Ngược Về Thời Minh

Chương 10: Bày ra kế hiểm

Ngượng nghịu gãi gãi mũi, Dương Lăng quay về chỗ ngồi. Đang rất đỗi buồn chán, y chợt nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, liền vội vã lôi rương sách ra lục lọi. Quyển "Đại Minh luật" dày cộm đó quả nhiên cũng nằm bên trong. Y lấy ra rồi bắt đầu lật đọc tỉ mỉ.

Đang tra cứu những điều luật có liên quan đến kiện tụng thì Hàn Ấu Nương mang tới một chén trà nóng nghi ngút khói. Dương Lăng không khỏi gấp sách thầm than thở: “Nam nhân trong xã hội phong kiến thật đúng là ‘nam nhân’ mà, chứ ở xã hội hiện đại thì kiếm đâu ra loại đãi ngộ thế này!”

Vào thời đó, giờ làm việc của những cửa tiệm bình thường không cập rập như bây giờ. Giờ nghỉ trưa rất dài, ước chừng tới hơn hai giờ chiều tính theo giờ hiện đại mới tiếp tục bắt đầu công việc. Cho nên Dương Lăng thoải mái vừa nhấp trà nóng vừa đọc sách, còn Hàn Ấu Nương thì ngồi ở mép giường may vá thêu thùa.

Ngón tay nàng khéo léo thắt nút một đầu sợi chỉ, liếʍ nhẹ đầu kia rồi luồn nó qua lỗ kim. Nàng co một chân lên giường, cẩn thận may vá quần áo, thi thoảng còn dịu dàng liếc mắt nhìn phu quân đang chăm chú xem sách.

Dương Lăng xem sách hồi lâu, suy nghĩ kỹ càng một trận, nhưng lại chẳng tìm ra được điều luật nào có lợi cho Mã Ngang. Xem ra vẫn phải dựa vào công phu "Thái Cực Quyền" mà mình học được ở hậu thế để đường đường chính chính "hại người lợi ta" rồi.

Y ngẩng đầu thở dài một hơi, vừa lúc bắt gặp Hàn Ấu Nương đang đưa chiếc áo vải bông lên khóe miệng cắn đứt chỉ thừa, còn đôi mắt lại say sưa nhìn mình. Khi chạm phải ánh mắt của Dương Lăng, nàng lập tức hoảng hốt né tránh.

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp mới mười lăm, mười sáu tuổi mà ra dáng như một tiểu phu nhân này, mặc dù Dương Lăng đã quyết tâm chỉ coi nàng như một tiểu muội muội hiền lành đáng yêu, nhưng trong lòng y vẫn không khỏi hơi rung động. Từ chín lần chuyển thế đến giờ, y chưa từng có được loại cảm giác ấm áp thế này. Nhịp sống an nhàn êm ả, có một người vợ dịu dàng thùy mị quan tâm săn sóc, đây chẳng phải là cuộc sống mà mình hằng tha thiết ước mơ sao? Chẳng phải là tình cảm mà mình đã vất vả kiếm tìm, cần phải quý trọng hay sao?

Hàn Ấu Nương cúi đầu tiếp tục may vá. Cảm nhận được trượng phu vẫn đang nhìn mình, trong lòng nàng không khỏi lúng túng, tay chân rối loạn. "Ui da" một tiếng, mũi kim đã đâm vào ngón tay nàng. Dương Lăng vội gấp quyển "Đại Minh luật" lại, chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy mà xem xét. Chỉ thấy trên đầu ngón tay, một giọt máu đỏ thắm đã ứa ra.

Dương Lăng liếc nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới chợt hiểu ra vì sao người xưa khi bị kim đâm lại đưa ngón tay vào miệng để mυ'ŧ. Đó không phải vì bọn họ biết nước bọt có thể sát trùng, mà là thật sự không có thứ gì có thể dùng để lau máu, dẫu sao cũng không thể chùi vào quần áo được! Thế là y cũng "noi gương" đưa ngón tay Hàn Ấu Nương vào miệng mυ'ŧ nhẹ, đầu lưỡi thoa lên ngón tay nàng. Tấm thân Hàn Ấu Nương đột nhiên run lên, khuôn mặt đỏ lựng, cả người nóng bừng.

Dương Lăng khẽ trách:

- Xem nàng kìa, sáng sớm đã phải ra ngoài làm công rồi mà về nhà vẫn không nghỉ ngơi, giờ nàng lại đang làm gì đấy?

