Chung Cực Ngoan Liệt Miêu Dữ Miêu Ba Ba

Chương 1

Edit: Kogi

Meo…

“Anh đúng là một người đàn ông vô vị!”.

Bốp! Cái bạt tai vốn định giáng xuống mặt anh bị anh theo phản xạ đỡ được, tình cảnh này đối với anh dường như không thể quen thuộc hơn, cô gái không thể chịu nổi việc đàn ông thiếu quan tâm săn sóc mình, tức giận quay đầu bỏ đi trong tiếng cãi vã tức giận, rời khỏi quán cà phê tao nhã, bỏ lại những vị khách ngạc nhiên và anh với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trong lòng La Vĩ Huyền vẫn luôn rất buồn bực, anh ý thức rõ thân phận và địa vị của mình, muốn tiền có tiền, muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo cũng có một khuôn mặt anh tuấn đủ để phụ nữ phát điên, không “vô năng” cũng không tàn tật, dựa vào vị trí Tổng giám đốc Công ty khoa học công nghệ, chẳng phải đi đến đâu cũng được hoan nghênh sao?

Vậy mà bất kì người phụ nữ nào chủ động quấn lấy anh, sau này ai ai cũng đều bày ra vẻ mặt thất vọng, bị mắc lừa, có người sụt sùi nói chia tay, khóc sướt mướt rồi đi tìm nơi chốn khác, có người thì sau khi làm ầm ĩ, quấy rầy mấy ngày liền biến mất tăm, chẳng phải đàn ông tốt khi bị phụ nữ đánh thì không được né tránh không được đánh trả ư, ngay cả khí phách này anh cũng không có mà còn chặn lại, thì ra anh chính là đồ không biết săn sóc, khiến người ta thấy quái gở, bị phụ nữ đá không những không buồn mà còn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng không cảm thấy cuộc sống vì vậy mà thay đổi, trước khi bị người phụ nữ tiếp theo đến quấn vẫn có thể giữ vững sự ung dung bình thản.

Rõ ràng thứ gì cũng có, tuổi trẻ, tiền tài, danh vọng, tài năng…nhưng lại giống như thiếu gì đó, trong lòng tựa như luôn khao khát một thứ gì không rõ, đương nhiên, ngoại trừ phụ nữ ra.

Anh nhớ tới cô thư ký trẻ tuổi xinh đẹp của mình.

“Tổng giám đốc, nếu cảm thấy cô đơn thì hãy nuôi thú cưng đi, loại nào cũng được”.

Hứa Duy Hân vẫn luôn chú ý đến dáng vẻ không vui của Tổng giám đốc, đàn ông đẹp trai như vậy, thực sự không hợp với vẻ mặt u buồn ấy chút nào, sớm biết La Vĩ Huyền không thể giống như những thiếu gia công tử có tiền khác chơi đùa với cuộc sống, lấy vui thú làm mục tiêu cuộc đời, Hứa Duy Hân cũng chỉ biết gợi ý như vậy, không muốn phụ nữ, vậy thì nuôi chó mèo thì có thể chứ.

Cảm thấy cô đơn thì hãy nuôi thú cưng…Thì ra anh đang cô đơn…

La Vĩ Huyền thanh toán rồi ra khỏi quán cà phê, khó có khi nhàn rỗi, anh không muốn gò bó mình trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, nhưng mà, đi bộ trên đường bị không khí ô nhiễm hành hạ hình như cũng không phải lựa chọn sáng suốt, anh liền đi về phía tòa nhà cao cấp nằm ở trung tâm thành phố cách công ty không xa.

Meo ~~~~

Tiếng mèo kêu, khi La Vĩ Huyền đang định quẹt thẻ đi vào cánh cửa thứ nhất của cao ốc, chợt nghe thấy tiếng mèo kêu từ phía khu xử lý rác thải truyền đến, cũng không thể nói là anh tò mò, hay có tình cảm yêu quý động vật, chỉ là tiếng mèo kêu đó nghe có vẻ rất non nớt, lại thêm lời của Hứa Duy Hân anh vẫn giữ trong lòng, đến khi tỉnh lại, anh đã đứng trước đống rác rồi.

Không ngoài dự liệu, nằm giữa đống thùng các tông lớn bên cạnh xe chở rác, trong một chiếc thùng nhỏ, có một chú mèo màu lam nhạt, lông dài, cái đuôi tao nhã phe phẩy, dùng đôi mắt xanh ngọc tràn đầy hy vọng nhìn La Vĩ Huyền tha thiết.

Quả nhiên là một người đàn ông không ân cần, cũng không biết là giống mèo quý giá ở đâu, La Vĩ Huyền liền xách mèo con lên như xách một túi rác, vẻ mặt hồ nghi nhìn nó chăm chú.

“Tao sẽ cần mày ư?”.

Mèo con bất mãn vung vẩy móng vuốt chưa trưởng thành giữa không trung, kêu meo meo.

La Vĩ Huyền nhún nhún vai, kẹp mèo con dưới nách quay trở lại cao ốc, tòa nhà này không cấm nuôi thú cưng.

Bảo vệ vừa thấy La Vĩ Huyền đi vào, liền lớn tiếng chào hỏi, đầu năm nay nếu bảo vệ không có mối quan hệ, nhất định sẽ bị ủy ban do mấy cô bác hợp thành sa thải ngay.

“La tiên sinh, tan làm rồi ạ, bé con của anh sao?”.

“Ồ, nhặt được ngoài bãi rác!”.

“Ha ha, La tiên sinh thích nói đùa quá”.

Câu cuối cùng của bảo vệ bị cửa thang máy chặn lại bên ngoài, một bảo vệ đến thay ca từ bên ngoài đi vào, thấy đồng nghiệp nhìn theo thang máy với vẻ mặt thích thú.

“Sao thế?”.

“À, không ngờ La tiên sinh ở tầng 20 cũng biết nói đùa”.

“Anh ta nói gì?”.

“Anh ta nói đứa bé xinh xắn đi đằng sau là nhặt về từ bãi rác!”.

Bảo vệ thay ca nhíu mày, không tin nhìn đồng nghiệp.

“Chắc cậu nghe nhầm rồi”.

Đương nhiên, La Vĩ Huyền không trả lời sai, bảo vệ cũng không hề nghe nhầm, chỉ là chủ ngữ của hai người khác nhau mà thôi.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

La Vĩ Huyền rốt cuộc mang về một đứa bé hay một chú mèo?