thoáng chau mày, đặt đũa xuống vẫy tay gọi Dương Lăng lại. Dương Lăng không biết có chuyện gì liền vội đi qua. Y đi tới nơi, Chính Đức lại không nói chuyện với y mà vẫn quay đầu tiếp tục mỉm cười trò chuyện với Trương thiên sư, nghe nội dung thì vừa là về tiên vừa là về phật, Dương Lăng đành phải đứng chờ ở một bên.
Trương Phù Bảo thấy y đứng bên cạnh mình, không khỏi nhướng mắt nhìn, nói nhỏ:
- Đường đường là đại tướng quân mà lại ăn vụng đồ ăn, thật không biết xấu hổ.
Giọng gã giòn tan, nhưng ở độ tuổi này giọng nói còn trẻ con nên việc khó đoán được là giọng nam hay giọng nữ cũng rất bình thường. Dương Lăng cũng chẳng để ý, mỉm cười đáp:
- Bản quan là người trần mắt thịt, thực không thể so với tiểu thần tiên ăn sương uống gió, không đυ.ng đến thực phẩm nhân gian.
Trương Phù Bảo nghe xong mặt liền ửng đỏ. "Tiểu thần tiên" nàng nào chỉ đυ.ng đến thực phẩm nhân gian, thịt đã ăn rồi, rượu cũng đã uống, cái tên đáng ghét này chẳng phải là đang châm biếm mình sao? Nàng nhếch môi, chế giễu lại:
- Ngươi làm đại tướng quân thật là đáng thương, không như tiểu đạo đồng ta đây tiêu diêu tự tại. Cẩn thận đừng để Hoàng Đế bắt gặp ngươi ăn vụng mà đánh đòn ngươi đó.
Dương Lăng hừ một tiếng rồi nói:
- Nhóc kia, ngươi cứ đi nói xằng nói xiên với Hoàng Thượng xem, để xem Hoàng Đế sẽ tin ta hay là tin ngươi. Tám chín phần kẻ bị đánh đòn sẽ là ngươi đấy.
Trương Phù Bảo nhướng đôi mày xinh đẹp, bực bội đáp:
- Ngươi chỉ mới hơn ta có mấy tuổi, không được gọi ta là nhóc.
Dương Lăng thấy Thành quốc công và Hoàng Thượng đã nói chuyện xong, đang muốn kéo Trương thiên sư rời khỏi, mà tiểu đạo đồng này nói chuyện lại rất thú vị nên không khỏi nổi lòng trêu chọc, y vội cười nói:
- Ngươi theo Trương thiên sư đi khắp thiên hạ, hẳn phải có chút đạo hạnh chứ? Bây giờ ta muốn tặng ngươi một món lễ vật, ngươi đoán thử xem là cái gì?
Trương Phù Bảo ngạc nhiên hỏi:
- Cái... cái gì? Ngươi muốn tặng lễ vật cho ta?
Dương Lăng đưa tay ra bảo:
- Cho ngươi, cầm lấy.
Có ống tay áo rộng thùng của y che đi, người khác mà nhìn vào cũng chỉ thấy tay áo nhô lên một chút, cũng không thấy được thứ mà y đưa ra. Trương Phù Bảo rất đỗi tò mò, không tự chủ được đưa tay ra, vừa chạm với ngón tay dưới ống tay áo của y, liền cảm thấy tay mình bị nhét một vật mềm mềm vào. Dương Lăng mỉm cười bước tới một bước, nghênh đón hoàng thượng Chính Đức, khom người hỏi:
- Không biết Hoàng Thượng có gì căn dặn?
Hoàng đế Chính Đức nói vẻ bất lực:
- Trẫm cũng không biết hoàng muội lại gây ra chuyện gì, nghe nói là muốn giúp công chúa Ninh Thanh bắt trộm, nói là lần trước ngươi làm việc cẩn trọng, muốn nhờ trẫm mời ngươi. Ài... tính tình của hoàng muội trẫm cũng chịu không xiết, đành phiền ngươi chạy đến đó một chuyến vậy.
Dương Lăng nghe nói đến bắt trộm, chợt nhớ đến ý tưởng mà mình đã đề xuất với Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần, trong lòng không khỏi thầm nhủ: “Chẳng lẽ bọn họ chọn ngày hôm nay để hành động? Hai nhóc bịp bợm này thật khéo chọn thời điểm, đại hôn của Hoàng Thượng mà bọn họ còn làm loạn thêm à!”
Chú thích:
(1) Theo ghi chép, đế vương các triều đại Trung Hoa có đội ca múa cúng tế, gọi là Trung Hoà Thiều nhạc. Nhạc Thiều hay còn gọi là "nhạc Thuấn" chỉ chung các loại cổ nhạc.
(2) Chỉ nô ɭệ ca múa
(3) "đình" ở đây không phải là đình trạm mà là một loại kiệu, hình vuông, chung quanh để trống (hoặc có màn che thì màn cũng vén rộng), trên đỉnh có chóp nhọn.
(4) Có hai cách giải thích: một là do tục bó chân thời xưa, phụ nữ đi đứng khó khăn, bước một bước thì đong đưa vài ba lần mới bước tiếp; cách giải thích khác là nghĩa bóng chỉ tướng đi thong dong nhàn nhã