Hàn Ấu Nương cụp hàng mi cong xinh đẹp, ngoan ngoãn để mặc cho y nặn nhẹ ngón tay của mình, rụt rè nói:

- Đã sắp sang năm mới rồi mà chàng vẫn chưa có được một chiếc áo khoác tươm tất. Thiết nghĩ chàng là người có thân phận, ăn vận như vầy ra đường sẽ không tránh khỏi bị chê cười, nên thϊếp mới tranh thủ may cho chàng một chiếc mới.

Dương Lăng thở dài một hơi. Bên nhau càng lâu, y càng cảm thấy mắc nợ nàng nhiều hơn, cái cảm giác xót xa ấy như thể đã mắc nợ nàng không biết tới mấy kiếp ân tình rồi. Y lặng lẽ siết chặt bàn tay, tình ý chân thành không ngừng lan tỏa khắp tâm hồn và thể xác bọn họ.

Khẽ vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ mới mười lăm tuổi này, trong lòng Dương Lăng dâng lên muôn phần xúc động. Ở cái tuổi đáng ra vẫn được cắp sách đến trường thì nàng đã phải trở thành một người vợ dịu dàng hiền thục, cái xã hội cổ xưa ác độc này... thực khiến người ta phải cảm khái mà.

Luật triều Minh quy định rằng nữ tử đủ mười sáu tuổi mới được xuất giá, song dân gian hiếm khi tuân thủ nó. Thế nên luật pháp thời đó mặc dù rất nghiêm, hở chút là phạm vào tội chém đầu, nhưng đối với chuyện này quan phủ lại mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy.

Nặn ngón tay một hồi, áng chừng sẽ không còn chảy máu nữa, Dương Lăng mới bóp nhẹ ngón tay nàng cười nói:

- Được rồi, còn đau không?

- Không đau!

Giọng nàng cất lên hết sức mê ly.

Lúc này Dương Lăng mới phát giác hai rèm mi nàng đang rủ xuống, dáng vẻ ngượng ngùng, khóe môi hé nở một nụ cười ngọt ngào. Trên khuôn mặt non nớt ấy toát lên khí chất cực kỳ dịu dàng điềm tĩnh, đó là thần thái của một phụ nữ trưởng thành mà chỉ khi đối diện với người mình yêu thương nhất thì mới bộc lộ ra.

Trước đây nàng chưa bao giờ bộc lộ loại khí chất đặc biệt như thế, mà chỉ là thể hiện vẻ dịu dàng của nữ giới nói chung thôi. Bên ngoài hoa tuyết phất phơ, rơi xuống đất rồi chẳng còn dấu vết. Hàn Ấu Nương cảm thấy con tim mình vô cùng thanh thản, tình ý chân thành như tầng tầng sóng gợn không ngừng lan tỏa trong lòng nàng. Những sợ hãi lo âu, cay đắng xót xa trong hơn nửa năm qua, ngay tích tắc này như thể đã hoàn toàn tan biến.

Dương Lăng cũng không khỏi nhìn nàng đến ngây ngốc, si mê đắm đuối một hồi lâu. Bầu không khí ngọt ngào yên tĩnh này rốt cuộc đã bị một tiếng kêu lớn bên ngoài phá vỡ. Một nam nhân ở ngoài cửa lớn giọng gọi to:

- Dương Lăng công tử có ở đây không?

Hàn Ấu Nương lúc này mới giật mình "a" lên một tiếng, bừng tỉnh khỏi thoáng say mê, nàng luống cuống vội rụt tay về. Dương Lăng khẽ cười, xoay người đi ra mở cửa. Hoa tuyết theo gió lùa vào tới tấp, mới trở về nhà ăn cơm trong phút chốc mà bên ngoài đã thành một mảng mờ mịt trắng xóa.

Dương Lăng căng mắt ra nhìn, chỉ thấy hai gã nha sai tay giữ cán đao giắt bên hông đang đứng ngoài cửa, trên người phủ một lớp tuyết dày. Phía sau lưng họ còn có một thiếu nữ, trên người nàng khoác áo choàng màu trắng, tay cầm một chiếc ô màu vàng. Cổ áo choàng bằng lông chồn trắng muốt quấn kín cổ nàng chỉ để lộ ra khuôn mặt yêu kiều thuần khiết, trông như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước. Giữa hoa tuyết ngập trời, nàng giống như một vị tiên nữ giáng trần.

Hai nha sai này chính là hai gã đã bắt trói Mã Ngang về nha môn, cho nên nhận ra được Dương Lăng. Vừa thấy người mở cửa đúng là y, họ bèn vội ôm quyền nói:

- Ha ha, quả nhiên là Dương tú tài, ti chức xin kính chào. Ti chức phụng mệnh Mẫn huyện lệnh hộ tống Mã tiểu thư đến gặp ngài.

Dương Lăng vội mở rộng cửa đón tiếp:

- Hai vị quan sai đại ca, mau vào đi. A! Mã tiểu thư, mời vào.

Mã Liên Nhi nhoẻn miệng cười, trên gò má hiện lên hai lúm đồng tiền mê người. Hai tay nàng vén chiếc áo choàng rồi bước vào trước, còn hai gã nha sai thì bước theo sau, thuận tay khép cửa lại.

Căn nhà bé tí thoáng chốc đã chứa đến năm người, thành ra có phần hơi chật chội. Mã Liên Nhi tiện tay tháo sợi dây đai ra, cởi bỏ chiếc áo choàng trắng như tuyết, đưa mắt nhìn quanh. Trông thấy Hàn Ấu Nương xinh xắn, nàng không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào thốt lên:

- Vị cô nương này là... Dương công tử, đây là tiểu muội của ngài à?

Trông thấy bước vào là một đại mỹ nhân như hoa như ngọc, đôi mắt đen lay láy của Hàn Ấu Nương chứa đầy sự cảnh giác. Vừa nghe nàng ta nghĩ mình là muội tử của trượng phu, lập tức nét mặt nàng lộ vẻ không vui, song vì phu quân chưa lên tiếng nên nàng cũng không tiện mở lời.

Dương Lăng cười ngượng nghịu, cảm giác như đang phạm tội "vùi dập" mầm non tổ quốc, y lắp ba lắp bắp đáp:

- A... nàng ấy là... là vợ của ta.

Ánh mắt Hàn Ấu Nương loé lên một tia đắc ý, nàng liếc nhìn Mã Liên Nhi như để thị uy, đoạn hơi cúi mình chào rồi nhẹ giọng cất tiếng:

- Tướng công, vị tiểu thư đây là...?

Dương Lăng vội giới thiệu:

- Mã tiểu thư đây là nhị tiểu thư của Dịch thừa Mã đại nhân, nàng ta và hai vị nha sai đại ca tìm ta có chút chuyện cần bàn.

Mã Liên Nhi hơi bất ngờ, sửng sốt nói:

- Hóa ra Dương huynh đã lập gia đình. Mã Liên Nhi xin ra mắt Dương phu nhân.

Hàn Ấu Nương vội đáp lễ:

- Tiểu thư không phải khách khí, mau ngồi đi! Hai vị nha sai đại ca, xin mời ngồi!

Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế, nên hai gã nha sai đành phải ngồi ở đầu giường. Dương Lăng mới dọn đến đây không lâu, điều kiện trong nhà có hạn, bình thường uống trà cũng chỉ dùng bát lớn. Hàn Ấu Nương nhanh chóng lấy ra bốn chiếc bát rồi rót trà mời khách, hai gã nha sai cảm ơn rối rít.

Mẫn huyện lệnh đã sai người điều tra rõ ràng về tiệm nhạc cụ của nhà họ Vương. Mã đại nhân lo cho con trai của mình, mặc dầu đã có Mẫn đại nhân chiếu cố, nhưng vì lúc này đang là mùa đông giá rét, chỉ sợ trong lao ngục sẽ có gì không ổn, và Mã tiểu thư cũng rất quan tâm tới ca ca, nên đã thúc giục xin Mẫn huyện lệnh phái mấy nha sai phụ trách điều tra vụ này cùng đến nhà họ Dương.

Nghe hai gã nha sai trình bày tình huống bên nhà họ Vương một lượt, Dương Lăng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy y thực sự không tìm ra được một sơ hở nào trong luật pháp triều Minh để có thể giúp cho Mã Ngang thoát tội. Sở trường duy nhất của y là cái "kế trì hoãn" dùng trong công tác giải quyết bồi thường bảo hiểm, chỉ là chẳng biết có thể dùng được hay không, nên đành dè dặt nói ra chủ ý của mình.

Mã tiểu thư cũng không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nàng đánh mắt nhìn sang hai người đi cùng. Gã nha sai Đại Lý có hàm răng vàng khè vỗ đùi một cái tán thưởng:

- Tuyệt! Hay cho cái kế "đà dao"(1) này, dao cùn xắt thịt, từng lát từng lát, hà hà. Huyện lệnh đại nhân xử án công minh, không oan không uổng, cái nhà họ Vương đó sẽ chẳng thể moi ra được điểm nào sai. Chúng mà cứ tiếp tục kiện cáo thì vụ kiện này phải đánh cho tới tan cửa nát nhà mới thôi.

Tay nha sai kia lớn tuổi hơn một chút, là đội trưởng, họ Ngô. Hắn thì lại không tỏ ra quá hớn hở như gã Đại Lý, song cũng khẽ cười nói:

- Không ngờ Dương công tử tuổi còn trẻ thế mà đã tinh thông pháp luật, bụng đầy mưu kế, cho dù là bọn thầy cãi hàng đầu cũng chưa chắc đã đưa ra được diệu kế như vậy. Nếu cứ hành sự theo kế này thì e rằng bọn khổ chủ nhà họ Vương đó sẽ phải mau chóng rút đơn bãi án thôi. Có điều... nếu bọn họ chẳng thức thời, Mã công tử sẽ không tránh khỏi phải ở trong nhà lao lâu hơn một chút.

Mã tiểu thư nghe bọn họ nói là kế hay, không khỏi nhướng mày mừng rỡ, nhưng sau khi nghe câu cuối của Ngô đội trưởng thì nàng lại trở nên ngập ngừng.

Nàng cắn môi suy nghĩ rồi thở dài:

- Dẫu sao thì cũng là một mạng người, nếu chỉ phải ở trong ngục thêm một thời gian, chỉ cần an toàn mà nhập ngục cũng đã tốt lắm rồi. Ca ca thường ngày cục cằn lỗ mãng, chịu chút ấm ức để giảm bớt cái tính khí ấy đi cũng tốt.

Dương Lăng được sự tán thành của hai gã nha sai, lá gan bất giác cũng to lên, bắt đầu động não suy nghĩ rồi chậm rãi nói:

- Kế này mặc dù có thể dẫn đến sự chủ động rút đơn kiện của nhà họ Vương, cứu được tính mạng của Mã công tử, lại không làm tổn hại đến danh tiếng của Mẫn huyện lệnh, nhưng... Nếu như bọn người đó không nuốt được cục tức này, chỉ e sẽ kéo dài ra cả năm hoặc hơn, cho nên tại hạ còn có một kế. Mã tiểu thư...

Y nghiêng người tới gần, ghé miệng sát tai Mã Liên Nhi nói nhỏ mấy câu. Mã Liên Nhi nghe xong liếc y một cái, cười nửa miệng, ngọt ngào tán thưởng:

- Không hổ là người đọc sách, bày ra kế hay thật.

Cái liếc mắt này của nàng cực kỳ quyến rũ, dáng vẻ phong tình lộ ra trong khoảnh khắc ấy khiến cho ánh mắt Dương Lăng nhất thời bị cuốn hút. Mã Liên Nhi cũng nhận ra điều này, khuôn mặt trắng nõn mịn màng bất giác hơi ửng hồng. Nãy giờ vẫn luôn chú ý đến hai người, Hàn Ấu Nương chợt cảm thấy có phần chua xót.

--------------------------------

Chú thích:

(1) "Đà đao kế" và "hồi mã đao" là hai kế khác nhau. "Đà đao kế" là tuyệt kỹ sát thủ của Quan Vân Trường, trong cả bộ “Tam Quốc diễn nghĩa” Quan Công chỉ dùng đến một chiêu rưỡi. Chém Văn Sửu dùng một lần, chiến Hoàng Trung dùng một lần nhưng lại không dùng hết chiêu vì ngựa của Hoàng Trung đã mệt mỏi gục xuống đúng lúc đó, cho nên chỉ tính là một nửa.

Nguyên lý của "đà đao": sau khi giả bại thì kéo lê(đà) đao mà chạy, khi địch nhân đuổi kịp thì vung mạnh đao lên chém, có mắt phượng của Quan Công phối hợp nên không cần dùng đến "hồi mã", lý luận này có xác suất thành công tương đối cao (thực tế là hai trận thắng một, 50%).

"Hồi mã đao" có rất nhiều võ tướng dùng đao sử dụng, cũng giống với nguyên lý của "hồi mã thương", thao tác cũng đơn giản hơn "đà đao", nhưng tỷ lệ thành công lại nhỏ hơn nhiều.